Viết cho con trai
 
Từ ngày Thuận dọn đi, căn studio bớt ồn ào và hình như rộng hẳn ra, đủ chỗ cho hai đứa còn lại. Trọng tương đối ngăn nắp, và thường la cà đâu đó trong trường chứ ít khi về nhà nên nhiều lúc Hải có riêng một cõi để trầm tư. Vài tháng nữa ra trường rồi, nhưng không biết sẽ đi về đâu. Kinh tế lúc này suy thoái, kiếm việc làm khó khăn, ra trường chắc là thất nghiệp mất thôi. Làm thế nào bây giờ, Hải hỏi thầm, chẳng nhẽ lại về ăn bám bố mẹ? Ai nói là đời sinh viên chỉ là những ngày thơ mộng, không buồn phiền? 
Hôm nay cuối tuần Hải còn nằm trên giường nhưng Trọng đã dạy từ sớm, loay hoay thử quần thử áo làm Hải ngạc nhiên:
Đóng bộ đi đâu vậy?
Trọng cười nhẹ:
Date!
Hải ngồi bật dậy:
Thật hả? Em nào vậy? Sao không thấy mày kể cho tao nghe.
Trọng ngần ngại:
Mới hẹn được em hôm qua. Sáng nay tao mời em uống cà phê.
Em nào?
Mày biết mà. Katie!
À! Cô bé mày quen on-line! Coi hình thì khá xinh nhưng cô ta còn bé quá. Lại chưa gặp mặt bao giờ. Sao mày không date nhỏ Phượng học bên Business Admin Department. Nó cũng coi được, và có vẻ khoái mày.
Thôi. Ai mà dám date cái bà chằng đó. Katie cũng chẳng bé lắm đâu. Xong high-school rồi mà.
Hải bật cười:
Nói thật với mày là tao ngại cái vụ ‘on-line dating’ này lắm. Gặp nhau rồi vỡ mộng nhiều hơn là chung mộng. Coi chừng tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.
Trọng cười lớn:
Thế còn bà Huệ của mày là vỏ gì? Gặp nhau trong Forum thì cũng đâu có khác gì gặp nhau qua online-dating? Katie là Tàu Đài Loan sinh ở Mỹ nhưng bố mẹ còn cổ hủ lắm, không cho giao thiệp nhiều nên em phải lên net tìm bạn. Như mày thấy, chúng tao đã nói chuyện bằng điện thoại. Em ăn nói nhỏ nhẹ chứ không bậm trợn như mấy nhỏ chúng mình gặp trong trường.
OK! Take it easy, and good luck. Có gì về báo cáo cho tao.
Được mà. Còn mày, đây xuống San Diego cũng chỉ hơn giờ lái xe, mày nên đi thăm bà Huệ thường hơn!
Hải mỉm cười không nói, ngả mình nằm xuống khi Trọng ra khỏi nhà, kéo cao mép chăn cố níu kéo giấc ngủ còn dang dở nhưng không khỏi thao thức nghĩ tới bạn. Khổ thật, thằng nhỏ hiền lành, ăn nói vụng về, mấy năm rồi không có date, sợ là ‘ra quân’ lần này thua ‘quân Tàu Ô’ mất thôi!
 

*

Bài thơ Hải viết về biển xanh và cát vàng của thành phố thơ mộng miền Trung, nơi Hải lớn lên trước khi theo bố mẹ qua xứ này, đăng trên diễn đàn ‘Quê Nhà’ được nhiều người khen. Những lời khích lệ của những người xa lạ mang lại Hải cho Hải một niềm vui nhẹ nhàng, nhưng Hải thật sự thấy hớn hở khi Hoa Sim, một cái nick được mọi người biết đến và vì nể trên điễn đàn, khen ngợi bằng những lời chân thành. Hải gửi thư riêng cám ơn tấm lòng ưu ái đặc biệt của Hoa Sim, để rồi hai người trở thành bạn, hoạ thơ của nhau, và đôi khi viết trên diễn đàn những câu đối thoại vui đùa, chia xẻ những đồng cảm qua thơ văn.
