Dịch giả: Huy Minh
Giới thiệu

    
gười đàn ông quan trọng nhất đời con vừa mới đây thôi đã lướt qua phía sau con. Giờ thì người đó không còn ở đây nữa. Để tìm được anh ta, con sẽ phải trải qua một hành trình dài và con phải gặp sáu người khác rồi mới tới người đó…
Trong con có hai cuộc đời Alice ạ. Một là cuộc đời mà con đang sống và một cuộc đời khác đã chờ đợi con bấy lâu nay.”
Luân Đôn, 1950
Sau lời tiên đoán đầy bí hiểm của bà thầy bói tại Brighton, Alice quyết định từ bỏ cuộc sống bình lặng để lên đường với người hàng xóm cùng tầng, Ngài Daldry, khởi đầu một hành trình đầy kỳ lạ. Và rồi hạnh phúc được tìm thấy ở chính nơi ít ai ngờ tới nhất...
Hồi hộp, ám ảnh, giằng xé, nhưng cũng đầy chất thơ cùng cảm giác êm đềm từ những ký ức mùi hương, tất cả những cảm xúc ấy hòa trộn tạo nên một trong những tiểu thuyết được coi là xuất sắc nhất của Marc Levy.

Nhận định

“Chuyến du hành kỳ lạ của Ngài Daldry là một trong những tác phẩm xuất sắc nhất của Marc Levy bởi nó khiến ta xúc động và còn đi xa hơn thế.”

- Le Figaro

“Marc Levy đã trở lại với một cuốn tiểu thuyết có kịch bản đầy độc đáo và lãng mạn.”

- Cosmopolitan

“Chuyến du hành kỳ lạ của Ngài Daldry đầy chất thơ và đượm tình cảm...”

- Le Matin

“Một cuốn sách đẹp sẽ cuốn bạn đi.”

- France 2

“Thật khó mà tiên đoán điều gì, nhất là tiên đoán tương lai."

Pierre DAC 
- Chị không tin vào số phận, cũng chẳng tin vào những dấu hiệu nhỏ của cuộc sống được cho là chỉ cho ta con đường cần phải đi. Chị không tin câu chuyện của các bà thầy bói vẫn dựa vào mấy lá bài mà phán tương lai. Chị chỉ tin đơn giản đó là sự trùng hợp, là tình cờ mà thôi.
- Vậy thì sao chị lại bước vào một hành trình dài đến vậy, sao lại tới tận đây trong khi chị chẳng hề tin tất cà những chuyện này?
- Đó là vì một cây dương cầm.
- Một cây dương cầm ư?
- Nó đã bị lỗi nhịp giống những cây đàn cũ kỹ bị chỉnh âm ở quán bar và bị đẩy tới phòng ăn của đám binh lính. Nhưng ở nó có điều gì đó rất đặc biệt, hoặc có lẽ là người chơi nó khá đặc biệt.
- Ai chơi cây đàn ấy?
- Người hàng xóm cùng tầng vói nhà chị, nhưng chị cũng không hoàn toàn chắc đâu.
- Vì hàng xóm của chị chơi dương cầm mà tối nay chị mới có mặt ở đây sao?
- Có thể nói là như thế. Mỗi khi những nốt nhạc vang khắp cầu thang là chị lại như nghe thấy nỗi cô đơn và để chạy trốn nó, chị đã chấp nhận kỳ nghỉ Brighton ấy.
- Chị phải kể với em ngọn ngành chuyện này, rõ ràng hơn nếu chị kể theo trật tự.  
- Chuyện dài lắm.
- Chẳng có gì mà phải vội đâu. Gió đang thổi từ ngoài khơi vào, trời rồi sẽ mưa thôi, Rafael vừa nói vừa tiến lại gần cửa sổ. Sớm nhất thì cũng phải hai hoặc ba ngày nữa em mới ra khơi được. Em sẽ đi pha trà còn chị thì kể chuyện nhé, và chị phải hứa là không được bỏ qua bất kỳ chi tiết nào đấy. Nếu như điều bí mật chị thổ lộ với em là sự thật, nếu như từ giờ chúng ta sẽ gắn bó với nhau suốt đời thì em muốn được biết.
Rafael quỳ xuống trước lò sưởi gang rồi đưa tay mở cửa lò, lấy hơi thổi vào đám than hồng.
Căn nhà của Rafael giản dị hệt như cuộc đời anh vậy. Bốn bức tường bao quanh, chỉ có duy nhất một phòng, mái nhà đơn sơ, sàn nhà mòn vẹt, một chiếc giường đơn, một bồn rửa, từ đó nhô ra vòi nước cũ kỹ vẫn chảy ra thứ nước có nhiệt độ đúng như nhiệt độ trong ngày, lạnh băng vào mùa đông và ấm nóng vào mùa hè trong khi lẽ ra cần phải ngược lại. Trong nhà chỉ có một cửa sổ nhưng nó lại nhìn ra cửa sông Bosphore; từ bàn Alice có thể nhìn thấy những con tàu lớn đang cập vào eo biển và phía xa đằng sau chúng là hình bóng đường bờ biển châu Âu.
Alice nhấp một ngụm trà Rafael vừa pha xong và bắt đầu câu chuyện.