Chương 7 (D)

Tiêu Thu Thu tỏ ra khá xúc động, những bi kịch cuộc đời, sự chia ly mất mát có lẽ còn xa lạ đối với cô, cũng may là cô ta kìm nén không bật khóc, chứ nước mắt đàn bà là thứ dễ làm người đàn ông trở nên mềm yếu. Cô ta hỏi thăm đủ thứ, và kể  - “đại gia N.K. tự nhiên thấy anh biến mất, hỏi thăm khắp nơi cũng không ai biết, quay lại bên Miên tìm cái người dẫn đường lúc trước có tên là Đồng Đen thì cũng chẳng có tăm hơi gì, cuối cùng em mới sực nhớ trước đây anh kể có một người quen tên là Tám Ai chạy xe ôm… phải ra bến xe dò tìm mãi mới gặp được. Anh Tám chở em đến công trường khai thác đá gặp ông Huyền Hòm, năn nỉ ổng tìm anh giúp, mãi sau ổng mới nhận lời, cuối cùng dò ra được là anh rớt vào trong này” - Tiêu Thu Thu nói sẽ thuê luật sư để ra tòa bào chữa, cô ta không hiểu rằng mưu kế của Mười Hổ đâu phải là đơn giản, dễ như thế thì cái câu “Mười Hổ độc hơn rắn hổ” còn có cái giá trị gì nữa? – Hơn nữa ĐHC cũng nói cho cô hiểu rằng ba cái tội danh này nếu lỡ có án thì cũng nhẹ hều, thời gian ở tạm giam cũng muốn hết án rồi, đâu có đáng gì mà phải tốn tiền này nọ. Ngẫu nhiên rơi vào trong này đâm ra lại biết được tận cùng của xã hội là như thế nào, có từng sống ở cái “địa ngục trần gian” này thì khi về với cuộc đời bên ngoài mới biết quý trọng cuộc sống của chính mình, của gia đình, vợ con, bè bạn… đó chính là cái “Thiên Đường” có thật, không cần phải mơ mộng tới cái cõi Niết bàn xa xôi nào đó mà làm gì. Đây là một cơ hội để mở rộng tầm mắt tới những vùng cấm địa mà người đời thường ghê sợ… được thấy bao số phận, bao bài học đời người… vì thế nhiều khi về đời có gặp Mười Hổ  không chừng lại phải “cảm ơn” ông ta là khác.
Dù sao thì có sự thăm hỏi cũng còn hơn là không có gì, ở trong này lắm kẻ từ lúc vào tù đến lúc ra tù chẳng có ma nào ghé thăm cả. Cá biệt có người ở tù còn nhiều hơn ở ngoài đời như Tư Cá chẳng hạn, y là một tay trộm đường thủy, hầu như suốt mấy chục năm nay chưa hề được ăn cái tết ở ngoài đời, hễ ra tù là y lại làm chuyện rồ dại để trở vào nữa, đó là những người cảm thấy nhà tù giống như là “nhà” của họ.
Nhờ thời gian rảnh rỗi ở trong này mà suy nghĩ được nhiều chuyện, chứ ở ngoài đời lúc nào cũng chăm bẵm ba cái vụ công danh sự nghiệp, không thì chúi mũi kiếm tiền, đâu có rảnh rang mà “suy tư” cái con khỉ gì được? – Hơn nữa môi trường này tiếp xúc rất nhiều, từ một đại gia KT mắc tội trốn thuế GTGT đến một thầy giáo phạm tội hiếp dâm học sinh, đám buôn lậu đường dài, đám đầu trộm đuôi cướp, buôn ma túy, ma cô đủ cả… Mỗi một con người đều có một cuộc đời khác biệt với những tâm tư mà ở trong này họ mới có dịp để phô bày. Có người làm ăn đàng hoàng nhưng lỡ thua lỗ mà phải vào đây, người thì vì tranh chấp đất đai dẫn đến đánh nhau gây ra thương tích… cũng lắm kẻ lưu manh, thủ đoạn, lừa đảo, vào tù ra khám như cơm bữa. Nơi này là cả một kho tàng về đời sống mà đâu phải lúc nào cũng có cơ may gặp được?
Ở đây mà râu nhiều thì phải lấy miểng chai cạo đau rát cả cằm, còn không thì lấy sơi dây “se râu” phựt phựt cứ như là đang sống ở thời tiền sử. Có nhiều thằng nhỏ thuộc dạng khù khờ, thiểu năng, chậm phát triển, thường là phạm tội hiếp dâm trẻ em, trong lúc chờ đưa đi khám tâm thần cũng bị nhốt. Những thằng này hay bị bạn tù ăn hiếp, đổ tội, được xem là “có số hạp với ba-trắc”, lâu lâu lại bị QG lôi ra đánh khơi khơi giải sầu, riết rồi bị nội thương, ho khục khục suốt.