Hải không biết gì về Hoa Sim nhưng cũng nhận biết đây là một người đàn bà đã qua cái thời sinh viên như Hải, đã ra đời và hình như chưa có gia đình vì thơ của Hoa Sim viết nhiều về tình yêu, về ước vọng nhưng vẫn có đôi chút mơ mộng của một người mới lớn. Hải thấy mình hơi mặc cảm nên cố tình tỏ ra mình là một người đã trưởng thành trong những lá thư riêng, và ngay cả trong những bài tùy bút viết sau này nói lên ước vọng của một thế hệ trẻ.
Thư riêng của Hoa Sim lúc nào cũng thân thiết dịu dàng, thăm hỏi Hải như một người bạn thân tình, và đôi khi hé lộ chút riêng tư, cho Hải biết là Hoa Sim hiện đang ở một thành phố biển của Cali cho nên rất thích bài thơ đầu tay của Hải viết về quê nhà. Hải tò mò muốn tìm hiểu hơn như tuổỉ tác và nghể nghiệp của Hoa Sim nhưng cũng đủ tế nhị không dám hỏi thẳng. Để che dấu cái mặc cảm chưa ra đời của mình, Hải cho Hoa Sim biết là Hải hiện ở gần Little Sài Gòn, đang ‘miệt mài’ trong lãnh vực điện toán, thay vì nói rõ là đang theo học computer science, gần đến ngày ra trường.
Từ thư riêng Hoa Sim và Hải chuyển qua IM để liên lạc với nhau, và một lần Hải đánh bạo hỏi:
Hoa Sim cho Hải số điện thoại được không?
Vài giây yên lặng từ phiá bên kia khiến Hải hồi hộp đợi chờ. Mãi sau mới thấy Hoa Sim gửi cái mặt cười và câu trả lời:
What for?
Hải cũng gửi cái mặt cười:
Thì để nói chuyện xem giọng nói của Hoa Sim có dễ thương như Hoa Sim viết không?
Hi hi.
Thế là sao? Yes or no?
Giọng Hoa Sim như vịt! Sợ là Hải sẽ chê.
Hì hì, nhất định không chê.
Để xem.
Xem gì nữa?
How about …
What?
Hải gửi số điện thoại cho Sim đi. Sim sẽ gọi cho Hải khi nào tiện.
Hải vội vàng gửi số điện thoại của mình cho Hoa Sim, và từ hôm đó cứ lóng ngóng mong Hoa Sim gọi tới, nhưng hình như Hoa Sim vẫn còn ngại ngùng. Hải có gửi thư riêng nhắc vài lần nhưng Hoa Sim cứ nói sang chuyện khác, và khi Hải nghĩ là Hoa Sim chỉ muốn đùa cho vui thì có người gọi tới. Hải nhấc máy:
Hello.
Không có tiếng trả lời từ đầu giây bên kia. Hải lập lại “hello’ vài lần nhưng người gọi vẫn yên lặng. Hải lầm bầm nguyền rủa và định cúp máy thì bỗng nghe tiếng cười khúc khích:
Làm gì mà nóng tính vậy.
Hải ngỡ ngàng:
Ai đó.
Có tiếng cười nhỏ của người gọi:
Ai đó chứ còn ai.
Hải ngơ ngác mất vài giây:
Phải Hoa Sim không?
Có tiếng cười nhẹ thay tiếng trả lời. Hải thở ra một hơi dài:
Mong mãi.
Thật không?
Thật. Hoa Sim hiện đang ở đâu?
Ở nhà chứ còn ở đâu. 8 giờ tối rồi Hải không thấy sao?
Biết đâu!
Xí!
Hì! Hoa Sim này, Hoa Sim là người Bắc hả.
Ừa. Bố mẹ Sim là dân Thái Lọ.
Thái Lọ?
Hi hi! Thái Bình. Hải bao lớn mà không biết từ này?
Hải chột dạ, chỉ trả lời bằng tiếng cười. Thấy Thuận và Trọng đang giương mắt nhìn mình như dò hỏi, Hải bịt ống nói, ra dấu cho hai đứa bạn, và nói nhỏ:
Biến ra ngoài cho tao nhờ!
Tiếng Hoa Sim trong điện thoại:
Đâu rồi?
Chờ cho hai người bạn ra khỏi phòng, và cửa đã đóng lại Hải mới cười khì:
Đây! Hỏi cái này được không?
Nói đi.
Sim bao lớn?
Có tiếng cười lớn trong điện thoại:
Ăn gian! Sim mới hỏi mà Hải đã trả lời đâu.
Hờ hờ! Lớn bộn.
