PHẦN BỐN
Cuộc chiến với Santadio
Chương 19

    
ante Clericuzio không phải nghe chuyện trên. Vì khi nó mới hai tuổi đầu thì mẹ nó, Rose Marie đã thì thầm vào đôi tai nhỏ xíu của nó: những khi bà lên cơn động kinh, khi đau khổ vì mất tình yêu của chồng, của cậu em Silvio, khi sự khiếp đảm mấy người anh em ruột và Pippi xâm chiếm tâm hồn bà.
Chỉ khi lên cơn nặng nhất bà mới dám kết tội cha, ông Trùm Clericuzio, vì cái chết của chồng, ông Trùm luôn phủ nhận việc lũ con trai và Pippi đã thực hiện cuộc tàn sát này. Nhưng sau vài lần Rose kết tội ông, ông đã tống bà ta vào dưỡng đường cả tháng trời. Sau đó, bà chỉ lẩm nhẩm những lời mê sảng, không hề trực tiếp tố cáo ông Trùm nữa.
Phần thằng Dante thì mãi mãi nhớ những lời rỉ tai của mẹ. Là một đứa trẻ, nên nó yêu ông ngoại, và tin ông vô tội. Và tuy mấy cậu rất dịu dàng với nó, nó luôn tìm cách chống lại họ. Đặc biệt là nó luôn mơ ước trả thù Pippi, cho dù ý tưởng đó có vẻ hão huyền, nhưng vì mẹ, nó vẫn không ngừng nghĩ đến.
Những khi Rose Marie bình thường, bà săn sóc người cha góa vợ rất tận tình. Với ba anh em trai, bà vẫn chứng tỏ mối quan tâm của một người em gái. Nhưng với Pippi thì bà tỏ ra xa cách. Những lúc đó mặt bà quá dịu dàng khó mà bộc lộ ác ý. Nét mặt hài hòa, vành môi, đôi mắt nâu dịu hiền long lanh ướt đã dấu đi niềm thù hận của bà. Với con trai, bà thể hiện một tình thương yêu quá mức. Tấm lòng thương yêu mà chẳng bao giờ bà dành cho người đàn ông nào khác nữa. Bà trút quà cáp cho nó để chứng tỏ tình thương yêu nó, còn tình thương đối với ông ngoại và mấy cậu của nó thì không thuần khiết, đó là thứ tình cảm đã vấy màu tội ác. Khi tỉnh táo, bà không kể gì cho con nghe chuyện gia đình.
Nhưng những lúc lên cơn, miệng lưỡi bà độc địa, tục tằn, ngay cả nét mặt bà cũng biến dạng như một cái mặt nạ xấu xí vì phẫn nộ. Những lúc đó Dante ngẩn ngơ, bàng hoàng. Năm bẩy tuổi mối nghi ngờ bắt đầu len vào trí nó. Nó hỏi mẹ: “Tại sao mẹ biết đó là Pippi và các cậu của con”.
Rose Marie khoái trá cười rúc rích, Dante thấy bà như mụ phù thủy bước ra từ những truyện cổ tích của nó. Bà bảo: “Họ cứ tưởng họ khôn lắm khi sắp đặt mọi chuyện với nào là mặt nạ, áo quần, nón mũ đặc biệt. Con biết họ quên điều gì không? Pippi vẫn xỏ đôi giày khiêu vũ của cậu ấy. Da giày và mấy sợi dây đan cứ sờ sờ ra đó. Còn mấy ông cậu con, bao giờ tụ tập thành nhóm cũng theo một cách rất đặc biệt. Giorgio luôn đứng trước, cậu Vincent lùi sau một chút, cậu Petie luôn luôn đứng bên phải. Và còn cái lối mấy cậu nhìn Pippi chờ xem cậu ấy có ra lệnh giết mẹ không. Và bởi vì mẹ đã nhận ra họ, nên cái kiểu họ lưỡng lự, họ vẫn sẵn sàng giết mẹ, nếu cần. ôi! mấy ông anh ruột của mẹ!”
Rồi bà bật khóc làm Dante phát hoảng lên.
Chỉ là một thằng nhóc bảy tuổi, nó đã phải dỗ mẹ.
 Cậu Petie không bao giờ hại mẹ đâu. ông ngoại sẽ giết sạch nếu ai đụng tới mẹ.
Nó không chắc lắm về cậu Giorgio và cậu Vincent. Nhưng với tấm lòng thơ dại của nó, nó không thể tha thứ Pippi.
