Chương 7

Việt Khương và Hương Nhu đến thành phố biển sớm hơn Đăng Thanh và Thùy Nhiên.
Việt Khuơng thuê phòng xong và nói:
– Em vào cất hành lý rồi đi tắm biển!
– Không đợi Thùy Nhiên và chú Thanh sao?
– Bao giờ chứ ấy đến sẽ hay... Bây giờ biển đẹp thế này chúng ta không tắm thì uổng lắm đó.
– Em thấy kìa, biển buổi sáng thật dễ chịu.
– Nhưng rồi họ có biết mình ở đâu không?
– Em khờ quá... Mình ở khách sạn nổi tiếng này vả lại anh có nói với chú rồi... Nào vào phòng thay đồ tắm đi em!
Hương Nhu chần chừ.
– Sao anh không thuê thêm một phòng nữa để em với Thùy Nhiên ở. Chẳng lẽ em với anh...
Việt Khương đến bên Hương Nhu, kéo nàng ngồi lên giường rồi đặt hai tay lên vai Hương Nhu anh nói:
– Không tin anh sao?..... Chúng ta đã quen bao lâu rồi, anh đối với em như thế nào, em không biết hay sao? Em cứ thật an tâm vui chơi những ngày cuối tuần.
Lần sau chúng ta sẽ đi Đà Lạt nhé!
– Chưa chi đã vẽ lên khung cảnh Đà Lạt.
– Nhưng em chưa đến đó có phải không? em muốn đi lúc nào hãy nói để anh sắp xếp đưa em đi.
– Biết lúc nào đi được.
– Vậy thì để anh sắp xếp... nào vào phòng thay đồ đi!
– Mình không đợi chú Thanh với Thùy Nhiên đến hay sao anh?
Việt Khương cười nói:
– Đợi họ nửa giờ nữa nhé!
Hương Nhu gật đầu:
Việt Khương gọi phục vụ viên mang cà phê lên phòng. Hương Như đứng bên cửa sổ nhìn xuống đường. Việt Khương đến bên nói:
– Em uống cà phê đi đừng sốt ruột nhé!
– Anh không lo họ xảy ra việc gì hay sao?
– Sao lại có việc đó xảy ra chứ! Biết đâu họ cũng đứng ở đâu đó để uống cà phê. Nào... Em uống cho anh vui chứ!
Hương Nhu và Việt Khương ngồi trên chiếc ghế dài đặt trong phòng bên chiếc bàn nhỏ. Việt Khương khuấy ly cà phê và đưa vào tận môi Hương Nhu.
Hương Nhu bẽn lẽn nói:
– Anh làm như em...
– Hương Nhu này...
Vừa khi ấy điện thoại của Việt Khương và cả Hương Nhu reo vang. Cả hai cùng nghe...
Cuối cùng Việt Khuơng nói:
– Chú Thanh không biết trước việc này Huơng Nhu ngạc nhiên hỏi:
– Tại sao người thân từ Mỹ về Việt Nam lại không báo trước.
– Đột ngột như thế chắc có việc riêng. Họ là những nhà kinh đoanh mà!
– Anh có biết nhiều về họ?
– Là ai?
Bà Việt Kiều của chú Thanh!
Việt Khương thật tình. Anh nói:
– Làm gì gọi là bà Việt Kiều nghe xa lạ quá vậy?
– Vậy người phụ nữ ''bí ẩn" đó là ai?
– Nghe đâu đó là chị họ của chú Thanh...
– Làm như trò đùạ. – Sao lại là trò đùa...
– Làm gì "gay gắt" với chú Thanh quá vậy.
Hương Nhu bỗng nổi đoá như mình là người trong cuộc:
– Tại anh không biết đó thôi.
– Việc gì? Nói cho anh nghe với.
Chuyện của Thùy Nhiên, em không xen vào đâu.
– Nói đi! không khéo lại ôm nỗi uất nghẹn đó cô bé.
– Anh cứ trêu em mãi.
– Vậy thì để anh nói nhé... về người đàn bà Việt Kiều đó. Bà ấy muốn tìm người quen, còn chú Thanh... họ thật sự là chỗ họ hàng. Theo anh được biết bà ấy với chú Thanh là chị em.
– Nói gì thì nói mi cũng bênh bà ấy.
– Nếu em gặp bà ấy em sẽ có thiện cảm chứ không ác cảm như bây giờ. Bởi vì em là bạn của Thùy Nhiên nên em ủng hộ bạn em và lên án bà. Bà ấy là gì của anh?
Đơn giản thôi, là người thân của chú Đặng. - Không biết gì về bà ta mà cũng nói.
– Chú thanh bảo:
" Đó là một người phụ nữ giàu nghị lực và thật đẹp." Chú còn nói:
" Đẹp cả ngoại hình và tính cách".
Hương Nhu cười thành tiếng:
Xem ra cả chú Thanh và anh đều ngưỡng mộ bà ta, đã thế sao chú còn dính líu với bà, Lý Linh... Anh có biết bà Lý Linh là ai không?
Bất chợt Việt Khương choàng tay ôm ngang người Hương Nhu, anh nói:
– Anh biết... nhưng anh tin chú Thanh không có gì với bà Lý Linh cả... chú còn khinh nữa là đằng khác...
