Chương 9

    
ái chết cùng lúc của ba thằng Đinh, Lệ, Quang là một đòn nặng giáng vào đầu C trợ chiến. Không phải lần đầu tổn thất, cũng không phải tổn thất nhiều. Hồi chiếm Lộc Ninh, nội chỉ hai tuần chiến dịch, cả C đã phải vuốt mắt cho hai mốt thằng cả thảy. Đằng này chỉ có ba mống. Nhưng mà đau, C trưởng An bỏ cơm trọn hai ngày, người sọp hẳn. Đau là phải. Cái chết của ba thằng chỉ xảy trước kí hiệp định có ít bữa. Thêm nữa, gia tài A trinh sát coi như sạch bách. Máy truyền tin khả dĩ còn kiếm được nhưng bộ TZK và máy đo xa thì đào đâu ra. Rặt những của độc mang từ Bắc vào. C trưởng An sau khi họp trên đoàn bộ về, kéo đủ tám thằng A trinh sát leo lên 517. Giọng cục dễ sợ:
- Tao bị mấy ổng lóc, còn hơn lóc thịt trâu chết ngày giáp hạt. Suýt bị cắt chức. Chức, sức mấy tao ham. Lí ra, chả thằng nào có tội. Chỉ nghĩ thương tụi nó. Đù mẹ, cũng từ mấy thằng lính dù mà ra cả. Từ nay cho tụi bay được quyền bắn bỏ, nếu vớ được lũ ấy.
Lúc đứng trước mộ ba thằng, giọng An vẫn căng như thế:
- Qua thăm mấy em đây. Phận mấy em xong rồi. Ráng phù cho tụi qua ngon lành. Đặng còn người cúng tế.
Đoạn, rút súng bòm liền mấy phát. Bắn ngay xuống đất, toé đá. Tám thằng trinh sát xanh hết mặt mũi.
- Tụi mày sống sao tuỳ. Thằng nào hổ mặt ba thằng dưới đất, nhìn cho rõ.
Lại bắn tiếp, kiệt băng đạn mới thôi. Hệt như người khùng. Đấy là vì An quá căm nên khùng thế. Không ai lạ tính C trưởng mình nhưng vẫn kinh. Hôm ấy bọn dù chụp quá nhanh. Vì thế C trợ chiến có trăm tay, ngàn mắt cũng đành chịu. Việc hi sinh là tất nhiên. Đang đau vì mất người, mất của thì tuyên huấn Miền phong thanh chuyện, mò xuống tìm hiểu. Chắc là để biểu dương gương hi sinh của chốt trinh sát. Hi sinh thế, đáng phong anh hùng chứ biểu dương thì nước non gì. C viên(°) Thuỷ đang tiếp cánh tuyên huấn thì An ở đâu xộc về, buông ngay một câu rất nặng:
- Đánh đấm như cứt còn thích huếch!
Lửng lơ thế, chắc cũng chưa chết ai, đằng này An đột nhiên nổi quạu, chỉ thẳng mặt cánh kia:
- Nè, thích tìm hiểu gì, ra chốt. Đây không đánh trận bằng nước bọt.
Thuỷ ngăn lại không kịp. Mấy vị kia, tất nhiên chuồn. Đụng vào cánh tuyên huấn, xưa nay ít người dám. Lại là tuyên huấn Miền cao chót vót. Phen này hẳn là xong phim. Quả nhiên, An bị chần ra bã, quần lên, quần xuống mãi mới thoát. Thế mới có chuyện bắn súng. Chả biết An định răn mấy thằng trinh sát hay định răn mình.
Thằng Vịnh vừa thoát khỏi trận sốt rét ác tính lần ở viện về, chân tay còn lẩy bẩy, đi vẫn phải chống gậy, nói đỡ cho cả bọn.
- Anh Hai yên tâm đi. Anh Hai đau một, bọn em đau mười.
Ngu không, đỡ thế có khác gì dập lửa bằng dầu. Thằng Vịnh lãnh đủ.
- A… ai cho mày ra viện. Mặt xanh thế kia, yên tâm cái con khẹc. Đù mẹ.