ở tuổi lên mười, Dante đã phải học quan sát những cơn động kinh của mẹ, vì vậy khi bà ra dấu kể chuyện nhà Santadio, nó vội vàng dẫn mẹ vào phòng của bà để ông ngoại và các cậu không nghe được.
Khi trưởng thành nó quá khôn ngoan, dễ dầu gì bị xỏ mũi vì cái bề ngoài giả dối của nhà Clericuzio. Với bản chất hài hước hiểm độc, nó chứng tỏ cho ông ngoại và các cậu là nó biết tỏng tất tật sự thật. Và nó cũng dư biết mấy ông cậu chẳng ưa gì nó. Nó được chỉ định hòa nhập vào xã hội hợp pháp, học hành cả mớ về những rắc rối tài chánh, chắc để rồi lãnh trách nhiệm của cậu Giorgio, nhưng nó cóc quan tâm đển cả “yếu điểm” của Giorgio. Giorgio lạnh lùng nghe nó nói và bảo nó: “ô kê. Mày khỏi phải quan tâm đến việc nhà”.
Giọng ông cậu buồn và giận dữ.
Khi Dante bỏ học vào năm cuối cấp, nó được tống đến làm trong Công ty xây dựng ở Bronx. Dante là một công nhân chăm chỉ và thân thể nó cuồn cuộn nở nang vì lao động nặng nhoc tại công trình. Petie để nó cùng làm với toán lính đến từ Bronx. Khi Dante đủ lớn khôn, ông Trùm ra lệnh nó trở thành lính dưới trướng cậu Petie.
Ông Trùm quyết định vậy chỉ ngay sau khi Giorgio báo cáo về tư cách và một số hành động của Dante. Thằng nhóc bị tố cáo tội hiếp dâm một cô bạn học khá xinh, về tội tấn công bằng dao một sinh viên cỡ tuổi với nó. Thằng Dante năn nỉ các cậu đừng cho ông ngoại biết và các cậu nó hứa. Dĩ nhiên, ngay sau đó họ lập tức báo cáo vụ việc với ông Trùm. Những tội lỗi này của thằng Dante được thu xếp cho “chìm xuồng” trước khi nso bị khởi tố.
Và suốt thời niên thiếu, lòng ganh ghét của nó đối với thằng Cross De Lena cứ tăng dần lên. Thằng Cross càng lớn càng to cao, đẹp trai, chững chạc. Tất cả cánh đàn bà con gái trong thị tộc Clericuzio đều yêu thích nó, giỡn hớt với nó, lũ chị em họ ve vãn nó, điều mà chẳng bao giờ mấy con nhỏ đó thèm làm với cháu ngoại ông Trùm. Trong khi thấy thằng Dante, với những cái mũ thời Phục hưng kỳ cục, cái tính láu cá, cái thân hình lùn tịt cuồn cuộn cơ bắp chỉ làm các cô phát khiếp. Thằng Dante thừa khôn ngoan để không thể bỏ qua vụ này.
Khi Dante được đưa đến khu săn bắn ở Sierras, nó khoái đặt bẫy hơn là bắn. Khi nó si một ngày mấy con em họ, đây là một chuyện rất tự nhiên trong cái thị tộc đan khít Clericuzio, nó nhào vô tấn công liền. Tụi con gái của đám lính nhà ở Clericuzio thì nhẵn mặt nó. Cuối cùng thì chính Giorgio người giữ vai trò người cha trừng phạt, giáo huấn, đã phải thâu nạp nó làm chủ một nhà chứa hạng sang, để bịt mõm nó.
Nhưng óc tò mò khủng khiếp lẫn sự thông minh đến quỉ quyệt đã biến nó thành con người duy nhất ở thế hệ nó trong thị tộc Clericuzio thực sự biết rõ gia đình đã làm gì. Vì vậy, rốt lại, Gia đình phải quyết định đào tạo nó vào nhóm hành động.
Càng ngày Dante càng cảm thấy tách biệt với Gia đình, ông ngoại thì vẫn thương yêu nó như thưở nào, và nói rõ cho nó biết, nó là đứa thừa kế Đế chế này, nhưng ông không tâm sự gì nữa với thằng cháu ngoại, không còn cho nó biết tâm tư của ông, những bí mật nho nhỏ đầy khôn ngoan của ông. Và ông cũng không ủng hộ những ý kiến, đề nghị về chiến lược của nó.
