Dịch giả: Hà Trung Khâm
Phần 1
MAN WITH A PROBLEM

Ông ta chỉ hơi tò mò nhìn đám người tụ tập ở tuốt phía dưới. Họ như một biển người thân hình ngắn ngủn ngước mặt lên. Đám đông tăng độ lớn rất nhanh, tràn cả xuống đường. Những người mới chạy đến vội vàng nhanh nhẹn như côn trùng, kéo theo những người khác nhập bọn như sức hút nam châm. Xe cộ lưu thông bắt đầu co cụm lại, những tiếng còi giận dữ inh ỏi. Họ trông nhỏ tí, lạ lùng đến không thể tin được, từ tầng lầu hai mươi sáu. Tiếng ồn ào dưới phố vang đến ông ta chỉ mơ hồ nhưng kích thích tột cùng.
Ông ta chẳng để tâm gì đến những khuôn mặt sững sờ kinh ngạc thò đầu ra cửa sổ hay thụt vào để xem ông ta mà ngỡ ngàng hoặc khuyên bảo ông ta. Trước nhất là người tùy phái trong khách sạn, nhìn ông ta một cách khinh bỉ, nhăn mũi lại. Sau đó là người điều khiển thang may, giọng ông ta thật nghiêm trọng muốn hỏi xem có chuyện gì đây.
Ông ta nhìn thẳng vào mặt người điều khiển thang máy, hỏi rất bình tĩnh:
- Ông nghĩ chuyện này là thế nào?
Người này hỏi lại hết sức buồn phiền:
- Ông sẽ nhảy xuống à?
Người đứng trên gờ tường bực mình nói:
- Xéo đi
Rồi nhìn xuống đường phố.
Dòng xe cộ dưới đường vẫn từ từ trôi êm ả, không có ùn tắc. Như vậy ông ta không được chú ý.
- Ông sẽ không sống nổi mà lết đi nơi khác nếu nhảy từ độ cao này.
Người coi thang máy càu nhàu vài lời đó rồi thụt đầu khỏi cửa sổ.
Một lúc sau, ông phụ tá quản lý thò đầu ra khỏi cửa sổ, cái màn cửa phất phơ quanh bộ mặt sắc sảo, nhẵn nhụi, đang tức giận của ông.
- Xin lỗi ông.
ông ta ngoắc tay đuổi phụ tá quản lý đi.
- Ông định làm một chuyện điên khùng.
Ông phụ tá nói vậy với vẻ mặt tự mãn và an tâm vì nhận xét của mình rất logic, không bắt bẻ vào đâu được.
Sau cùng ông quản lý thò đầu ra, mặt ông bụ bẫm hồng hào. Trước hết nhìn xuống dưới rồi mới liếc sang người đang đứng trên gờ tường, quan sát ông ta một lúc:
- Ông làm gì ở đây?
- Tôi sẽ nhảy.
- Ông là ai? Tên ông là gì?
- Carl Adams và lý do tôi nhảy chẳng dính dáng gì tới ông.
- Ông nên nghĩ lại việc ông làm.
Khi nói những ngấn cổ của ông quản lý núng nính và vì phải nhoài người ra, mặt ông càng đỏ hơn.
- Tôi đã nghĩ chán ra rồi, giờ thì đi đi để kệ tôi.
Cái gờ tường rất hẹp, chỉ khoảng bốn mươi centimet. Ông ta đứng giữa hai cửa sổ, nhưng không thể với tới ông ta từ bất cứ cửa sổ nào. Ông ta dựa lưng vào tường. Ánh nắng rọi thẳng vào ông ta càng nổi bật. Sơ mi trắng của ông mở cổ, ông ta giống như tử tù được sửa soạn để hành hình.
Những cái đầu khác vẫn tiếp tục lần lượt thò ra nói nhỏ nhẹ với ông ta, gọi ông ta là ông Adams. Nhiều người tự xưng là y sĩ, là các giới chức của khách sạn, một người mục sư. Tất cả đều nói với ông ta bằng giọng trịch thượng và dường như họ đều coi ông ta là người mắc chứng hoang tưởng.
Ông mục sư bảo:
- Tại sao ông không vào trong này nói chuyện cho có đầu có đuôi nhỉ?
Adams trả lời:
- Còn gì để mà nói nữa đâu.
- Ông muốn tôi ra dìu ông trở vào lại qua cửa sổ không?
Adams nói rất nghiêm túc:
- Nếu ông hay ai bước ra, càng làm tôi nhảy mau hơn nữa.
- Ông có thể cho chúng tôi biết ông đang gặp vấn đề gì không?
- Không.
- Vậy thì chúng tôi có thể giúp gì được ông không?
- Các ông không giúp gì được đâu. Đi đi.
Một lúc lâu không ai thò đầu ra, nhưng rồi tới đầu một ông cảnh sát, nhìn ông ta một lúc với vẻ khinh khỉnh:
- Ê, ông bạn.
Adams nhìn, xem xét khuôn mặt ông ta một lúc, rồi hỏi:
- Ông muốn gì đây?
- Họ kêu tôi từ tầng trệt lên, cho biết có người dọa nhảy lầu. Ông sẽ không nhảy thật chứ?
- Nhất đinh nhảy.
- Ông nhảy nhằm mục đích gì?
- Bản tỉnh tôi thích làm chuyện động trời.
- Ồ, ông có óc hài hước cao đấy.
Ông đội kê-pi lại lên đầu leo lên ngồi trên bậu cửa sổ.
- Tôi khoái óc hài hước lắm. Ông muốn hút một điếu không?
- Không.
Ông cảnh sát lắc bao thuốc cho một điếu thò ra. Ông đốt thuốc, kéo một hơi sâu rồi nhả khói vào vùng nắng. Gió tung khói lên:
- Hôm nay thật đẹp trời, đồng ý không?
Adams nhìn ông rồi nói
- Một ngày đẹp để chết.
- Ông hơi bi quan đấy. Có gia đình chưa?
- Không, còn ông?
- Có tôi có một vợ.
- Còn tôi chằng có ai gọi là gia đình cả.
- Tội quá.
- Vâng, rất tội nghiệp.