rái đất quay một vòng, mặt trăng và mặt trời thi nhau mọc lên lặn xuống, ngày mưa tháng nắng cũng luân phiên thay đổi không ngừng.Trên mái đầu hai đứa nhỏ ngày nào chung trường chung xóm giờ đây tóc trên đầu đã lốm đốm từng sợi bạc trắng như tuyết.Ông Huấn bây giờ đã có tiền về hưu trí, không vợ không con sống một mình ên, ngoài công việc thiện nguyện làm cho vui không cần lấy lương đến giúp cho một cơ quan tại địa phương, ông Huấn đứng phát đồ ăn cho những người già được chính phủ cho không biếu không. Ngoài công việc ông cũng ít bạn bè nên giết thời gian vào việc ngồi viết nhật ký. Ông viết một hơi khi đọc lại thấy những ý tưởng giấu kín trong tâm hồn của ông lại có thể làm cho ông bị cảm động đôi khi ứa nước mắt.
Ông quyết định chuyển nó qua viết truyện ngắn,mỗi câu chuyện được hình thành trên bàn phím dưới mười ngón tay thoăn thoắt của ông. Ông viết khá nhiều rồi chợt nghĩ để cất giử lại cho riêng mình ông thấy có vẻ ích kỷ quá vì trong truyện luôn có "con nhỏ" đó mà, thôi thì bỏ nó lên diễn đàn trước tự làm cho ông vui sau biết đâu có ngày gặp lại cái người bạc bẻo đó để mà trút cái ấm ức chôn vùi bấy lâu nay. Và rồi ông tưởng trái đất to lắm, ai dè quay một vòng thì cái ngày ông mong đợi đó đã đến thiệt giống như một " cơn bão đi qua đời mình ".
...
Trái lại con nhỏ bạc bẻo kia ngày xa xưa đó vờ như không biết có cây si mỗi ngày thấp tha thấp thỏm trước đường hẻm, đứng xéo sau cái cột đèn đường đưa mắt vô nhìn con nhỏ đang đứng phơi đồ trước sân. Con nhỏ cái mặt non choẹt cũng bầy đặt theo phong trào của ông nhà văn Chu Tử với cuốn tiểu thuyết Yêu lãng mạn hết sức, mô tả tình yêu giữa đứa con gái mới lớn thầm yêu người đáng tuổi chú của mình. Thằng nhỏ ức lắm và hối hận cành hong vì nó là đầu tiêu dẫn con nhỏ đi mướn cuốn truyện Yêu đó, còn ngu ngốc giới thiệu là " không hay tui chịu một chầu bánh cuốn bên góc rạp hát ". Khỏi nói bánh cuốn nơi đó vừa dẻo, chả lụa thơm còn thêm nước mắm tuyệt hạng vừa ăn vừa húp xít xoa bị tương ớt cay quá. Hối hận thì quá muộn màng, con nhỏ từ ngày chui vô mềm bật đèn bin để coi cuốn truyện dài của người lớn đó, hấp dẫn quá xém bị ông anh nện cho u đầu vì cái tội không lo học hành cư' suốt ngày mê đọc tiểu thuyết.
Ai nói tiểu thuyết không ảnh hưởng tới đời sống cơ chứ. Con nhỏ bỗng dưng thấy mình như lớn ra, ba cái trò chơi như dích hình, chơi banh đủa sao mà trẻ con thế. Nhỏ mới mười ba tuổi người ngợm thẳng đuột, vậy mà khi đi may áo dài để mặc cho ngày Tết cũng bày đặt hít bụng vô cho nhỏ để áo dài có eo, trời đất siết cái bụng mà không có vòng số 1 thì cái vòng số 2 làm cho cái vòng số 1 lùng thùng trống trơ thiệt khó coi. Mặc kệ nó, con nhỏ không thích làm con nít nữa nên tuy vẫn đi học chung với thằng nhỏ mỗi ngày nhưng tâm hồn của nó đã bay bỗng với nhân vật chú trong cuốn tiểu thuyết YÊU thiệt vô cùng lôi cuốn. Còn thằng nhỏ vẫn ngu ngơ không biết thưởng thức ngắm nhìn khi con nhỏ mặc áo dài, nó nhìn thiệt không quen mắt, nó chỉ muốn con nhỏ mặc mấy đồ bộ ở nhà có cột mấy cái nơ tim tím hay đính ren rua trông con nhỏ giống mấy nàng công chúa trong mấy truyện bằng hình hơn. Thằng nhỏ cũng mê đọc truyện, nhưng truyện thằng nhỏ thích thường là truyện cổ tích, truyện phiêu lưu, nhưng cuốn truyện thằng nhỏ thích nhất là chuyện công chúa Lọ Lem bởi hình ảnh con nhỏ mỗi ngày phơi đồ quét nhà sao mà trông giống nàng công chúa trong giấc mơ mà nó hằng mơ ước.
