Cảnh 2

Trong thành Cổ Loa. Nhạc nền cho ngày hội có thể cảm nhận được là
đang diễn ra sau màn giữa. Mị Châu và Nàng Sen đi ra trước màn giữa.
NÀNG SEN: -Em biết tại sao cuộc thi của các tay nỏ nam đang hồi sôi nổi chị lại lánh ra đây rồi. Chị sợ Cao công tử lúng túng nên bắn trượt chứ gì.
MỊ CHÂU: -Sen cứ nói vớ vẩn. Người ta thì can gì đến chị?
NÀNG SEN: -Khốn nhưng khi “người ta” nhìn trộm thì “ai” cứ đỏ mặt rồi cúi đầu mà tay thì luống cuống cơ!
MỊ CHÂU: -Chị không nói chuyện với Sen nữa. (Nói lảng) Em bảo những ai sẽ thắng cuộc thi bắn nỏ bên nam nào?
NÀNG SEN (cười tủm): -Còn ai nữa, nhất định là Cao công tử rồi!
MỊ CHÂU (tinh nghịch): -Đống nữa chứ! Sao không ở lại cổ vũ người ta?
NÀNG SEN (trêu): -Em sợ một mình em ở lại nhỡ Cao công tử thua, công tử suy bì, rồi trách “ai”.
MỊ CHÂU: -Em nghĩ xấu cho công tử rồi.
NÀNG SEN: -Rõ là chị bênh đấy nhé!
MỊ CHÂU: -Em ranh lắm. (Phía trong có tiếng reo từng đợt) Sắp đến lượt các tay nỏ nữ rồi đấy. Em mau vào sửa soạn đi!
NÀNG SEN: -Chị có dự không?
MỊ CHÂU: -Tay nỏ chị còn vụng lắm.
NÀNG SEN: -Cứ thi cho vui đi chị!
MỊ CHÂU: -Chịu thôi. Lóng ngóng người ta cười cho, thôi để lần sau. Lần này em cố giật giải nhé!
Cả hai cùng vào. Sân khấu phía ngoài màn giữa trống một lát.Phía sau
màn giữa vọng ra từng nhịp ba tiếng trống một. Từng đợt có tiếng reo
   “trúng hồng tâm rồi!”, “giỏi! giỏi!”, “hay lắm!”, v.v... Màn giữa mở ra.
Một cụ già mặc quần áo sồi nhuộm nâu non, chít khăn đỏ, thắt lưng 
điều, đi guốc gỗ mũi cong, cầm cồng đứng giữa sân khấu. 
Dàn hàng bên 
Nàng Sen. Hai bên đối diện nhau. Mỗi người đều tay cầm nỏ, thắt lưng 
đeo túi tên. Phía trong sân khấu là những người xem, trong đó có Mị 
Châu. Phía trước những người xem có một cái kỉ trên đặt một chồng 
lụa hồng và một cái khay đựng
khăn điều. Cụ già giơ cao cồng đánh ba tiếng rồi nói lớn:
CỤ GIÀ: -Chiềng bà con
 Nhân lễ mừng thắng trận
 Cùng chiêm bái nỏ thần
Thừa lệnh đức chí nhân
  Mở hội vui trăm họ.
  Vừa rồi thi bắn nỏ
 Trai gái đều dốc lòng
 Mau mau mở khăn hồng
  Ra mời trầu úy lạo!
Mấy bà đến mở bọc trầu trên khay.
MỘT BÀ: -Xin thưa với trùm với lại thưa với bà con, tôi xin có nhời này. Chúng tôi xin mang khay trầu đến cho các cậu để các cậu mời các cô, rồi mang đến cho các cô để các cô mời các cậu. Có được không ạ?
NHIỀU TIẾNG NÓI: -Ý bà Sành hay đó.
MỘT ÔNG (đứng trong đám người xem, tay cầm nỏ): -Thế thì ai mời trầu tôi?
BÀ SÀNH: -Để thần bia mời ông.
MỘT ÔNG TRONG ĐÁM ĐÔNG: -Phải đó! Ông Nhộn bắn hai phát tên đều đi tìm cò, phải bỏ cuộc chuồn mất. Giờ để thần bia mời trầu trả ơn ông là phải đó.
ÔNG NHỘN: -Ấy! Có mấy con ruồi vo ve quanh bia. Tôi bực mình tôi mới bắn đứt ngay cánh hai con đấy chứ. Chẳng tin, bà con thử tìm quanh bia mà xem!
NGƯỜI KHÁC TRONG ĐÁM ĐÔNG: -Ngày nào ông cũng lăng xăng vác nỏ ra bãi tập, thì ra tập bắn ruồi.
BÀ SÀNH: -Ông Nhộn mà bắn được ruồi thì đã phúc cho bà con ta. Có ông ấy là ruồi ám người ta thì có. Ra bãi tập chỉ thấy miệng ông ta bắn ra liên hồi kì trận những câu tếu, còn tay ông ta có thấy động đậy gì đâu.
