Phần II

7.
Thăm bạn
Mân từ quê vào thành phố thăm con, sẵn dịp ghé thăm người bạn học cũ thời sinh viên, nay đang làm phó chủ tịch quận.
Anh chọn gần giờ nghĩ trưa mới tìm đến. Mân nhấn nút chuông. Người giúp việc ra mở cổng, hỏi:
- Thưa ông, ông tìm ai? Có việc gì?
- Tôi muốn gặp anh X.
Cha của người bạn tiếp Mân ở phòng khách sang trọng. Ông nhìn Mân, hỏi:
- Cháu tìm X để xin việc gì?
- Thưa Bác - Mân gắng cười - chỉ thăm hỏi thôi ạ!
Vợ người bạn tha thướt mang bộ bình trà lên, ngồi vào chiếc ghế salon đối diện Mân, giọng nhợt nhat:
- Anh nhờ anh X giúp việc gì ạ?
Mân lại cười:
- Bạn học cũ, lại đồng hương. Chỉ ghé thăm thôi mà!
- Thế thì buổi trưa anh ấy mệt, không nói được câu nào đâu!
Mân đứng dậy, xin cáo từ. Ra khỏi cổng, anh nghĩ rằng, từ nay, anh mất hẳn một người bạn thân thiết bấy lâu...
 
8.
Con ma đói khát
Bà chủ hiệu may thời trang đã trên 50 t, nằng nặc đòi chồng ký vào đơn xin ly hôndo bà viết sẵn.
Người chồng điềm nhiên hỏi:
- Ai đã bày cho em làm việc này?
- Không thằng nào cả!
- Vậy ly hôn rồi, em sẽ được gì?
- Được sung sướng, tự do...
- Bao nhiêu năm?
Người vợ im lặng.
Giọng người chồng trầm thấp:
- Như gia đình ta, nhiều người ao ước mà không được. Em vẫn thấy chưa đủ sao?
- Chưa đủ!
- Vẫn còn thiếu?
- Còn thiếu...
Người chồng thở dài:
- Tiếc thay, vậy thì em sẽ mãi mãi là con ma đói khát. Anh biết làm sao hơn!?
9.
Cá không đầu
Tí Hiển được mẹ dắt về quê thăm ông bà ngoại.
Một hôm, tọc mạch, nó giở chiếc lồng bàn đang đậy mâm cơm bà để dành phần cho ông.
Nó reo lên:
- Bà ơi! Sao con cá không có đầu?
- Bà ăn khúc đầu rồi, còn khúc mình để dành cho ông đó chớ!
- Cái đầu ngon lắm hả bà? - nó lém lỉnh hỏi.
Bà cười:
- Không đâu, cái đầu nhiều xương, khó ăn. Dở chứ không ngon đâu!
- Bà ăn cái dở, để dành cái ngon cho ông hả?
- Không phải vậy. Ông cũng thường ăn thịt mỡ,để dành thịt nạt cho bà...
 
10.
Nhìn lại
Có thể nói, má tôi là người sạch sẽ nhất nước! Bà luôn tắm gôi, áo quần là ủi rất kỹ. Mỗi lần bước ra khỏi nhà đều son phấn, nước hoa, kẹp cài chu đáo.
Bà ưa trách ba tôi lùi xùi, xuềnh xoàng, có lần lớn tiếng bảo: “Ông ăn ở mất vệ sinh quá!”
Ba tôi chỉ cười.
Ông điềm tĩnh nói:
- Giá ngày nào em cũng nhìn lại “Tâm” mình, như nhìn vào gương soi, dầu chỉ một thoáng thôi, thì gia đình ta hạnh phúc biết chừng nào!
Mang Viên Long
11.
 Báu vật
Bảy người con, ba trai - bốn gái và bầy cháu nội ngoại bu quanh giường của người cha, người ông đang hấp hối.
Ông già tuy đã gần tuổi 90, như ngọn đèn đã cạn dầu, nhưng trông dáng vẻ - nhất là gương mặt ông - thật trầm tĩnh, an nhiên, chờ đợi giây phút đi xa.
Các con cháu ông đều tỏ ra rất xót xa, đau lòng, khi nhìn thấy cha đang đi dần vào cõi chết!
Người con trai trưởng kề sát tai ông, nói:
- Thưa cha, trước lúc vĩnh biệt chúng con, cha có điều gì cần dạy bảo them không ạ?
Ông lão gắng mở đôi mắt đã mờ đục, giọng yếu ớt:
- Cha có một báu vật muốn chia đều cho các con...
Người con gái út nói:
- Báu vật ấy cha để ở đâu ạ?
Ông lão mở to đôi mắt nhìn bảy người con và bầy cháu nội ngoại lần cuối, giọng thì thầm:
- Các con hãy luôn nhớ đừng bao giờ được nói câu “Tôi không muốn như thế này!” như mẹ cấc con vẫn thường nói lúc còn sống nhé! 
 