...
Hai năm trôi qua cái vù, hai đứa cùng tuổi 15 nhưng con nhỏ lớn hơn một tháng, ra đời trước một tháng thôi cũng thấy già dặn hơn nhiều. Còn thằng nhỏ trông vẫn còn khờ lắm, ngu ngơ cả trong giấc mơ nó gặp con nhỏ vẫn không dám nói tiếng thương để tỏ tình cảm của mình ấp ủ bấy lâu. Đâu ngờ mùa tựu trường năm đó con nhỏ không trở lại trường học, thằng nhỏ chưa kịp gặp để hỏi nguyên nhân thì nhà con nhỏ rộn ràng hẳn lên, người lui kẻ tới. Thằng nhỏ đi ngang qua trước cửa vẫn rụt rè chưa dám bước vô nhà để thăm con nhỏ, nó định sáng hôm sau nhất định phải tìm gặp con nhỏ hỏi cho ra lẻ. Thế là suốt đêm trằn trọc không sao ngủ được, hình như nó cũng có một sự linh cảm nào đó thật mơ hồ giống như con nhỏ " thần giao cách cảm " để nói với nó vậy.Trong lòng thật khó chịu nên khi trời vừa sáng nó lấy xe đạp để đạp qua nhà con nhỏ một vòng, vì nó biết thói quen của con nhỏ cũng thích dậy sớm để đứng trước sân nhà làm mấy động tác tập thể dục để tập cho có cái eo mặc dầu cái eo con nhỏ xẹp lép. Từ xa xa thằng nhỏ thấy hai chữ mạ vàng sáng lên trong cái khung màu đỏ thẩm treo trước cổng nhà, đó là hai chữ Vu Qui. Thằng nhỏ thắng xe như muốn nhào xuống đất. Tiếng thắng xe gấp nghe ra một tiếng kécccc làm cho con nhỏ đang đứng trước sân đưa mắt nhìn qua hai cánh cổng bằng những thanh sắt, những khẻ hở bé xíu đủ để con nhỏ nhìn thấy người bạn học cũng là người bạn hàng xóm thân thiết suốt cả thời thơ ấu của mình đang mặt mày xanh lè từ từ chuyển sang đen thùi như ông Bao Công.°
Con nhỏ thấy bối rối hơn bao giờ, trái tim tự dưng đập lên thình thịch, toàn người bị run rẩy vì làm sao con nhỏ không biết được tình yêu thầm lặng của người bạn chung trường chung lớp bấy lâu nay. Con nhỏ chưa định thần thì Huấn tay cầm gi đông của chiếc xe đạp tiến tới đứng sát vào cánh cửa cất tiếng gọi nho nhỏ như sợ ai nghe thấy...Nha Mân... chưa nghe Mân trả lời Huấn nói tiếp " sao phải nghĩ học? " rồi cũng chưa nghe câu trả lời, Huấn hấp tấp hỏi " đám cưới của ai? ". Nha Mân đứng im như bị á khẩu. Một người bên trong cánh cửa và một người đứng bên ngoài cứ thế mà nhìn nhau cho tới khi tiếng động chung quanh từ từ vang lên, sự sinh hoạt mỗi ngày của con hẻm nhỏ bắt đầu cho một ngày mới. Lúc đó Huấn mới mở lời có vẻ cay đắng " Mân ác lắm, tui sẽ quên Mân không thèm nhớ nữa đâu ". Nghe Huấn nói câu này tự dưng nhỏ Mân bị nổi quạu vì nó đã trưởng thành đâu mà biết đó là lời hờn dỗi của một người khi bị tình phụ " ừa không nhớ thì thôi... shi```".. Người quay lưng trở về mới thấy tự dưng cái đầu óc u tối bấy lâu nay chợt sáng ra rồi cứ ôm đầu tức tối vì bị thua cho địch thủ là một người hơn mình tới 10 tuổi nghe nhỏ Mân thường hay kêu bằng chú.Còn Nha Mân bị gả chồng sớm vì trong nhà có tới 13 cô con gái giống như 13 trái mìn nổ chậm, hể có ai muốn tới xin cưới, ông bà già thấy gia thế trong sạch, công ăn việc làm đàng hoàng là ông bà chẳng ngại ngần gả con gái ngay chẳng cần biết con mình có yêu thương gì người ta không, chỉ cần thằng rể thương là ông bà chấp thuận đặt con ở đâu thì phải ngồi đấy nếu trái lời thì cây roi mây dài cứ thế quất vào mông thật đơn giản như đang giởn. Ông bà già tuy thuộc loại người xưa quê mùa mộc mạc nhưng biết nhìn người,nhìn vào cái tâm tốt chứ không nhìn vào bên ngoài xấu đẹp ra sao. Cũng hên cho con nhỏ chồng nó tuy lớn tuổi nhưng trông rất phong độ lại có việc làm tốt bảo đảm cho vợ con no ấm về sau.