ÔNG NHỘN: -Thôi! Thôi! Xin chịu bà Sành. Miệng tôi chỉ bắn ra những câu vui nhộn thôi. Còn miệng bà chị thì bắn ra toàn là mảnh sắc. Nói thật, tôi bắn bia hơi xoàng, nhưng bắn quân giặc Triệu thì không xoàng đâu nhá. Chúng nó đi đông như kiến cỏ. Tôi chẳng cần ngắm cứ lẩy cò, không trúng thằng bên phải thì trúng thằng bên trái, không găm thằng đi trước găm thằng đi sau. Tôi đố bà phun mảnh cứa của bà ra mà giết được giặc đấy! Hề, hề, bà Sành chẳng sành hơn tôi đâu. Bà chỉ được cái dòn.
                Mọi người cười ồ.
MỘT NGƯỜI: -Xinh dòn hay cứng dòn đấy hả ông Nhộn?
BÀ SÀNH (với ông Nhộn): -Xì! Thế nếu chúng đi thưa ra thì ông lại bắn ruồi chắc? Hôm nay tay tôi giở chứng, nếu không tôi quyết bắn thi với ông.
CỤ GIÀ: -Được rồi! Được rồi! Lát nữa sẽ để cho bà Sành ông Nhộn lên võ đài mà đánh võ mồm. Giờ thì tôi định thế này: phạt ông Nhộn về tội bắn trượt và bỏ cuộc phải đi bưng khay trầu để bà Sành chia cho các cô, các cậu theo lời ước của bà ấy ban nãy. Bà con có ưng không?
ĐÁM ĐÔNG: -Hay lắm! Hay lắm!
ÔNG NHỘN (đeo nỏ vào vai, xăng xái đến bên kỉ bưng  khay trầu, liếc bà Sành): -Nào! Tôi xin sánh đôi với bà.
BÀ SÀNH (lườm): -Có mà sánh đôi với cái tiểu sành.
Sau khi nam nữ hai bên mời trầu nhau, cụ già lại dõng dạc đánh ba
tiếng cồng rồi dõng dạc nói:
CỤ GIÀ: -Giờ đến phần trao giải. Thưa bà con! Có chỗ khó xử. Hội thi bắn nỏ chỉ trao hai giải nhất, một cho bên nam, một cho bên nữ. Nhưng bên nam có hai người đều bắn ba phát trúng hồng tâm thì biết trao giải cho ai?
MỘT NGƯỜI: -Chia đôi.
NGƯỜI KHÁC: -Chia đôi không hay. Để hai người thử sức bằng keo vật.
NGƯỜI BAN NÃY: -Sao lại keo vật vào đây? Vật có giải của vật chứ.
ÔNG NHỘN: -Để tôi đưa cái diều giấy của tôi ra đây, ai bắn đứt dây diều thi được nhận giải.
BÀ SÀNH: -Chờ được diều của ông lại phải chờ gió. Hay ông thổi?
ÔNG NHỘN: -Hề, hề, đừng lo diều tôi không gặp gió. Chỉ lo bà gặp gió thôi.
CỤ GIÀ: -Thôi! Bà con hãy nhìn kia! Có mấy con diều hâu từ phía bắc đang liệng vòng xuống đây. Bây giờ cậu Đống, cậu Cung, hai người được giải nhất vừa rồi, ai hạ được con bay đầu thì giật giải.
ĐÁM ĐÔNG: -Chí phải! Chí phải!
NÀNG SEN (bước ra): -Xin trùm cho cháu cùng dự bắn.
CỤ GIÀ: -Nàng Sen giật giải nhất nữ rồi mà!
NÀNG SEN -Dạ, bên nam phải thi đấu lại thì nên hợp hai giải lại để tuyển cho công bằng.
CỤ GIÀ (vuốt râu): -Khá khen! Được!
Cung, Đống, Nàng Sen bước ra cùng giương nỏ lên trời, rồi bắn.
MỌI NGƯỜI (reo): -Trúng rồi! Rơi rồi!
MỘT EM BÉ: -Để cháu đi nặt. (Chạy đi. Một chốc mang con diều hâu vào, reo to) Hai tên trúng! Hai tên trúng! (đưa con chim cho cụ già).
CỤ GIÀ (chăm chú xem xét): -Hà, hà,... có hai mũi tên trung đích thật. Mũi tên trúng đầu buộc chỉ đỏ. Của ai nào? (Đống bước ra). Trúng ngực là mũi tên buộc chỉ xanh. (Nàng Sen cúi đầu cưòi tủm tỉm. Trong đám đông rộ lên tiếng nữ): “Giỏi! giỏi! Nàng Sen giỏi!”. (Cụ già nhìn kĩ con chim chợt kêu lên thích thú) Hay quá! Mũi tên thứ ba phạt đứt xương cánh phải lìa khỏi mình chim nên không mắc vào đây. Bắn thế cũng là tài. (vuốt râu)Thế vẫn khó xử đây.
