Hôm nay định ghé qua nhà em họ ngồi tâm sự  tán dóc với nhau, sẳn lấy mấy trái hồng của ai cho. Em lúc nào cũng nghỉ tới tôi,thế là bịch hồng em chia ra làm hai, em dặn nếu như em không có nhà thì tôi chỉ việc đi ngang qua lấy tự nhiên ở một góc nhỏ trước nhà em để sẳn.
Tôi lơ đãng quên mất mỗi chiều em đều vô viện dưỡng lão để đút cơm cho mẹ là người O ruột của tôi. O tôi bị bệnh đã mấy năm kể từ lúc mất đi đứa con trai mà O thương yêu hết lòng, O giống như thân cây chuối bị người ta đưa cây dao phạt ngang mình, O quị xuống rồi đổ bệnh nhưng chưa đến nổi trầm trọng. Ngày đó thỉnh thoảng tôi ghé thăm O, O vẫn còn tỉnh táo phụ tôi đi hái chanh, hái cam. Lúc nào từ nhà O trở về cũng tay xách tay mang, O phụ đưa ra tới xe rồi nhìn theo tôi với đôi mắt tràn đầy thương yêu. Thật lạ lùng tôi chỉ là cháu nhưng lại giống O như khuôn đúc, có lẽ vì vậy mà O dành cho tôi một tình thương thật đặc biệt.
Cho tới ngày chồng O mắc phải chứng bệnh nan y, không bao lâu cũng lìa bỏ O mà đi. Sức chịu đựng của O đã quá sự giới hạn bởi nỗi mất mát quá lớn lao. Căn bệnh không còn hành hạ thể xác nữa nhưng khiến cho đầu óc của O đã hoàn toàn mất đi trí nhớ. Tôi nghỉ như vậy mà tốt hơn cho O tôi, khỏi phải sống trong sự đớn đau, dằn vặt tiếc thương những người thân yêu, để rồi mỗi ngày mỗi tàn tạ cả thân xác.
Người còn lại giữa cuộc đời thì phải lao theo bánh xe của cuộc sống, quay cuồng chóng mặt cùng nợ cơm áo. Em gái tôi đành phải đưa mẹ vào viện dưỡng lão cho có người chăm sóc chu đáo, có thêm bạn già và có sự sinh hoạt mỗi ngày để rời bỏ cái căn nhà yên lặng mỗi khi con cái đi ra ngoài làm việc, xa cái không gian u buồn khi không còn bóng dáng của hai người O thương yêu đã qua đời.
Mướn một người đến chăm sóc người bệnh, em tôi cũng đủ khả năng, nhưng đã thay biết bao nhiêu người vì những chuyện xảy ra như không để ý đã làm cho người bệnh bị thương tích thêm. Cho nên biện pháp cuối cùng em tôi cũng vô cùng đau khổ trước những lời nói dị nghị, phê bình, trách móc. Em tôi vẫn cứ quyết định theo sự sắp xếp của chính mình để đưa mẹ tới một nơi, em nghỉ để khuya hôm có người kịp trở tay khi bệnh tình của mẹ mình bất ngờ trở chứng. Chỉ có tôi là người hiểu em hơn ai hết, mỗi ngày kể từ khi đưa mẹ tới viện dưỡng lão, sau giờ làm việc chiều nào em tôi cũng đến để đút cơm cho mẹ ăn, vén tay vén chân coi mẹ có bị trầy sướt ở đâu không, giặt khăn ngồi tỉ mỉ lau chùi cho mẹ từng ngón tay ngón chân. Đâu ai biết được trái tim em đập liên tục khi trên đường lỡ bị kẹt giữa dòng xe, em sợ tới trể sẻ không được ngồi đút cho mẹ từng muổng cơm vì đã qua đi thời giờ ấn định của viện dưỡng lão.
Mỗi người ai cũng có những hoàn cảnh riêng, mấy ai hiểu thấu đáo cho nhau. Cũng có nhiều người cho việc đưa mẹ vô viện dưỡng lão là không đúng. Nhưng với riêng tôi khi nhìn thấy em chăm sóc mẹ không một ngày ngơi nghỉ, mưa to gió lớn hay nắng lửa oi nồng, em vẫn điều đặn như chiếc kim đồng hồ không sai một tít tắc.Những ngày lễ lớn trên nước Mỹ như ngày Lễ Tạ Ơn, em luôn chuẩn bị để đưa mẹ về nhà chung vui với con cháu. Có sự hiện diện của mẹ bên cạnh, tôi thấy em nói chuyện nhiều hơn, như thay đổi hẳn cả con người vốn sống rất thầm lặng. Bốn mùa trôi qua em như đã quên đi không gian và thời gian, quên đi cuộc sống vui vẻ cho riêng mình. Niềm vui của em là nhìn thấy mẹ da dẻ hồng hào, hôm nào O tôi cười vui là em gọi phôn mừng rỡ cho tôi biết. Lòng hiểu thảo của em làm sao mà mang ra để đong đo và tôi nghỉ con người không ai có cái quyền để đi phê phán trước những cách thể hiện tình cảm thương yêu của một người khác.
Chiều nay trên đường từ nhà em trở về, lá mùa thu theo gió rơi rụng đầy cả con đường, tôi nghỉ tới em khi nhìn thấy nụ cười của mẹ, em tôi sẻ vui lắm mặc dù lòng em đang se thắt u buồn khi nhìn thấy những chiếc lá vừa mới xanh ngắt trên cây, đang đổi màu để úa tàn rụng rơi.Một nỗi xót xa vô vàn khi em nghỉ tới mình sẻ còn bao nhiêu ngày nữa, để lao xe thật mau được đến bên mẹ với trái tim nhói buốt giữa dòng đời vô tình vẫn hững hờ bình thản trôi đi.
Em tôi đang bám lấy chút hy vọng mong manh như tia sáng yếu ớt ở tận cuối chân trời nhưng đó là một nỗi hạnh phúc vô bờ  vô bến. Bởi còn mẹ là còn tất cả có phải không em?...
Mầu Hoa Khế
Nov24.2010
Cho Ngọc Hà

Xem Tiếp: ----