Chương 2

Bình minh đã lên, nắng tràn vào làm cho căn phòng sáng bừng lên soi rõ cảnh ngổn ngang đổ vỡ đêm qua. Ngân dè dặt đứng dậy, vết thương đã không còn chảy máu mà chợt buốt đau khiến cho cô khẽ rên lên. Dường như Tùng đã ra khỏi nhà, căn nhà chợt trở nên yên ắng đến lạnh người.
Ngân cảm thấy như có một vật gì đó đè nặng lên vai mình, cô rủ xuống, cảnh đổ nát tan hoang của căn nhà trông thật bi thảm như chính tâm trạng và tương lai của nàng sau này. Ngân thấy như mình không còn muốn thở, cô mệt mỏi nằm vật ra giường, chiếc giường mà mấy hôm qua là nơi Tùng đã từng tỏ những lời yêu thương nồng cháy với cô.
 Thật sự điều đó sẽ không còn xảy ra nữa, cô đã tạt một gáo nước lạnh vào ngọn lửa cuồng nhiệt trong anh, đâm vào tim anh một chiếc gai vừa sắc vừa nhọn, vết thương này sẽ không bao giờ lành, không bao giờ anh tha thứ cho cô, cô biết rõ điều đó qua ánh nhìn căm phẫn, oán hận của anh đêm qua.
Anh Tùng! Em không dám xin anh tha thứ sau những gì em đem đến cho anh, em xin chấp nhận sự trừng phạt của anh, cứ mắng, cứ trút hận em không oán thán dù chỉ một câu.
Dù sao thì cuộc sống bây giờ cũng chẳng còn ý nghĩa gì với em, sau khi em chia tay với người ấy để về làm vợ anh, em đã xem như mình đã chết.
Tùng hằn học bước vào trong hơi men nồng nặc, lần đầu tiên anh đã uống rất say. Căn nhà đã trở lại ngăn nắp gọn gàng, Ngân ngồi nơi phòng khách vừa thấy Tùng bước vào cô vội đứng bật dậy đón anh:
– Anh mới về?
– Tại sao cô còn ở đây?
Tùng nhăn tít cặp chân mày cau có hỏi Ngân. Cô cúi đầu khẽ đáp:
– Em ở lại dọn dẹp và chờ anh.
Tùng cười khẩy:
– Dọn dẹp và chờ tôi về à?
– Vâng!
– Muốn làm một người vợ hiền sao?
– Em chỉ làm bổn phận của mình.
– Tốt, cô muốn làm bổn phận của cô thì cũng được nhưng cứ thấy mặt cô là tôi lại hận, lại chịu không nổi.
– Vậy thì em sẽ tránh để cho anh không thấy mặt em.
– Thế sao? Hừ!
Tùng nhếch môi khinh bỉ nhìn nàng:
– Cô có tránh được cả đời không, chẳng phải đây là điều mà cô mong muốn sao, cô đi đi, từ đây chúng ta không có gì để ràng buộc.
– Anh Tùng!
– Cô năm nỉ điều gì nơi tôi?
– Em chỉ xin anh để cho em ở lại, cho dù anh có hành hạ khinh ghét em cũng được, em không thể đi đâu càng không thể về nhà.
– Còn tôi thì không phải là nhà từ thiện hay trung tâm giáo dưỡng những kẻ xấu xa hư đốn. Cô về nhà cô đi, đi đi?
– Không được! Em không thể! Em xin anh, chúng ta mới làm lễ cưới được mấy ngày thôi.
– Hừ! Thì ra cô cũng có sĩ diện sao?
–!!!
Ngân cúi gầm đầu trước ánh mắt cay nghiệt của Tùng, bây giờ mà trở về nhà là cô sẽ giết chết mẹ của mình, bà rất yếu và không chịu nổi cú sốc này, ngay khi biết cô không bằng lòng kết hôn với Tùng bà đã buồn phiền vật vã, rồi phải nằm viện đến mấy ngày vì cơn đau tim bộc phát, cô biết nếu như lần này ba Tùng không giúp ba cô hoàn thành thì dự án của mình thì gia đình cô sẽ bị phá sản, mẹ cô cũng vì việc ấy mà trở bệnh, bà vừa dỗ dành vừa nài nỉ cô hết lời, cô đã vì chữ hiếu mà bỏ đi chữ tình, mối tình mà cô trân trọng ấp ủ bao ngày tháng qua cô không thể để chuyện của cô đến tai gia đình, càng không thể làm mất thể diện gia đình, còn biết bao sự ràng buộc quanh cô!
Kể từ sau ngày hôm đó, cuộc sống đã trở nên đen tối và nặng nề đối với Bạch Ngân. Kể cả Tùng cũng thế, cứ hết giờ làm anh lại la cà uống rượu đến say mèm mới quay về nhà, anh hằn học dày vò Ngân mỗi giờ, mỗi phút để hả cơn ghen hận của mình, mặc cho Ngân có khóc lóc, có cắn răng chịu đựng anh cũng chẳng màng tới cảm nhận của cô.
Ngân nhẫn nhục cỡi áo cho chồng rồi dịu dàng nói:
– Anh đi tắm rồi ăn cơm.
Tùng lầm lỳ quay đi, anh vừa vào buồng tắm chưa được năm phút thì Ngân đã nghe có tiếng đỗ vỡ vang lên. Cô chạy vào lên tiếng hỏi:
– Có chuyện gì hả anh?
Tùng quăng chai xà bông tắm xuống đất rồi hằn học nói:
– Có bao giờ tôi dầu gội mùi này đâu, tại sao cô lại tha nó về.
Ngân thở dài đáp:
– Sáng nay em không đi chợ, thấy hết dầu gội, em mới chạy ra đầu phố mua đỡ, họ không có loại dầu anh quen xài.