– Khinh... mà vẫn không thoát khỏi "mê hồn trận" ấy!
Việt Khương chợt nhớ đến Cát Vân khi nghe Hương Nhu nhắc đến ''mê hồn trận".Việt Khương biết Cát Vân và có dự sinh nhật của cô bé...
Không ngờ thời gian gần đây cô bé lại tìm đến anh, chẳng biết có phài "mê hồn trận" anh hay không? Việt Khương chẳng kể cho Huơng Nhu vì thấy không có gì.. nhưng rồi nghĩ đến Khắc Hưng- Người đã "đeo đuổi" Hương Nhu, bỗng chốc bỏ tất cả để đến với cô bé... Còn bây giờ chẳng lẽ Cát Vân lại dùng "thủ đoạn" đó để anh đến với cô tạ. và biết đâu tất cả những gì anh đang có đều giống như Khắc Hưng...
Với anh, Hương Nhu tuyệt vời hơn cô bé Cát Vân thật nhiều dù Hương Nhu không sắc sảo kiêu xa như Cát Vân nhưng bù lại Hương Nhu có nét đẹp thanh thoát đầy quyến rũ- Việt Khương bị cuốn hút bởi lần gặp đầu tiên trong buổi tiệc. Khi ấy biết Hương Nhu đã có người theo đuổi, anh cảm thấy thất vọng vô cùng... nhưng rồi mọi việc đã trở nên thuận lợi hơn cho sự " theo đuổi" của anh đối với Hương Nhu...và bây giờ thì anh đã đi được ''nửá' đoạn đường chinh phục rồi.
Hương Nhu nhìn vẻ mặt và sự im lặng của Việt Khương, cô ngờ vực hỏi:
– Có phải đã có chuyện gì hay không?
Việt Khương lắc đầu rồi cười nói:
Không có chú Thanh với Thùy Nhiên thật không vui tlnào cả... nhưng chúng ta vẫn phải đi tắm biển chứ.
– Sợ em quên à!
– Không sợ, vì đi biển là phải tắm thôi...nhưng anh muốn tắm sớm trong buổi sáng sẽ tốt hơn.
Hương Nhu chợt thốt lên:
– Anh à!....biết đâu chú Thanh lại đi nghỉ ngơi đâu đó với bà Lý Linh.
– Em đa nghi quá Hương Nhu ơi! Nếu thế cô bạn thân của em đã “tố khổ”.
chú Thanh rồi... Chú Thanh đưa Thùy Nhiên rạ phi trường đón"cô ấy" về, chú vội vã lắm...
– Đón "người bí ẩn" với công việc "bí mật" phải không?
– Em thích dùng "cù móc" lắm sao?
– Hứ!.... ai thèm...
– Vậy thì xin mời cô nương ra biển tắm giùm! Chưa bao giờ Hương Nhu cảm giác thật thích thú và mê say ngâm mình dưới làn nước biển mát lạnh. Hết tắm lại lên bờ xây cát rồi lại ùa theo sóng biển- cảm giác nầy đối vời nàng vô cùng lý thú.
Nhìn Hương Nhu thích thú ngâm mình dưới nước Việt Khương chụp hình nàng lia lịa, cô lắc đầu nói. Làm gì chụp hình mãi thế.
– Trông em rất xinh...
– Xinh gì mà xinh...thì hình nào cũng vậy thôi.
– Nào...nào... duỗi dài trên bãi cát đi... tấm hình này đẹp lắm đó. Bây giờ em lên phao ngỗi, anh đẩy ra xa... chụp một bô hình em giữa dòng. Thật là đẹp, là xinh...nữa phải không.
– Bộ anh nói sai hay sao?
– Không biết nữa...
– Không biết nè...
Việt Khương vừa bơi vừa kéo chiếc phao ra Hương Nhu kêu ơi ới.
– Cho em trở vào đi, kẻo ra em hụt chân... em không biết bơi đâu.
– Đã có anh bơi hộ cho em có được không?
– Nếu em không chịu thì sao?
– Thì anh... anh sẽ bơi một mình, bơi mãi không trở lại... em chịu không?
–?...
– Có được không Hương Nhu?
– Anh nói gì nghe kỳ lạ thế... Đừng nói như vậy nhé.. Em sợ lắm đó!
– Thật không?
– Ai mà biết...
Việt Khương nắm chặt bàn tay Hương Nhu, đưa bàn tay cô lên môi hôn, giọng anh thật nhẹ:
– Cám ơn em!
Và thật bất ngờ Việt Khương đã mang đến cho Hương Nhu một nụ hôn thật ngọt ngào mà vị mặn của nước biển cũng không làm cho họ cảm thấy mặn...vị tình yêu ngọt của Hương Nhu sớm nở thật nồng nàn khiến cho Hương Nhu đón nhận như một sự chờ đợi...
...Sau bữa ăn chiều, hai người tay trong tay đi đạo phố biển về đêm.
Hương Nhu ngồi lặng trên chiếc băng đá ngắm những hạt sao lấp lánh trên bầu trời đêm, chưa bao giờ nàng có cảm giác đậm đà về hương vị biển như đêm nay... có lẽ vì đây là lần đầu nàng đi, với Việt Khương...
