Chương 7 (I)

Mấy hôm sau ở ngoài đồng không khí trở nên khẩn trương hơn hẳn, dường như ai cũng biết sẽ có một cuộc đấu sắp xảy ra… rơm được gom thành từng đống cao, che khuất các tầm nhìn, tay QG nằm trong lều cũng khó mà thấy được, hơn nữa y đã say rượu ngủ từ lâu. Lúc đó là buổi trưa, hơi nắng hầm hập làm không khí càng trở nên oi bức, cả trăm người tù tập hợp về nơi này để chứng kiến, cả trăm cái liềm được giơ lên sáng loáng cổ vũ cho cuộc đấu, trong đó có nhiều kẻ theo Lâm Dơi, nhưng cũng có nhiều kẻ chống lại y – Giả sử những cái liềm này mà xông vào nhau thì máu sẽ chảy tràn mặt ruộng.
Tiền mặt đã được truyền tay nhau, không khí cá độ đã âm ỉ mấy ngày nay, đám tù đâu bỏ lỡ cái cơ hội ngàn năm một thuở như thế này. Một độ đánh lớn hơn bình thường rất nhiều, báo hiệu một cuộc chiến sẽ nổ ra không lâu sắp tới.
Đồng Đỏ vững vàng như núi, y cởi trần, làn da đỏ au, bộ ngực rộng lớn, nở nang hùng mạnh với đám lông rậm rịt. Đầu y cạo trọc lốc nên bộ mặt mâm nom càng dữ dội. Phía bên kia Lâm Dơi cũng to lớn lắm mà hôm nay nom nhỏ hơn hẳn, nhưng tia mắt của y vẫn lạnh lùng, chỉ có vằn mắt là trở nên đỏ rực, y đứng im lìm như đá.
Chưa có cuộc đấu nào kinh hồn như thế, Lâm Dơi quả là cứng còn hơn sắt thép, những quả đấm của Đồng Đỏ tung ra có thể làm tan bia vỡ đá mà không mảy may làm y suy chuyển.
So với Thành “Thép” thì quyền thuật lẫn cước pháp của Đồng Đỏ không linh hoạt bằng, bù lại lực đánh rất mạnh, tấn bộ trầm ổn, nhưng địa hình mặt ruộng nứt nẻ, đầy gốc rạ vướng víu có phần làm hạn chế ít nhiều đến lối đánh thiên về “đòn trường” của Đồng Đỏ.
Thấy đánh không gục nổi Lâm Dơi, thoắt một cái trong tay Đồng Đỏ không biết từ đâu bỗng có một cái liềm sáng loáng, cái liềm cắt lúa bén ngót này mà dùng để cắt cổ thì ai mà chịu nổi?
Lúc đó cặp mắt của Lâm Dơi bỗng trở nên khác hẳn, nó giống hệt như cặp mắt trong màn đêm hôm nào, một cặp mắt của ma quỷ, của con dơi hút máu…
 
Khi Đồng Đỏ lao vào với khí thế như bão táp thì y bỗng thấy Lâm Dơi biến đâu mất, y định xoay người lại thì không còn kịp nữa, bàn tay quỷ của Lâm Dơi đã vỗ mạnh vào lưng y, tiếp theo là một cú đánh mãnh liệt vào bụng, Đồng Đỏ cong gập người lại, không còn đứng nổi nữa. Mỗi cái vả của Lâm Dơi lại bóc đi từng mảng lông của Đồng Đỏ, y không thèm đánh gục, y chỉ vặt lông Đồng Đỏ như người ta vặt lông gà vậy, khi bị vặt trụi lông rồi thì Đồng Đỏ nằm một đống như con gà luộc.
Tất cả những cái liềm cũng đã hạ xuống, không khí như lắng lại, trên đỉnh đầu ánh mặt trời càng thêm chói lọi – lần đầu tiên mới nghe Lâm Dơi cười, tiếng cười rin rít như tiếng ma về từ cõi chết.
