Đi hết căn phòng chia bài, ông chủ casino Bob ra tới mặt lộ. Tiệm hớt tóc, nơi lão sắp ghé, nằm bên kia đường. Gã phó cạo nhác thấy Bob, vén mép cười cầu tài:
- Xin lỗi, tôi không biết ông chủ ghé cắt tóc. Xin ông chủ cảm phiền chờ chút xíu.
Cái lối một điều ông chủ, hai điều ông chủ lãng òm làm Bob nực gà. Hai chữ ông chủ ngắn gọn. Nhưng kỷ niệm nó gợi nhắc lại buồn và dài.
Hai mươi mấy năm trước, có con nhỏ từng tha thiết gọi Bob là ông chủ. Nó đâu chỉ gọi xuông? Nó tự nguyện ngã vào vòng tay ông chủ. Anh mắt con nhỏ thiên thần. Đôi môi đỏ chín mời gọi. Cặp đùi căng mẩy phù sa. Hai cánh đồi tươi đau đáu. Thêm giải bình nguyên thoảng hương lúa sữa đổ ngọt xuống con lạch phép tích, nguyên vẹn.
Sắc đẹp đó, phải nói, hết chê! Nhưng với cậu chủ Bob phù phiếm ngày ấy, nó đâu đã đũ đô toàn bích? Cái cậu cần là một mỹ nhân vọng tộc đi bên cạnh, để triển lãm cho bàn dân thiên hạ ngó lõ con mắt cái chơi!
Người đàn bà trẻ đẹp lỡ sinh ra trong cõi bần hàn nuốt nỗi đau vào lòng. Cùng với một sự sống đang tượng hình, nỗi đau dễ gì tiêu hoá được?
Mà lạ thiệt! Bộ khùng hay sao cứ nhớ mãi chuyện cũ? Hiến pháp không cấm thằng phó cạo gọi kẻ khác là ông chủ. Thì kệ cha cho nó gọi. Mắc mớ gì suy nghĩ tùm lum cho mệt đầu?
Luợm tờ báo trên bàn lên tay, Bob liếc qua trang nhất. Khi không tim lão chùng xuống rồi đột ngột nhói lên như bị gai đâm. Hàng tít: “ Đã tóm được nghi can giết cô gái” cùng hai tấm hình, một của nạn nhân, một của nghi can sát nhân, đập chình ình vô mắt lão. Buông tờ báo nặng trịch xuống chân, Bob ngồi im như ông phỗng. Trời ơi! Nếu lão là người cha tốt.... Không, chỉ cần lão làm người chồng tốt thôi, đã đủ. Đủ mọi cái nếu như con nước lũ cùng lúc ập tới. Rồi cơn giận pha với nỗi sợ bùng lên.
Với Bob, kiểm soát cơn giận là chuyện dễ. Trong làm ăn, nhiều bận lão ngay cả phải giả vờ mặt đỏ tiá tai nhập vai “nóng sảng” để thoát khỏi những tình huống khó xử. Hoặc câu giờ nghĩ cách ăn miếng trả miếng đối phương. Nhưng sợ hãi lại là thứ tình cảm cà chớn hoàn toàn khác lạ. Một ông chủ lớn cỡ Bob, có bao giờ phải rét ai hoặc hãi hùng điều gì? Thành thử lúc này, lão khổ sở nhìn bàn tay run khơi khơi. Chưa kể hai chiếc đầu gối, cũng mem mém cà giựt.
Nỗi sợ, thực ra, không vô lý. Bob sợ lão không có đủ thời gian đề làm một chuyện cần làm. Đúng hơn, nhất định phải làm.
Hai giờ chiều, Bob có mặt ở văn phòng thằng thầy cãi xịn nhất nước Mỹ. Căn phòng sang nằm trong một cao ốc chiến ở trung tâm Hollywood. Nội chiếc bàn đá cẩm thạch, giá cũng cở chục ngàn. Thêm những chiếc ghế da lên nước. Rồi tấm thãm tơ nõn ăn rơ....như để với màu tường.
Nhìn kỹ, tuổi thằng thầy cãi chưa qua 40. Nhưng guơng mặt bóng mỡ, cộng thêm chiếc bụng cà lặc nén chặt trong bộ Au phục bó sát làm nó trông già trước tuổi. Nói chung, đấy là một nhân dáng bình thường, tầm thường nữa là khác! Nhưng đôi mắt thằng thầy cãi không tầm thường. Chúng không nhìn. Mà in hình, nhìn lủng bụng người đối diện. Ngồi xuống ghế, ông chủ casino nhập đề thẳng:
- Tôi tới nhờ ông bào chữa cho Robert Gore.
Gã thầy cãi hỏi trỏng:
- Cho gã sát nhân của vụ án ơ Hollywood?
