Có bao giờ người ta chợt buồn rồi đổ thừa cho ngoại cảnh: "Tôi có muốn buồn đâu, tự nó cứ tự tiện đến đó thôi!" Mà cũng chẳng sai, ở xứ sở sương mù dày đặc này, cái buồn và ảm đạm được ban phát rất hào phóng cho những người thích yên lặng như tôi. Đà lạt kỳ bí mang một nỗi ưu sầu lắng đến nao lòng. Nhỏ Hòa, bạn tôi ở Sài Gòn lên chơi bị mê mệt bởi những Hồ Tuyền Lâm, Hồ Than Thở, Thác Cam ly (ngay cả tên địa danh cũng vương vất nỗi buồn), đi chơi thỏa thích rồi nó còn "phát biểu":
- Đẹp thì đẹp thật nhưng tao phải bái phục mày đó, buồn quá đi!
Nắng, gió và cả bụi nữa. Làm sao nó có thể quen nổi nơi này khi đã bị chốn phồn hoa đô thị của Sài Gòn mời gọi. Hai đứa thân nhau từ hồi phổ thông, tôi học trên nó một lớp nhưng cả hai như cặp bài trùng. Thi tốt nghiệp phổ thông xong là tôi nhảy lên đây thi Đại học liền. Tưởng mọi chuyện sẽ yên, nhưng rồi cái buồn, cái lạnh đã đẩy nó ra khỏi tôi. Dường như nơi này "cùng cực" với nó hay sao ấy! "Chỉ lâu lâu lên chơi mới quý chứ, Ngọc hỉ? ". Con nhỏ thật lắm chuyện.
Hôm nay là thứ bảy, nhỏ Thụy Ái cùng phòng tôi lăng xăng, săm soi chọn một bộ đồ ưng ý nhất đi chơi với bạn. Còn nó thì tôi mới nhận ra "ngày của riêng mình", ngày "máu chảy về tim". Thật vớ vẩn, ngày nào chả của riêng mình, lại còn máu chảy về tim. Lý sự cùn! Vốn cùng họ với nhà thỏ nên tôi ít khi đi chơi buổi tối. Công nhận Đà lạt hiền thật nhưng bóng tối đồng nghĩa với cái ác, trách xa là diệu kế! Nếu không bận học bài thì nghe nhạc, không đọc sách thì trùm mềm thôi chứ đừng có dại mà ra đường, coi chừng! Đi học thêm tin học, tôi cố sức dùng hết lời lẽ để thầy dạy ca sơm sớm một tí với lý do rất chính đáng "em sợ ma!". Thầy nhăn mặt "ban ngày cũng nhiều ma lắm đó, trò ạ!".
Với lấy cuốn sách "Truyện cười chọn lọc" ra luyện giọng, tôi làm nhỏ Ái giật mình:
- Thôi mi dẹp đi, hồi chiều chàng tới kiếm, ta bảo mi đi học, chàng không tin. Ê, coi bộ nắm vững thời khóa biểu quá hả?
Không trả lời, tôi làm nhỏ Ái cụt hứng bỏ đi. "Chàng" nhỏ Ái nói là Bình, anh học cùng khóa với tôi, anh cũng là người tôi quen đầu tiên khi bước chân vào Đại học. Hôm nay thứ bảy mà sao chưa thấy đến, tôi chuẩn bị trước một bộ mặt khó ưa.
- Ngọc, bộ Hòa lên chơi mà phải nằm chèo queo ở đây với Ngọc sao?
Bây giờ tôi mới rời mắt khỏi người bạn tinh thần để chuyển hệ sang ngườ bạn bằng xương bằng thịt đang ngồi trước mặt. Chao ôi, còn đâu Hải Hòa đài các kiêu sa nữa, thay vào đó là khuôn mặt ủ dột đến tội nghiệp:
- Kiểu này chắc mai tao về sớm quá hà!
- Thôi mà, ban ngày đi chưa "đủ đô" hay sao mà tối còn đòi tập thể dục nữa hả?