Thằng Vịnh sốt đúng nửa tháng mới chịu cắt cơn. Nó qụy ngay khi chôn xong ba thằng. Nửa tháng còn ít. Sức nó khá, phải đứa khác còn lử khử chán. Nói đâu xa, thằng Quang chân ướt, chân ráo vào được một tháng đã sốt đùng đùng, kéo đủ hai tháng. Đầu đang xanh mướt, chỉ trận sốt đã thụi lụi như đầu chim sẻ bị vặt tiệt lông. Hãi thế, ngay hôm sau, thằng Vịnh bị tống trả lại quân y. Nó đã được chỉ định thay thế thằng Đinh làm A trưởng.
°
°
Tin kí kết hiệp định lan còn nhanh hơn gió. Ngừng bắn rồi, lính tráng hoan hỉ ra mặt. Cả C trợ chiến tưng bừng. Anh nuôi Đáng, người cao tuổi nhất đơn vị nhưng tuổi quân lại ít nhất, mới bổ sung về, mắt cập quèm chỉ còn mấy phần mười, cứ gà lên chuồng lại bị quáng, đành chịu chết ngồi tịt một chỗ. Mắt mũi thế, không hiểu khám tuyển thế nào mà cũng lọt được vào tận trong này. Thánh thật. Từ ngày vào, chỉ quẩn quanh với nồi niêu, xoong chảo, có được bắn beo gì đâu, thế mà dám lèn cả một băng cứng, vác súng ra suối. Lúc đi hùng dũng lắm. Gặp ai cũng cười, bảo:
- Hết chiến tranh rồi, tao phải làm chơi vài phát. Nay mai về còn loè mẹ đĩ. Mang tiếng đi B không biết bắn thì còn ra chó gì nữa.
Không ai để ý. Mà để ý quái gì. Đúng là lão gà mờ. Thích cái khác còn phải đắn đo, thích bắn, chậc. Thoải mái. Thấy roẹt một cái, đạn xổ cả băng, súng quay đủ một vòng tròn, đạn chiu chíu toé nước, lại chàn chạt va vào đá toé lửa. Hãi quá, Ngọc khợp đang toe toét tắm với Bình ních, may ngụp kịp. Thấy đạn bùm bụp, cả hai thằng lặn đến lồi mắt, hết chịu nổi mới dám trồi lên. Định thần, đã thấy lão gà mờ đang giãy đành đạch, mặt lòm lòm đầy máu. Chả hiểu đầu cua tai nheo ra sao, hai thằng cứ thế nhồng nhỗng chạy lên. Không phải chỉ có Bình ních, Ngọc khợp, sau kè đá bọn Long tẩu đang uống trà cũng hút chết. Phúc tổ, không có đá chắn, bọn Long tẩu dắt díu nhau đi vừa đủ một cỗ tú. Cả bọn chạy đến sờ nắn hết lượt. Không sao cả, máu ở mặt do mấy mảnh đá sắc bị đạn phá văng ra găm trúng má. Không ai nhịn được cười khi thấy anh nuôi Đáng rống rất thảm thiết:
- Ối, ối chết tôi rồi bu đĩ ơi.
Thì ra ông tướng để nấc liên thanh, nhằm ngọn cây bóp cò. Đạn AK nổ đanh, súng giật mạnh, không quen, sợ quýnh quáng, tay cứ ríu chặt cò. Không giữ được, súng lia tròn, kì hết băng mới thôi.
Thân làm tội đời, tối ấy mặt mũi vều như bị ong đốt, song lão gà mờ vẫn phải nghiến răng xuất đôi gà mái to nhất đàn, ki cóp nuôi từ đầu năm dành cho tết, để bồi thường bọn Ngọc khợp bị hao tổn về thần kinh do đạn bắn chết hụt. Đau thế, tiếng để đời, họan chắc gì đã đau bằng vố này. Đã vậy, Cường choắt còn lễ phép bê đến cái đùi gà bự, nhoáng mỡ:
- Bố cố nhai cái đùi gà này cho đỡ xót ruột.
Thế có cú không. Nó đã được ăn lại còn xiên xỏ. Thật là vừa đau, vừa ức. Chán, chẳng buồn nói. Thắng vịt khề khà:
- Tao đã bảo mà, bọn thằng Lệ thiêng lắm. Chúng nó cứu mình đấy. – Nó vỗ vai thằng Biên. – Ăn ở có đức cũng khác.