TIẾNG NÓI TRONG ĐÁM ĐÔNG: -Chưa tài bằng bắn đứt cánh ruồi. Trao giải cho ông Nhộn đi thôi1
ÔNG NHỘN (Làm bộ xăm xắn giương nỏ): -Để tôi bắn xua mấy con diều hâu còn lại cút đi, rồi tôi nhận hai giải luôn thể.
BÀ SÀNH: -Chúng nó đang kêu đằng sau lũy tre kia kìa. Ông chạy mau đến đấy mà nhận giải mấy con chuột đồng chết, kẻo chúng tha đi mất.
MỘT BÀ: -Diều hâu chẳng sợ tên của ông Nhộn đâu. Nhưng bà Sành ông Nhộn mà đấu mồm thì xua được chúng đấy.
CỤ GIÀ: -Thôi! Xin hai người hãy tạm đình khẩu chiến. Tôi bàn thế này chỗ lụa hai giải nhất nay đem may áo tặng ba người.
ÔNG NHỘN:- May áo mặc chung ạ?
BÀ SÀNH (lườm): -Rõ tưởng khôn hoá dồn ra dại. (Nói to) Xin cứ là theo ý trùm đấy ạ.
ĐÁM ĐÔNG: -Chí lí! Chí lí!
CỤ GIÀ: -Giờ xin để mọi người vui múa hát.
Nam nữ hát lượn. Đến lúc họ đang múa thì Nàng Sen và Đống lánh ra
một góc.
ĐỐNG: -Chiều nay tôi rời thành Loa đây.
NÀNG SEN (hơi ngoảnh đi cắn môi, không nói).
ĐỐNG: -Tôi đi lên biên cương phía bắc.
NÀNG SEN (vẫn im).
ĐỐNG: -Sen giận tôi à? Sao lại giận?
NÀNG SEN: -Chiều nay đã đi rồi mà giờ mới nói.
ĐỐNG: -Thì Cao tướng quân mới cho lệnh mà.
NÀNG SEN: -Hứ! em nghe rục rịch từ hôm qua kia.
ĐỐNG: -Đó chỉ là ý của tướng quân thôi. Phải được đức vua chuẩn y đã.
NÀNG SEN: -Nghe tin phải bàn ngay với người ta chứ. Đến lúc có lệnh vua thì chậm quá rồi.
ĐỐNG (lo lắng): -Sen không muốn cho tôi đi trấn ải Bắc à?
NÀNG SEN: -Ai thèm níu áo mà cứ tưởng... Đến lúc sắp đi mới nói thì ai người ta sắm sửa kịp hành trang cho.
ĐỐNG (thở phào): -Thế mà cứ ỡm ờ làm tôi... Ngỡ gì chứ hành trang thì có chi đâu mà phải lo.
NÀNG SEN: -Nói thế chứ em đã thu xếp từ tối hôm qua. Vừa cho người đưa sang bên ấy. (Hất đầu về phía Cao Cung) Cao công tử cùng lên đó phải không? (Đống gật đầu) Sao không chia tay chị Mị nhỉ?
ĐỐNG (cười): -Nàng Sen cứ nghĩ là họ đã như chúng mình rồi. Với lại Cao huynh có nói là giặc đang dòm dỏ thì mọi việc riêng đành gác lại.
NÀNG SEN: -Thế là kém người ta nhé.
ĐỐNG: -Kém tí ti thôi, nhưng lại hơn nhiều.
NÀNG SEN: -Hơn gì?
ĐỐNG: -Có người để mà về thăm.
NÀNG SEN (nguẩy người): -Ý! Thế thì phải chia lìa luôn thôi. Kẻo nữa rồi quân giặc chúng cười cho.
ĐỐNG: -Nói vui đấy mà. Tôi đã thưa với cha là sau khi tôi xong việc ở biên cảnh, chúng mình mới làm lễ cưới. Sen đã ưng chưa?
NÀNG SEN: -Thế thì được. Nhưng phải có tin về luôn đấy! Thôi ta vào cùng vui với họ, không họ lại chọc cho.
        Vừa lúc Cao Cung đến gần, chào Nàng Sen, rồi quay sang Đống:
CAO CUNG: -Chúng ta phải về lo liệu việc lên đường cho kịp. (Nói với Nàng Sen) Xin từ biệt Nàng Sen nhé.
NÀNG SEN: -Thế công tử không chào từ biệt chị Mị tôi à?
CAO CUNG (hơi lúng túng): -Cho tôi gửi lời chào công chúa.
NÀNG SEN: -Gửi thì tôi không kham nổi, mà chị Mị sẽ không nhận đâu.
CAO CUNG: -Vậy thì để hôm nào trở về phục mệnh đức vua, tôi xin đến chào vậy.
NÀNG SEN (cười): -Úi! Chào từ biệt mà chờ đến lúc trở về sao?
ĐỐNG (gỡ bí cho bạn): -Theo lệnh trên, hai chúng tôi phải kíp lên đường. Thôi Sen liệu nói đỡ cho anh Cung, cho cả tôi nữa.
 
cùng trông theo hướng những người vừa đi.