Các cậu Giorgio, Vincent, Petie không còn yêu thương nó như hồi nhỏ. Thật ra, cậu Petie có vẻ thân mật với nó, và chính cậu là người huấn luyện
Dante đủ thông minh và để nghĩ rằng có thể chính nó có lỗi, vì nó đã phản bội sự hiểu biết của nó về vụ thảm sát nhà Santadio và cha nó. Thậm chí nó còn đi hỏi cậu Petie về cha nó. Petie thở than là cậu đã kính trọng cha nó thế nào, đã buồn ra sao khi cha nó chết.
Không ai được phép nói ra, nhưng ông Trùm và mấy đứa con trai đều hiểu rằng thằng Dante đã biết hết mọi chuyện. Vì chính Rose Marie, trong những lúc lên cơn đã thổ lộ hết với nó. Cả nhà muốn đền bù cho nó, nên đối xử với nó như một hoàng tử nhỏ.
Những điều hình thành nên tính cách của Dante hơn hết chính là lòng thương xót và tình yêu dành cho mẹ. Trong những lúc lên cơn, bà đã nung nấu ngọn lửa căm thù Pippi De Lena trong nó. Bà miễn tội cho cha và các anh.
Tất cả những điều trên làm ông Trùm phải đưa ra quyết định cuối cùng, vì ông có thể đọc tâm hồn thằng cháu dễ dàng như đọc quyển Thánh Kinh của ông vậy. ông xét thấy thằng Dante chẳng bao giờ gia nhập vào đường thối lui cuối cùng bằng cái vỏ của xã hội được. Cái máu nhà Santadio và Clericuzio (điều này thì ông tỏ ra là một tay chơi công bằng) hòa trộn thành một hỗn hợp bạo tàn. Vì vậy nên để nó nhập vào cái xã hội của Vincent và Petie của Giorgio và Pippi De Lena. Cả bọn chúng sẽ cùng chiến đấu trong cuộc nội chiến cuối cùng.
Mặc dầu không tự kiềm chế nổi mình, Dante vẫn tỏ ra là một tay lính cừ. Nó sống kiểu độc lập, coi thường luật lệ Gia đình, đôi khi hắn bất tuân cả những lệnh đặc biệt. Bản tính dã man của nó cần thiết khi một Bruglione bối rối hay một thằng lính vô kỷ luật bước qua lằn ranh của Gia đình, thì bị nó kết liễu cho đỡi đỡ phức tạp. Dante không lệ thộc vào sự quản lý của ai ngoại trừ bản thân ông Trùm, mà ông Trùm thì luôn từ chối trừng trị nó một cách khó hiểu.
Dante lo sự cho tương lai của mẹ. Vì cái tương lai đó lệ thuộc vào ông Trùm, và mỗi khi bà lên cơn thường hơn, Dante lại thấy rõ ông Trùm trở nên mất kiên nhẫn hơn. Nhất là khi mẹ nó dùng chân vẽ một vòng tròn rồi nhổ toẹt vào chính giữa, miệng gào lên là bà sẽ không chịu trở vào nhà nữa. Chính lúc đó ông Trùm lại tống khứ bà vào dưỡng đường trong vài ngày.
Nên Dante vẫn phải dỗ dành, an ủi bà đề bà qua khỏi những cơn động kinh, giúp bà trở lại tình cảm bình thường với tính dịu hiền vốn có. Nhưng vẫn còn nỗi hãi hùng ám ảnh mà nó không thể bảo vệ được cho bà trừ khi nó có quyền uy như ông ngoại nó.
Người duy nhất Dante cảm thấy sợ chính là ông Trùm. Đó là cảm giác nảy sinh từ những kinh nghiệm của nó đối với ông ngoại từ những ngày còn là một đứa trẻ con. Và cũng nảy sinh từ cái cảm giác là các cậu nó sợ ông hơn là thương yêu. Điều này cũng làm nó ngạc nhiên. Vì ông Trùm đã ở tuổi tám mươi, sức khỏe suy giảm, ít khi dời nhà. Tại sao phải sợ hãi ông ấy thế?
Sự thật thì ông còn ăn rất được, dáng dấp vẫn uy nghi, thời gian chỉ làm nổi một việc là mấy cái răng của ông bị lung lay nên khẩu phần của ông bị hạn chế bằng món bột nhào phô mai xay, rau hầm và các món súp, thịt xé nhỏ trộn xốt cà.