Ý Thắng vịt muốn nói đến nửa chai Napoleon, thằng Biên vừa đãi cả bọn. Nhưng quan trọng là chai rượu vẫn còn một nửa. Y như rằng, thằng Biên khùng ngay:
- Đức cái gì, thích xài nốt thì toẹt mẹ nó ra cho xong. Dễ, tao giữ uống một mình chắc. Đức! Đi đứt cái Seiko hải cẩu của tao rồi. Gạ đứt lưỡi nó mới đổi.
Đợi thằng Biên tòi chai rượu ra, Cường choắt mới phán:
- Xin bố. Thằng kia ngu nó mới đổi. Cái Seiko dởm của bố, bán cân ở chợ Lộc Ninh, cho trẻ con không đắt.
Thằng Biên ức quá, má bạnh ra như rắn hổ. Đúng lúc ấy, C trưởng An ở đâu sầm sập đi vào:
- Lại bọn trinh sát, bầy đặt nhậu nhẹt tầm bậy. Tụi bây tưởng hiệp định là vĩnh viễn hoà bình chắc. Đáng treo cổ tụi mày lên cả lượt – chợt mắt chạm vào chai rượu – Trời đất, xài sang quá ta. Chơi ngon đấy, thằng nào đây.
Rượu ngon ngấm lịm đã bốc nhưng không thằng nào ho he một tiếng. Vớ ông cạp lửa này, ngang gặp hạn.
- Thằng nào đây?
Tiếng C trưởng An đã sắt lại. Vẫn im thít cả lũ. Mắt mũi thằng nào, thằng ấy dồn cả vào Biên mu-gich. Nhìn thế quá bằng khai. C trưởng An cầm chai rượu, dí gần sát mặt thằng Biên:
- Mày hả?
Mặt Biên mu-gich thuỗn ra. Rõ làm phúc phải tội, tiền mất tật mang.
- Khá!
Cả bọn thở phào. Không ai ngờ kết cục lại hậu hĩnh đến thế. C trưởng An bệt luôn cùng đám trinh sát. Ngày đầu tiên của ngừng bắn thật chẳng đến nỗi nào. Nhưng chẳng thể ngờ rằng, đó chỉ là khoảnh khắc bình yên giả tạo. Mọi việc sau đó lại bắt đúng nhịp cũ. Người đầu tiên, không phải ai khác chính là Đáng anh nuôi.
°
°
Thực ra, nỗi hoan hỉ hoà bình kéo không được mấy lả. Ngày đầu tiên, giá không có sự kiện bắn súng của anh nuôi Đáng cuốn vào, chắc cả A trinh sát chẳng còn bụng dạ nào để vui thú. Không hẹp hòi gì, cả nước mừng, mình đâu nỡ không vui. Nhưng vui sao đành. Cả A trinh sát, ruột thằng nào cũng như đang ngậm lửa. Ngót tháng trời chưa đứa nào nhận được thư nhà. Mà bom đánh vào Hà Nội khiếp thế. Những mười hai ngày đêm, B52 rải bom như vãi trấu, biết bề nào nguyên vẹn. Có lẽ chả đâu như nước mình, thằng ngày đêm giáp mặt với cái chết lại sốt vó lo cho người ở nhà. Chiến tranh khùa khọang khua đến tận hang cùng ngõ hẻm, chẳng còn biết xác định đâu ác liệt hơn. Thành thử, tiền tuyến hay hậu phương cũng vậy thôi. Đấy, tiếng là lính chiến nhưng toàn A trinh sát mười một thằng, mới chỉ có thằng Đinh đã chết và thằng Vịnh được thực sự nếm món cháo cám B52, còn thì toàn chỉ nhòm ngó từ xa cả. Vậy mà ở Hà Nội, có người cả đời không biết viên đạn xanh đỏ thế nào, lại lãnh đủ. Thế mới oái ăm, không khí A trinh sát lặng hẳn. Đến hôm trung đoàn mang phim về chiếu phục vụ thì cả bọn hết chịu nổi. Đâu chỉ có hơn chục phút phim tài liệu ghi chép cảnh Hà Nội đánh B52, chiếu đầu buổi. Cả bãi xem im phăng phắc vì xúc động. Cánh trinh sát oà hết lượt. Đến C trưởng An, người chỉ nhếng nháng vài năm ở Hà Nội, lại gan lì tướng quân cũng phải lén quay mặt lau mắt. Cả bọn bỏ dở buổi xem, về chui kín đầu trong võng, không nói với nhau một lời. Cũng may, tình trạng kia kéo không lâu. Cường choắt nhận được thư đầu tiên. Nhà không làm sao cả. Mừng, nhưng không nỡ cười vui, miệng chỉ hơi mêu mếu. Nó sợ những đứa khác tủi. Rồi lần lượt đều biết tin nhà. Chỉ mình thằng Vịnh, nhà bị vệt bom đi qua. Tanh bành cả nhưng còn phúc không ai bị hề hấn gì. Còn người là còn tất. Chuyện coi như xong.