Thì Sim cũng vậy.
Hải bạo dạn hơn:
Cho Hải xin tấm hình được không?
Lại có tiếng cười trong điện thoại:
Biết ngay mà!
Hải hồi hộp:
Sao?
Ai mới quen cũng đòi xin hình!
Hải hơi sững sờ:
Bộ Sim quen nhiều người lắm hả.
Thì họ làm quen mình mà. Chả nhẽ …
Hải im lặng và có chút tần ngần. Không thấy Hải nói tiếp, giọng nói từ bên kia bỗng nhiên trở nên thật dịu dàng:
Sim có quen vài người on-line, nhưng Hải thì khác.
Hải ngạc nhiên:
Khác sao?
Những người đó làm quen Sim, ngược lại Sim làm quen Hải.
Hải thở ra:
Thật hả?
Yes!
Ơ, vậy thì … thích thật. Thế Sim đều gửi hình cho họ?
No!
Vậy có gửi cho Hải không?
Không. Nhưng …
Nhưng sao?
Hải không biết blog của Sim hả?
No. Có gì lạ không?
Có hình của Sim chứ có gì lạ.
Hải reo lên:
Oh, thế thì gửi link cho Hải đi.
Tiếng Hoa Sim gần như thì thào:
Sim sẽ gửi thư riêng cho Hải. Nhưng chỉ sợ là …
Sợ gì?
Hải sẽ thất vọng.
Hải vội vàng:
Không, không bao giờ. Chúng mình là … bạn thân của nhau mà.
Vài giây im lặng từ đâu gây bên kia. Hải nhắc:
Sim còn đó không? Đang làm gì đó.
Có tiếng thở nhẹ:
Vừa gừi link cho Hải đó. Sim đi ngủ đây. Good night Hải.
Thanks, Sim. Sim ngủ ngon nghe.
Buông điện thoại Hải vội vàng vào diễn đàn để đọc thư riêng. Thư của Hoa Sim chỉ có một dòng. Hải click vào link, và trang blog đầy màu sắc hiện ra rõ ràng. Hải ngẩn ngơ nhìn tấm hình bán thân của Hoa Sim ngay góc trái trang đầu. Trong hình Hoa Sim quá đẹp, và hình như không già hơn Hải bao nhiêu.
Thuận và Trong cũng vừa ùa về phòng.  Thấy Hải đang ngồi  bất động trước máy computer trên bàn kê sát tường, Thuận vỗ vai:
Chuyện trò với em nào mà tình vậy?
Hải không nói, đưa tay chỉ màn hình. Cả Thuận và Trọng đều chúi đầu vào trang blog, Trọng vừa đọc vừa suýt xoa:
Văn chương lưu loát, và thơ cũng thật nhẹ nhàng.  Người thì lẽ dĩ nhiên là đẹp.
Nhìn Hải ngồi thẫn thờ Thuận cười hô hố:
Trúng mũi tên tẩm bùa mê rồi!
Hải chỉ mỉm cười gật gù. Chẳng bao giờ anh tin là có một người con gái giỏi thơ văn và đẹp như thế này hiện hữu trên thế gian. Có lẽ nào trong thiên đường ảo này anh đã tìm thấy em!
 
Mối dây liên lạc giữa Hải và Hoa Sim vẫn bình thường. Những lần trao đổi sau đó Hải biết thêm là Hoa Sim đang làm marketing manager cho một hãng chế tạo dược phẩm ở San Diego, và để đáp lễ, Hải cũng gửi cho Hoa Sim một tấm hình. Hải cố tình ăn mặc thật bụi đời, râu ria lởm chởm, trông già dặn hơn số tuổi của Hải nhiều. Hoa Sim nói là Hải trông rất phong trần, và Hoa Sim rất thích tấm hình đó. Hoa Sim cũng hỏi Hải nghĩ sao về tấm hình trong trang blog, Hải chỉ trả lời bằng một chữ “Đẹp” ngắn ngủi, nhưng thật tình Hải đang bối rối vô cùng. Hoa Sim càng thân thiết dịu dàng bao nhiêu thì Hải càng băn khoăn khổ sở bấy nhiêu. Sự chênh lệch về tuổi tác là một yếu tố, nhưng sự thiếu thành thật về con người mình làm Hải xấu hổ, trong lúc cảm tình của Hải dành cho Hoa Sim càng ngày càng tăng, nếu không muốn nói là ‘dường như đã yêu’.