Chiều xuống dần, từng đoàn người lũ lượt đội lúa về ghe và về kho, tiếng nói cười rôm rả, dường như ai cũng cố quên đi cái cảnh tù đày. Nhất là khi có thêm mấy đội nữ ra làm chung, đó là cơ hội bằng vàng để gặp gỡ…
Ở trong này nghiêm cấm mọi mối quan hệ nam nữ, nhưng ở đời cái gì càng cấm thì càng làm con người bức xúc, vượt phá. Đây là mảnh đất màu mỡ cho các mối quan hệ đồng tính, cả phía bên nam lẫn phía bên nữ. Khá nhiều người đồng tính ở trong này, phần lớn họ là dân chơi ngoài đời, vào đây họ lại càng có điều kiện phát huy tối đa cái sở thích đó và lôi kéo thêm những người bình thường khác tham gia vào. Đồng tính cũng bị nghiêm cấm, nhưng nó xảy ra thường xuyên, có thể khẳng định, hầu hết những án tù lâu dài ở môi trường này đều trở thành dân lưỡng tính cả. Trong này có một “em” tên Nhiên – Cao Thụy Nhiên – là bóng, có một cái nhan sắc “chim sa cá lặn”, giả sử em này mà qua Thái bảo đảm đậu “hoa hậu bóng” là cái chắc. Làn da em trắng muốt, má hồng hồng, sức nước hoa Chanel thơm phức – Tù lâu án nặng nên cái chuyện đó nhiều tay rất “vã”, em Nhiên lại quá đẹp nên được các anh lo cho đủ thứ, em ăn xài thoải mái, cờ bạc, cá độ lung tung nên nợ nần chồng chất mới thành cái tên “Nhiên Lún”. Ngoài em này ra, nơi đây còn có vô số các em khác nên các mối quan hệ trong này rất phúc tạp.
Kể ra thì cũng có “căn phòng hạnh phúc” nơi đây để vợ chồng có hôn thú đàng hoàng gặp nhau tháng một lần theo luật, nhưng hầu hết những người tù cao án nặng, nam cũng như nữ, đều đã bị bạn đời bỏ cả thì lấy đâu ra mà gặp? Hơn nữa sống trong môi trường khác nhau lâu ngày, dẫn đến những suy tư khác hẳn nhau, sau một thời gian thì vợ chồng trở nên xa cách, không hiểu nhau nữa và người tù có xu hướng tìm sự chia sẻ ở những người cùng cảnh ngộ.
Họ tìm mọi cách để có thể quan hệ với nhau, xa quá thì “đánh tay” như người câm, rồi hẹn nhau xuống trạm xá hay căn-tin. Thông thường thì nhờ đám chiếu cố gửi thư, “xe hàng” qua lại. Đám nhà bếp, gánh cơm, trực y tế là có lợi thế hơn hẳn nên thường xuyên vi phạm chuyện này, mỗi lần như vậy là phải lo lót cho trực trại. Bên nữ có mấy em đẹp khá nổi như “Thảo Bay”, “Huệ Nhí”, “Thủy Trắng”, “Phượng sầu”… Làm biết bao người mê mệt, gửi hàng qua nườm nượp.
Có lần Huệ Nhí bị bắt quả tang quan hệ ở trạm xá, bị tay bác sĩ “kẹp ven” ngay mỏ, sưng lên tù vù. Còn ra ngoài đồng thì “ổ rơm”, “lẫm lúa” là nơi tốt nhất, ví như khách sạn năm sao vậy…
Chiều hôm đó khi ĐHC trở về phòng thì toàn bộ số cá lóc bắt được của đội trong mấy tuần đi đồng rộng trong mấy cái xô đều bị đâm chết sạch bằng những cái bàn chải xuyên từ miệng qua đến tận mang.
Lâm Dơi đã ngửa quân bài rồi…
Nhưng Lâm Dơi vẫn chưa phải là mạnh nhất ở nơi này, đầu não của tù là nằm ở khâu thêu. Nơi mà có rất nhiều người chịu án rất nặng, họ hoàn toàn không bao giờ được ra khỏi vòng trong của nhà tù, ra chứ đừng nói là được ra bên ngoài, được ra đồng… Có nhiều người thêu cả mười mấy năm ròng rã, những tay giang hồ cộm cán, đâm thuê chém mướn ngày nào bây giờ ngồi bên bàn thêu, tạo ra những tác phẩm đẹp cực kỳ. Mũi Nam, mũi Bắc vô cùng lả lướt… đủ các kỹ thuật thêu phức tạp, có nhiều cặp áo gối rồng phượng cầu kỳ không thể tả, nhiều QG còn đặt hàng riêng để làm quà tặng lúc về quê, hay tặng người yêu những cái khăn thêu hoa hồng đẹp tuyệt.
Vì ở lâu như vậy nên họ thiết lập một cái trật tự như kiểu “xã hội đen”, một thế lực ngầm. Đó là cái ổ của cá độ, của cờ bạc và cho vay nặng lãi, ở đây mức độ cho vay là bạc 60, tiền cá độ bóng đá y như bên ngoài lên đến hàng chục triệu, có đủ các loại hàng cấm như phim sex, ma túy, tân dược, rượu… thậm chí còn dẫn cả gái vô nếu mua đứt được vài tay cơ động hay QG nào đó. Đó là chưa kể đến ba cái vụ giảm án, đặc xá, ân xá… là dịp để đám tù và thân nhân của họ bên ngoài tích cực lo lót hầu mong được về sớm. Có nơi quy định rất rõ “một năm là năm chai”, nên đám lắm tiền nhiều của tích cực chung chi, tạo ra sự bất bình đẳng và mâu thuẫn trầm trọng trong tù, nhất là ở cái khâu thêu này.