Yên ổn được ít bữa, tình hình bắt đầu căng trở lại. Thằng Vịnh, biệt phái đi công tác bảo vệ hiệp định, thấy nhắn về, bảo mệt lắm. Đầu óc cứ căng như dây đàn, hết đấu lí lại đấu trí. Thế thì mệt thật. Đánh nhau bươu đầu, mẻ trán, giờ ngồi cùng nhà, thậm chí cùng bàn nhòm ngó tỉa tót nhau, quả là khó chịu. Thà cứ dàn ra, mỗi thằng một góc, thằng nào nhanh thằng ấy sống, đỡ nhiều hơn. Long tẩu nói ra mồm điều này, bị C viên Thuỷ cạo gáy cho một chầu lử lả. Tư tưởng quái gì đâu, chẳng qua nói cho sướng mồm, sướng miệng. Bị cạo, tưởng phải cạch, nhưng không, nó vẫn cười hềnh hệch, phô trọn hàm răng lởm khởm. Hàm răng nám xuộm khói thuốc lào, Cường choắt vẫn thường giễu: “Răng tranh nhau làm B trưởng”. Long tẩu cợt:
- Chán bỏ mẹ cái thứ hoà bình mèo chuột này.
- Rũ tù đấy ông con ạ – Bình ních giả bộ lên giọng.
- Tù chó gì. Lão Thuỷ làm lông tao vì cương vị của lão thôi. Lại chả nhấp nhổm bằng mấy mình. Ngay lão An cũng vậy. Quê lão ở phía bên kia, không nhẽ cứ suốt đời biền biệt. Rồi mày xem, trời không chịu đất thì đất phải chịu trời. Đất nước này, lịch sử nghiệm rồi chẳng chịu chia cắt đâu.
Ngọc khợp tỉa vào:
- Để mày làm lính hơi bị phí. Lẽ ra phải cử mày vào tổ hoà hợp dân tộc. Đến đấy tha hồ phán. Có điều không đất thì trời, với giọng ấy mày tiêu là cái chắc.
- Để xem, – Long tẩu thủng thẳng, – phận lính tráng như tao với mày thiết gì đánh chác. Về nhà học hành làm lụng, rồi vợ con, lại chả sướng gấp vạn lần. Nhưng đời nào chúng nó chịu để thế cho mình. Nói đâu xa, tuần trước bọn D18 để phơi trận địa, bị ngay một dây bom A37 hút chết. Đấy, cứ cung cách này, còn choảng nhau ốm. Thế thì chả hoà bình mèo chuột là gì?
- Đúng! – Cường choắt đồng lõa. – Hồi tao được đẻ ra đúng vào dịp hoà bình 54, mẹ tao nự: “Thằng cún con này. Đời con sướng nhé, hoà bình rồi.”. Bố tao, mùi thuốc súng Điện Biên còn ám, chỉ tủm tỉm cười. Đến bây giờ tao bằng ngần này. Bố một đầu chiến trường. Con một đầu chiến trường. Mà đã xong đâu. Trộm vía thằng Long, ngày đi nó loạng quạng được thì bây giờ cái Hạnh cũng đã đẻ. Ai dám bảo con nó sướng không phải cầm súng nữa. Nói thế thôi, dứt khoát không để con cái mình phải tiếp tục công việc này.