– Hừ! Cô ở nhà chỉ có việc nội trợ thôi mà cũng làm không xong, hay là mùi dầu này là cái mùi gã đàn ông cô yêu thường xài?
– Anh?
– Tôi nói đúng à?
– Không!
– Hừ. Nếu không vì gia đình cô thì cô đâu có chịu nhục ở lại đây.
– Anh Tùng, em xin anh anh đó, anh hãy để cho em làm tròn trách nhiệm của mình, em biết em không đúng với anh nhưng ngày nào anh cũng dằn vặt em, cuộc sống như thế này, quả là quá sức của em.
Tùng chẳng những không cảm thông thương xót trái lại anh còn quắc mắt lên gạt ngang lời nàng:
– Nếu như cô không thể thì cô cứ đi, tôi không muốn sống với một kẻ không hề yêu thương tôi, cô có cảm nhận được tâm trạng của tôi không, nếu như không quát tháo không hành hạ cô tôi lại thấy có lỗi với bản thân mình, tốt hơn hết là cô hãy đi đi, cô có thể đến với gã đàn ông của cô hay đi đến nơi nào đó mà sống, tôi sẽ không nặng nhẹ cha mẹ cô tiếng nào, tôi hứa!
– Em biết đi đâu chứ?
– Đó là chuyện của cô, còn như cô cứ ở lại thì cô đừng trách hờn tôi.
– Anh không thể tha thứ cho em sao?
– Không.
Ngân cắn răng cúi gầm mặt trước ánh nhìn như tóe lứa của chồng. Anh rít lên:
– Không có gì sĩ nhục hơn đối với một người đàn ông khi bị vợ của mình phản bội, tôi đã cho cô một con đường quá ư thuận lợi sao cô lại không đi?
– Em không thể!
Ngân ôm mặt khóc nấc lên:
– Còn biết bao ràng buộc quanh em, xin anh đừng từ bỏ em.
Tùng cũng đau khổ kêu lên:
– Cô không yêu tôi thì cô còn nắm níu cuộc hôn nhân này làm gì! Nó chỉ toàn là tủi nhục ê chề, cả hai chúng ta đều đau khổ, tôi yêu cô dường ấy thế mà cô đã làm cho tôi bẻ bàng căn phẫm. Tôi đã vui mừng cỡ nào, sung sướng cỡ nào để toan tính chuyện tương lai cho cả hai!
–!!!
– Cô có biết là tôi hận cô lắm không?
Tùng thẫn thờ rồi nói:
– Tôi hận cô, nhưng tôi cũng yêu cô, thật là đáng ghét khi cô đã khiến cho tôi trở nên như vậy.
–!!!
– Cô đã xô tôi từ trên chín tầng mây xuống tận cùng địa ngục, cô tưởng mỗi lần quát tháo cô tôi vui lắm sao, tôi không thể kềm chế mình, tôi không muốn làm cho cô đau, cô khóc nhưng cứ nghĩ đến chuyện cô đã cùng với gã đàn ông đó ân ái đắm đuối bên nhau là lòng tôi lại như điên cuồng.
Ngân ôm mặt nghẹn ngào không dám nhìn chồng, trông anh cũng không hơn gì cô, đôi mắt anh vời vợi một nỗi đau khó tả, khiến cho cô nhìn vào cũng cảm thấy mình là một tội đồ khó tha thứ.
Giọng của Tùng vẫn đều đều vang lên bên tai cô:
– Khi biết được cô bằng lòng lấy tôi, tôi đã vui mừng biết bao nhiêu, cả ngày hôm đó tôi ra vào cười nói như thằng điên đến cả đứa em út của tôi cũng cười nhạo tôi, rồi thì đám cưới, rồi thì những ngày trăng mật, lúc nào tôi cũng lâng lâng như người đi trên mây, tôi yêu cô biết dường nào cô biết không? Sao cô lại xử tệ với tôi như thế, thà cô đừng chấp nhận, thà cô cứ thẳng thắn nói không yêu tôi như thế có lẽ tôi không đau khổ như lúc này.
Một ngày lại trôi qua, cuộc sống thật tẻ nhạt vô vị mà còn nặng nề như chốn ngục tù u ám. Ngân đã làm xong tất cả mọi việc, nàng mệt nhọc ngồi xuống ghế. Nàng không muốn khi về đến nhà Tùng lại bực tức không vui tất cả những công việc nặng nhọc trong nhà nàng đều tự làm, đáng lý ra Tùng định mướn người giúp việc nhưng sau khi xảy ra chuyện anh đã không còn nhắc đến chuyện đó. Từ thuở bé nàng là một cô tiểu thư ẻo lả nàng chưa phải làm gì đụng đến móng tay, thế mà giờ đây từviệc nấu ăn, đi chợ đến cả việc giặt giũ rừa bát lau nhà nàng đều phải quán xuyến. Nàng đã cố hết sức mình, thế mà hôm đó Tùng trở về nhà sau một ngày làm việc căng thẳng. Suốt từ sáng đến chiều vì bận tiếp khách nên anh chưa có hạt cơm nào vào bụng, chỉ uống toàn bia và vài miếng đồ xào. Sau khi thay áo, anh vội ngồi vào mâm cơn với chiếc bao tử đang cồn cào kêu đói.
Ngân khép nép, ngồi một bên như mọi lần, nàng trao chén cơn cho chồng rồi nhỏ nhẹ nói:
– Anh ăn cơm đi.