Nhưng ông Trùm cũng đã gần tới cõi rồi, nên phải có màn bàn giao quyền hạn. Chuyện gì sẽ xẩy ra nếu Pippi trở thành cánh tay mặt của Giorgio? Chuyện gì sẽ xẩy ra nếu Pippi chiếm quyền bằng võ lực? Và nếu những điều này xảy ra, thằng Cross sẽ lên như diều, nhất là từ khi nó giàu sụ với phần chia của Xanadu.
Cho nên có những lý do thực tiễn, Dante phải tự lo thân, không chỉ vì lòng căm ghét Pippi, kẻ đã dám chỉ trích nó với Gia đình.
Khi cậu Giorgio quyết định tạo cho Dante chút “khí thế”, bèn giao cho nó thay Gia đình chi tiền lương cho Jim Losey, Dante chớp ngay cơ hội để bắt tay đi đêm với tay cớm này.
Tất nhiên công việc đề phòng cũng phải đặt ra để bảo vệ cho Dante, phòng khi thằng Losey trở cờ phản trắc. Những hợp đồng được ký kết để Losey làm cố vấn cho tổ hợp An ninh, điều hành bởi gia đình. Bản hợp đồng có tính cách riêng tư, Losey được trả tiền mặt. Nhưng trong hồ sơ thuế, số tiền được báo là tiền chi phí phát sinh.
Trong nhiều năm, Dante đã chi nhiều món tiền đặc biệt cho Losey trước khi hai đứa mở đầu mối quan hệ hợp tác gắn bó hơn. Dante không ớn cái tiếng xấu của thằng Losey. Nó đánh giá Lose như một tiếp ứng đúng lúc, nơi nó có thể nghĩ đến việc gây dựng lúc về già. Losey thì dính dáng vô tất cả mọi việc. Hắn nhận tiền bảo vệ cho tụi buôn bán ma túy, lủm tiền của nhà Clericuzio để bảo kê sòng bài, giở cả trò dùng vũ lực khống chế mấy tay bán lẻ ma túy có thế lực, đòi tiền bảo vệ phụ trội.
Thằng Dante áp dụng đủ thứ màu mè để gây ấn tượng tốt với tay Losey, cả tính láu cá lẫn óc khôi hài độc địa cho đến cái sự bất chấp các nguyên tắc đạo lý của nó đều hấp dẫn Losey. Phần Dante phản ứng rất khéo trước những câu chuyện cay nghiệt của Losey trong trận chiến của hắn chống tụi da đen, cái đám đang hủy hoại nền văn minh phương Tây. Bản thân thằng Dante, chẳng có thành kiến gì về chủng tộc. Tụi đen không ảnh hưởng gì tới cuộc đời nó, mà nếu có đi nữa, thì sẽ bị “di dời” khỏi thế giới này ngay không thương tiếc.
Cả hai, Dante và Losey, đều có chung nỗi khát khao quyền lực, cả hai đều khoái chưng diện, rất quan tâm dáng vẻ bề ngoài. Cả hai đều có cách săn đuổi tình dục giống nhau nhằm thống trị đàn bà, không phải quá thiên về luyến ái mà để thể hiện quyền uy. Khi Dante ở miền Tây, chúng thường đi với nhau. Quán ăn, hộp đêm. Dante không bao giờ dám đưa hắn về Vegas và Xanadu, vả lại đó cũng không phải mục đích của nó.
Dante khoái kể cho Losey nghe thoạt tiên nó đã quỵ lụy như thế nào để cua gái, cái tụi đàn bà con gái kênh kiệu vì nhan sắc. Rồi nó tận hưởng cái kênh kiệu của lũ này như thế nào, sau khi nó dùng thủ đoạn đẩy tụi đó vào cái thế phải hiến dâng cho nó. Losey hơi tởm cái mánh của thằng Dante. Hắn cho Dante biết, hắn hạ mấy ả ngay từ lúc đầu bằng cái vẻ cô hồn của hắn, rồi hắn mới làm nhục họ.
