CHƯƠNG MỞ ĐẦU

     ời mở đầu
Sông Răng không có trên bản đồ Việt Nam. Đây là một dòng sông ở một miền đất hoang vu tưởng tượng. Câu chuyện phiêu lưu có ba nhân vật chính: Anh Hùng - một cậu bé 12 tuổi, Hồng Liên - em gái của Hùng 11 tuổi và anh Ngọc - sinh viên Dược Khoa. Ba anh em thân mật và đối với nhau như ba người bạn trẻ cùng một tuổi.
Vì bản năn tự tồn, họ phải tìm cách sống sót trong một môi trường thù nghịch và sau cùng tìm được sự hòa hợp cùng những người bán khai, hung tợn, tàn bạo nhưng rất mực thành thật và đáng yêu. Và lão già nham hiểm gây chiến tranh tương tàn giữa hai bộ lạc anh em, kẻ cản trở sự tiến hóa của bánh xe lịch sử đã đền tội.
Tác giả
_________
Con thuyền nan trôi như tên bắn trên dòng sông Răng. Khối nước vĩ đại và mãnh liệt cuồn cuộn, bắn bọt nước trắng xóa tung tóe khắp nơi. Anh Hùng, một cậu bé 12 tuổi thích thú cười khanh khách nói như hét với Hồng Liên, em gái cậu ta, để át tiếng động khủng khiếp đang phô trương sức mạnh thiên nhiên:
- Liên thích không? Mai anh xin phép ba má đi chơi thuyền lần nữa rồi anh em mình về Sài Gòn là vừa.
- Em thích... nhưng hơi sợ.
Nhìn mặt em hơi tái xanh, Anh Hùng lắc đầu nhè nhẹ:
- Con gái có khác... nếu sợ thì sáng nay em nên ở nhà tập thêu với má theo anh đi làm chi. Em dở quá.
Liên không nói nhưng trong lòng nó không phục anh. Tự nhiên trên đời là con gái phải mềm mỏng, hiền lành hơn con trai... và đó không phải là dấu hiệu của sự hèn nhát.
Thổ dân cởi trần trùng trục ngồi lái thuyền, bỗng nói một tràng dài líu lo như chim. Anh Hùng nhìn chờ đợi đăm đăm vào anh Ngọc, sinh viên trường Dược và là anh họ của nó mong một lời... thông dịch. Anh Ngọc nhíu mày nói với Hùng và Liên:
- Anh ta bảo là chúng ta nên quay về ngay kẻo nguy hiểm... anh ta không đảm bảo an ninh của thuyền này nếu ta đi xa thêm mười cây số sông nữa.
- Tại sao thế anh Ngọc?
- Đợi anh một chút.
Anh Ngọc hỏi và người thổ dân hướng đạo trả lời. Tiếng sông cuồn cuộn ầm ầm và họ phải quát tháo thật lực mới nghe hiểu được nhau. Lúc đầu tuy ồn ào nhưng không khí có vẻ dịu. Ba phút sau cả hai bất đồng ý kiến, Hùng và Liên đoán thế vì thấy họ khoa chân múa tay, lúc chỉ lên trời, lúc trỏ xuống mặt nước sông, có khi lại hướng về phía hạ lưu sông Răng. Sau cùng người thổ dân thét lên một tiếng <<Ah>> ngắn và mạnh, quyết liệt như búa chặt vào thân cây của người tiều phu rồi im bặt.
Liên cười cười:
- Anh ta đuối lý rồi hả anh Ngọc? Cãi thua mà...
- Không đâu. Người đuối lý là... anh.
Hai đứa trẻ tròn mắt ngạc nhiên. Hùng đấm mạnh tay xuống sàn thuyền.
- Có lý nào? Anh là sinh viên...
- Nhưng anh không phải Thổ Công vùng này. Anh chỉ thỉnh thoảng về chơi với ba má một đôi tuần rồi lại phải về Sài Gòn học chứ. Lúc còn nhỏ anh cũng đi loanh quanh trại trồng tỉa mà thôi.
Liên mau mắn:
- Nếu anh chàng thổ dân nói đúng thì anh nên cho thuyền trở lại.
Ngọc suy nghĩ rồi lại hỏi thổ dân. Anh này có vẻ hài lòng... và chỉ tay xuống vùng hạ lưu con sông. Ngọc dịch lại như sau:
- Sông Răng chảy một chiều và nơi chúng ta đang bơi thuyền ở rất gần nguồn nên dòng nước xiết. Ta không thể trở đầu chèo về được mà phải bơi xuống quá chừng hai cây số nữa sẽ tìm được chỗ dịu sóng và đưa thuyền vào bờ. Ta về bằng đường bộ.
- Còn chiếc thuyền?
- Thuyền của anh thổ dân. Anh ta sẽ mang về sau.