Bản thân Lâm Dơi cũng phải chịu sự chi phối của nơi này nếu muốn tồn tại, nhưng y cũng không phải tay vừa, y cài Điền Lâu Đài vào bộ sậu đầu não, kết thân mật thiết, cùng ăn chia với hai tay có thế lực nhất lúc đó là Chiến Lỳ, Minh Nẫu.
Chiến Lỳ bên ngoài từng là trùm buôn ma túy, chủ nhiều nhà hàng khách sạn, có công ty chuyên vận chuyển, bốc vác ở bến cảng, hiện y là kẻ thầu cá độ cho tất cả đám tù nên uy lực rất lớn. Còn Minh Nẫu là giang hồ xứ “ăn rau má, phá đường tàu”, rớt ở trong này cũng vì tội ma túy, cũng còn tiền của và đàn em nhiều… Dưới bọn này còn có một loạt những tay tù cao án nặng khác như Lân Sói, Sóc Nhám, Tý Ngọng, Dương Mổ… họ thiết lập được một đường dây cá độ bóng đá và đánh đề ra tận bên ngoài, bọn này thậm chí xài ĐT thoải mái y như là QG vậy…
 
Buổi tối hôm ấy trời khá oi bức, tay trực trại đã ra ngoài, chìa khóa các phòng trao lại cho “Tổng đại diện”, lúc đó có một cuộc hẹn bí mật dưới trạm xá. Khi tay “Tổng đại diện” và ĐHC đến thì đã thấy Mười Hổ đang ngồi bên bàn, xung quanh có Lân Sói, Sóc Nhám, Dương Mổ và mấy tay đội trưởng các đội.
Khi vào trong này thì Mười Hổ bị mất hết phép thuật, ông ta chỉ còn cái tài “khoán”… nhiều người bị “giời leo”, sốt mãn tính đều tìm tới ông ta. Vì không có nhang nên Mười Hổ dùng ba điếu thuốc lá, vừa đọc chú vừa vẽ vòng vòng xung quanh chỗ bị giời leo, sau đó thổi vài lần, vậy mà mấy ngày sau là khỏi. Còn bị sốt ông ta khoán vào ly nước, sau đó cho uống, mười phút sau là mát liền.
Còn tay “Tổng đại diện” tên Cao “cầu”, y nguyên là TGĐ một công ty cầu đường, phà  phọt gì đó, do mê cá độ bóng đá và đề đóm nên “lút” mất của nhà nước một số tỷ, y rất khôn khéo nên khi vô đây lại nhậm được cái chức béo bở nhất. Cái chức này là tai mắt, môi giới lo lót cho QG, Trực trại  nên thường xuyên có quà và tiền biếu xén… Lân Sói cũng chịu án KT, bên ngoài cũng từng quyền cao chức trọng, số tiền mà y tham ô, làm thất thoát lên đến cả trăm tỷ nên án nặng như cái núi. Nhưng y còn giấu được tiền và có người nào đó gửi gắm với giám thị nên ở trong này sướng như tiên ông, ở tù mà như ở khách sạn, lâu lâu còn mò được ra ngoài nhậu bia ôm. Cái đầu y sói sọi nên mới có cái hiệu là Lân Sói, sau này y mám gái quá có bao nhiêu tiền “cúng mấy em” sạch sẽ, nên đang đổ nợ. Còn Sóc Nhám thì nổi tiếng là nhanh như sóc, chuyên làm cò bóng đá ăn lai, thắng thua gì y cũng đều có tiền nên dần dần trở thành chủ nợ của mấy thằng cờ bạc. Cán bộ đi học, đi về quê, đi đám cưới, đám giỗ… đều được Sóc Nhám lo tiền đầy đủ nên y rất có uy tín. Còn Dương Mổ thì từng làm theo kiểu Samurai, tức là mổ bụng tự tử, nhưng may không chết, y là tay chân của Lân Sói.
Mấy độ vừa rồi Lân Sói, Sóc Nhám thua cháy túi, sắp bị bọn Lâm Dơi, Chiến Lỳ tròng cái thòng lọng vào cổ nên phải muối mặt nhờ vả Mười Hổ, ông ta nhân cơ hội này tính đường triệt luôn đối thủ nguy hiểm...
Mười Hổ đi thẳng vào vấn đề “ Có kẻ ngày càng thỏa hiệp, bán rẻ anh em, đã đến lúc phải kết thúc rồi…”.