Thằng Phương hiền, ít nói nhất bọn, chẳng hiểu sao hôm nay bỗng dưng hăng hái:
- Chắc gì mày đã giữ được gáo mà nói chuyện con cái… Soi gương xem, mặt mày âm khí ngùn ngụt. Liệu giữ mình đấy. Còn chuyện kia, bàn làm gì cho mệt xác. Đã có trên lo. Thấy bảo hai bên đang dàn quân ở Bến Cát. Đánh lớn như thời Tam quốc. Tao cũng mong dứt điểm một chầu cho xong. Cò cưa thế này, buồn bực chân tay lắm.
- Ối giời ôi! – Thắng vịt mồ hôi mồ kê nhễ nhại, la toang toác. – Các bố mà cũng nói chuyện dàn quân, dàn queo. Rõ dơ. Đấy không phải việc của các bố. Nhìn đây này. – Con cá quả dài đến hàng mét, to hơn cả thân phích, đầu nứt toác, máu vẫn nhỏ giọt, nằm khượt trên đất. Nhìn mà khiếp, đen sì sì như bị sơn đen, vẩy chằn chặn như những lớp đồng xu ken nhau – Đấy, hoà bình, chiến tranh đều phải sực hết. Không có nó, ẩm thực ấy mà, thế giới này tùng phèo hết lượt.
Cả bọn bâu vào con cá.
- To thật – Bình ních gật gù. – Tao chưa nhìn thấy con cá quả nào khiếp như con này. Chục cân không ít.
Thắng vịt mặt vênh như giấy ướt hơ:
- Chứ không. Cả tuần nay, tao với thằng Vịnh phục suốt. Phải dùng đến mìn điện mới hạ được nó…
Thằng Phương cắt ngang:
- Nói phét. Bệu thịt như mày có phục ăn. Chẳng qua theo đóm ăn tàn. Thằng Vịnh không nói làm gì. – Tướng nó sát cá.
Ngọc khợp phụ họa:
- Chí lí. Chuyện cá mú với thằng Vịnh thì chịu. Cá gì nó chả tôm được. Nhưng hẵng hượm, con cá này mốc meo rồi, loại cá thành tinh. Liệu có giống con ba ba dạo trước. Hãi bỏ bố!
Thắng Vịt nhảy dựng như bị điện giật. Nó ức:
- Thì mày treo mõm lên, đừng hốc nữa. Còn thằng Phương? Lúc nãy mày bảo buồn bực chân tay. Giờ đến lượt mày. Cứ theo đóm trước, ăn tàn sau cho ngon miệng. Làm đi.
Tưởng gì, chuyện ấy đơn giản quá. Có đến bốn thằng xắn tay áo. Nhoáng cái, con cá đã gọn ghẽ trên đĩa.
°
°
Không phải đợi lâu. Sân bay Lộc Ninh vẫn đều đặn đón, đưa tù binh hai phía trong các cuộc trao trả định kì theo tinh thần hiệp định, song toàn miền Đông súng đã nổ. Không quân địch ngày một hoành hành. Từ chiếc lẻ, đánh lén, chúng ngang nhiên bắn phá tự do vùng kiểm soát của ta. Các cửa khẩu vẫn mở nhưng ngột không khí chiến trận. Xảy tranh chấp trên toàn tuyến giáp ranh. Bầu trời không lúc nào ngớt tiếng ò è, rên rỉ của thằng L.19. Hiệp định coi như đã bị phá vỡ. Lệnh chiến đấu đã được truyền xuống. Hoà bình thật ngắn ngủi.