Tùng và vội đũa cơm gắp miếng rau xào, miếng rau xào vừa vào đến miệng thì anh đã nhăn mày nuốt vội. Anh liếc xéo Ngân rồi lầm lỳ gắp sang đĩa thịt, thế nhưng lần này anh đã phun vèo miếng thịt xuống đất, miếng thịt mặn chát đầu lưỡi mà lại cớ mùi thật khó ngửi, khiến cho cơn đói của Tùng cũng tan biến mất, thay vào đó là nỗi cáu kỉnh bực tức anh dằn đôi đũa xuống bàn. Hừ!
Ngân ngồi bên lo lắng nhìn chồng, rồi ăn thứ các món ăn mình làm. Ứ hự!
Ngân cũng phải nhăn mặt vì những kiệt tác của mình. Sao lại thế này, cô đã làm đúng như lời sách ghi thế mà rau thì vừa dai vừa mặn, còn thịt thì không thể nào nuốt nổi.
– Em xin lỗi!
Tùng đứng phắt dậy đá chiếc ghế sang một bên:
– Cô luôn muốn làm cho tôi phát cáu lên cô mới vừa lòng phải không? Chẳng lẽ cô chỉ biết lên giường với gã đàn ông đó thôi sao?
Ngân tủi hổ kêu lên:
– Anh Tùng, anh đừng sĩ nhục em quá, thật ra em cũng đâu cố ý.
– Hừ? Đồ đàn bà hư!
–!!!
Ngân ôm mặt khóc trong những lời chì chiết của chồng.
– Đừng có khóc trước mặt tôi, chỉ khiến cho tôi chán ghét thêm thôi, giả dối, lừa gạt. Tại sao tôi lại khổ như thế này chứ! Người ta cũng có vợ tôi cũng có vợ mà vợ của người ta thì trong trắng đức hạnh, còn vợ tôi lại là một thứ đàn bà hư hỏng trắc nết!
– Đừng chửi nữa.
Tùng nghiến răng rít lên, mặc cho Ngân bịt chặt hai tai đau khổ khóc nấc lên:
– Cô tốt đẹp lắm sao mà còn lên tiếng, chỉ có bữa cơm cho tôi mà cô làm cũng không xong.
– Phải!
Ngân chợt ngẩn phắt đầu nhìn thẳng vào mắt Tùng trả lời:
– Anh cho là em không tốt đẹp, nhưng anh có hơn gì em, anh nhỏ mọn hẹp hòi, chỉ vì một bữa cơn lỡ tay mà anh mắng nhiếc em tàn tệ, anh trả thù em như thế có đáng không? Anh tự nghĩ lại đi “con giun xép mãi cũng oằn” anh có nghĩ cho em không?
Tùng tức giận vì không ngờ Ngân lại dám trả lời anh:
– Cô dám!
– Em không dám, nhưng em chỉ muốn anh đừng để cho em khinh bỉ anh. Là đàn ông anh nên rộng lượng đừng dồn ép em.
– Bốp!
Tùng thẳng tay tát vào mặt Ngân, cái tát thật mạnh, in rõ năm đầu ngón tay lên đôi má trắng mịn màng của cô, nỗi đau làm cho Ngân tê cứng người. Cô trò mắt nhìn sững Tùng, ánh mắt của cô vừa có sự sợ hãi, lại vừa có nỗi khinh ghét oán hận.
Tùng sững người trước đôi mắt đầy lệ của nàng, anh củng không hiểu tại sao anh lại đánh nàng, chưa bao giờ anh đối xử với phụ nữ như thế, mà người đó lại là người phụ nữ anh hằng yêu thương, anh thấy tủi thẹn không dám nhìn nàng thêm giây phút nào nữa, anh quay lưng và tuôn ra đường. Anh phải thoát khỏi đây, thoát khỏi căn nhà ma quỷ này, đôi mắt oán hận khinh bỉ của nàng cứ đau đáu đuổi theo anh làm cho chân anh vướng víu suýt ngã mấy lần.
– Bạch Ngân! Chúng ta không thể cứ mãi như vậy được nữa, anh yêu em và cũng rất hận em, trong đầu anh lúc nào cũng có hình ảnh của em cùng gã đàn ông đó âu yếm quấn quýt hôn nhau. Anh không thể làm được gì cứ mỗi khi nghĩ về điều đó!
– Bạch Ngân, anh không muốn hành hạ em, càng không muốn chửi mắng em, em có biết lòng anh đang đau lắm không? Sự giằng co dày xéo tâm can anh có nhiều đêm anh chỉ muốn ôm em vào lòng vuốt ve, thì thầm bên tai em những lời ngọt ngào âu yếm nhưng khi bàn tay của anh vừa chạm vào làn da mịn màng của em anh lại thấy hình ảnh của em và gã đàn ông đó đắm đuối bên nhau, nỗi ám ảnh kinh tởm ấy khiến cho anh như điên lên, anh lại muốn dày vò em, hành hạ thể xác em, xem em như một thứ đồ chơi mà anh đã bỏ tiền ra mua, chính anh cũng phải khiếp sợ chính suy nghĩ của mình, anh thật đê tiện thô bỉ!
– Tất cả là vì đâu! Bạch Ngân! Là vì em tất cả, em đã khiến cho anh đã trở thành một con người xấu xa nhỏ mọn, cộc cằn thô lỗ, một kẻ đáng khinh bỉ.
Anh không muốn như thế!
Ngân chua xót nhớ lại câu chuyện đáng buồn cũ rồi uể oải đứng lên vào bếp chuẩn bị bữa cơm đón chồng. Không biết hôm nay anh có ăn cơm không hay lại như mấy ngày qua, cứ đi rồi về, rồi nằm vật ra giường với mùi rượu nồng nặc.
– Bạch Ngân, chẳng lẽ mày phải sống suốt đời trong cảnh địa ngục này sao?
Không còn giải pháp nào, cũng chẳng còn con đường nào dành cho mày, có phải 1à lỗi của chính mày?