Lão Bob chính danh:
- Không phải sát nhân mà chỉ tình nghi sát nhân
- Ồ, dĩ nhiên, - thằng thầy cãi đổi giọng nhanh như điện -, cậu ta dĩ nhiên chỉ là nghi can. Nhưng hình nhu đã có người bào chưã cho cậu ta rồi thì phải?
Bob gật gù:
- Không sai. Tòa chỉ định thầy cãi thí. Nhưng tôi muốn chính ông gỡ tội giùm Gore cho tôi.
Giọng gã trạng sư hờ hững:
- Ông nghĩ kỹ rồi chớ? Đừng quên tôi chạc tiền công mắc nhất nước đó.
Già Bob thản nhiên:
-Tôi biết.
Gã thợ cãi chồm người tới:
- Vậy nói đi. Ông muốn tôi làm gì trong vụ này?
Lão chủ sòng bài mỉm cười. Thằng thầy cãi nào, rút cục, cũng hỏi cùng một câu “kinh điển”. Câu hỏi nghe tưởng huề vốn, mà lại cực quan trọng đó chứ nào phải chuyện chơi? Muốn trả lời đạt yêu cầu, thân chủ chớ dại dóc tổ. Nhưng nếu nói toạc móng heo mọi chuyện ra, thì lại không nên. Cách tốt nhất cứ nửa kín nửa hở, nên lão Bob bèn đáp lấp lửng con cá vàng:
- Tôi đọc báo thấy Gore bị nạn. Mong ông cứu thằng nhỏ. Tôi tin nó bị oan. Mà ông chạc tiền công bao nhiêu vậy chớ?
Mặt thằng thợ cãi coi bơ bơ. Nhưng con mắt nhà nghề của nó vẫn kín đáo kiểm soát cái hầu bao của người đối điện. Tiếp xúc thường với bọn thân chủ nặng xu, nó biết bộ đồ lão Bob mặc thuộc loại phỏng tay. Thêm chiếc đồng hồ bạch kim nạm 12 cục hột xoàn cũng không phải chuyện đùa. Thế nhưng tất cả nào đã nhằm nhò gì với cái dáng vẻ giàu từ trong trứng giàu ra của lão?
Chiếc máy tính trong đầu gã hoạt động lẹ. Nhưng dù đã in xong đáp số, thằng thợ cãi vẫn vờ vĩnh:
- Ông nói nghi can có người biện hộ rồi. Tôi nghĩ sức mấy anh ta đổi ý.
Lão Bob thở hắt ra:
- Nếu ông chịu tới gặp Gore, sua là hắn sẽ đổi ý. Thằng nhỏ đâu đã điếc? Làm gì nó không nghe danh ông trạng sư số một nước Mỹ?
Gã thợ cãi cười mỉm. Giọng thản nhiên, khỏi rào đón khiêm tốn gì ráo:
- Có thể là vậy. Nhưng nói đi, thực sự ông muốn gì khi mướn tôi?
Ông chủ sòng bạc đáp gọn thon lỏn:
- Muốn ông mang thằng Gore trở lại đời thường.
- Chuyện đó không dễ. Nhưng ít nhất nghi can có một thuận lợi...
- Làm ơn nói rõ hơn.
Thằng thầy cãi đẩy ưỡn ghế ra sau:
-Nạn nhân của vụ án là một con nhỏ điếm. Mà ở đời này, còn ai cô độc hơn một cô gái đứng đường đã ngủm củ tỏi. Vì sĩ diện, bạn bè thân thuộc của ả, nếu có đi nữa, cũng ngại chường mặt ra làm chứng. Mà ngay dù không ngại, con số này cũng rất ít. Bởi vậy thay đổi người biện hộ cho nghi can là cơ hội tốt giúp đình hoãn phiên xử lại.
Ông chủ casino nôn nóng ngắt lời:
- Đình hoãn lại?
- Đúng. Hoãn phiên xử bao giờ cũng có lợi cho nghi can. Nhân chứng có thể biến mất vì dời nơi ở. Hoặc ngay cả tự nhiên nghỉ thở cũng không chừng. Bằng chứng bởi thế, có thể vuột cái một.
Bob cau mày. Giọng sắc mạnh:
- Tôi cóc trả tiền để xin hoãn xử. Tôi trả tiền để cứu thằng Gore ra, ông hiểu chưa?
Thằng thầy cãi thản nhiên:
- OK, thì không delay nữa. Nhưng chứng cớ rành rành rồi, tôi chỉ còn cách cố ngoại giao với cánh buộc tội để giúp Gore gỡ vài cuốn lịch vì tội ngộ sát, thay vì nằm ấp cả đời vì cố sát. Điều đó tốt chứ?
