Chương 2

Quán cà phê này rất nhỏ, nằm trên con đường Trung Hiếu Đông mới mở, được bày biện trang hoàng rất thanh cảnh, trang nhã. Tường sơn màu trắng ngà, kèo cột bằng gỗ nguyên khai, giá để đèn bằng gỗ, các loại bàn ghế đều mộc mạc cổ xưa, mang phong vị đảo Sip ở Hy Lạp. Giang Hoài và Đan Phong ngồi trong một góc nhỏ, họ đã ngồi như vậy rất lâu. Từ chỗ họ ngồi, có thể nhìn qua cửa kính thấy được quang cảnh đường phố. Họ đã cùng đi ăn trưa, rồi mới đến quán cà phê Athena là cái quán rất có phong cách Hy Lạp, hợp với tên của vị thần danh tiếng.
Trên đường phố, bóng chiều đã bắt đầu dâng bảng lảng, ngày mùa đông bao giờ cũng rất ngắn, mà ngày hôm nay lại ngắn hơn. Đan Phong ngồi ngả mình vào lưng ghế, đôi mắt nghĩ ngợi ngắm nhìn những chiếc xe chạy như thoi đưa trên đường phố. Có những chiếc xe như đã bật đèn, ánh đèn chiếu loang loáng từng vệt đỏ hồng lên mặt cô. Tay cô xoay xoay, gõ gõ chiếc bật lửa gas màu ánh bạc có viền đen làm nó phát ra tiếng kêu "cạch cạch" khe khẽ, đều đều, tựa như nó đang giữ nhịp cho câu chuyện của cô. Cô nói chậm rãi, bình thản, tự nhiên; nhưng dường như ẩn sau vẻ bình thản đó vẫn còn cảm xúc buồn bực, khó chịu khó lý giải.
- Em thường hay nghĩ, trước kia đáng lẽ em nên ở tại Đài Loan cùng với chị em. Nhưng, việc đó chẳng bao giờ thực hiện được, vì bất luận thế nào thì năm đó chị cũng đã vào Đại học, mà em mới mười bốn tuổi. Số phận đã đưa đẩy khiến mẹ đi yêu một người đàn ông ngoại quốc và từ bỏ thân phận người đàn bà góa để lấy ông ta; số phận đã khiến cho chị em, mẹ con phải chia ly, biết làm sao được? Em nghĩ, mẹ và chị chia lìa nhau đủ đã khổ lắm rồi, chi Bích Hòe cũng có cái cố chấp trong tình cảm, chị ấy nhất định thông cảm với việc lấy chồng người nước ngoài của mẹ. Cũng có thể là tình cảm của chị đối với ba em sâu sắc hơn em, mà cũng có thể chị còn giữ cái quan niệm bảo thủ xưa. Nói chung, trong ấn tượng của em, chị ấy là một người con gái mẫu mực, bên ngoài thì nhu mì còn bên trong thì cứng rắn Cô ngước nhìn anh khẽ hỏi Chị ấy là người như vậy, đúng không?
Anh nhả một bụm khói thuốc, trầm ngâm, không trả lời. Cô cũng không đợi anh trả lời, điềm nhiên nói tiếp:
- Thế rồi, chúng em đến nước Anh, tất cả đều khó khăn hơn tưởng tượng nhiều. Cha dượng không giàu có gì, ông ấy luôn thất nghiệp, còn mẹ em, trong bốn năm đã sinh thêm cho ông những ba đứa con, quả thật là vĩ đại. Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, họ đã thành một gia đình kiểu Ăng lê chính hiệu, và em là một kẻ duy nhất không hòa nhập với gia đình đó. Có trời mới biết trong giai đoạn đó khó chịu như thế nào, bọn em trai em gái đã chiếm hết cả sự quan tâm chú ý của mẹ, em như một kẻ bị ruồng bỏ, như con chim lìa đàn. Chỉ có chị Bích Hòe, chị ấy đã luôn viết thư cho em, an ủi em, khuyến khích em, chị ấy trở thành chỗ dựa tinh thần của em.
Cô ngừng lại, uống một ngụm cà phê, ngước mắt lặng lẽ nhìn sang phía anh, hạ thấp giọng:
- Em đâu cần phải nói những cái đó, anh biết cả rồi đứng không?