...
Nước mắt Huấn tự dưng ứa ra rồi cứ thế tự trách tại sao lại đi đầu độc tư tưởng của Mân khi dắt tay con nhỏ đi mướn cuốn truyện YÊU ngày nào làm chi để giờ tình vội xa bay.Đúng là cưới vợ cưới liền tay bởi trong nhà Nha Mân trong 13 chị em, đẹp nhất là con nhỏ giống như nữ tài tử Sa-vi-ta-ri của Ấn Độ trong cuốn phim Chồng người vợ rắn độc quyền chiếu ở rạp hát Long Phụng. Chiều hôm đó tiếng pháo cuối xóm nổ một tràng dài dòn dã để đưa cô dâu theo chồng. Ông bà già thở phào nhẹ nhỏm coi như được trút một ít muộn phiền mừng một đứa yên bề gia thất. Còn thằng Huấn nằm co ro một đống giống hệt như bài hát..." ngày nhà em pháo nổ, anh cuộn mình trong chăn, như con sâu làm tổ, trong trái vải cô đơn ". Con sâu Huấn không ở trong trái vải mà đang ở trong cái mền bông dày cộm mặc dầu bên ngoài nắng đã lên tới cái bảng hiệu quảng cáo treo chót vót gần đụng tới nóc nhà thờ, cơn nóng toát ra từ chân tóc như bắp rang trên nồi làm thằng nhỏ giống như đang tắm hơi. Người ta thì " anh dặm trường mê mãi, đời chia như nhánh sông ". Còn Huấn mãi cả tháng sau khi Nha Mân theo chồng bỏ xóm giềng đi biệt dạng, nghe đâu ở tuốt dưới Biên Hòa. Chẳng lẻ thằng Huấn phải học máu như Lương Sơn Bá khi hay tin Chúc Anh Đài lên xe hoa sao!?.Một mối tình câm, câm luôn cho người ra đi khỏi vấn vương. Cha mẹ Huấn cũng biết chuyện buồn của con nên đã cho Huấn rời khỏi khu xóm nhà lá với biết bao kỷ niệm để lãng quên đi mối tình đầu đau khổ mang Huấn tới nhà người bác giàu có ở trung tâm Sài Gòn. Bác của Huấn không có con cái nên nhận Huấn làm con nuôi. Sống trong gia đình giàu sang thằng nhỏ ngày nào chạy rong ở trần với cái quần xà lỏn trong cái xóm bình dân, hôm nay bỗng trở thành một chàng công tử bảnh trai đâu khác gì hoàng tử bạch mã, giá mà con nhỏ Mân nhìn thấy lúc này biết đâu trái tim nó rẻ hướng trước khi quyết định vâng lời cha mẹ để lấy chồng. Sau khi nỗi buồn chìm xuống, chôn thật sâu giữa trái tim, Huấn không dặm trường mê mãi mà Huấn miệt mài lo chuyện học hành để cho cha mẹ khỏi âu sầu và rồi thời gian trôi đi. Cuộc đời như dòng sông chia nhánh đã đưa Huấn rời khỏi đất nước qua tới tận bên kia phương trời.
...
