Em ở đâu?

     ha của T. nói anh ta đã tìm em khắp nơi nhưng không gặp, mẹ T. cúi gằm mặt xuống khóc, từ chối tiếp xúc. Nhưng cho dù bà ta có hợp tác đi nữa, chắc cũng chẳng thể hy vọng gì được ở người đàn bà đang tâm bán con này. Hai người thân yêu nhất của T. như vậy. Giờ đây, chẳng còn ai có thể cho tôi biết làm cách nào để tôi gặp được T,- cô bé gái mới vừa bước qua tuổi 13 được ít ngày, đã bị chính người mẹ ruột ký giấy đồng ý cho người dắt mối đưa đi bán trinh.
http://vnthuquan.net/user/Ct.Ly/image/ThuyCuc17.jpg
Nhà hàng karaoke K. B, quận 8 lâu nay nổi tiếng là chốn ăn chơi. Mà không phải chơi thường! Không hẹn, nhưng nơi đây đã trở thành điểm vui chơi chủ yếu của khách Đài Loan. Trong thời buổi kinh tế thị trường, sự có mặt của những nhà hàng, khách sạn sang trọng khắp thành phố, kể cả những nơi thường được coi là hang cùng, ngõ hẻm - hay thậm chí mọc ngay bên cạnh những ngôi nhà ổ chuột - cũng không còn là chuyện lạ lùng gì. Ai có tiền thì cứ việc ăn chơi. Ai thấy khó chịu thì cũng đành để bụng thôi chứ đâu có thể phê phán than trách gì được! Phần tôi, có lẽ, tôi cũng sẽ không đề cập đến nơi chôn ăn chơi sang trọng, tưng bừng này để làm gì, nêu như nơi đây không có liên quan - dù là gián tiếp - đến việc tan nát cuộc đời của một bé gái nghèo khổ, cũng là cư dân quận 8.
Dương thị. P. [1] là tiếp viên ở đây, trong những lần phục vụ karaoke, đã được một người Đài Loan tên Lim nhờ kiếm cho một cô gái nhỏ còn trinh. Ông ta ra giá 1.000 đô-la, và 50 đô-la riêng khoản hoa hồng cho P.. Hôm sau, trong lúc ăn sáng, P. kể chuyện này cho chị dâu nghe, lúc đó, có mặt H. - mẹ bé T., là người cùng xóm. P. nói rằng mình chỉ kể bâng quơ thôi, tình cờ H. nghe được, mới nhờ P. giúp, còn H. lại nói chính P. qua nhà H. gợi ý bán bé T. và còn thuyết phục H. rằng T. còn nhỏ lắm, không làm gì được đâu mà sợ, chỉ lợi dụng hoàn cảnh để xin tiền khách thôi! Bây giờ thì chẳng ai có thể nói được trong hai người đàn bà này, ai là người nói thật. Nhưng điều đó đâu có ý nghĩa gì khi có một sự thật hiển nhiên là cả hai đã thỏa thuận việc đưa T. đi bán trinh, thông qua một tờ giấy cam kết có chữ ký của H.
Tôi cố hình dung ra tâm trạng của bé T. trong cái đêm em líu ríu theo P. bước lên chiếc xích lô đi đến địa điểm mà người Đài Loan cho trước: số.... Nguyễn Trãi, phường 3, quận 5. Cha em nói, em rất nhỏ con. Em có hình dung được những gì sẽ xảy đến cho mình hôm ấy không? Tôi chắc chắn là không, bởi cho dù có hiểu biết đến thế nào đi nữa, tôi cũng không tin một đứa bé mới bước vào tuổi 13 được mấy ngày lại có thể tự chuẩn bị về những điều đại loại như thế. Thật thương xót cho T. Theo lời kể của chính em - cha em báo lại - thoạt đầu, khi nghe mẹ nói, em không chịu. Nhưng sau đó, em đã buộc lòng phải đồng ý bởi mẹ em nói rằng nhà đang nợ nần rất nhiều, cần phải có tiền để trả, nếu em không đồng ý, mẹ em sẽ phải bán nhà để trả nợ, còn bản thân bà phải đi làm gái để kiếm sống. Có người con nào nghe mà không động lòng trước những lời lẽ thông thiết như thế của chính người mẹ rứt ruột đẻ ra mình?
Đêm hôm ấy, cái giá phải trả cho cuộc đời thiếu nữ của T. chẳng phải là 1.000 đô-la như mẹ em hăm hở. P. chỉ trao lại cho bà ta 100 đô-la và nói rằng khách chê em còn nhỏ quá, không làm được gì?! Mọi cuộc mua bán đều có khả năng gặp tráo trở. Ở đây cũng vậy. Đã gọi đích danh là một cuộc bán mua, nhưng cuộc bán mua này còn tàn bạo, tráo trở nhiều hơn. Theo lời kể của bé T., P. có mặt ngay trong phòng để “canh chừng” ông khách và em, và khi xong việc, khách đã đưa cho P. khá nhiều đô-la.
Bây giờ bé - mà không, cô (?) cũng không phải, tôi không biết phải gọi T. bằng gì, một em bé nhưng đã là người lớn. Bây giờ T. đang ở đâu? Hẳn nhiên sau cú sốc đó, em không thể nào đủ chai đá để ở lại nhà mẹ ruột, nhưng em sẽ về đâu? Đất trời mênh mông nhưng không có chỗ cho một người con gái nhỏ! Không có được cái hạnh phúc của những đứa trẻ bình thường đủ cha, đủ mẹ, hồi mới lên 2 tuổi.T. đã bị mẹ bỏ ở lại với cha. Cha nuôi em đâu được mấy năm thì lập gia đình lần nữa. Người cha nói rằng bé T. sống trong gia đình rất hòa thuận, vui vẻ, không có vấn đề gì. Nhưng có lẽ em nghĩ không ai thương mình hơn mẹ, nên năm 12 tuổi, em đã xin cha cho về ở với mẹ. Nhưng giờ thì em sẽ về đâu? Sau đêm đó, người mẹ báo rằng con mình không việc gì, nhưng T. bị sốt mấy ngày liền, mệt mỏi và suy nhược. T. quay trở lại nhà cha và mẹ kế, ở được ít tháng, rồi em đến ở với một người bà con, phụ làm một công việc gì đó. Cách đây hai, ba tháng, T. có về nhà một lần, hỏi mượn tờ hộ khẩu để làm bản sao, cha em nói không còn nhìn ra cô con gái nhỏ con gầy guộc ngày nào, thay vào đó là một cô gái tóc xù, ăn mặc mô-đen rực rỡ. Sau lần đó, T. đi luôn, không trở lại. Người bà con cũng không biết được là em đã đi đâu.
T., bây giờ em ở đâu?
Chú thích:
[1] Đã bị TAND Thành phố Hồ Chí Minh kết án 5 năm tù trong phiên tòa sơ thẩm ngày 13/10/1994.