Anh gật đầu:
- Anh biết, nhưng vẫn muốn nghe em nói.
Cô trầm ngâm một lát, rút ra một điếu thuốc, anh giúp cô châm lửa. Cô hút một cách nhẹ nhàng, thanh nhã, những cử chỉ của cô đã làm cho việc hút thuốc cũng trở lên một nghệ thuật. Anh quan sát cô rất kỹ; dáng vẻ ung dung hơi Âu hóa, cái nhìn ấy thâm thúy, cách nói năng kín kẽ có cân nhắc... Không, cô ấy không giống Bích Hòe! Anh định thần nhìn lại cô: nét âu sầu vương nơi khóe mắt, vẻ chua chát thoáng đọng trên môi, đôi lông mà thi thoảng cau lại... Ôi, cô ấy phải chăng chính là Bích Hòe?
- Thôi, không nói những chuyện anh đã biết nữa. Cô bắt đầu nói tiếp Rồi sau đó, bắt đầu một ngày, trong thư của chị của chị Bích Hòe đầy những tên anh; anh cao bao nhiêu, nặng bao nhiêu, tuổi bao nhiêu, trên đầu có bao nhiêu sợi tóc, trong cơ thể có bao nhiêu tế bào..., rồi anh rất hài hước, anh rất tài hoa, anh rất đẹp, anh phóng khoáng, anh thông minh, anh đầy nghị lực... Tất, tất cả về anh! Anh là một siêu nhân, anh là một thượng đẳng thần!
Cô nói một hơi dài, sao mà lưa thoát, sao mà trơn tru vậy. Những câu nói nối tiếp nhau, cứ như một bánh pháo nổ giòn giã, đập vào thần kinh anh nhoi nhói. Bất giác anh ngồi thụt sâu vào lòng chiếc ghế, như muốn giấu bớt mình đi. Thế nhưng sự đau đớn đến thắt tim kia lại không cho phép anh trốn tránh, anh cau mày, nhắm mắt lại. Tự đáy lòng anh, đang có một tiếng thầm thì day dứt vang lên: Bích Hòe! Bích Hòe! Bích Hòe!
- Anh không biết đâu, khi đó anh không phải là của một mình chị Bích Hòe, anh cũng là của em nữa! Cô nói thẳng thắn, thản nhiên. Anh mở mắt to ra, lập tức chạm ngay cặp mắt sáng rực của cô Tuy mới mười sáu tuổi, nhưng đầu óc em đã thêu dệt đầy ắp những hình ảnh của anh. Mỗi buổi tối, khi mẹ em và cha dượng đang cầu kinh thì em cũng tụng niệm, nhưng lời cầu nguyện của em chỉ hướng về anh và chị Bích Hòe! Thế rồi sao đó, cuộc sống của em trở lên khó khăn hơn, em phải lựa chọn việc đi làm và học tiếp. Anh và chị ấy lại cứu em lần nữa, hai người gửi tiền học cho em, gửi liên tục, từ đồng tiên Đài Loan phải đổi thành đồng bảng Anh để gửi. Học phí của em có thể là quá xa xỉ! Em tới Luân Đôn lao vào học trường sân khấu. Mỗi lần viết thư cho em, chị ấy đều bảo: Sự nghiệp của em ngày càng sáng sủa, nên có phải chi một khoảng tiền học cũng không phí, không phải tính toán bận tâm gì. Không đáng gì ư? Sao lại không đáng bận tâm nhỉ? Cô đăm đăm nhìn anh Em tự bảo mình rằng, số tiền đó coi như là em vay, em sẽ phải trả. Em đã học rất chăm chỉ, miệt mài; ban ngày thì dốc sức cho việc học, buổi tối thì dốc sức vào chữ Hán. Chưa bao giờ em rời bỏ tiếng mẹ đẻ cả.
Anh nghĩ đến cuốn sách "Thiên sứ đen" đang còn để trên bàn làm việc của mình ở văn phòng, nghĩ đến lời để từ trên trang bìa lót, anh gật gật đầu:
- Không chỉ làkhông bỏ tiếng mẹ đẻ, mà em còn thường xuyên nghiên cứu, luyện tập viết Hán văn, và nghiên cứu văn học Trung Hoa nữa, đúng không?