Ngân nén tiếng thở dài rồi gạt đi giọt nước mắt vừa trào ra trên khóe. Mình không được trách anh ấy, tất cả là lỗi do mình mà ra, nếu như mình giữ vẹn sự trong trắng thủy chung thì giờ đây, căn nhà này đã là một chốn thiên đường dành cho mình rồi, chính mình đã làm khổ anh ấy, đã hủy hoại anh ấy, mình là kẻ có tội mình không được oán than. Anh ấy là một người tốt. Mình không thể.
chối bỏ điều này. Ngân bồi hồi nhớ lại lần thăm nhà vừa qua của nàng và Tùng.
Ngân nơm nớp lo sợ khi chiếc xe vừa dừng trước cửa, theo chân Tùng vào nhà mà tâm trí cô bấn loạn không yên, cô cứ luôn lấm lét quan sát nét mặt của Tùng. Thế nhưng anh không hề hé răng phiền trách một lời với cha mẹ cô về cô, anh hòa nhã lễ phép, nói cười vui vẻ với cha mẹ của cô như giữa anh và cô không có chuyện gì xảy ra.
– Đừng nhìn tôi như thế, cô biết không?
Tùng khẽ nhắc nhở Ngân:
– Cô yên tâm đi, chuyện giữa hai chúng ta tự chúng ta giải quyết, tôi không để cho cha mẹ phải phiền não đâu.
–!!!
– Tôi cũng có sĩ diện của mình mà.
Ngân chớp mắt cảm kích:
– Em biết, cám ơn anh.
Tùng nhếch môi cười khổ:
– Đừng cám ơn tôi.
– Dù sao em cũng phải nói điều đó với anh, ba mẹ rất vui vì cứ ngỡ chúng ta hạnh phúc ấm êm, em rất sợ thấy mẹ buồn phiền.
– Hừ! Cô đang làm một đứa con có hiếu đó thôi.
– Anh!
– Yên tâm đi, tôi không nổi điên ở đây đâu.
Ngân buồn bã thở dài cố che giấu tâm tư của mình trước mặt mọi người.
– Ầm... ầm... ầm!
Tiếng ngã đổ ngoài cửa khiến cho Ngân choàng tỉnh chạy ra ngoài, Tùng loạng choạng đang gượng dứng dậy, mùi rượu bốc lên từ người anh nồng nặc khiến cho Ngân cũng phải cau mày lợm giọng.
– Anh say quá rồi! Sao lại uống say dường ấy chứ, may mà về đến nhà mới ngã.
Ngân vội vã đỡ chồng vào nhà thân hình anh rũ rượi không còn chút sức lực, anh lè nhè những câu vô nghĩa.
– Uống nữa đi, uống cho say... không sao... có gì phải nghĩ, đời là bể khổ mà... chẳng có gì phải tiếc nuối cả... say đi say cho đừng phải nhớ! Phải! Không nhớ gì nữa...
Ngân đặt Tùng lên giường rồi cúi xuống tháo giày cho anh, cô đang lui cúi mở dây giày thì Tùng đã co chân đạp cô té bật ngữa ra sau:
– Mặc kệ tôi, các cô đừng có đụng đến tôi.
Ngân nén đau ngồi lên nói với anh:
– Là em đây, không phải ai đâu.
– Kệ tôi! Đừng có lộn xộn.
Tùng vẫn lảm nhảm trong cơn vô thức:
– Tôi không muốn ai cả, kệ tôi, để tôi về nhà kẻo vợ tôi lại đợi, tránh ra.
Nói rồi Tùng lăn xuống giường loạng choạng đứng dậy, Ngân vất vả lắm mởi đỡ được anh lên giường trỡ lại.
– Đã bảo đừng đụng vào tôi... tôi không muốn ai cả... người tôi yêu là cô ấy...
chỉ một mình cô ấy thôi! Tránh ra hết đi.
Ngân nhìn sững Tùng:
– Mặc kệ tôi. Tôi không muốn ai ngoài cô ấy. Bạch Ngân... tại sao lại làm khổ anh! Tại sao vậy?
Ngân cắn chặt môi nắm lấy tay Tùng, cô cảm nhận được nỗi đau trong lòng anh, nhìn anh vật vã trong cơn say vì cô thì cô chạnh lòng.
Lúc này trông anh thật đáng thương, anh không hung hăng, cũng không nhìn cô bằng ánh mắt oán hận khinh ghét.
– Ngân! Bạch Ngân!
Ngân đắp chiếc khăn ấm lên trán cho anh, rồi nhẹ nhàng lau người cho anh, phải chi lúc nào anh cũng hiền lành ngoan ngoãn như thế này, thì có lẽ quan hệ của cô và anh sẽ tốt đẹp hơn, cô thở dài khẽ gọi chồng:
– Anh Tùng, là em đây.
Tùng chụp lấy tay nàng kéo ghì nàng vào lòng mình:
– Ngân? Anh yêu em, anh yêu em! Anh xin em đừng yêu ai khác, em hiều không? Ngân... Ngân.
Lần đầu tiên Ngân thấy lòng xao xuyến rung động vì những câu nói rất thật trong cơn say của Tùng, cô chợt thấy mềm lòng cô vuốt nhẹ lọn tóc xõa ra trên trán anh, rồi dịu dàng lên tiếng:
– Đừng nói nữa, nghỉ đi anh, anh say quá rồi.
– Anh không muốn ngủ, anh muốn em ở bên anh.
– Được rồi, em ở bên cạnh anh đây.
– Em có yêu anh không Ngân?
– Có.
Ngân vừa dứt tiếng thì môi Tùng đã tham lam khóa chặt lấy môi nàng, anh cứ như cơn bão cuốn nồng vào vòng xoáy của đam mê, nàng thoáng ngỡ ngàng rồi buông lỏng cơ thể đón nhận anh...