Một bờ nước khá êm đềm thoáng đã hiện ra trước mắt. Thổ dân lái đưa thuyền cập bờ. Liên có vẻ không bằng lòng bảo anh Ngọc:
- Anh có cách nào khác không? Đi bộ về mỏi chân muốn chết. Anh tưởng gần sao? Hai chục cây số là ít.
Anh Ngọc thản nhiên:
- Không phải hai chục đâu. Bốn mươi lăm cây số đấy...
- Trời ơi!
- Không còn sự lựa chọn nào khác. Người thổ dân nói rất đúng...
Ngay lúc ấy một đợt sóng rất to từ chỗ bờ nước êm dịu ấy tràn ra. Nước xoáy thành vực và phút chốc dâng cao vùn vụt như một bức thành phản chiếu ánh nắng mặt trời mờ mờ sáng lên một vẻ đẹp rất lạ. Người thổ dân lại kêu <<Ah! Ah!>>, và lần này anh có vẻ mất bình tĩnh. Anh nói lắp bắp tiếp theo một câu vỏn vẹn năm mười chữ và anh Ngọc hốt hoảng:
- Chừng một khắc nữa thì toàn vùng lưu vực sông Răng sẽ ngập lụt. Ta vào bờ và chạy trốn ngay, xa dòng sông chừng nào tốt chừng đó.
Người thổ dân bắt chéo hai cánh tay lại nhau, lắc đầu:
- Không thể cập bờ được nữa.
- Làm sao bây giờ hả anh? Hùng lo lắng.
- Các em biết bơi không?
- Có... nhưng phải bỏ thuyền lội sông em sợ quá anh Ngọc. Liên không còn chút huyết sắc nào nữa trên khuôn mặt xinh đẹp của nó.
Lần đầu tiên đi thuyền chơi trên sông, không lẽ đây cũng là lần cuối cùng trong đời?
- Em đừng lo. Đấy là trường hợp nguy cấp vạn bất đắt dĩ thôi em ạ. Với lại chúng ta đều có mang áo phao, sợ gì.
Lời trấn an ấy không làm con bé yên lòng. Nỗi lo sợ của nó gia tăng rất nhanh khi dòng nước bỗng trở thành cái thác lớn, những khối nước dồn dập muốn nuốt chửng luôn tất cả những gì đang ở trong lòng nó. Con thuyền nan bé bỏng này có chịu đựng nổi những sức mạnh ấy không? Dù nó đã được anh Ngọc cẩn thận buộc thêm phao cao su rất lớn hai bên mạn thuyền để làm tăng thêm lực nổi trước khi đi.
Con thuyền bắt đầu xoay tròn như chiếc lá khô và bị cuốn hút vào giữa vực nước xoáy. Người thổ dân cố gắng điều khiển lái thuyền nhưng vô hiệu. Tài năng và sức mạnh con người không thể vượt qua được thiên nhiên. Anh Ngọc cũng giúp một tay và cũng thất bại. Mọi người chóng mặt quay cuồng. Có một sức mạnh vô cùng đẩy họ ra khỏi thuyền. Hùng kêu lớn:
- Sức ly tâm...
Đang gắn gượng bám dính như sam xuống sàn thuyền cho khỏi bị trôi xuống sông, anh Ngọc cũng phải bật cười. Cái cười vừa khôi hài, vừa chua chát:
- Đúng rồi. Hùng thông minh lắm... nhưng...
Anh không nói được nữa vì một khối nước sáng xanh đổ vào lòng thuyền. Anh sặc sụa, ngoi đầu lên cao để thở và bỗng reo lên:
- Thoát nguy rồi!
Không có tiếng đáp lại. Anh chàng thổ dân biến đâu mất. Chỉ còn lại ba người trong thuyền. Hùng và Liên bị nước nhồi thấm mệt. Mừng rỡ và cao hứng vì bất ngờ một con sóng to từ bờ đi ra đưa thuyền trôi xa khỏi vực, anh Ngọc đỡ lấy lái và lay Hùng và Liên:
- Các em có sao không? Dậy mau đi chứ.
Cả hai trổi dậy. Trước mắt ba người bây giờ hoàn toàn nước là nước. Nước trải dài vô tận như ngoài biển khơi. Không có bờ cũng chẳng có cây cỏ màu xanh như lúc nãy. Vùng này hoàn toàn bị lụt rồi.
Một đợt sóng mạnh dội lại từ một chướng ngại vật nào đó chìm dưới lòng sông. Cả ba không phản ứng kịp. Con thuyền trồi mũi lên cao rồi chúi ngập xuống nước và lật úp. Ba người bị hất tung văng ra xa như ba con thoi vừa rời khỏi tay người dệt cửi. Thuyền nan phăng phăng trôi đi, lao nhanh như viên đạn rời khỏi họng súng. Và nó khuất bóng hai ba phút sau.