- Đúng vậy, em đọc Hồng Lâu Mộng, đọc các tác gia như Lão Xá, Từ Chí Mạ, em còn xem cả Thủy Hử và Liêu Trai Chí Dị... Em đã đọc khá nhiều...
Anh không nói, nhưng nhìn cô, thầm tán thưởng. Điếu thuốc trên tay cô cũng lặng lẽ thoát lên làn khói mơ màng, đáy mắt cô hình như cũng đang có một vệt khói mờ mờ như vậy.
- Nhưng rồi sau đó, thư của chị ấy bỗng thưa hẳn đi, và càng ngày càng thưa hơn. Không những thưa mà mỗi lá thư cũng còn ngắn bớt đi nữa. Tuy vậy, chị vẫn gửi tiền, tháng nào cũng gửi. Chị đã nỗ lực thúc đẩy em học, trên đời có mấy người chị như vậy nhỉ? Về sau, đến thư chị cũng không viết, mà chỉ tháng tháng gửi tiền sang. Em nghĩ chắc chị sắp kết hôn, hẳn là chị bận sắp xếp chỗ ở mới, hẳn là chị bận giúp đỡ anh rễ tương lai của em vun trồng sự nghiệp, chị làm sao có đủ thời gian mà viết thư cho em gái như trước... Với lại, lúcđó em cũng rất bận, bận thi tốt nghiệp, bận thử vai diễn, bận đi tìm bạn trai, bận đi nhảy, bận rong chơi... Cô dập đầu mẫu thuốc lá, tay chống lên trán, mắt cô tối hơn lúc trước Mãi đến khi thi tốt nghiệp xong, em mới gửi điện cho anh và chị, mới nhận được thư của anh... Cô ngước lên, nhìn sang phía anh, nét mặt thay đổi, trong chớp mắt đã trở lên nghiêm túc và trang trọng Anh cho hay, chị qua đời đã được nửa năm. Đến giờ em vẫn giữ lá thư đó, bởi vì anh viết lá thư quá thê lương nhưng mà văn trong đó cũng quá hay.
Anh chăm chú nhìn đôi mắt còn đang chứa chất bao điều muốn nói, nhìn đôi môi đang
run run xúc động của cô, nhìn nét buồn kín đáo nơi khóe mắt của cô... Anh cả quyết ngồi thẳng người lên, dập tắt điếu thuốc, lớn tiếng:
- Đừng có nói đến lá thư đó, đừng nói về chị cô nữa, hãy nói về cô. Tại sao sau đó cô không cho tôi biết tin tức gì cả?
- Nói về em? Cô giật mình đôi mí mắt, vặn vẹo tay quanh hiếc bật lửa Những việc của em không có gì đáng nói. Bao nhiêu năm qua, từ khi em mới mười bốn đến năm em hăm mốt tuổi thì cuộc đời em, dù là về tinh thần hay thể chất, đều dựa vào chị ấy mà tồn tại. Mặc dù giữa hai chúng em có núi cao biển rộng cắt chia... Sau đó, em biết chị ấy đã mất, cây cột trụ của cuộc đời em đã đổ, thì em chỉ còn cách phải bắt đầu cuộc sống tự lập thôi. Trong một năm rưỡi vừa qua, em đã cố gắng cuộc sống tự lập.
- Nói tỉ mỉ chút nữa Anh nói như lệch.
- Tỉ mỉ thì rất đơn giản thế thôi. Cô gắng gượng mỉm cười mà vẫn không giấu được nét buồn buồn Em diễn kịch trong nhà hát, vai chạy hiệu. Em phải kiếm tiền, công việc khổ cực lắm, mà mục đích thì chỉ có một. Kiếm đủ tiền, về Đài Loan để thăm mộ chị, thăm người anh rễ chưa bao giờ biết mặt! Mắt cô long lanh như nước Không, em không gọi anh là anh rễ, chỉ có thể gọi là Giang Hoài thôi. Anh Giang Hoài..., Giọng cô trầm trầm như trong mơ cái anh chàng ngốc này, lại không lấy chị ấy trước khi chị ấy mất? Nếu vậy, ít nhất là khi trở về Đài Loan, em cũng tìm thấy một người bà con chứ?