Tùng lắc đầu tỉnh giấc khi bình minh đã lên, đầu anh vẫn còn váng vất vì cơn say đêm qua, anh nhớ mình về nhà rất khuya và hình như... Tùng nhìn sang bên cạnh chăn đệm vẫn còn xô lệch, anh nhớ lại tất cả?
Vừa lúc Ngân bước vào lên tiếng:
– Anh dậy rồi à, anh rữa mặt rồi ăn sáng.
Tùng sầm mặt đáp:
– Biết rồi!
Thái độ của anh lại cộc cằn khó chịu, không còn cái vẻ say đắm nồng nàn đêm qua, điều đó khiến cho Ngân thấy chua xót hụt hẫng, phải chi anh có thể dịu dàng với cô một chút hoặc cứ như đêm qua thì có lẽ cô sẽ cám ơn anh dường nào.
Ngân rụt rè đẩy ly cà phê đến trước mặt anh rồi nói.
– Anh uống đi, hôm nay em pha đúng sỡ thích của anh đó.
– Ừm!
– Áo và cà vạt, em cũng soạn sẵn trưa nay anh có về ăn cơm không?
Tùng thoáng nhìn lên, ánh mắt của anh có một chút dịu dàng nhưng giọng nói thì vẫn cộc lốc khó nghe:
– Không biết.
Ngân cúi đầu nhẫn nhục, cô vẫn ngọt ngào nói:
– Em hỏi để đi chợ, nếu như anh không về thì em cũng không nấu cơm làm gì, chỉ có mình em, em cũng không cần ăn.
Tùng khẽ chau mày. Cô không ăn thì mặc cô chứ, nghĩ rồi anh lạnh lùng quay đi, chiếc sơ mi được ủi phẳng phiu treo trên móc áo, lúc này công việc nội trợ xem ra cô ấy đã thuần thục dần, quần áo của anh đã được tươm tất, không bị cháy cũng không bị nhăn, thức ăn tuy chưa ngon nhưng cũng có thể nuốt tạm, nhà cửa thì sạch sẽ ngăn nắp, xem ra cô ấy cũng cố gắng nhiều. Ừ! Lúc nãy cô ấy nói sao, không ăn cơm trưa à? Sao lại thế! Thảo nào trông cô ấy ốm đi nhiều, có lẽ mấy hôm mình không về cô ấy cũng bỏ chẳng chịu ăn cơm thì phải, ứ hự!
Nghĩ sao Tùng lên tiếng:
– Cứ nấu cơm, trưa tôi về!
Ngân đang dọn dẹp bàn ăn, nghe anh nói thế thì ngẩn lên nhìn anh, mặt của cô lọ vẻ vui mừng:
– Vậy để em đi chợ, anh thích ăn gì để em nấu.
– Hừ! Gì cũng được!
Ngân nhìn mãi theo chồng cho đến khi anh đi khuất. Lòng cô chợt rộn lên một niềm vui khó tả, cô sẽ cố gắng cố tạo lại hạnh phúc, hàn gắn lại quan hệ giữa hai vợ chồng, rồi một ngày nào đó anh ấy sẽ tha thứ cho cô.
Ngân nhìn lại căn bếp lần cuối rồi mới rửa tay lên nhà, sau khi đã hài lòng vì sự ngăn nắp của nó, hôm nay là một ngày mà cô cảm thấy thật yên lành từ sau ngày cưới, trưa nay Tùng đã về ăn cơm trưa cùng cô và một điều đặc biệt nữa là sau khi tan sở anh không uống rượu khi về đến nhà, mặc dù trong suốt bữa cơm tối anh không nói cười nhưng cũng khiến cho Ngân cảm thấy rất vui.
Ngân bước nhẹ lên phòng khách, Tùng đang xem bản tin thời sự trên truyền hình. Cô không dám làm phiền anh, cô ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó không xa mà cũng không quá gần anh, người phát thanh viên vẫn thong thả đọc tiếp bản tinh trong ngày, tuy nhiên điều mà ngân chú ý là gương mặt của chồng, lâu rồi Ngân không có dịp ngắm nhìn anh một cách từ tốn yên ả như lúc này, vầng trán của anh vừa cao vừa sáng, biểu lộ một nghị lực mạnh mẽ, anh không đẹp trai như những diễn viên trên màn ảnh nhưng cũng làm mềm lòng phụ nữ vì nét nam tính và vẻ quyến rũ của mình.
– Tình hình bão lụt ở các tỉnh miền Trung xem ra nặng nề quá!
Tùng đột ngột lên tiếng khiến cho Ngân ngơ ngác cô ngô nghê hỏi:
– Anh nói chuyện với em à?
Tùng không trả lời câu cô hỏi mà lại nói tiếp:
– Nếu như có thể thì cũng nên đóng góp một ít cho họ.
Ngân rối rít mừng. Là anh ấy nói chuyện với cô! Ôi, thật sao? Cô vội trả lời anh:
– Vâng, mai em sẽ gởi tiền cho quỹ ủng hộ trên quận.
Ngân rụt rè nhìn chồng khi thấy anh không nói gì thêm, cô ngập ngừng lên tiếng:
– Lúc này... công việc có khó khăn gì không anh?
– Không!
– Em muốn nói với anh một việc.
– Việc gì.
– Em muốn ghi danh học nấu ăn, em không muốn anh phải ăn những thức ăn quá dở mỗi ngày.
– Có cần không?
– Dạ, lúc còn ở với ba mẹ em chỉ biết ăn học không biết làm gì, nên bây giờ mới vụng về làm cho anh phật ý, em không muốn chuyện đó xảy ra nữa, em sẽ cố học nấu nhiều món ngon để phục vụ cho anh.