Dạo này trong tù chết rất nhiều nên ĐHC và vài người nữa được phân công làm bia mộ - đúc bằng bê tông hẳn hòi. Công việc cũng đơn giản, dùng ba thanh gỗ thẳng và một thanh đã được uốn cong làm khuôn, sau đó đổ xi măng pha cát vào, chờ vài ngày cho thật khô rồi tráng một lớp xi măng trần lên, viết tên, tuổi, ngày tháng chết… của người tù, tất nhiên phải cố viết sao cho thật đẹp. Có điều vì chết nhiều quá nên phải làm hầu như liên tục, làm xong thì dùng ghe chở ra ngoài nghĩa địa dành riêng cho tù, một nơi có khá nhiều cây mai nên còn gọi bằng một cái tên rất đẹp là “Nghĩa địa vườn mai”.
Có làm bia mộ mới biết tù trẻ chết rất nhiều, có đứa mới mười tám, mười chín tuổi… phần lớn đều chết vì vướng HIV ngoài đời, vào trong này do điều kiện thiếu thốn, tinh thần suy sụp nên phát SIDA rất nhanh, từ lúc phát bệnh cho đến lúc chết chỉ hơn hai mươi ngày.
Một số lớn tuổi thường chết vì nhồi máu cơ tim, xuất huyết bao tử, xuất huyết não… những bệnh này nếu ở bên ngoài thì còn có cơ cứu, ở trong này bị đột phát, chờ đến khi có được cái lệnh của giám thị cho ra ngoài cấp cứu thì linh hồn đã chui xuống tuốt địa ngục từ tám hoánh rồi. Số tự tử chết cũng nhiều, nữ thường uống thuốc ngủ quá liều, thuốc được mua dễ dàng từ đám chiếu cố chuyên làm vòng ngoài hay dưới trạm xá. Nam thì tự tử bằng cách nhảy lầu, dùng dao lam cắt mạch máu ở cổ tay, có kẻ gan lỳ thì tự mổ bụng hay cắt cổ họng… nói chung là muôn kiểu chết. Có ngày ba bốn cái hòm để chình ình trong trại khiến tù mới vào vãi cả linh hồn, bỏ cả cơm luôn.
Người bạn làm chung với ĐHC còn rất trẻ, chú ta nom gầy nhỏ nhưng bắp thịt rất săn chắc, tấm mộ bia sau khi đúc xong nặng hơn năm sáu chục ký mà chú cắp một tay, nhảy qua nhảy lại từ ghe lên bờ thoăn thoắt.
Chú bé này tên Danh Ky, tỏ ra rất can đảm.
Khu vực này rất gần nhà dân, thỉnh thoảng có vài con chó từ bên đó chạy qua bên này kiếm ăn, muốn sang bọn chó phải bơi qua dòng kinh. Có một con chó đen rất to, khi kêu lại thì nó tỏ ra mừng rỡ, con chó tỏ ra rất tin tưởng vào con người… Khi nó bơi đến vừa tầm thì Danh Ky vung chiếc len lên 180 độ, quất thẳng xuống đầu con chó – Sọ con chó  vỡ toác ra, nó chết không kịp kêu lên một tiếng.
Con chó được thui trong đống rơm, chờ đến chiều mới mang về, hôm đó trong phòng liên hoan món thịt chó luộc, nhựa mận và xào lăn ngon tuyệt.
……………………………………
Lâm Dơi cũng hay ra đến tận đây, những lúc rảnh rỗi y cũng thích đi bắt lươn, đó là một cách để rèn thể lực và ý chí, điều tối cần thiết cho cuộc sống trong này. Lươn ở đây to bằng cổ tay, vàng ươm, nấu món “lươn um”, “lươn xào lăn”, “canh chua bắp chuối” thì ngon cực. Có một thằng đệ tử chuyên nấu cho Lâm Dơi ăn.
Đại ca Lâm Dơi đâu coi Danh Ky ra cái gì, nó chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, nên y đứng ngập cả người dưới sình, hai tay thọc sâu xuống, mò sắp trúng một con lươn thật to… chính vì thế mà khi y nhìn thấy cái len của Danh Ky vung lên 180 độ thì không thể phản ứng kịp.
-“Búp” - cái len quất thẳng xuống đầu Lâm Dơi làm y chúi nhủi xuống vũng sình, Lâm Dơi đúng là khỏe hơn con chó thật, trúng một cú trời giáng như vậy mà y ráng vùng lên, chồm tới, nhưng Danh Ky đã nhanh nhẹn nhảy ra, quất thêm một phát len 180 độ nữa nghe “Bụp” một tiếng, lần này thì Lâm Dơi mới chịu xuôi tay, nằm nổi lều phều trên mặt nước...