Buổi sáng thức dậy thật sớm, Hương Nhu nhìn xuống đất thấy Việt Khương vẫn nằm đó. Trông anh chàng thật tội nghiệp. Nhớ lại lúc đầu hôm nàng và anh đã "đấu" với nhau về chuyện ngủ thật buồn cười:
– “Tại sao anh không thuê phòng có hai chiếc giường”.
– "Đã bảo phòng đôi mà.'' – " Phòng đôi thì.. nhưng chúng ta thì sao đây" Hương Nhu đẩy mạnh anh chàng rồi nói tiếp:
– “Hay là em sẽ thuê thêm một phòng.”.
– Có nên không, đi chơi hai người thuê hai phòng. Vả lại nếu có cũng không gần bên để anh tiện chăm sóc em đâu. Em yên tâm đi, tối anh ngủ dưới đất, để bảo vệ em." – “Ai lại như thế...Vả lại em không quen như thế đâu?”.
Hai người cứ "đấu võ mồm mãi về việc ngủ nhưng rồi cuối cùng Hương Nhu vẫn nói:
– “Thôi được rồi... em cho anh nằm trên giường như nhớ vị trí sông Gianh nhé!”.
Nói chuyện mãi, hai người quên cả giấc ngủ...và cuối cùngViệt Khương ôm gối mền xuống nền mặc cho Hương Nhu ngăn, anh nói:
– "Hãy để em nghĩ đẹp và anh chứ! Vả lại anh muốn giữ gìn cho em... Em là cô gái tuyệt vời mãi mãi trong lòng anh đó!" Và anh đã ngủ ngon giấc khi nàng giật mình dậy định ra biển đón bình minh... nhìn mặt trời mọc... cảm giác này thật tuyệt dịu làm sao!
Hương Nhu loay hoay một lúc thì Việt Khương tỉnh giấc. Anh lồm cồm bò dậy rồi nói:
– Anh ngủ quên.. Xin lỗi em nghe... Đợi anh một tí, chúng ta đi ngắm mặt trời mọc trên biển.
– Nè thay đồ tắm luôn một thể Huơng Nhu nhé!
– Đợi anh một chút...
– Đợi anh chắc nắng lên cao quá?
– Trời chưa sáng đã sợ nắng lên...
Việt Khương vào phòng làm vệ sinh cá nhân rồi trở ra, anh soạn đồ trong chiếc túi du lịch.
– Cầm một gói giấy, anh nói:
– Em mở ra xem có vừa không? Đi chơi biển nên anh...mưa tặng cho em...để...
Thấy vẻ ngập ngừng của Việt Khương, Hương Thu bỗng lo lắng. Nàng nói:
– Thổi để tí nữa rồi xem... bây giờ nhanh lên đi anh...
– Vậy thì em mang vào phòng tắm và thử đi...
– Thử à? Chắc là đến giờ ăn điểm tâm thôi...
– Tuỳ em.. em nói mãi sẽ trễ thôi. Nào, ngoan đi cô bé vào thay đồ nhanh lên đi!
Hương Nhu bị Việt Khương đẩy vào phòng tắm. Nàng ngỡ ngàng khi nhìn thấy bọ đồ tắm tuyệt đẹp và vô cùng hấp dẫn.
– Nhanh lên em! Chắc là đẹp lắm!
– Em không mặc bộ này đâu!
– Anh tự tay chọn cho em... đó... nhưng nếu không thích thì thôi vậy! Anh xin lỗi vì không hỏi ý em với lạ anh chỉ muốn anh đẹp hơn với bộ đồ này và thật là...
Việt Khương ngập ngừng không muốn dùng từ “quyến rũ” hay ''hấp dẫn" dẫu sao các cô gái đi biển tắm với những bộ đồ này thật là quyến rũ Với Hương Nhu thì lại khác, cô bé có vẻ dịu dàng kín đáo và thật là thầm kín...
Có lẽ biết anh giận nên Hương Nhu khoác lên người chiếc khăn khi mặc bộ đố tắm. Nàng bước ra và hối thúc:
– Anh xong chưa? Đi nhanh lên!
Việt Khương mỉm cười khi thấy Hương Nhu chịu mặc bộ đồ mà anh đã tặng cho nàng... Thật quyến rũ và trên cả tuyệt vời của sự "hấp dẫn'' phụ nữ phải như thế chứ - Hương Nhu như một cánh hon hồng vừa mới hé. Vẻ đẹp vẫn còn ẩn mình trong cánh hoa.
– Đi nhanh lên, không khéo nắng lên bây bé ơi! Việt Khương nắm tay Hương Nhu, cả hai chạy sóng soài ra bãi cát. Hương Như vô cùng thích thú khu biệt thự cho thuê ở đây. Sát bãi biển, sáng, trưa, chiều,... lúc nào cũng ngâm mình xuống nước mà không phải lo ngại khoảng cách đi lại xa xôi.
Buổi sáng thật đẹp, biển lặng gió nhẹ những rừng mây hồng bồng bềnh trên bầu trời và kia rồi ánh mặt trời dần dần ló dạng sau dãy núi...đẹp làm sao!