Nhìn hai bàn chân sưng phồng của nó tôi xuýt xoa:
- Cô nương ơi, làm ơn xức dầu rồi nằm đó dưỡng giò đi.
- Hay là hai đứa mình chơi đánh lộn đi! Cho đỡ buồn. - Hòa đề nghị.
- Mày có điên không, tao thích chơi thọc lét.
Chẳng là tôi và nhỏ Ái thường quậy tơi bời bằng trò đó nhưng nó đi vắng rồi, may mà còn nhỏ Hòa! Hai đứa tôi đang hò hét thì Bình tới. Thật là chẳng biết coi giờ! Đợi dọn dẹp xong bãi chiến trường xong, anh quay sang hỏi tôi, giọng lo lắng:
- Mấy bữa nay anh không gặp em, đi đâu mà không cho anh hay vậy?
Đã chẳng tỏ ra vui vẻ khi anh đến tôi còn trả lời cộc lốc:
- Em đâu còn trẻ con nữa, vả lại ở đây em quên mất việc đi chơi phải xin phép rồi.
Nét mặt anh thoáng buồn. Tôi thấy hối hận vì mình lỡ lời. Nhỏ Hòa huých nhẹ vào chân tôi, nó nhanh miệng.
- Ngọc nó quên xin phép cha mẹ vì ở đây đã có anh Bình rồi mà, phải không Ngọc?
Tôi gật đầu nhẹ. Anh nhìn đồng hồ rồi hỏi hai đứa tôi.
- Mới bảy giờ, hai em có đi bát phố không?
- Anh quên là em ghét đi chơi buổi tối rồi à? Tôi phụng phịu như muốn khóc. Anh cuống lên.
- Tại có Hòa, em đi chơi với bạn đi, để mấy bữa nữa lại ngồi nhớ.
- Em đau chân lắm, hai người đi chơi đi, - Hoà từ chối - lại còn buồn ngủ nữa.
Nói rồi nó leo lên giường nhìn đôi chân thở dài thườn thượt.
Tự nhiên cái tính bướng bỉnh kêu réo tôi hãy đi với anh. Thay đồ xong, khoác thêm chiếc áo lạnh, tôi cùng anh ra ngoài. Bóng tối bao trùm khắp nơi, tôi bỗng nổi da gà.
- Đi một lát thôi nha anh!
Hai chúng tôi cuốc bộ trên vỉa hè, nghe vọng lại tiếng bước chân của chính mình. Giờ này mà đường phố chỉ còn lác đác vài người, xe cộ ít hẳn. Các hàng quán bên đường đang lục đục dọn hàng. Cái lạnh của cao nguyên đã thôi miên người ta đi ngủ sớm thì phải? Anh đi bên tôi làm nỗi sợ hãi trong tôi biến mất. Ngước nhìn bầu trời, anh phá tan không khí yên lặng.
- Trăng 16 đẹp chưa kìa em!
Nhình theo tay anh chỉ, vầng trăng tròn trịa, đẹp và hiền hòa biết bao.
- Nhưng trăng 19 hay 20 thì không còn đẹp vậy đâu, nó sẽ khuyết. - Tôi hờn dỗi.
- Vì nó ban phát ánh sáng cho mọi người, cho cả anh và em nữa. Hy sinh bản thân mình cho người khác mà chẳng đòi hỏi cho riêng mình chút nào cả.
- Chị Hằng ơi, anh Bình đang ca ngợi chị đó! - Tôi bắt tay giả làm loa gọi với lên.
- Anh chỉ biết ca ngợi em thôi, nhóc ạ!
- Xạo!