Tùng ra chiều cảm động trước lời lẽ chân thật của nàng, anh chớp khẽ rèm mi, giọng có phần dịu dàng:
– Tùy em, chỉ sợ em học không nổi thôi.
– Không có đâu, em sẽ vì anh mà cố gắng.
Ngân sung sướng lén nhìn chồng mỉm cười, anh ấy đã không phản đối. Thế mà mình cứ sợ, hôm nay quả là một ngày tuyệt vời đối với mình, không phải nói 1à từ đêm qua đến giờ mới đúng. Cầu cho sóng gió bình lặng từ đây mình nguyện sẽ làm tròn bổn phận vợ hiền chăm sóc và quan tâm cho anh ấy, chỉ mong anh ấy rộng lượng với mình, chuyện quá khứ mình sẽ cố quên đi, thời gian sẽ giúp cho mình, những yêu thương của thuở đầu đời chỉ như một cơn mơ thoáng qua. Kiệt! Em sẽ không nhớ đến anh nữa!
Ngân thẫn thờ cúi đầu nén tiếng thở dài buồn bã, trong lòng cô chợt vang lên một giai điệu quen thuộc não nùng. “Đời một người con gái ước đã nhiều, trời cho không được mấy, đến khi lấy chồng chỉ còn mối tình mang theo”.
Nàng đã yêu bằng tất cả con tim mình, cứ ngỡ mọi chuyện được như ý, nào ngờ cuộc đời lại không như nàng mong muốn, công việc làm ăn của cha liên tiếp thất bại rồi những khó khăn chồng chất, nợ nần thiếu thốn, cuộc sống của gia đình lâm vào cảnh bế tắc, ngay trong lúc đó ông Toàn ba của Tùng xuất hiện và giúp đỡ cho ba nàng, kể từ đó tất cả mọi chuyện đều thay đổi rồi Tùng gặp nàng.
Có lẽ là do định mệnh sắp đặt nàng theo chồng mà trái tim tan nát vì tình, cứ ngỡ trả hiếu cho cha mẹ là xong, nhưng không như nàng nghĩ, nàng không thể bỏ mặc tất cả để làm theo ý mình, buông xuôi bất cần, bởi vì còn mẹ nàng với con bệnh lúc nào cũng muốn cướp đi mạng sống của bà, còn cha nàng với những nếp nhăn hằn sâu vì ưu tư toan tính, với tình yêu chân thành của Tùng, với nỗi khổ đau mà nàng đem đến cho anh, nàng thấy mình là một kẻ có tội.
Những ngày tháng chung sống với anh, mặc dù ngắn ngủi nhưng nàng không thể phủ nhận tình yêu của anh dành cho nàng, anh càng hành hạ nàng, nàng càng thấy anh đau khổ dường nào, chính nàng đã hủy hoại cuộc sống của anh, hủy hoại cả tâm hồn anh, nàng thật có lỗi.
Những ngày tháng ban đầu nàng chỉ muốn chết đi cho xong, nàng sợ hãi và cắn răng chịu sự nhục mạ dày vò của anh, nhưng rồi nhiều đêm chợt mình thức giấc nàng thấy anh ngồi một mình giữa căn phòng cô đơn hình bóng của anh như hòa lẫn với đêm đen, nàng cảm nhận được nỗi đau mà anh đang mang trong tiếng thở dài não nề, chốc chốc lại vang lên giữa không gian hoang vắng, kể cả những lần bàn tay anh vươn tới nửa vời rồi buông thỏng xuống khi gần chạm đến người nàng!
Căn phòng chìm vào trong ánh đèn ngủ mờ ảo. Đêm nay không khí se lạnh hơn mọi ngày, Ngân hạ thấp độ chiếc điều hòa trên tường, vừa lúc vòng tay của Tùng chợt vươn qua, cô sợ hãi co rúm người lại, cử chỉ của cô khiến cho Tùng khẽ chau mày, anh chống tay ngồi lên nhìn nàng đăm đăm.
Ngân càng co người lại, cô ghì chặt chiếc chăn trên người đau đáu nhìn anh không chớp mắt. Cô sợ hãi chờ đợi cơn thịnh nộ và sự dày vò của anh. Thế nhưng anh chợt lên tiếng, giọng nói của anh không có sự giận dữ trái lại cô nghe như có phần dịu dàng:
– Em sợ tôi lắm à?
–!!!
– Có phải không?
Ngân nơm nớp lo lắng, cô lắc đầu vì không hiểu Tùng đang muốn gì:
– Tôi sẽ không làm gì em, tôi sẽ không làm cho em đau đâu, em đừng nhìn tôi như thế.
Ngân cụp vội rèm mi:
– Có lẽ em rất ghét tôi, bấy lâu nay tôi cứ luôn hành hạ em sĩ nhục em! Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại để cho ma quỷ xui khiến.
–!!!
– Có nghĩ tôi cũng không nghĩ mình lại đối xử với người đàn bà mình yêu tồi tệ đến thế.
Nói rồi Tùng gục đầu day dứt, nỗi đau và sự ân hận khiến cho mặt của anh nhăn nhúm lại, anh lên tiếng:
– Có lẽ tôi sẽ không đụng đến em nữa, em ngủ đi, từ hôm nay tôi sẽ sang phòng bên để ngủ.
Tùng ôm mền gối dợm đứng dậy thì Ngân đã nắm lấy tay anh kéo xuống:
– Anh không cần làm thế, em không trách gì anh cả, anh đừng đi!
Tùng quay lại trong ánh sáng mờ nhạt của căn phòng đôi mắt của cô long lanh như hai viên ngọc sáng. Những tia sáng thật dịu dàng êm ả, như đang vuốt ve, đang mời gọi.