Hai thằng đều tuyên bố cóc thèm làm tình với mấy ả không đáp ứng sự tán tỉnh của chúng. Cả hai đều đồng ý nếu Athena Aquitane ban cho chúng một cơ hội thì thật đáng đồng tiền bát gạo. Khi chúng rảo quanh các câu lạc bộ ở Los Angeles để săn lùng gái, chúng so sánh các điểm với nhau, rồi hô hố cười vào mặt mấy ả kiêu kỳ, mấy ả mà chúng tưởng có thể “tới bến” luôn, nhưng bị từ chối công đoạn cuối. Đôi khi sự phản đối quá quyết liệt, Losey phải chưng thẻ cảnh sát ra, hù mấy ả là hắn sẽ túm mấy ả vì tội mãi dâm. Vì đa số mấy ả cũng không mấy đàng hoàng, nên lời hăm dọa của hắn thật hiệu quả.
Trong những đêm bù khú với nhau, khi không tán nhảm, Losey lại phân loại “chị em ta” cho Dante nghe.
Trước hết là tụi điếm “lộ”, bọn này tay này chìa ra lấy tiền tay kia bóp “cò” bạn. Kế đến là điếm “dịu”, bọn này có vẻ bị bạn hấp dẫn, tặng bạn một màn chí thiết, thế rồi trước khi bạn “ra đi khi trời vừa sáng”, ả xin tiền trả tiền mướn nhà. Rồi đám điếm “lành”, tụi này yêu bạn, đồng thời yêu cả lô cả lốc thằng khác. Mấy ả này thường thiết lập màn quan hệ lâu dài với những món quà cáp nữ trong trong những ngày lễ, kể cả lễ Lao động. Rồi lũ thư ký hành nghề tự do từ chín tới năm giờ, tụi bồi máy bay, tụi thư ký bán hàng, chúng mời bạn về phòng, sau chầu cơm tối đắt tiền, chúng đá đít bạn ra đường cho chết cóng, thậm chí không được một chầu “xào tay” nữa. Đó là cái thú của chúng. Với đám này, tình dục phải là sự khích động đầy bi kịch, đầm đìa nước mắt, uất nghẹn tiếng gào vì nhẫn nhục và chịu đựng. Màn này đem lại một pha làm tình đã đời hơn tình yêu.
Một buổi tối sau khi dùng bữa ở Le Chinois, một quán ăn tại Venice, Dante đề nghị thả bộ dọc hè đường. Rồi cả hai ngồi lại một băng ghế, ngắm dòng người xuôi ngược. Những cô gái trẻ trung xinh đẹp trên những đôi giày patin, tụi ma cô đủ màu da đang săn đuổi và tán tỉnh họ. Bọn con gái ăn sương bán những cái áo thun viết những hàng chữ mà hai gã chẳng hiểu mô tê gì. Bọn khất sĩ chìa ra những cái tô, những nhóm ca sĩ râu ria xồm xoàm ôm đàn ghi ta. Những nhóm gia đình lăng xăng với cái máy ảnh, và phản chiếu tất cả cảnh này là mặt biển Thái Bình Dương đen ngòm ngòm trên bãi cát. Những cặp đôi rúc dưới những tấm chăn, mà chúng tin có thể che đậy màn thông dâm của chúng.
Losey cười, nói: “Tao có thể bắt hết lũ này với lý do chính đáng. Đúng là cái sở thú khốn kiếp”.
“Kể cả mấy con nhỏ xinh xinh đang trượt patin kia sao?”
“Tao bắt chúng cái tội có những cái lá đa nguy hiểm ngang súng đạn”.
“ở đây không có nhiều tụi đen”.
Losey duỗi người trên băng, bắt chước giọng miền Nam nói.
“Tôi nghĩ tôi đã quá cứng rắn với đồng bào da đen của tôi. Đó, giống hệt tụi theo chủ nghĩa giải phóng nói, tất cẳ đều là vì chúng đã từng là nô lệ. “Losey đan hay tay ra sau gáy, kéo cái jacket cho hở ra cái bao súng để hù máy thằng du đãng. Chẳng đứa nào quan tâm, vì ngay khi Losey xuất hiện, chúng đã phát hiện ra hắn là một tên cớm.
Losey nói: “Chủ nghĩa nô lệ, sự đồi bại đạo đức... Chẳng qua được một cuộc sống dễ dàng thoải mái quá, tụi nó đâm ra lệ thuộc. Được tự do căng lắm chứ. Trong các đồn điền, chúng được săn sóc, có nhà ở, ăn ngày ba bữa, đầy đủ áo quần, thuốc men, vì chúng là tài sản quí chứ bộ. Thậm chí khỏi trách nhiệm gì với con cái. Tụi chủ đồn điền ngủ với con gái lũ nô lệ, lũ nhóc ra đời thì được cho việc mà làm suốt đời. Đúng là chúng có làm việc thật đấy, nhưng chúng ca hát cả ngày, vậy thì chúng lao động vất vả ở chỗ nào? Tao cá là chỉ năm thằng trắng cũng đủ sức làm việc bằng trăm thằng nhọ.”