Có nhiều người như thằng Chệt rất khéo tay, nó lấy mấy bịch ni-lon xé nhỏ ra, cuộn lại và kéo dài ra thành từng sợi, đan thành những con tôm cực kỳ đẹp. Ở đây hầu như người tù nào cũng biết đan tôm, đó là một cách giết thời gian hiệu quả nhất, đồng thời lại có một món đồ để làm kỷ niệm. Do không được sử dụng đinh nên tù dùng cái que nhọn khoét vào tường thành một cái lỗ, sau đó đốt một đầu sợi ni-lon nhét vào làm cái móc treo tường, chắc không thể tả.
Khi mâu thuẫn quá gay gắt thì không đấu bằng tay chân nữa mà chuyển qua đấu bằng thứ khác, đó là lần đấu giữa hai thằng khá cộm cán là thằng Nưa và Điền Lâu Đài.
Điền Lâu Đài xăm một cái lâu đài theo kiểu Hồi giáo sau lưng rất đẹp, phía trên là những con dơi quỷ nhỏ nhỏ bay chấp chới, phía dưới có con đường độc đạo đầy rắn rít. Tên cúng cơm của y là Lưu Điền, nghe đồn ở ngoài đời là đàn em thân tín của Lâm Dơi, hai thằng còn là anh em chú bác. Y là trùm một băng chuyên xách giỏ và quái xế ở CĐ, khoảng hơn mười thằng như “Hiếu Ngựa”, “Sơn Chém”, “Tâm Lỳ”… đều mồ côi bố mẹ từ bé, sống lang thang đầu đường xó chợ, cuối cùng xáp với nhau lập thành một băng để cùng kiếm sống. Sở dĩ ĐHC hầu như biết hết vì trong quá trình ở tạm giam cũng luân chuyển qua khá nhiều phòng.
Suy cho cùng thì bọn này khởi đầu đều là nhưng đứa trẻ bất hạnh, bị bố mẹ bỏ rơi, phải tự bươn chải kiếm sống, ăn mày, lượm bịch ni-lon từ cái thời mà những đứa trẻ cùng trang lứa nếu có gia đình đàng hoàng còn đang ngồi coi phim hoạt hình. Trong băng có một đứa con gái tên Rum, phải đi ở đợ từ lúc năm sáu tuổi, sau đó thì bị hiếp dâm, làm gái từ năm mới 12 tuổi, bây giờ trở thành một đàn chị giang hồ. Thuở nhỏ thì là nạn nhân, khi trưởng thành thì trở thành tai họa cho xã hội, cũng là cái vòng luẩn quẩn của cuộc đời mà không ai có thể thoát ra được.
Còn thằng Nưa thì chẳng biết tên gì, nó có cái mũi hỉnh hỉnh như con nưa nên đặt là thằng Nưa. Thằng Nưa phạm tội giết người trong một vụ đá gà, y tuyên bố xanh rờn “kẻ chiến thắng thì mới được vào trong này, còn thua thì đã xanh cỏ rồi”. Hai thằng này bị kỷ luật liên tục, chuyển lòng vòng khắp các phòng, gặp nhau ở đây lại khiêu chiến với nhau nữa, vì đều là dân anh chị nên không đấu như bình thường mà đấu bằng một thứ rất đặc biệt. Bọn tù lấy hai cái lon nhỏ bằng mủ, trét kem đánh răng trong ngoài, sau đó đổ đầy nhựa được nấu chảy từ bịch ni-lon vào, thứ nhựa này nóng không thể tả, hai thằng thách đấu sẽ đứng sát hai đầu phòng, cách nhau khoảng hai chục mét, cầm cái lon cháy phừng phừng trong tay, sau đó phóng thật nhanh đến ụp vào nhau, cách đấu này gọi là “Đấu hỏa tốc”, rất rùng rợn...