Hải thú thật với hai đứa bạn chung phòng và hỏi họ nghĩ sao. Trọng chỉ lắc đầu không có ý kiến. Thuận đùa:
Tiến tới đánh mau đánh mạnh đi. ‘Em’ cũng chỉ hơn mày một hai tuổi là nhiều. Thơm thế bỏ uổng.
Hải băn khoăn:
Tao sợ là Hoa Sim chỉ đùa cho vui. Một người đẹp như vậy thì lẽ nào không có tình yêu, đến nỗi phải tìm đến một người như tao.  
Sao mày không hỏi là cô ta đã có người yêu chưa? Đủ thân rồi mà.
Rồi! Hoa Sim nói ai cũng có quá khứ, và chọc tao là “bộ Hải mới tu xuất sao?”
Thuận cười hộc lên, nhưng rồi làm mặt nghiêm:
Rắc rối đấy. Bỏ thì tiếc, tiến tới cũng không chắc là sẽ tới đâu. What a mess!
What a mess, Hải đồng ý và sau nhiều đêm suy nghĩ Hải xin tìm gặp Hoa Sim để nói hết về mình rồi tùy Hoa Sim quyết định về mối dây liên hệ của hai người. Hoa Sim hình như cũng đã trông đợi giờ phút đó nên chỉ cười nhẹ trong điện thoại:
Tưởng là Hải chẳng muốn gặp Sim.
Hải cố nén xúc động:
Muốn lắm nhưng sợ …
Hoa Sim ngạc nhiên:
Sợ?
Ừ, sợ …
Hải muốn nói là Hải sợ Sim?
Hải phân trần:
Không hẳn vậy. Nói qua điện thoại không tiện. Để khi gặp Hải sẽ nói cho Sim nghe.
Hoa Sim ngần ngừ một chút rồi như bị kích thích bởi ‘cái sợ hãi’ của Hải nên bằng lòng gặp Hải ngay buổi tối ngày hôm sau tại một quán cà phê gần nhà.
 
Hải tới sớm, chọn một bàn trong góc dưới ánh đèn mờ, loay hoay với ly latte trong lúc hồi hộp đợi chờ. Khi Hoa Sim tới, cả hai nhìn nhau trao đổi mấy câu chào hỏi thông thường, và trong mấy giây ngắn ngủi đó, dù cố dấu diếm nhưng ánh mắt của cả hai người đều lộ vẻ ngạc nhiên, và có gì như thất vọng.
Hoa Sim quả có khuôn mặt đẹp, nhưng mặc dù trang điểm rất kỹ người đàn bà đó không thể nào là người đàn bà còn trẻ như tấm hình trong trang blog. Tấm hình đó có lẽ đã cũ, ít ra cũng hơn năm bẩy năm, và trong con mắt Hải, Hoa Sim già hơn Hải nhiều. Thân hình Hoa Sim cũng không thon gọn, và cô ta hơi thấp so với người Việt. Hải thấy hụt hẫng, và có cảm giác luống tiếc như là vừa mất một cái gì rất quí giá.
Hải không biết cảm nghĩ chân thật của Hoa Sim lúc đó ra sao, nhưng hình như người đàn bà đó rất tự chế, ánh mắt ban đầu thoáng ngạc nhiên nhưng ngay sau đó trở lại dịu dàng, và nụ cười thoáng nhẹ trên môi. Hải lúng túng nhưng Hoa Sim rất bình tĩnh, gọi cho mình một ly nước uống,  và yên lặng ngồi chờ.
Hải hít một hơi thật dài cho tâm hồn lắng đọng nhưng giọng nói vẫn không bình thường:
Hoa Sim … chị Hoa Sim, Hải muốn gặp chị để xin lỗi chị …
Hải ngập ngừng trong lúc Hoa Sim vẫn yên lặng lắng nghe. Hải thở dài, tiếp tục nói cho Hoa Sim biết hết về con người thật của mình, giọng anh dần dần trở nên đều đặn, và cuối cùng kết luận:
Hải đã không thành thật nên lúc nào cũng băn khoăn, và dù rất muốn gặp chị nhưng cũng rất sợ. Hải sợ là chị biết sự thật, sẽ thất vọng, rồi giận dữ và coi thường Hải.