Dante cảm thấy vui vui. Losey có nói nghiêm túc không nhỉ? Mà cũng chẳng thành vấn đề, hắn chỉ trình bày một quan điểm tình cảm, đâu phải chuyện kỳ thị chủng tộc.
Cả hai cảm thấy thoải mái trong một đêm êm dịu, cái thế giới chúng đang quan sát đem lại một cảm giác an toàn. Những con người này chẳng bao giờ là mối nguy hiểm cho chúng.
Rồi Dante lên tiếng: “Tôi có một đề nghị thật quan trọng muốn đề cập với anh. Anh muốn phần thưởng trước hay hiểm nghèo trước?
Losey cười cười: “Phần thưởng luôn đi trước chứ”.
“Hai trăm ngàn chi trước. Một năm sau sẽ là chỉ huy An Ninh khách sạn Xanadu, với số lương gấp năm lần số tiền anh đang nhận hiện nay, bao luôn tiền chi tiêu, xe hơi lớn, phòng ốc, bàn ghế và gái. Anh chỉ phải kiểm tra lý lịch mấy con gái nhảy. Và anh cũng khỏi phải mạo hiểm làm tay súng chính.”
“Nghe đã quá. Nhưng cũng phải có thằng lãnh phần nổ súng chứ. Đó là phần hiểm nghèo, phải không?”
“Tôi lãnh phần đó. Tôi bắn.”
“Tại sao không là tao? Tao có thể làm chuyện đó một cách hợp pháp.” “Vì anh sẽ không sống nổi sau đó sáu tháng.”
“Vậy thì tao làm giống gì đây? Ngoáy đít mày bằng cái lông gà à?” Dante trình bày toàn bộ kế hoạch. Losey huýt sáo tỏ vẻ nể ý tưởng táo bạo của nó. Hắn hỏi Dante: “Tại sao lại là Pippi De Lena?”
“Vì hắn đang sửa soạn trở thành đứa phản bội.”
Losey vẫn còn tỏ vẻ nghi hoặc. Đây là lần đầu tiên hắn nhúng vào một tội ác kinh khủng vậy. Dante quyết định tung thêm vài đòn.
“Anh nhớ vụ Boz Skannet tự tử chứ. Thằng Cross làm đấy. Không làm một mình, mà cùng với thằng Lia Vazzi.”
“Trông thằng này ra sao?”
Sau khi Dante mô tả hình dạng Vazzi, Losey nhận ra đó là cái gã đi cùng Skannet, đã bị hắn chặn lại ở hành lang khách sạn. Hắn hỏi Dante: “Tao có thể kiếm thằng Vazzi này ở đâu.
Dante cân nhắc hồi lâu. Nó đang làm một điều phá vỡ luật lệ thật sự thiêng liêng của gia đình, của ông Trùm. Nhưng điều này mới có thể diệt được Cross, vì sau cái chết của Pippi thì Cross là thằng đáng sợ nhất. Losey bảo nó: “Tao không cho ai biết nguồn tin này từ đâu.”
Nhưng vẫn đắn đo một lúc lâu nó mới nói “Vazzi đang sống trong khu săn bắn của gia đình tôi, tại Sierras. Nhưng đừng đả động gì cho đến khi thanh toán xong Pippi.”
“Đương nhiên”. Tuy nói vậy, nhưng Losey muốn làm là vẫn cứ làm. Hắn hỏi Dante: “Nè, tao lãnh hai trăm ngàn trước, phải không?”
“Phải”.
“Nghe được. Nhưng có điều là nếu nhà Clericuzio bén gót theo tao, tao cho mày đi mò tôm liền, nghe không.”
Dante trả lời rất dễ thương: “Đừng lo, nếu tôi đánh hơi thấy điều đó, tôi sẽ thịt anh trước. Nào, bây giờ chúng ta phải hoạch định vô chi tiết chứ.” Mọi việc xảy ra đúng chương trình của chúng.
Khi Dante nã sáu phát vào người Pippi De Lena và khi Pippi thều thào gọi nó là “thằng Santadio chó đẻ”. Dante có một cảm giác hả hê mà trước đây nó chưa hề có.