C trợ chiến thực sự trở lại chiến tranh sau cái chết của anh nuôi Đáng. Lúc chết, anh bốn mươi tuổi. Những vết sẹo găm trên mặt, ngày hoà bình đầu tiên vừa kịp khô. Có lẽ anh là người già nhất đơn vị. Một cái chết – điều bình thường quá. C trợ chiến tính đủ số liệt sĩ, phải bằng nửa quân số hiện tại. Nhiều cái chết lắm. Mỗi người chết một vẻ, không ai giống ai. Tựu trung, những cái chết dù khác nhau, vẫn chung ở một điểm: Chết lúc lâm trận. Cũng có vài người chết vì sốt rét ác tính. Chết bệnh tật vẫn chấp nhận được. Đằng này, tội nghiệp cho anh, cái chết đến rất ngẫu nhiên như một trò đùa và cực kì phi lí. Hôm ấy, C trợ chiến hành quân theo một tiểu đoàn 37 li xuôi đường 13. Vùng này ta và địch đang tranh chấp dữ dội. Chưa đến đích, đại đội nghỉ ăn trưa trong một khu rừng rậm toàn đào lộn hột. Đáng cặm cụi thổi cơm. Lính tráng uể oải vì bụng đã phương phưởng. Thằng nào, thằng nấy ních bằng kĩ thứ quả dị dạng chẳng lấy gì ngon lành lắm. Ăn, chẳng qua vì lạ và đua nhau. Đáng đi đến từng tiểu đội đốc thúc:
- Ăn đi chứ. Đừng để thừa thãi thế này. Phải tội chết. Hạt cơm, hạt máu đấy. Quý lắm. Cố đi, cố cho no.
Chẳng kiêng khem gì, nhưng từ “máu” là từ kị. ít người phạm huý nhắc đến. Có thằng lính trẻ đùa:
- Bố đốc chứng hay sao mà “máu me” khiếp vậy. Này đừng gở mồm nhé.
Cười tuế toá:
- Vật được tao, còn lâu. Tao chết họa có trời sập.
Vẫn đang cười, chợt mọi người thấy anh lạng đi, tay ôm ngực. Máu phè qua kẽ ngón tay, xối ra. Không có một tiếng nổ nào. Người tinh tai mới nghe thấy tiếng gió rít. Chưa ai kịp đến đỡ, người anh đã vật ngửa, đi luôn. Nụ cười trên môi vẫn chưa tắt. Mọi người không tin vào mắt mình. Chạy túa ra bốn phía, tịnh không thấy động tĩnh gì. Thì ra đạn lạc. Viên đạn không biết từ đâu bay đến, chui vào nằm gọn trong khoang ngực. Cỡ đạn như thế nào cũng không ai biết. Anh chết, mặt tươi nguyên. Như người ngủ. Hẳn anh cũng không biết mình đã chết. Đột ngột và phi lí vô cùng. Đơn vị chôn anh ngay trong rừng đào. Tất cả vét không sót một hạt cơm nào, chất cả lên đỉnh mộ. Hạt cơm – hạt máu, đúng đấy. Đành để đây, vun thành đống nhỏ lùm lùm. Dành cho anh.
Cái chết của người lính nuôi quân, bạt tan hết những dư âm hoà bình cuối cùng. Dẫu chỉ một, nhưng tất cả mọi người đều chung cảm giác, đó là cái tang lớn họ chưa từng gặp. Hiển nhiên đó là cái giá đầu tiên, C trợ chiến trả cho hoà bình thật sự.
ít lâu sau, đến lượt hai thằng lính của A trinh sát. Thằng Vịnh và thằng Phương. Nhẽ ra có cả thằng Bình tham gia trận này. Đúng một ngày trước hôm hai thằng mất tích thì Bình ních được đại đội rút về làm nhiệm vụ khác. Đài quan sát đặt trên một vách đá thẳng đứng gần sát ngầm Đa pốc. Vị trí rất thuận tiện. Có thể quan sát rõ sân bay Bà Rá bằng ống kính cực đại. Những thông tin kịp thời của nhóm công tác đã giúp đơn vị kiểm soát chặt khoảng không, bảo vệ hành lang chiến dịch. Ngày thằng Bình rời chốt, tiểu đoàn 37 li lập một chiến công rất đẹp, bắn gục tại chỗ một chiếc F5E đang bổ nhào đánh trận địa. Chiến tranh không tránh khỏi những ngẫu nhiên, bất ngờ và sự trùng hợp đáng tiếc. Thằng giặc lái kịp bật dù là là đúng tọa độ đài quan sát đang chốt. Từ Bà Rá một phi đội 8 chiếc HU1A lập tức cất cánh rà kĩ lưỡng tọa độ tên giặc lái nhẩy dù. Bộ binh ta cũng ào lên. Đài quan sát bị kẹt giữa trận chiến. Bầy trực thăng đáp xuống mỏm yên ngựa kề sát vách đá đặt đài. Tình huống quá bất ngờ. Vịnh điện về xin ý kiến. Đơn vị hạ lệnh chôn cất khí tài, rút lui. Khá vất vả và mạo hiểm hai người mới thoát lọt. Phương bị thương vào chân. Hai người mất liên lạc hoàn toàn từ đấy.