Nha Mân theo chồng, theo tình yêu ngây thơ của cô gái mới 15 tuổi. Hôm lễ cưới diễn ra làm cho chú rể cứ bị ngượng ngùng bởi cô dâu ôm bó hoa huệ trên tay tung tăng đi trước cả chú rể để tới nhà thờ vì con hẻm nhỏ xe hơi đón dâu vô không được hơn nữa từ đường hẻm đi ra nhà thờ đâu có xa xôi gì mà mướn xe cho tốn kém tiền bạc, cứ giản tiện chừng nào hay chừng đó, nên đám cưới của Nha Mân lại nổi đình nổi đám trên những cái miệng " bà tám" râm rang khắp mọi nơi.
Cô dâu trong đêm tân hôn nằm ôm cuốn tiểu thuyết đọc say mê để chú rể cứ đi vào rồi lại đi ra. Phải mất cả tuần lễ dỗ dành lời ngon tiếng ngọt cô dâu mới không bị hốt hoảng khi thấy ông chồng mình trần như nhộng, còn cô dâu khỏi phải quấn mình trong cái mền giống như mấy cô cung phi ngày xưa được đưa vào phòng cho vua ban ơn mưa móc. Chuyện ái ân đã làm cho con nhỏ tuổi 15 thấy lạ lẫm rồi đi tới mê say cho nên đứa con đầu mới đầy năm thì cái bụng to vượt mặt để chờ đứa thứ hai chào đời. Cuộc sống có chồng vững chải lo lắng mọi bề nên con nhỏ cứ thế mà ăn no rồi sản xuất búp bê đều đều y hệt dòng máu di truyền của bà má cùng với những ngày tháng êm đềm hạnh phúc bên chồng bên bầy con xinh xắn. Đôi khi ngồi bồng hát ru ầu ơ dí dầu...cho con ngủ, Nha Mân cũng thầm nghĩ tới Huấn không biết bây giờ ở đâu? đã có vợ chưa? rồi Nha Mân vẫn không sao quên được gương mặt của Huấn tối sầm lại trong buổi sáng hôm đó cũng là ngày Nha Mân đi lấy chồng để rồi cảm thấy như mình phải nợ Huấn một món nợ tình cảm,nhưng thôi đành phải hẹn lại kiếp sau...
...
Tình cờ bà ngoại của cháu Cindy đọc một bài viết trên một diễn đàn. Sao câu chuyện kể giống như chuyện xảy ra cho cuộc đời mình thế, bài viết kể về những kỷ niệm trong đó tên đường, quán xá và một mối tình câm... ôi thôi đúng là nơi bà đã sinh sống trước đây mà cũng giống như một người đã từng yêu bà. Tác giả cũng có một lối viết rất chân thật dễ làm rung động lòng người với những câu chuyện vui có, buồn có. Bà ngoại Cindy bỗng dưng cảm mến lối viết nhẹ nhàng này và muốn tìm cách để làm quen và chuyện trò.Thế là phải nhờ cậy tới đứa con gái chỉ bảo cho cách ghi danh vào diễn đàn. Cũng phải mất một thời gian ngắn bà ngoại cháu Cindy mới dám làm quen và chuyện trò qua lại bằng vài dòng ngăn ngắn với tác giả.Hai tâm hồn chân thật nên khi nói năng với nhau theo cái kiểu " chưa ai đánh mà khai ", khai một hồi thì dây mơ rể má nó thòng lòng ra một nùi, trước đố sau mở, mở một hồi thì " ván bài bật ngửa ", bật nghiêng...
Và thật bất ngờ là hai người đang sống chung dưới một bầu trời, cùng chung một thành phố, cùng trên một con đường không dài lắm cũng giống như con đường của con hẻm trong khu xóm nhà lá ngày xưa. Vậy mà ông trời vẫn còn đày hai đứa hai nơi cho tới khi...
...
Tác giả
_ trái đất quay một vòng
Bà ngoại Cindy
_ Một vòng quá lớn Huấn ơi
Tác giả
_Anh nhà ra sao rồi?
Bà ngoại của Cindy
_ Anh mất lâu rồi...
...
Bên kia những ngón tay của ông Huấn như bị cứng đơ ra, ông thấy mình bậy bạ hết sức sao nghe tin một người qua đời mà lại vui không kìm hảm nổi nhịp tim như muốn bật tung ra khỏi lồng ngực. Ông thấy đầu óc quay cuồng hai lổ tai lùng bùng và ông ước gì mình đi xuyên qua màn hình ngay lập tức để chạy cho thật mau đến với con nhỏ ngày xưa. Người mà ông chưa bao giờ quên và không thể nào quên...
Mầu Hoa Khế
° Bao Công nhân vật trong truyện phim
 

Xem Tiếp: ----