Còn nói về chuyện ma trong tù thì có cả một kho vô tận… phòng của ĐHC ở trước đây là khu giam tù nữ, tên của họ còn viết đầy trên vách tường, có cả tên người nước ngoài, tên tiếng Anh, tiếng Tàu, tiếng Miên đủ cả. Thường thì nữ tù rất dễ xao động, nhớ nhà và hay tự tử nên những lời đồn thổi về “Ma Thần Vòng” rất khiếp. Nếu ai có ý muốn tự vận thì “Ma Thần Vòng” sẽ biết ngay và ám ảnh người đó, có dịp là nó sẽ khiến người ta tự tử liền, nhất là dưới khu biệt giam. Trong phòng từng có một cô dùng cái khăn treo cổ dưới xà-lảng, chết rồi biến thành ma quậy phá rất dữ, hay trêu chọc tù. Đó là chưa kể có lần cái tay nằm ngủ cạnh ĐHC tên Liêm Bo buổi tối còn nói chuyện bình thường, đến sáng thì chết còng queo, chẳng hiểu là tại làm sao. Một hôm thằng Méo đang ngủ thì bị ma đè kêu ầm ĩ, còn tay đại gia TH can tội buôn lậu thì nửa đêm liên tục bị một cô gái tóc xõa kéo chân không cho ngủ, sợ quá phải bỏ tiền ra xin QG cho chuyển sang phòng khác.
Có điều mơ thấy ma thì còn không sao, chứ mơ thấy “Chúa Ngục” thì coi như đi đứt. Theo như mô tả của những người từng thấy thì “Chúa Ngục” to khổng lồ, đen sì sì, trên người đeo đầy xiềng xích, cổ thì đeo gông. Trong mơ mà gặp “Chúa Ngục” thì xem như số đã tận, đã được Ngài chấm, trước sau gì cũng phải bỏ thây trong tù.
Buổi tối nơi này không bao giờ được ngủ yên, mấy tay QG và chiếu cố cứ cách một tiếng là đi vòng vòng, dùng ba-trắc đập vào cửa rầm rầm, mấy tên tù trực đêm phải báo cáo quân số, đại loại “Báo cáo cán bộ, phòng… tổng số …, hiện diện….có mặt đủ, báo cáo hết”, cứ ầm ầm suốt đêm như vậy nên ai không quen thì không tài nào ngủ được. Lần đó đến phiên thằng Mọi và thằng Lác trực, nghe tiếng ba-trắc quật vào cửa cái rầm, theo thói quen liền vọt miệng “báo cáo…” không dè từ cái lỗ ngoài cửa có hai con mắt đỏ ké, sáng rực nhìn vào, rồi một cái mặt to bằng cái mâm, lưỡi đỏ thè lè chui vào cái lỗ làm hai thằng hoảng hồn la ầm ĩ, báo hại hôm đó mất ngủ luôn, thằng Lác mấy hôm sau còn chưa hoàn hồn, cứ như là bị ma bắt mất vía vậy.
Thỉnh thoảng đám chiếu cố còn thấy một cái bóng trắng bay phấp phới từ cây xoài này qua cây xoài khác trong những đêm mưa lâm thâm, những lúc như thế bầy chó tru lên nghe nổi ốc đầy mình.
Chó ở đây ban đêm không sủa mà tru nghe rất khủng khiếp, cả bầy chó tru lên từng hồi, có lẽ là do chúng thấy ma nhiều quá?
Do gần gũi nhau lâu ngày nên bạn trong một phòng giam rất dễ trở thành thân thiết, tâm sự với nhau đủ thứ. Đám cảnh sát ĐT cũng biết rõ chuyện này nên lâu lâu lại cho một vài thằng chiếu cố giả làm tù mới vào trong phòng để nghe ngóng tình hình, mấy thằng này gọi là “nhảy xô”, không cẩn thận mà tâm sự lung tung có ngày lãnh đủ. Ở dưới khu biệt giam cũng thế, người tù mới bất kể là nam hay nữ bao giờ cũng có một chiếu cố ở kèm, để canh chừng không cho họ tự tử đồng thời cũng tỉ tê hỏi chuyện chân tình này nọ. Mấy đại gia KT mới vào tù lần đầu tiên, đang chăn êm nệm ấm, xe đưa người rước, ăn toàn cao lương mỹ vị, bỗng dưng rơi vào căn phòng hơn tám mét vuông, kín mít như hũ, suốt ngày nằm bệ xi măng, ăn cơm hẩm, uống nước sống nên tinh thần hoảng loạn, tai lại nghe lời nói ngọt ngào thủ thỉ nên bị “dính đạn” là thường, bọn này được trả tiền hẳn hòi, gọi là tiền “lao tác”. Tuy nhiên với những kẻ từng có tiền án rồi thì cách này không ăn thua, nhiều tay nhảy xô còn bị “đinh” cho một trận, sợ quá đá cửa rầm rầm xin QG cho ra ngoài.