Tùng ngẩn ra rồi đột ngột anh ôm chầm lấy cô, sự khát khao do cô gợi lên thật mãnh liệt, anh không kềm chế được mình môi của anh lướt trên làm da mịn của cô. Chưa bao giờ Tùng dịu dàng như bây giờ với nàng, anh khéo léo đưa nàng đến đỉnh điểm của sự khoái cảm, nàng sung sướng đón nhận anh rồi cố hòa hợp cùng anh. Đêm nay mới đúng là đêm tân hôn của cả hai. Tùng siết chặt nàng trong vòng tay rắn rỏi của anh và cảm nhận được sự thỏa mãn của nàng, qua nét môi hé mở, qua rèm mi khép hờ và qua cả nét cười đầy tràn sự hưng phấn.
Chưa bao giờ Ngân được hạnh phúc như lúc này, nàng không còn mong ước gì hơn là được nằm mãi trong vòng tay êm ấm của anh. Thế nhưng ngay cái khoảnh khắc tuyệt vời ấy nàng thấy như có điều gì đó bất thường, nàng hé mắt nhìn lên, anh đang đăm đăm nhìn nàng, ánh mắt của anh rất lạ, hai hàng chân mày anh nhăn tít lại, anh buông nàng ra và bật người rời khỏi nàng, một cảm giác lạnh toát đổ ụp lên da thịt nàng.
Giọng của anh cứng ngắt, lạnh lùng và xa lạ như của một người nào đó không phải là anh:
– Cô sung sướng lắm phải không?
Ngân bối rối cúi đầu, cô không hiểu mình đã phạm lỗi gì, tuy nhiên cô biết là có một điều gì đó rất xấu đang xảy ra với cô. Thái độ của anh làm cho cô sợ!
– Em...
– Cô không nói được à?
– Anh! Anh làm sao vậy?
Tùng đứng bật dậy tìm gói thuốc và châm lửa, đốm lửa lập lòe trong cái ngột ngạt của căn phòng, dường như anh đang cố kềm chế mình, Ngân thấy điếu thuốc lun rẩy trong tay anh, cô kéo tấm chăn phủ lên người, như tìm một vật cản che chở cho mình. Thế nhưng anh chỉ nhìn cô rồi bước vội ra ngoài đóng sầm cửa lại. Tiếng động của cánh cứa va chạm vào tường khiến cho cô giật bắn người lên. Cô thẩn thờ với căn phòng lạnh lẽo u tịch!
Tại sao lại thế! Tại sao chứ! Cô không thể hiểu cô đã làm sai điều gì để khiến cho anh đang dịu dàng ngọt ngào là thế, đột nhiên trở nên giận dữ kỳ lạ!
Anh như căm ghét cô, một nỗi căm ghét khó tả thể hiện qua ánh nhìn anh dành cho cô.
Tại sao lại như thế chứ? Ngân gục đầu vào tay, cô vật vã với câu hỏi không có lời giải thích của chính mình. Đêm vẫn lặng lẽ qua, không gian không một tiếng động ngoài tiếng thổn thức của trái tim cô.
Tùng rít mạnh hơi thuốc rồi bực bội vứt điếu thuốc ra xa, anh không biết mình đã ngồi ở đây được bao lâu, hơi sương lạnh buốt hai vai khiến cho anh bình tĩnh lại đôi phần, may mà lúc nãy anh đã không có hành động thô bạo với nàng!
Anh đau khổ ôm đầu khi nhớ đến vẻ mặt thỏa mãn của nàng, điều đó làm cho lòng anh đau như có ai đâm dao vào. Mọi sung sướng khoái cảm chợt dưng tan biến mất, anh như đang từ trên cao bị xô xuống vực sâu lạnh buốt, cái cảm giác đó thật khó chịu đựng, nó chỉ khiến cho anh như muốn điên lên. Có phải...
có phải lúc ở bên cạnh gã đàn ông đó nàng cũng sung sướng như vậy không? Có phải không?
Bạch Ngân! Anh đã cố gắng, cố quên nhưng sao lại không thể anh yêu em quá nhiều nên cũng ghen hận nhiều, anh không biết mình phải làm gì anh rất muốn làm cho anh hạnh phúc nhưng đồng thời anh lại không muốn thấy em hạnh phúc, cái vẻ hạnh phúc, cái vẻ hạnh phúc lồ lộ trên nét mặt của em làm cho anh căm phẫn, làm cho anh hận, anh đau! Anh mâu thuẫn với chính bản thân mình mà không có cách nào thoát ra được.
Tình yêu là gì, hạnh phúc là gì chứ! Dường như nó không phải dành cho anh.
Tại sao chúng ta lại bất hạnh dường này. Nhìn vẻ khiếp sợ trong đôi mắt của em, anh thấy mình thật tồi, chính anh đã gây ra điều đó. Bạch Ngân! Có đôi khi anh rất muốn bỏ qua tất cả để làm lại từ đầu với em nhưng mỗi lần anh định đến bên em nói với em những lời dịu dàng âu yếm thì lại có một bức tường rào cản anh lại, anh không thể nào vượt qua, sau đó thì anh lại dằn vặt chính mình, trách mắng mình.
Ông trời ơi, hãy chỉ cho tôi một lối thoát đi, không thể nào cứ mãi như thế này được, cả hai chúng tôi đều đang khổ như nhau, tôi không muốn làm tổn thương nàng, lại càng không muốn chính mình bị tổn thương.
Ngân bước nhẹ ra ngoài, căn phòng chìm vào trong màn đêm vắng lặng, Tùng không có trong phòng, cánh cửa thì khép hờ lâu lâu gió lại đập khẽ vào tường, gây ra âm thanh thật buồn!