Việt Khương chụp bức hình mặt trời mọc trên biển và anh còn "đạo diễn" cho Hương Nhu chụp thật nhiều kiểu ảnh thật đẹp.
Hương Nhu và Việt Hương vui say với sóng nước một lúc, cả hai lên bờ và nghĩ ngơ trên hai chiếc ghế bố. Nhân viẽn khách sạn mang hai phần điểm tâm cho họ:
Thức ăn và thức uống được đặt trên bàn có che những chiếc dù nên thật dễ chịu. Vả lại sáng nếu tiết trời cũng rát "nhã nhặn" -Huơng Nhu ở như thế.
Hai người vừa ăn uống trò chuyện và thật bất ngờ...
Cát Vân với các cô bạn từ Vân đã thấy Việt Khương – Cô bèn kêu lên thân thiết như là đã quen biết nhau từ lâu với anh.
– Ủa...có cả anh đi biển. Bọn em không biết...nếu biết trước chúng ta cùng đi biển và tổ chức pininic. Chắc là vui lắm!
Việt Khương tế nhị nói:
– Xin lỗi, tôi không đi một mình. Thì bọn em cũng vậy, bọn em nhắc anh mãi, nhỏ Hiếu Chi bảo dạo này anh xa rời mọi người.Nè! Đừng vì chuyện riêng tư mà đánh mất tình bạn cao đẹp dấy nhé!
Quay sang Hương Nhu, Cát Vân bĩu môi nói móc:
– Tưởng tốt lành lắm... chẳng biết ông cụ ở nhà có biết hay không lúc nào cũng chính trực, đoan trang. Nếu có gan về hãy nói cho ông cụ biết giùm nhé!
Một cô bạn của Cát Vân rộn rã:
– Anh à! Anh em mình chiều nay phải quây tung vũ ở đây nghe! A! Bọn em ở khu biệt thự đó đó.
– Trời ạ! Chẳng lẽ họ theo dõi việc đi chơi của nàng. Tại sao cũng ở khu đó, gần cạnh biệt thự mà Việt Khương thuê, Hương Nhu cảm thấy khó chịu, muốn bỏ đi ngay, ở đây cùng với các cô gái này thật khó chịu. Chưa chi đã mời gọi đi vũ trường nữa chứ! Nghe hai tiếng vũ trường Hương Nhu rất e ngại bời lẽ cô không biết nhảy...
Bất ngờ, Việt Khương đề nghị:
– Nhân thể đêm nay anh đưa em đi vũ trường nhé!
Hương Nhu lắc đầu:
– Em không biết nhảy kia mà!
– Không phải em không biết mà là em ít đi nên không "điêu luyện" thôi.
Nhưng chuyện đó không quan trọng chúng ta đến để vui, để thư giãn nhưng không phải để cho người ta nhìn và nễ phục vì sự "sành sỏi" đó.
– Sao lại "nể phục"... "nể ghê sợ" thì có...
– Ừ!
– Xem ra anh với các cô gái thân dữ đó!
– Thân gì mà thân.. Hiếu Chi là em họ, anh dự sinh nhật con bé có gặp Cát Vân.. – Vậy sao? Hai người chắc thân lắm phải không?
Việt Khương cười:
– Em có muốn anh thân với hai cô gái đó không?
– Em muốn hay anh muốn ai mà biết được...
Hương Nhu phụng phịu gương mặt rồi im lặng không nói thêm lời nào.
Việt Khương choàng tay qua vai Hương Nhu nói:
– Anh nói đùa thôi...làm sao anh thân với các cô gái như thế...mà này...em còn phải cẩn thận với Cát Vân nhiều.
– Cẩn thận với "nó" cái gì nữa bây giờ Việt Khương im lặng... "Là anh đấy!" Việt Khương định thốt ra những lời như thế nhưng rồi anh im lặng vì sợ Hương Nhu hiểu lầm.
Hương Nhu đề nghị:
– Hay là chút nữa chúng ta đi từng nơi khác đi anh! Thuê phòng nào cũng được miễn đừng gặp Cát Vân.
Đi chỗ khác thuê, em đòi thuê thêm một phòng nữa, anh không chịu đâu.
– Em không thuê đâu...Đã bảo em không muốn thấy mặt cô em họ kiêu kì đó...
– Mình không vui chơi với họ, ngày mai chúng ta đi trở về thôi. Đừng thèm bận tâm về các cô gái đó em dễ thấy dễ chịu hơn.
– Nhưng em không thích.
– Em làm thế em sẽ bị thua đó. Tại sao?
– Tự suy nghĩ đi em...
– Em không biết. Nếu anh không dời chỗ, em sẽ ở luôn ngoài biển.
– Anh cũng vậy. Em ở đâu, anh sẽ theo đó.
– Vậy tại sao anh không nghe em?
– Thì anh sẽ nghe.
– Thật nhé anh!
Thấy Hương, Nhu thể hiện niềm vui trên gương mặt. Việt Khương càng thương cô hơn...
Biết Hương Nhu và Cát Vân là chị em chú bác ruột, Việt Khương rất ngạc nhiên vì cả hai không có chút gì có vẻ là chị em họ thật gần cả. Vả lại đàn ông con trai ai lại quan tâm đến việc đó.