Tuy nói vậy nhưng tôi biết anh nói thật lòng mình. Anh đâu biết là tôi được hưởng nhiều yêu chiều từ nơi anh. Hơi nhức đầu sổ mũi một chút là anh đã quan tâm lo. Thôi thì vẫn giọng điệu cũ " khám bệnh chỉ làm em ốm thêm thôi". Cứ như anh là trung tâm để tôi trút hờn giận và để làm tình làm tội vậy. Nhỏ Hòa bảo tôi sướng vì được anh chìu, anh thương tôi hết mực. Nó thì có hàng tá đuôi đeo bám, tặng cho cả núi hoa hồng mà nó cũng chẳng màng. Với nó, tụi con trai nhìn bề ngoài hào nhoáng vậy thôi chứ còn trẻ con lắm lắm. Tôi cứ ngồi dỏng tai lên nghe nó thao thao bất tuyệt về lũ đuôi của nó. Những chuyện ấy thì tôi mù tịt vì trời chẳng phú cho tôi cái sắc đẹp sắc sảo như Hòa. "Vì hoàn cảnh đẩy đưa nên tao mới biết nhiều vậy chứ, hiểu nhiều về "tụi nó" càng thêm ngán ngẩm thôi" - Con nhỏ làm như rành đời lắm vậy! Tôi chỉ có anh là chân dung của kẻ khác phái nên những gì nó nói tôi nghe theo răm rắp. Trong đầu cứ quay cuồng ý nghĩ "con trai thật trẻ con!" Anh có vậy không nhỉ?
Đã qua mấy con phố dài quanh co, tôi giục:
- Thôi, mình về đi! Em mệt rồi.
- Đi chút nữa đi em! Anh có chuyện muốn nói.
- Chuyện gì vậy anh?
- Ngày mai anh phải về dưới nhà, chẳng biết có lên lại đây không?
Tôi giật mình: - Sao anh không cho em biết sớm. Anh có bao giờ thế đâu?
- Anh sợ em buồn, với lại ở nhà gọi anh về gấp, không cho biết có chuyện gì?
Hôm sau tôi không ra tiễn anh, nằm lì trên giường tôi mường tượng ra cảnh chia ly với một tâm trạng lo âu, sợ hãi. Hoà cũng chuẩn bị đồ đạc về lại trường. Nỗi buồn nhân đôi!
Một tuần, rồi một tháng trôi qua. Gần đến ngày thi mà vẫn chẳng thấy anh lên. Tôi cuống cuồng đến chỗ trọ cũ của anh hỏi, bà chủ dửng dưng: "Tôi không rõ". Tôi bắt đầu sợ và cảm thấy một khoảng trống trong tâm hồn không sao bù đắp nổi. Nhỏ Ái cũng buồn lây vì thiếu người chơi thọc lét với nó. Tôi ngã bệnh.
Sáng sớm, bác đưa thư đến, bọn bạn ùa ra nhận thư. Tôi vẫn không sao dậy nổi, nhỏ Ái la toáng từ ngoài cửa phòng.
- Ngọc ơi, có điện tín của mi nè anh Bình đó!
Tôi giật lấy mảnh giấy trên tay nó đọc nghiến ngấu: "Anh luôn bên cạnh em, đừng "hư" nữa nghe nhóc, và cũng đừng giận anh, Bình" Cùng lúc đó là sự xuất hiện của anh. Tôi khóc như mưa mặc cho anh cố giải thích là anh chỉ muốn tôi có thời gian để ngẫm nghĩ và hiểu anh hơn. Anh vẫn đến giảng đường nhưng tránh mặt tôi. Nhỏ Ái biết mà giấu, ghét ghê! Bây giờ thì tôi đã thật sự hiểu anh hơn và tự trách mình sao quá tệ! Tôi sẽ không để anh buồn nữa đâu.
- Anh rất muốn gặp em nhưng sợ "kế hoạch" không thành. Em quen được nuông chiều mà!
Ghê thật! Anh đâu có trẻ con như tôi nghĩ. "Giờ thì em đã hiểu rồi, đừng thử nữa em sợ lắm!".
Hôm nay viết thư cho Hòa, tôi kể cho nó nghe chuyện của tôi và anh, lúc này thì tôi có thể góp tiếng nói vào diễn đàn với nó rồi vì tôi nhận ra một điều mới mẻ. Con trai chẳng đơn giản như tụi mình tưởng đâu, con gái ạ! 

Vũ Hồng Mai


Xem Tiếp: ----