Hoa Sim vẫn ngồi yên lặng cho đến khi Hải rứt lời mới nhẹ nhàng:
Thú thật là Sim … là tôi cũng thấy bất ngờ, nhưng giận dữ và coi thường thì không. Thực ra Hải không nói dối, Hải chỉ không nói hết sự thật, và tôi … cũng vậy. Nếu có lỗi thì chúng mình cùng có lỗi như nhau.
Hải ngạc nhiên:
Chị không giận Hải thật sao?
Hoa Sim lặng lẽ lắc đầu. Hải thở phào, cảm thấy nhẹ người, bản tính trẻ trung trở về:
Thế cũng không … thất vọng chứ?
Hoa Sim bật cười:
Don’t push for it!
Hải cũng nhe răng cười:
I’d rather try! OK, so are we friends?
Hoa Sim trở lại nghiêm trang:
Lẽ dĩ nhiên.  Chúng ta vẫn là bạn mà. Nói cho Hải biết, tên thật của tôi là Huệ.
Oh! Còn Hải thì vẫn là Thanh Hải. Chị Huệ, chị không phiền lòng khi Hải gọi chị bằng ‘chị’chứ?
Hoa Sim lắc đầu:
Không. Tôi ước gì cứ  mãi là Hoa Sim của Hải, nhưng có những sự thật chúng ta phải chấp nhận. Rất mong được là người bạn tốt của Hải, là ‘chị Huệ’ ở ngoài đời cũng như ở trên diễn đàn. Hơn thế nữa, một ngày nào cho tôi mời Hải một bữa cơm. Tôi cũng đã ăn những thứ lạt lẽo tại Cafeteria trong trường nên rất thông cảm với đời sinh viên.
Hải cúi mặt vì không muốn Hoa Sim nhìn thấy nét xúc động của mình:
Cám ơn chị. Hải không ngờ tối nay lại êm đềm như thế này.
Hoa Sim cười buồn:
Có lẽ không phải là những gì chúng ta ước mong, nhưng những gì chúng ta đã có rất đẹp, và bây giờ vẫn vậy. Hải đã nói hết về mình, bây giờ xin phép cho tôi tâm sự ít nhiều.
Hoa Sim trầm ngâm trước khi nói tiếp:
Tôi không mấy may mắn trên đường tình ái. Người yêu đầu đời của tôi, vì một chút hiểu lầm đã giận hờn, về VN cưới một người con gái nhỏ tuổi hơn tôi. Sau đó có nhiều người theo đuổi tôi, nhưng tôi … tôi lại chạy theo những bóng hình khác, y như những hình nhân trong chiếc đèn kéo quân. Đã nhiều năm tôi không có tình yêu. Gia đình tôi ở xa, bạn bè cũng không có mấy ai thân. Hải có hiểu thế nào là cô đơn?
Hải nhìn Hoa Sim bằng đôi mắt buồn:
Hải hiểu, và đã đọc được những xúc cảm đó trong những bài thơ và những đoạn tùy bút của chị trên diễn đàn.
Hoa Sim mỉm cười:
Hải có chút mơ mộng chứ chưa từng cô đơn, phải không?
Đúng là như vậy. Đời sinh viên nên việc học là chính mà chị.
Hoa Sim cười:
Bây giờ hiểu nhau rồi, chúng mình tạm biệt nhé. Hải gọi cho tôi khi nào muốn xuống San Diego ăn một bữa cơm gia đình.
Hoa Sim đứng lên, Hải cũng đứng lên:
Cám ơn chị.
Bàn tay của Hoa Sim đưa ra, Hải nắm lấy một cách vụng về. Hoa Sim xiết nhẹ, mỉm cười:
So long.
 
 
Nằm nghĩ ngợi vẩn vơ về về những tháng ngày qua Hải thấy có chút tiếc nuối nhưng tâm hồn rất bình yên, giấc ngủ đến dần cho đến khi Trọng trở về, mở cửa gây tiếng động. Thấy nét mặt không vui của Trọng, Hải băn khoăn:
Sao?
Trọng uể oải:
Cũng được.
Cũng được là thế nào, good, bad, so and so …?
Nhỏ đó cũng xinh, gần như trong hình, nhưng hình như gặp mặt rồi nó không khoái tao lắm mày ạ.
Tại sao mày nghĩ vậy?