Buổi trưa Thùy Nhiên điện cho Hương Nhu và hẹn ra vào tối nay. Hương Nhu vui sướng hỏi:
– Ủa, chú Đặng Thanh cũng ra đây sao?
– Chẳng lẽ lại không có anh Thanh. Sao mi lại hỏi như vậy.
Hương Nhu cười nói:
– Vậy thì tốt rồi là vì ta nghe anh Việt Khương nào có người chị họ của chú ấy về, sợ công việc của chú ấy...
Giọng của Thùy Nhiên thật vui:
– Chị ấy thật tuyệt, xem ra mới gặp đã ủng hộ ta với Đặng Thanh... Mi thấy như vậy có phải là người tốt không?
– Vậy cũng mừng cho mi rồi... vậy tối nay là có “cô đó, ra đây không”?
– À! Đó là “Dạ Hương” một phụ nữ đẹp, khả ái và bản lĩnh. Mi mới gặp cũng sẽ có thiện cảm ngay.
– Ta hỏi mi có cô Dạ Hương đến đây không?
– Chị ấy vội lắm. Đã đi Đà Lạt rồi.
– Có họ hàng à?
– Không! Nghe bà Dạ Hương bảo đi tìm một sư cô ở chùa nào đó ở Đà Lạt.
– Vậy là họ hàng rồi...
– Chuyện đó không liên quan đến ta chưa có điều kiện để tìm hiểu. Thôi nhé!
ở đó đợi. Ta với Đặng Thanh nhé!
Hương Nhu tần ngần một lúc rồi nói với Việt Khương:
– Anh à! Chiều tối nay Thùy Nhiên và chú Thanh ra đây.
– Tốt rồi.
– Vậy mình... có dời chỗ thuê không?
– Tuỳ em..... – Anh quyết định đi!
– Đã bảo tuỳ em mà!
– Em không biết!
– Vậy thì quyết định ở lại đây và đêm nay anh với em cùng với chú Thanh, Thùy Nhiên sẽ đi chơi thoả thích, cho hai cô chọn.
– Cô Thùy Nhiên là em vui rồi. Không để ý đến mọi người chung quanh dâu... Nhưng mà anh có đi vũ trường với các cô gái ấy không?
Việt Khương lắc đầu nói:
– Anh đã có "người đẹp"rồi...không quan tâm đến các cô khác đâu!
– Xạo quá anh ơi!
– Em không tin sao?
– Không!
– Làm sao để em tin anh?
– Em đang suy nghĩ.. Bởi vì bây giờ chúng ta đi đâu?
– Em ngủ một chút cho khoẻ rồi đi chơi. Anh có những nơi hay lắm.
– Nơi nào mà hay.
– Đó là chuyện của anh.
– Có tiếng gõ cửa phòng. Việt Khương mỡ cửa và gặp nhân viên khách sạn.
Cô nhân viên lên tiếng:
– Xin lỗi tôi đã quấy rầy qúi khách...có điều xin qúi khách cho biết chúng tôi muốn dành tầng trệt để cho một nhóm cô gái thuê có được không qúi khách.
Việt Khương nổi giận:
– Khách sạn ở đây làm ăn kiểu gì vậy. Bộ tôi không thuê nổi cả biệt thự này sao? Vả lại chiều tối nay có người thân của chúng tôi đến. Họ sẽ ở đây có phải trả tiền trọ thêm không?
Cô nhân viên bối rối nói:
– Dạ... tại vì họ nói đi cùng với ông nên xin thuê cùng biệt thự này.
– Được rồi, nếu để họ thuê thì chúng tôi đi đây.
– Xin lỗi qúi khách. Chúng tôi sẽ trả lời với Hương Nhu và Việt Khương biết ngay Cát Vân và các cô bạn đã tìm cách phá nàng với Việt Khương. Nhất là nàng Hương Nhu chẳng muốn dính líu với Cát Vân mà làm gì cũng gặp thật là bực bội.
Hương Nhu hối thúc Việt Khương hai người rời khách sạn để đi chơi, rất may vừa khoá cửa và rời khỏi biệt thự Hương Nhu đã phát hiện các cô tìm đến, chẳng biết Cát Vân có ý định quyến rũ Việt Khương như đã từng làm như thế đối với Khắc Hưng. Bởi vì mẹ con của Cát Vân chẳng ưa thích gì gia đình Hương Nhu nhất là biết nàng có bạn trai...Một Khắc Hưng có chút địa vị và tiền của đã bị Cát Vân dùng "mỹ nhân kế" để thâu tóm cả. Còn bây giờ mẹ con Cát Vân cũng định dùng thù đoạn đó ư? Phải để Thùy Nhiên vạch mặt " bà thím" của nàng...cứ nghĩ tới là Hương, Nhu vô cùng đau xót hay nói đúng hơn là xót xa và thấy "thương hại" chú Khiêm vô cùng. Chú là người có tài năng động và hoạt bát so với ba thì hơn nhiều... nhưng ba là người nhã nhặn, tế nhị, tốt bụng.
Ba nàng thích sự trầm mặc không ham danh vị nên hợp tính với ông nội nhiều hơn...
...Thật là quá sức tưởng tượng, đến tối Cát Vân còn đến tìm Việt Khương.