Không khó khăn gì khi Ngân nhận ra Tùng đang ngồi một mình trên chiếc băng đá cạnh rào. Anh im lìm và bất động. Ngân đau đáu nhìn anh, bóng đêm không cho nàng trông thấy rõ anh nhưng nàng vẫn nhận ra qua đôi vai rủ xuống của anh một nỗi buồn khó tả, nàng chợt hiểu vì sao! Nàng bíu chặt lấy cánh cửa nàng muốn lên tiếng gọi anh nhưng nàng không đủ sức lực, không cả can đảm vì nàng biết mình là người gây ra nỗi đau cho anh.
Anh Tùng! Nếu như anh cứ đánh mắng thì có lẽ em sẽ không đau khổ như lúc này. Có phải vì anh lại nhớ đến lỗi lầm của em? Nó như một vết nhơ không thể nào tẩy rửa, nó luôn đứng giữa, chia cắt quan hệ của chúng ta, em không biết cho đến khi nào chúng ta mới thoát ra được, em hy vọng và cố chờ đợi nhưng em không muốn thấy anh phải chịu đựng một mình!
Tùng! Chẳng lẽ chúng ta không còn giải pháp nào sao? Anh nói đi, em sẽ làm tất cả theo ý của anh.
Đêm vẫn lạnh lùng trôi qua, không gian càng lúc càng yên ắng tịch mịch đôi vợ chồng trẻ như ở cách biệt giữa hai thế giới khác nhau, tình cảm của con người thật không đơn giản, nó như có một mớ bòng bong rối rắm không biết thoát ra cách nào.
Ngân không dám nhìn mặt chồng, nàng chuẩn bị bữa điểm tâm cho anh rồi định lên tiếng mời anh nhưng anh đã xách chiếc cặp bước ra ngoài cửa rồi nói vọng vào một câu:
– Em ăn đi tôi không ăn đâu.
Ngân tựa cửa thẩn thờ nhìn theo, căn nhà nặng nề như một ngôi mộ đang muốn chôn lấp cô, không còn ai bên cô ngoài chính cái bóng của cô đang đổ dài trên nền sân. Cô ngậm ngùi ngồi phịch xuống thềm nhà.
Thế là không còn hy vọng gì nữa, cuộc sống tủi nhục ê chề lại trở về như xưa. Cô bất lực nhìn niềm hi vọng dần thoát khỏi mình.
Rồi một ngày nữa lại trôi qua cùng với nỗi cô đơn tủi buồn, mình về nhà với cơn say mụ mị.
Ngân đỡ chồng vào phòng, cô đắp chiếc khăn ấm lên mặt cho anh nhưng anh đã xô cô ra và vứt chiết khăn xuống nền gạch.
– Cô đi tránh đi đừng đến gần tôi, cứ mỗi lần cô đến gần tôi cô chỉ đem lại đau khổ cho tôi mà!
Ngân nhẫn nhục lên tiếng:
– Anh để em lau mặt cho anh, anh nồng say quá rồi.
– Không cần, em đi đi tránh xa tôi ra! tôi không muốn chúng ta khổ vì nhau mãi như thế này! Tình yêu chẳng là gì cả, không hạnh phúc, không niềm vui, tất cả chỉ là ngôn từ, chỉ là sự phỉnh phờ những kẻ khờ dại như anh.
– Anh đừng như thế được không?
– Em muốn tôi làm gì, tôi hành hạ em để em bỏ đi mà em cũng không chịu đi, tôi xỉ nhục em hắt hủi em mà em vẫn cắn răng chịu đựng, em tưởng tôi sung sướng lắm sao, mỗl khi nhìn em sợ hãi tôi, tôi thấy mình như một tên cặn bã, có nhiều khi thấy em âm thầm ngồi khóc không thành tiếng là lòng tôi như có ai đó cầm dao cứa vào.
–!!!
– Em đi đi, tôi xin em đó! Tôi không đủ dũng khí bỏ em nên tôi cầu xin em hãy bỏ tôi đi, tôi không muốn chứng ta cứ mãi đọa đày nhau, cuộc sống như thế này không thể gọi là cuộc sống, nó ngột ngạt nặng nề quá, nó lấy đi hết nghị lực và sự sáng suốt của tôi!
–!!!
– Tôi sợ một ngày nào đó tôi sẽ làm một điều tàn tệ hơn, lúc đó cả hai chúng ta có ân hận cũng muộn màng rồi.
Ngân bật khóc:
– Anh say rồi, anh hãy ngủ đi!
– Không! Lúc này tôi rất tỉnh, tôi không hề say.
Phải! Anh ấy càng say thì lời nói càng tỉnh táo, Ngân hiểu đó là những điều rất thật của anh, cô không nghĩ là anh bị dằn vặt như thế, anh vật vã nài van cô, cô không thể cầm lòng trước nỗi đau của anh.
– Tôi xin em đó, em hãy đi đi, đó là giải pháp tốt nhất cho chúng ta lúc này, anh không thể thôi yêu em, lại càng không thể yêu em khi vết nhơ mà em gây ra cứ ám ảnh anh. Bạch Ngân! Đừng để mọi việc trở nên quá muộn, anh chúc cho em hạnh phúc, em đi đi.
Ngân gục đầu bên cạnh giường, nước mắt ràn rụa trên mặt cô, tội nghiệp cho anh, chỉ vì yêu cô mà anh phải ra nông nỗi này, cô cố dỗ dành anh mãi một lúc sau anh mới dần dần lịm đi, Ngân dịu dàng đỡ anh nằm ngay ngắn lại rồi mới lên giường cô trăn trở mãi, rồi mới thiếp đi trong giấc ngủ muộn màng.