Em nói chuyện nhát gừng chứ không liến láu như trong phone. Tao hẹn tuần tới gặp lại, em lấy cớ bận nên từ chối, nói sẽ gọi cho tao sau. I got the message.
Hải thở dài:
Tao biết là bây giờ chúng mình có nhiều cơ hội gặp gỡ những người khác phái nhờ Internet, nhưng thành quả buồn nhiều hơn vui. Mày biết tại sao Thuận bỏ chúng mình dọn đi không?
Không. Tao thấy lúc đó nó buồn buồn, nói bố nó mới thật nghiệp, không biết còn có thể support nó cho tới ngày ra trường nên nó xin nghỉ một vài quarter, dọn về San Jose để kiếm việc làm tạm.
Hải lắc đầu:
Đúng hơn là nó thất tình. Nó yêu nhỏ Trang hết lòng, đêm nào cũng tâm tình bằng IM. Có một buổi tối nó nhận được message “Ngủ ngon nghe Davis, I love you!” Mày hiểu chưa?
Cái gì? Tên Mỹ của nó là Joe cơ mà!
You got it! Nhỏ Trang bắt cá hai tay, bồ với hai đứa, mở hai cửa sổ, chat với cả hai người một lúc, message của người này gửi lầm qua cửa sổ của người kia.
Trời!  Tội thằng Thuận, mà sao nó nói với mày mà không nói với tao?
Hải cười hề hề:
Tại mày là thằng phổi bò, chia xẻ với mày cũng như không, và nó biết mày có thành kiến với bọn Phượng và Trang.
Quả tình là tao không ưa bọn đó. Chúng nó khó chơi lắm nên tao không dám lại gần. Hai đứa đó chơi với nhau nhưng nhỏ Phượng gặp tao là nói xấu nhỏ Trang. Trái lại khi có mặt nhỏ Trang thì miệng lưỡi nó lại thật dịu dàng, cậu cậu tớ tớ cứ như là tình trăm năm! Mà Davis là thằng nào, mày biết không?
À, mới đầu thì thằng Thuận không biết, nhưng sau cái lần nhận được cái message đau khổ đó nó cãi vã với nhỏ Trang thì mới biết đó là một anh sồn sồn, lùn một khúc, nhưng đã ra trường, đang làm việc tại Raython nên có ối tiền!
Tao nghĩ thằng Thuận chẳng có gì phải buồn, phải bỏ đi, làm gián đoạn con đường tương lại của mình.
Hải lại thở dài:
Bố thất nghiệp, không biết lấy đâu ra tiền đóng học phí. Người con gái mà mình yêu thương thật lòng thì dối trá với mình. Có những lúc đời buồn tênh mày ạ. Mùa xuân sang năm, khi tụi mình và hai bà cô kia biến khỏi đây thì nó sẽ trở lại học tiếp. Lúc này nó đang rửa chén ở P.F. Chang Restaurant, để dành tiền trở lại trường.
Bây giờ thì tao có thể thông cảm nỗi buồn của một đứa thất tình.
Quên cái tình yêu của thiên đường ảo đó đi. Biết là mày không có đạo nhưng hay là cuối tuần tới theo tao đi nhà thờ Đại Hàn. Cha Kang ở đó dễ thương lắm, và mấy con nhỏ tao gặp cũng friendly với mấy thằng da vàng ăn nước mắm như chúng mình.
Trong đưa mắt nhìn xa xôi:
Để tao xét lại. Something wrong with me! Tình yêu thật đã không có, bây giờ tình ảo cũng không xong. Có lẽ là tao không biết ăn nói khéo léo với đàn bà. Chẳng nhẽ tao lại về nhờ bố tao chỉ bảo!
Hải vỗ vai Trọng an ủi:
Bỏ đi Jose. Đâu đó trên cái cõi đời này biết đâu chẳng có một người đang chờ mình. Riết rồi tao tin vào số mệnh.
Trọng không trả lời, buồn buồn đưa mắt nhìn màn hình của chiếc laptop trên bàn, nơi Trọng đi vào thế giới ảo để tìm một tình yêu nhưng cuối cùng cũng chỉ thấy một trời bơ vơ. Có thật là đâu đó trên cái cõi đời này có một người con gái đang chờ đợi mình. Trọng thở dài, đưa mắt nhìn vu vơ … 
 
Trần Quang Thiệu
March 18, 2009
 

Xem Tiếp: ----