Thấy có chú Đặng Thanh, cô kêu lên:
– A! chú Thanh! Chú đi chơi... vậy mẹ cháu có cùng đi chuyến này không?
– Không có, chúng tôi chỉ làm việc cùng. A! tôi đi cùng bạn gái.
Đặng Thanh chỉ Thùy Nhiên, Cát Vân biết Thùy Nhiên nhưng Thùy Nhiên rõ về cô. Cát Vân bĩu môi rồi nói với Việt Khương:
– Vậy thì hẹn gặp anh Khương ở vũ trường "Hương Biển" nhé!
Chẳng thèm để ý đến sự có mặt của Hương Nhu Cát Vân ngoe nguẩy bỏ đi.
Đặng Thanh lắc đầu cười rồi hỏi Việt Khương.
– Cháu thân thiết vời cả con bé đó à?
Việt Khương cũng lắc đầu rồi nói:
– Làm gì có chuyện quen thân hả chú? Chịu sợ "cô ta lắm... không hiểu tại sao lại biết và cứ Thùy Nhiên cười:
– Việt Khương không biết hay sao?
– Biết chi?
Thùy Nhiên chỉ tay về phía Hương Nhu:
– Đó là thủ phạm đấy!
Đặng Thanh cười nói với Hương Nhu:
– Chú cũng thật bất ngờ khi biết. Cát Vân và Hương Như là chị em chú bác...
Hương Nhu lắc đầu nói:
– Nhưng chưa tệ hơn cả người ngoài.
Cũng như Thùy Nhiên và Hươg Nhu chỉ là bạn mà thân thương vô cùng.
Mỗi người một câu rộn rã thật vui. Đặng Thanh không nhắc gì đến người phụ nữ từ Mỹ về Hương Nhu và Việt Khương cũng không hỏi. Họ cùng nhau đi ăn tối và sau đó sẽ dạo phố và hóng mát...
Hương Nhu suy nghĩ cũng không lý giải được về "con người" của Đặng Thanh. Chú là người thế nào? còn người phụ nữ ở Mỹ về... Nhưng chuyện đó có gì đáng để ý vì có biết bao nhiêu người cũng có người thân từ nước ngoài vễ...Chỉ có gia đình của Hương Nhu là không có thân ở phương trời xa mà thôi!
Không ngờ Cát Vân nhỏ nhen và ích kỷ ngoài sức tưởng tượng của Hương Nhu, về Sài Gòn đã tìm gặp mọi người trong nhà để bôi xấu Hương Nhu về việc đi chơi Vũng Tàu với bạn trai.
Tuy ông và ba mẹ biết Hương Nhu đi chơi với Việt Khương và cả Thùy Nhiên:
Nhưng có lẽ trước sự "thoá mạ"của Cát Vân ông cảm thấy bị nhục nhã nên ông cứ buồn buồn và đăm chiêu. Mẹ bảo Cát Vân nói nặng khiến ông đau lòng lắm. Hương Nhu không dám hỏi mẹ, cô chỉ biết Cát Vân đã xúc phạm đến ông bởi vì Cát Vân biết ông dành tình cảm cho chị em Hương Nhu hơn chị em Cát Vân. ''Chỉ sợ mai mốt hai chắc phải nuôi cháu ngoại"Nghe mẹ nói những lời mà Cát Vân đã xúc phạm mình. Hương Nhu chỉ thêm bực chớ không buồn, không bận tâm vì thái độ của Cát Vân đã cho thấy con bé đang đối đầu với nàng. Chính Thùy Nhiên cũng đã cảnh báo như thế.
Trong bữa cơm, Hương Nhu cứ ấp úng mãi về việc của bà Lý Linh mà chẳng dám thổ lộ. Không ngờ Ý Vĩ đã lên tiếng.
– Chị à? Sao chị không nói để cho ông và cả nhà biết mọi việc nhất là việc của thím Lý Linh.
Hương Nhu nhìn em:
– Không có gì đâu em?
– Tại sao không chứ.....Chị phải nói để cả nhà hiểu. Cát Vân là người như thế nào...xấu xa vô cùng vậy mà làm như tốt lắm...Đã thế thím còn tệ hại hơn. Ông à? Thím Linh cặp bồ với người khác, còn Cát Vân... biết anh chàng trưởng phòng theo chị Hương Nhu nên đã dùng mánh khoé để bắt anh ta góp cổ đông với nó!
– Đừng nói lung tung Vĩ à!
– Em nghe chị Nhiên nói với chị hai người đang tìm cách để vạch mặt bọn họ.
Hương Nhu cười to:
– Thôi đi em! Xem phim nhiều quá nên khéo tưởng tượng rồi!
– Chị đừng có chịu đựng như vậy!
– Ý Vĩ à! Hãy để chuyện gì đến tự nhiên đến, hiện tại chị vẫn đi làm tốt.
– Tốt gì mà tốt, nêu không có chú giám đốc gì đó thì chị đã bị thím Linh ''đè bẹp" hay nói đúng hơn là “tẩy chay” rồi... nhưng chị cứ chờ đợi đi, em nghĩ sẽ có nhưng điều rất lý thú nữa đó.