12.
Sự đổi thay mầu nhiệm
Sơn và Thành là đôi bạn thân, rất thân. Họ luôn gần gũi, chia sẻ từng nỗi buồn vui, tâm sự cùng nhau mọi điều không hề giấu diếm. Tuy vậy giữa họ vẫn có điều khác biệt lạ lùng: Sơn thì rất sợ người chết, sợ nhìn thấy người chết, nhất là chết vì tai nạn. Còn Thành, chàng ta lại rất ngại người sống, luôn e dè và có gì hình như là sợ hãi mỗi khi tiếp xúc với người lạ!
Lần đầu tiên Thành thấy Sơn không còn biết sợ người chết nữa: Cách đây gần hai năm, Sơn đã làm lễ đính hôn cùng Kim Ngân. Ngân đẹp. Thuỳ mị. Trước ngày cưới một tháng, cô bạn chở Ngân về thành phố thăm chơi, sẵn dịp mua sắm thêm ít đồ cần thiết cho ngày cưới. Vòng về, một xe khách giành đường, đã va quẹt vào xe gắn máy của cô bạn. Hai người đều bị hất tung xuống đường. Cô bạn được chở vào bệnh viện cấpm cứu. Kim Ngân đã tắt thở.
Sơn và Thành kịp đến nhà Ngân khi nàng đã được đặt nằm ngay ngắn trên chiếc đi văn, người phủ kín một tấm drap trắng, chờ giờ khám liệm. Sơn chạy thốc vào nhà như cơn gió, đưa tay kéo tấm chăn che mặt người yêu, anh như muốn đổ xuống. Kim Ngân nằm im. Sơn cúi xuống hôn lên trán và đôi mắt Ngân khép kín. Anh làm các động tác ấy một cách khẽ khàng, cẩn trọng như sợ đánh thức người yêu dậy! Kim Ngân vẫn nằm đó, khuôn mặt im vắng và lạnh lẽo. Trông nàng hiền từ biết bao!
Sơn sững sờ đứng chôn chân bên cạnh nàng cho đến giờ khâm liệm, người cha của Ngân phải đưa anh ra phòng khách. Suốt giờ làm lễ, anh đứng phía đầu quan tài, mở nắp kính, chăm chăm nhìn xuống gương mặt Kim Ngân hiện lên như từ cõi nào thật xa... Gương mặt yêu dấu ấy, con người yêu quý ấy đang chìm sâu trong giấc ngủ biền biệt nghìn trùng.
Ngày hôm sau, Thành một mình đến thăm cô bạn của Kim Ngân đang còn được điều trị ở bệnh viên. Thành đã gặp, và nói chuyện với cô bạn không chút e dè. Hỏi thăm, anh mới hay cô ta là chị em bạn dì với Kim Ngân, vừa từ Hà Nội vào thăm chơi nhân dịp nghỉ hè> Cô bé hiền, co ro như một cánh chim.
Đều đặn mỗi ngày, Thành đều có mặt bên giường cô bạn. Khi đến với túi cam, hộp sữa, hay vài đóa hoa hồng...
Sơn và Thành vẫn luôn gặp nhau. Ngồi với nhau bên tách cà phê buổi sáng, dù không hề nói ra, nhưng cả hai đều nhận biết, trong lòn mình, đời mình đã bắt đầu có sự đổi khác: Mầu nhiệm thay, Tình Yêu!
13.
Chuyện xưa
Thầy Nguyễn Văn Hế dạy tôi năm lớp Nhất (lớp Năm bây giờ). Không hiểu sao, thầy rất thương yêu tôi.
Một lần, giờ dạy “học thuộc lòng” bài “Mẹ Tôi” của nhà thơ Anh Thơ. đến đoạn:
...:”Hình bóng mẹ tôi chữa xóa mờ
Hãy còn mường tượng lúc vào ra
Nét cười đen nhánh sau tay áo
Trong nắng trưa hè, trước giâụ thưa”
Thầy hỏi:
- Tại sao tác giả lại tả “nét cười đen nhánh”, trò nào biết?
Cả lớp im lặng.
Lần thứ ba. Thầy nói:
- Em nào giải thích được, sễ cho ba điểm tốt!
Tôi vụt giơ tay. Đứng dậy, dõng dạc nói:
- Thưa thầy, vì người mẹ ấy nhuộm răng đen ạ!
- Rất giỏi, sao trò biết?
- Thưa thầy, mẹ em cũng nhuôm răng đen giống mẹ của Anh Thơ...
Từ dạo ấy, tôi luôn nhớ hàm răng đen của mẹ, dầu bà đã mất từ lúc 2 giờ sáng ngày 20/10/1952...
 
14.
Tại một tiệm sửa khóa
Cô gái trạc hai mươi tuổi đến một tiệm sửa khóa để làm thêm một chiếc chìa khóa xe Dream.
Cô vui vẻ hỏi:
- Bác ơi, bác sửa khóa làm chìa được bao nhiêu năm rồi, bác?
- Có lẽ từ lúc cha mẹ cháu chưa gặp nhau...
- Lâu thế cơ à? - Cô gái ngạc nhiên - Vậy bác làm được tất cả các loại chìa khóa chứ, bác?
- Không đâu, cháu!
- Thế bác không làm được loại chìa nào? - Cô gái tò mò.
- Chìa khóa mở trái tim...
Cô gái cười hồn nhiên:
- Khó lắm sao bác?
Ông già ngước lênnhìn cô gái, mỉm cười:
- Không khó. Nhưng chìa khóa phải làm bằng vàng, có nạm hạt kim cương. Trong lúc bác chỉ có loại bằng đồng và sắt thôi, cháu à!