Hôm sau, Bình ních dẫn một trung đội của C trợ chiến sục tìm suốt buổi vẫn không thấy tăm hơi hai người. Khí tài vẫn còn nguyên vẹn cả. Tiếp tục tìm kiếm, ba ngày sau họ phát hiện ra một số tư trang. Bình ních nhận đúng của thằng Vịnh và Phương. Bẵng một thời gian, đành xếp hai thằng vào quân số mất tích.
°
°
Món cháo cá, quả là được việc. Nó làm hồi lại cái dạ dày đã nhão ra vì ngâm sũng các loại bia, rượu hổ lốn. Nồi cháo hết veo. Ngọc khợp lúc lắc đầu:
- Tuyệt đấy chứ nhỉ?
- Còn phải nói. – Biên chép miệng. – mấy chục năm rồi, nết ăn của các bố chẳng khác xưa là mấy. Thuồng luồng, ba ba vẫn gọi bằng cụ.
- Thả hổ về rừng mà lị – Long tẩu vuốt bụng hể hả.
Thắng vịt, nãy giờ ngồi vét nồi quèn quẹt. Cháy cháo cũng đến được bát vật.
- Này Ngọc khợp, tinh cá nằm cả ở đáy nồi. Mày sực không?
- Cảm ơn ông!
- Thằng này đã chê coi như đủ. Bữa cháo kết thúc tốt đẹp. Ngày xưa, của này bao giờ thằng Vịnh cũng dành phần. Còn thằng Phương, thấy cháo sợ hơn hủi.
- Bố sư, cứ như ông cụ non, mở miệng là ngày xưa.
- Thế không phải để sống với ngày xưa thì mày đến đây làm gì?
Cái thằng lạch bạch thế mà chí lí. Không vì thế, họa là điên mới bỏ công, bỏ việc đàn đúm nơi này. Chơi, thiếu gì chỗ. Lại Thắng vịt.
- Hồi ở bên Tây, hiếm khi được ăn cá tươi thế này. Chúng nó sợ bẩn, giã toàn đồ hộp. Ngu thật.
Chợt Bình ních hốt hoảng:
- Đúng rồi. Thằng Vịnh chúa thích ăn cá. Lại sát cá nữa. Ngọc khợp. Ban nãy mày đã tường mặt bố con bé chưa?
- Nói rồi còn gì. Thấy bọn tao, gã tót ngay vào nhà. Mồm ngang, mũi dọc, nào đã biết. Sao mày hỏi thế?
- Tao thấy là lạ. Con cá trước, chuyện mua bán, thôi không nói. Còn con cá sau, lạ nhỉ, tự dưng sai con xách ra. Lại bày đặt chuyện gạo, cháo. Mà việc gì gã phải vội vàng lánh mặt. Cả tiền nong cũng thế, tịnh không một lời nhắc. Chúng mày xem…
Thắng vịt bập vào:
- Xem gì cũng phải hượm đến mai. Việc quái gì mày cứ sồn sồn lên thế. Rặt tưởng tượng rồi lắp ghép, mệt xác.
- Không! Sáng mai phải xộc thẳng vào nhà gã mới được. Tường mặt nó mới yên tâm. Chúng mày biết không, ngày xưa…
Lại tiếng loạt soạt. Lần này rất gần. Rõ cả tiếng cành khô gãy răng rắc. Cả bọn ngây thuỗn, phút sau, Cường choắt chụp lấy súng. Thắng vịt can:
- Đừng, nhỡ con bé thì khốn. Rọi đèn lên đã.
Vẫn hai đốm sọc bắt đèn. Con chó ngơ ngáo nhìn vào lều. Thắng vịt bước ra suỵt suỵt mồm. Con chó vẫn đứng trơ khấc. Nó vớ được một khúc cây xông thẳng. Con chó quay quắt. Bỗng Thắng vịt ngã bật ngửa, kêu oai oái. Nó vùng dậy rất nhanh. Giọng phều không ra hơi:
- Có người!