– Em sẽ tiếp tục làm"điệp viên không không thấy" để xem hồi kết thúc thế nào?
Nghe Ý Vĩ nói mọi người vui vẻ cứ ngỡ như một chuyện đùa. Ông An lên tiếng trước:
– Ý V à! Chuyện con nói sao mà lung tung quá! Nè! Đừng xen vào chuyện gì khi mà minh không có dính líu đến nghe con. Nghe lời chị Hương Nhu đừng xen vào bất cứ chuyện gì nghe.
– Ý Vĩ vẫn tỏ vẻ bất mãn:
– Nhưng mà...ba mẹ với ông không biết đó thôi. Thím Linh ghê lắm đó! Ông phải làm sao nếu không tội cho chú Khiêm, có khi mọi thứ đều đổ vỡ cả.
– Chuyện đó để người lớn lo cho con à!
– Nhưng mà làm sao chú Khiêm không biết về bà vợ....
– Ý Vĩ!
Hương Nhu kêu lên, Ý Vĩ im lặng...Vừa khi ấy Hương Nhu nhận được điện thoại của Thùy Nhiên hốt hoảng trong sự giận dỗi:
– Ta đang ở đấy. Một mụ đàn bà tồi tệ.... Bà ta tưởng mình còn thật trẻ. Mi biết không không ngờ tặng Thanh mất cảnh giác...Mi và Việt Khương đến đây với ta nhé!
– Chuyện gì vậy con?
Bà Tường Mai lên tiếng hỏi. Hương Nhu đứng lên nói:
– Con xin phép, nhỏ bạn Thùy Nhiên có việc cần gặp con, con đến gặp bạn ấy một chút.
– Em đi với chị nhé!
– Chuyện của công tý... để anh Việt Khương đến.
Bà Mai lo lắng:
– Chuyện gì cũng phải nói cho cả nhà biết để lo liệu nghe con. Mà Hương Nhu này? Hay là bất tiện khi làm việc cùng với thím, vậy con có thể nghỉ ngơi tìm việc khác đi? ở đó mẹ lo lắm.
Ông An bình thản nói:
– Chẳng lẽ thím nó làm giám đốc rồi cháu lại không là nhân viên được hay sao? Con cứ làm hết khả năng của mình không ai hại con được đâu!
Biết cả nhà đang hiểu lầm về công việc của mình nhưng Hương Nhu không đính chính. Cô lên phòng và mười phút sau Việt Khương đã đến và đưa nàng đến chỗ của Đặng Thanh. Bà Lý Linh đã bỏ về dù hành vi của mình đã bị Thùy Nhiên phát hiện nhưng vẫn tỏ ra ngạo mạn. Khi Thùy Nhiên mở cửa xông vào, bà hốt hoảng bởi hành vi xấu xa của mình. Thùy Nhiên vừa giận, nửa đau khổ khi Đặng Thanh vẫn chưa tỉnh hẳn. Thùy Nhiên phát hiện ra mọi việc đã được quay lại và những lời của hai người.
Nàng hoàn toàn không hiểu và biết tại sao Đặng Thanh lại dễ rơi vào ''bẫy" của người đàn bà thủ đoạn này.
Bà Linh đến và cùng ăn uống với Đặng Thanh. Hai người còn ôm nhau khiêu vũ nữa chứ.
Thùy Nhiên hét to không thèm xem tiếp.
Hương Nhu kêu lên khi biết bà Linh bỏ thuốc vào cốc rượu của Đặng Thanh và rồi bà dìu Đặng Thanh lại giường.
– Thật xấu xa bỉ ổi, thật đểu! Ta cóc cần nữa...Ta sẽ chia tay...
Nghe Thùy Nhiên rít lên như thế. Việt Khương ngăn:
– Kìa Thùy Nhiên, chuyện đâu còn có đó, không phải tại chú Thanh đâu!
Mình tin chú ấy.
– Hãy đợi chú ấy tỉnh dậy.
– Tôi không hiểu hai người họ có định quay trở lại hay không “mà sao bà ta vẫn còn chồng, con như thế mà lại ngoại tình”. Tôi không hơn gì bà ta hay sao?
Nếu thế thì chúng tôi xù nhau là tốt nhất.
Thùy Nhiên vừa nói vừa khóc nhưng vẫn còn lo lắng lau mặt bằng khăn ướt cho Đặng Thanh, thấy ĐặngThanh ngủ vùi lay mãi mà vẫn không dậy, Thùy Nhiên hỏi:
– Chẳng biết anh Thanh có sao không? Hay là đưa anh ấy đến bệnh viện!
Hương Nhu lên tiếng:
– Hay là gọi bác sĩ đến xem chú Thanh thế nào? Ngộ nhỡ để lâu không tốt cho sức khoẻ thì sao?
– Phải rồi...đúng rồi...Anh quen bác sĩ nào hay gọi nhờ dịch vụ cử bác sĩ đến, nhanh lên Việt Khương.
Thấy Thùy Nhiên lăng xăng, Hương Nhu muốn trêu bạn nhưng không nỡ.
Việt Khương đăm chiêu suy nghĩ.
Thùy Nhiên hối thúc:
– Nhanh lên đi Việt Khương! Kẻo có chuyện đấy!