Anh hơi chấn động, tim anh xao xuyến trước ánh mắt âm thầm rưng lệ của cô, bất giác giọng anh khàn xuống:
- Anh còn nhớ, trong thư anh viết chị ấy chết vì...
- Vì bệnh tim! Cô khẽ tiếp lời Trong bao điều bất hạnh, ông trời còn gỡ lại được một điều, là đã không để chị ấy phải chịu đau đớn lâu, chị đã chết một cách nhanh chóng.
Những thớ thịt trên mặt anh cứng lại, anh cúi đầu nhìn tách cà phê trong tay mình, cá phê đã nguội ngắt. Chất nước màu nâu đọng trong lòng tách sứ trắng muốt đã không còn một chút hơi nào. Anh chợt nghĩ tới khuôn mặt Bích Hòe trong giờ phút cuối, trắng như màu men sứ kia và lạnh toát cũng như men sứ. Anh rùng mình.
- Khốn khổ thật! Cô thở dài Chúng ta nói chuuện gì rồi cũng không thoát khỏi chuyện chết Cô ngao ngán nhìn anh, nhếch lông mày, không giấu ý cảm thông Em hiểu, đề tài này đối với anh không dễ chịu tí nào, đối với em cũng vậy Cô quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, ngón tay lại lơ vẽ ngoằn ngoèo lên cửa kính lên cửa kính Hãy nói về em vậy, mấy câu rất đơn giản thế này: Em đã trở về Đoài Loan, cố tình không muốn cho anh biết, vì chị ấy đã mất được hai năm, có thể anh đã tìm được hạnh phúc mới khác rồi... Cô ngừng bặt, quay lại nhìn anh, rồi bỗng hỏi Anh đã tìm được chưa?
Anh nhìn cô, trong lòng chợt hiểu, rõ ràng là cô đã biết rồi mà còn hỏi.
- Chẳng nước biển xanh đậu gọi nước, Vũ sơn mây trắng mới là mây! Anh thầm thì đọc câu thơ ấy, khẽ tới mức chỉ một mình nghe được.
- Em không hiểu anh đang lẩm bẩn cái gì. Nhưng mà, em về đã được ba tháng, cũng hỏi thăm nhiều việc liên quan đến anh, hai năm qua thành công nhanh lắm, anh đã thành tay cự phách trong giới xuất bản, bao nhiêu cây viết đã rơi vào lưới của anh, anh đã có nhà riêng làm văn phòng, có xưởng in, có mạng lưới phát hành riêng, có căn hộ đẹp, có tất cả... Chỉ duy nhất, là chưa có một người vợ! Vậy tức là giọng cô lại dịu dàng như mộng anh vẫn chưa nhạt tình với chị em, đúng không?
Anh cắn chặt hàm răng, chăûng biết nói gì nữa. Anh đưa mắt lướt qua cô một lượt, ba tháng, cô ta đãvề những ba tháng rồi kia! Đã hỏi thăm rất nhiều việc! Một sự bất an không rõ rệt nào đó bỗng chụp lấy anh, hơi lạnh lại bò lên sống lưng. Còn cô, cô vẫn ngồi đó, trầm ngâm, nhàn nhã, cao quý, kín đáo mà dịu dàng, thân thiết. Anh không nhìn ra ở cô có chỗ nào đặc biệt.
- Giả dụ như anh đã kết hôn với ai đó rồi, thì em sẽ không đến quấy nhiễu làm mất sự yên tĩnh của anh nữa. Cô nói tiếp: Em thuê một căn hộ, và bắt đầu viết lách gì đó; rồi sau, em cảm thấy nên đến thăm anh xem sao... Vì vậy cho nên, hôm nay em mới đến văn phòng của anh Cô nhấp một ngụm cà phê, hơi để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp như hạt trân châu Đó chính là tất cả những điều liên quan đến em. Chẳng c!!!1425_4.htm!!! Đã xem 47358 lần.


Nguồn: Thư viện Thanh thảo
Được bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên
vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003