Tôi lại ngồi ở trạm xe buýt ấy. Chờ đợi. Như mọi khi. Một mình. Lâu lắm, tôi cứ ngồi như vậy mãi, chờ cho đến khi có chuyến xe có thể đưa tôi đến nơi mà tôi có thể đến. Rồi chuyến xe ấy đi ngang qua tôi, như một cơn gió vô tình, tôi lỡ mất. Tôi lại để hồn mình đi đâu nữa rồi. Tôi nhớ lại chiều hôm ấy, cũng tại trạm xe buýt này,…
Một chiều đông se lạnh, đủ lạnh để tôi choàng lên mình chiếc khăn mà tôi thích nhất, mặc chiếc áo ấm vàng mà mẹ đã mua cho nhân dịp sinh nhật con gái yêu của mẹ. Tôi thích trời đông lắm. Đơn giản, chỉ có khí trời lạnh mới tạo điền kiện thuận lợi cho tôi khoác lên mình những chiếc áo dày cộm để che đi cái dáng hình gầy nhom của tôi. Nói vậy thôi chứ tôi cũng không phải là ốm lắm đâu, cũng có da, có thịt hẳn hoi đấy!. Như mọi khi, tôi đi bộ từ nhà ra đầu ngõ đến trạm xe buýt. Không khí mỗi sáng luôn mang lại cho tôi những gì tươi tắn nhất của một ngày mới. Nó che chở, bảo bọc tôi một cách an toàn đúng nghĩa của một người cha. Đến trạm xe buýt, tôi suýt xoa ngồi lên trên chiếc ghế chờ còn vương chút hơi sương, lanh lắm. Lúc nào cũng vậy, tôi luôn là vị khách đầu tiên, vì tôi phải đi thật sớm để không phải trễ giờ vào học. Mặc dù trường học của tôi cũng chẳng xa lắm, nhưng chỉ tại bác tài xế lúc nào cũng phải chần chừ đón khách làm tôi bao lần khốn đốn vì lo trễ giờ. Tôi ngồi chờ xe buýt, lơ đãng hát vu vơ những câu hát mà tôi thích, câu này sọ câu kia, chẳng có chút trật tự nào cả. Rồi…xe buýt đi qua lúc nào tôi cũng chẳng hay nữa. Tôi chạy ùa theo sau, nhưng với cái vóc dáng nhỏ bé của tôi chẳng mấy bước tôi đã hụt hơi. Tôi ứa cả nước mắt, chỉ tại cái tính tôi hậu đậu…
- Nhóc sao vậy?-một giọng nói là lạ cất lên trước mặt tôi.
Tôi ngước mặt lên, hóa ra là ông anh hàng xóm mới chuyển tới gần nhà tôi.
- Sao đi ké không bé con!
Gì? “Tôi học 11 rồi đấy nhé!, sao lại “nhóc” rồi lại còn “bé con” nữa chứ?”, tôi nghĩ thầm thôi, bởi vì thật sự là tôi…phải đi ké người ta mà, nói ra rồi người ta để tôi ở lại thì sao. Tôi chả thèm trả lời, nhảy phóc lên yên xe sau của anh bạn “già”. Ah!, tôi quên mất chưa nói. Anh bạn ấy tên Phong ( gió to đấy!), học cùng trường với tôi và tất nhiên là phải hơn tôi một lớp mới vinh dự được tôi gọi là anh chứ!
Và thế là từ ngày có được người bạn mới đó tôi không phải dậy sớm hơn mọi khi, không phải lo trễ học. Tôi chỉ có một việc duy nhất là đúng giờ ra trước cổng nhà chờ “XO” tới rước tôi đi ( XO là xe ôm đấy!). Cũng con đường quen thuộc mà sáng nào tôi chẳng đi bộ ngang qua để chờ chuyến xe buýt, cũng những cơn gió mà tôi đã quen cả mùi. Nhưng, hôm nay có cái gì khang khác ấy nhỉ, phải chăng chính là sự có mặt của Phong đã làm thay đổi những thói quen trong cuộc sống của tôi.
- Nhóc đi ăn  nhé! Anh đói quá, phải ăn mới có sức mà tí nữa vào học chứ!
- Lại là nhóc nữa? Em đã học 11 rồi mà. Anh không thể gọi bằng từ gì hay ho hơn sao.-tôi cố gào thật to để lấn đi tiếng xe cộ qua lại ồn ào và nhất là để anh nghe cho thật rõ.
Anh chỉ mỉm cười. Sao mà khó hiểu thế nhỉ?
Anh dừng xe trước quán phở Hà Nội gần ngay trường. Anh cũng chu đáo lắm nhé, lấy đũa lấy thìa cho tôi và cũng không quên lau nó thật cẩn thận.
- Nhóc cầm lấy này!-Lại nữa, chắc tôi phải bó tay với ông anh này quá. Đúng là tật xấu thì thật khó chữa.
Ngày nào cũng như ngày nào, từ lúc chở đi cho đến lúc chở về anh phải nghe bao nhiêu câu chuyên rắc rối của lũ con gái chúng tôi. Thế là chẳng bao lâu, từ một người không biết một chút gì về tụi con gái, không dính dáng gì tới cái “mớ bồng bông” ấy, anh đã trở thành một con người khác hoàn toàn. Anh quan tâm nhiều hơn tới những chuyện đó để vô hình dung anh trở thành chuyên gia gỡ rối cho tôi khi tôi hoàn toàn bế tắc không thể tự tay giả quyết được một vụ việc nào đó.
Anh đã rất thân với tôi rồi..!