Lo ghê chưa, vầy mà bào ''xù" chú Thanh. Hương Nhu trìu Thùy Nhiên.
Việt Khuơng loay hoay gọi điện khi ấy Đặng Thanh cũng tỉnh cơn mê ngủ.
Thùy Nhiên mừng rối rít kêu to:
– Anh đã tỉnh rồi? Làm cho mọi người lo lắng vô cùng.
– Anh làm sao vậy.
Thùy Nhiên lo lắng hỏi rồi lại tự trả lời. Cô tiếp:
– Anh bị 'bà ta" cho uống thuốc mê, anh chẳng biết gì hay sao?
Đặng Thanh lồm cồm ngồi dậy, Thùy Nhiên hỏi:
– Anh thấy thế nào? Có khoẻ hơn chút nào hay không?
Hương Nhu nhìn Đặng Thanh rồi hỏi:
– Chú Thanh, chú phải nói mọi việc cho rõ để mọi người biết với!
– Cháu muốn biết điều gì?
– Về những gì xảy ra cho chú...đã xảy ra chuyện gì vậy chú?
Đặng Thanh trầm ngâm một lúc, chợt nhớ ra điều gì, anh giở chiếc gối và lục lạo lung tung, cuối cùng tìm được một tờ giấy... Đặng Thanh biết ngay. Điều này hãy còn là ''bí ẩn". Tất cả là do sự quyết đoán của Dạ Hương nhưng tất cả phải đến lúc kết thúc. Lần này Dạ Hương sẽ ra mặt. Mong sao hy vọng cuối cùng của Dạ Hương được trọn vẹn, có như thế những gì anh làm là có ý nghĩa vô cùng. Thấy Đặng Thanh cứ trầm ngâm. Mọi người lo lắng cho sức khoẻ của anh. Việt Khương hỏi qua! Chú còn mệt à? Chắc là thuốc mê nặng Việt Khương vừa định đi lấy nước cho Đặng Thanh uóng thì Hương Nhu đã đem đến:
– Chú uống nước cho khoẻ!
– Ừi! Cám ơn Hương Nhu nhé!
Việt Khương lịch sự đứng lên, nói:
Thùy Nhiên lo lắng cho chú nên gọi Hương Nhu đến. Chú không sao là tốt rồi. Bây giờ cháu đưa Hương Nhu về. Qưay sang Thùy Nhiên Việt Nhiên về sau tự giải quyết nhé!
– Đồ khỉ! Hai người về hết à? Đợi Thùy Nhiên về với?
Hương Nhu cũng cười:
– Trời đất! Chú Thanh còn mệt, mi ở lại chơi, chút nữa chú ấy đưa về. Ta về nhé...Cháu về chú Thanh ơi!
– Ừ! Cám ơn sự lo lắng của hai cô cậu nghe!
Rời khỏi nhà Đặng Thanh, Việt Khương đề nghị:
– Anh đưa em đi ăn tối nghe!
– Em ăn rồi!
– Nhưng em ăn chưa xong, anh đưa em ăn món này dễ chịu lắm.
– Tuỳ anh! Anh à! Chuyện này là sao?
– Để từ từ rồi biết! Chú ấy còn mệt để Thùy Nhiên ở đó, biết đâu có chúng ta chú ngại. Với lại để cho người ta tự do trong sự hờn dỗi chứ.
Chắc là Thùy Nhiên đang cám ơn anh vì anh rất lịch sự. Bây giờ cô ấy đang...
– Đang làm gì vậy anh?
– Em không biết à?
– Làm sao em biết được!
– Em hiền ghê! Thùy Nhiên đang "mè nheo" với chú Thanh vì những gì đã xảy ra.
Hương Nhu đánh lên lưng Việt Khương:
– Anh chỉ tài... trêu người khác...
– Anh nói không đúng sao?...Nè! Nếu anh như thế em như thế nào?
– Em mặc kệ anh!
– Thật không?
– Ai biết...
Tay phải Việt Khương giữ ga, tay trái anh nắm tay Hương Nhu bóp nhẹ. Anh nói:
– Anh chỉ có một mình em thôi...Anh không "ngu dại" gì để cho một "mụ phù thuỷ" dụ ngọt đâu. Một"tiểu thư xinh xắn" không hơn một phù thuỷ à? Dù mụ phù thuỷ có giàu sang hay đầy quyến rũ anh cũng không màng đến đâu. Anh là một kẻ “sắt đá” đấy!
– Ai biết được...Anh chưa bị rơi vào bẫy đó...
Biết đâu anh cũng suýt chút nữa là bị rồi...Nếu như đêm đó không có chú Thanh và Thùy Nhiên đến. Chắc là anh cũng sẽ lạc vào mê hồn trận cho mà xem...
Nói ra điều này Hương Nhu cảm thấy nhói đau dẫu sao họ cũng là người thân của nàng. Không hiểu sao tại sao họ lại như thế. Cũng dễ hiểu thôi một Khắc Hung hay Việt Khương đều có tiền và chút địa vị, còn chú Thanh ư? Cả một sự nghiệp lớn lao trong tầm tay. Tình đời thật trớ trêu...chỉ tội cho chú Khiêm của cô... cho đến lúc này chú cũng không biết gì cả.