Rồi một ngày đó, cũng cái khí trời như mọi khi anh chở tôi. Anh không lắng nghe tôi nói như mọi khi nữa, hôm nay, anh nói  nhiều lắm. Anh nhắc về một chị bé nào đấy, bạn của anh, anh mới quen. Vì đề tài cũng không nóng hổi cho lắm nên tôi cũng chẳng để ý. Rồi  những ngày bình thường như mọi ngày lại trôi qua, dường như chị bé gì đó của anh đang lấn dần vào câu chuyện của chúng tôi nhiều hơn. Chắc anh cũng quý chị bé đó lắm nhỉ. Nghĩ đến đó tôi cũng cảm thấy vui vui cho anh.
Rồi tôi trở thành chuyên gia bất đắc dĩ của anh. Tôi phải giúp anh bao nhiêu là việc, nào là chọn quà, nào là mua đủ thứ thứ nhưng phải là thứ gì mà con gái thích ấy nhé! Tôi phát mệt. Nhưng giúp được anh tôi vui lắm, vì anh đã cho tôi nhiều mà tôi cũng chưa có dịp trả ơn cho anh. Nhưng cũng chính lúc này tôi lờ mờ nhận ra đi chung với anh mãi như vậy liệu có ổn không nhỉ?...
Hôm ấy, tôi gọi qua nhà anh, nhưng không phải là dặn dò anh chàng ham ngủ này phải đi đúng giờ như mọi khi đâu. Tôi nói vẫn cái giọng tỉnh khô như mọi khi:
- Mai đừng đón em nhé, tự dưng em lại thích đi xe buýt.
- Oh!, vậy sao?, vừa đẹp mai anh phải đi đón Lan rồi. Anh đang tính gọi cho nhóc đây.
Lan là tên chị bé mà anh đã đem lòng thương nhớ từng đêm, từng ngày đấy. Anh cúp máy, tôi nghĩ anh cũng như bao người bạn khác của tôi thôi nhưng sao tôi nghe lòng nhói lên như có cái gì đó vừa đâm xuyên qua da thịt tôi vậy…
Rồi tôi cũng quay về với cuộc sống trước đây. Một cuộc sống yên ổn của một con nhóc học lớp 11. Tôi cũng dậy sớm, cũng tận hưởng khí trời và cũng lại ra trạm xe buýt…của đời tôi. Tôi lại chờ xe buýt, lại vu vơ hát, lại trễ xe…
Tôi đã không còn đi chung với anh, không còn được tâm sự với anh nhiều vì anh đã có ai đó ngồi bên cạnh, chắc cũng huyên thuyên như tôi, kể cho anh nghe bao nhiêu điều. Nhưng, được sống chung một xóm “ngụ cư” với anh, được hàng ngày thấy anh diện những bộ đồ đẹp đẽ đi hẹn hò với chị Lan là tôi vui lắm rồi. Vui là vui thế nhưng có thật là vui không nhỉ?...
Rồi không hiểu chuyện gì xảy ra với anh, anh chuyển nhà, không nói với tôi một lời nào. Tôi cảm thấy hụt hẫng, cuộc sống vốn dĩ không chút màu mè của tôi như đựợc nhuộm sắc bởi bàn tay anh và cũng như chính anh xóa mờ tất cả. Anh ra đi, nhưng đâu biết sau lưng anh vẫn còn một con nhóc luôn dõi theo anh, vì đã từ rất lâu rồi tôi đã muốn anh từ XO trở thành một ai khác đó trong đời tôi… Tôi buồn lắm. Bao đêm tôi cứ nhắm mắt rồi lại chợt vùng dậy, nước mắt tôi sao cứ rơi mãi. Tôi khóc. Khóc để xóa đi mọi kí ức về anh, xóa đi mọi tình cảm của tôi dành cho anh và xóa đi tất cả, tẩt cả khi biết rằng anh chẳng bao giờ đoái hoài tới một con nhóc như tôi. Chỉ còn lại trong tôi là những giọt nước mắt vẫn cứ lăn dài….
Mọi người nói đủ thứ nào là chắc nhà anh có chuyện, nào là anh phải chuyển nhà đi để tập trung ôn thi. Nhưng đâu ai biết, ngoài tôi, người hiểu anh rõ nhất. Anh chuyển đi chỉ vì anh đã chia tay với Lan thôi…
Rồi lại một ngày trôi qua nữa, tôi đứng ở trạm xe buýt chờ chuyến xe đưa tôi đi đến trường. Chắc chắn rằng tôi đã thấy xe buýt, chắc chắn rằng tôi đã thấy nó dừng lại nhưng tôi có buồn bước lên đâu. Tôi chờ ai đó nhỉ, hay tôi đang đợi một cơn gió là anh thổi đến bên tôi. Liệu sẽ có ngày cơn gió ấy quay về với tôi, với cuộc sống của nó hay không?...Tôi biết rằng khó lắm vì: “Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình”…Nhưng, chắc anh không biết đâu nhỉ, vì chỉ khi nào trời hết gió thì lúc đó tôi sẽ quên anh!

*

- Nhóc con! Sao thế!
Tôi giật mình hoàng hồn, ai thế nhỉ?. Anh đứng cạnh tôi, với nụ cười đó, với điệu bộ đó anh xoa đầu tôi và khẽ nói:
- Anh xin lỗi nhóc nhé! Anh sẽ không bao giờ như vậy nữa đâu. Sẽ không bỏ đi mà không nói với nhóc lời nào, sẽ không bắt nhóc phải chờ xe buýt nữa…
Anh tới, ra đi rồi lại quay về, tất cả đều quá đột ngột với tôi. Nhưng tôi biết rằng một quy luật trường cữu với thời gian: Không bao giờ bầu trời ngớt gió kể cả lúc mưa hay nắng, cũng như anh sẽ lại là trạm xe buýt, sẽ lại là cơn gió lạ của đời tôi…

Xem Tiếp: ----