Lão Bob đáp:
- Tốt. Nhưng chưa đủ. Tôi muốn thằng nhỏ được tha, chứ không được giam. Thời hạn vài năm nằm ấp ông phỏng chừng cũng không thực tế. Cứ thí dụ chuyện ông dàn xếp với bọn kia ok, nghĩa là thằng nhỏ chỉ bị khép tội ngộ sát, rồi sao? Bô ông quên hình phạt tội ngộ sát thay đổi từ vài năm tối thiểu cho tới vài chục năm tối đa à?
Là dân trong nghề, gã thợ cãi chắc như bắp biết rành điều đó. Nhưng rõ là một chuyện. Còn trắc nghiệm xem thân chủ gã biết bao nhiêu để theo đó tùy cơ chặt đẹp lại là chuyện khác. Quân bài tẩy của gã vừa bị đối phương lật lên. Tiếp tục chơi động tác giả nữa là thừa. Nên sau vài giây mân mê cây viết, gã kết luận:
- Thôi được. Chúng ta nói về lệ phí đi.
Ông chủ Bob mở cặp lôi ra hai xấp bạc:
- Mười ngàn này coi như tôi đặt cọc. Sau khi ông tới gặp và thuyết phục thằng Gore chịu nhận ông biện hộ, tôi sẽ trả thêm 50 ngàn, vẫn là bạc mặt, để ông lo câu chuyện, được chớ?
Thủ tục chọn đoàn bồi thẩm đã xong. Nghi can sát nhân buớc về trại gian giữa hai gã cớm. Tới lối ra, hắn dừng lại, quay nhìn về hướng lão Bob mỉm cười. Nụ cười thâm cảm và hoan hỉ. Tên thầy cãi sua đã kể chuyện vị ân nhân tên Bob cho gã biết! Chứ không thằng con dễ gì chịu vén mép cười bậy?
Nhìn mặt, thằng lỏi trông đâu bảnh trai như tấm hình đăng báo? Đôi môi mỏng mà nhiều k‎ý giả bốc nhảm là gợi cảm, nom giống hệt chiếc miệng con nít. Chỉ mỗi tấm thân ủ rũ như chiếc lá héo của nó là không khác mấy với các bài báo lá cải đã diễn tả. Nó vừa xơ xác tội nghiệp, vừa láu cá láu tôm, rõ cái điệu một gã bụi đời sớm bị mẹ ruồng rẫy, cha chối bỏ.
Chờ cho Gore đi khuất, thằng thợ cãi tiến về phía lão Bob:
- Phiên xử diễn ra trưa nay. Nếu ông muốn, tôi giữ chỗ.
- Khỏi cần - Bob lắc đầu - tôi đã thấy mọi điều cần thấy. Tôi sẽ gọi ông mỗi chiều để nghe kể diễn tiến được rồi.
Ngày xử đầu diễn ra đúng như tên trạng sư tiên liệu. Không có chuyện ngạc nhiên. Thầy cãi số một nước Mỹ cũng có khác. Gã hoá giải tuốt luốt mọi lời khai. Đôi mắt như có gắn quang tuyến của gã làm nhân chứng lúng túng. Mà chỉ cần một chút ú ớ, lời khai dù thực cỡ nào coi cũng bớt thực. Ac cái, đoàn bồi thẩm lại không đui. Ngoài tai nghe, họ còn tận mắt thấy nhân chứng lúng túng. Chả trách, họ giảm lòng tin vào lời khai.
Nhưng tới bữa sau, cánh buộc tội liệng ra một nhân chứng lạ. Thằng tài xế xe tải râu quai nón, mặt mũi bặm trợn, khai nó thấy nghi can Gore đứng xớ rớ bên chiếc xe mà sau đó phú lít kiếm thấy xác nạn nhân. Tưởng xe của Gore hư, gã nổi máu nghiã hiệp ngừng lại đề nghị giúp đỡ. Nhưng Gore khoát tay. Truớc khi tống ga đẩy chiếc truck vọt đi, gã tài xế bảo, gã vẫn nhớ chiếc áo xanh Gore bận. Tệ hơn, gã nhớ cả khi đó là mấy giờ. Nó đúng bốn phút truớc khi một chiếc xe khác chạy tới tình cờ nhìn thấy bi kịch.
Phiên xử đúng là coi không tốt. Tên thợ cãi thông báo ngay cho lão Bob vào buổi chiều. Ông chủ sòng bài gạt đi:
- Uả, đừng bôi đen bức tranh chớ ông bạn. Cóc có ai đoán trúng trăm phần dầu phản ửng của đoàn bồi thẩm. Là dân trong nghề, ông rõ vụ này hơn tôi. Hãy nghĩ về những bận ông đã từng ngạc nhiên trước đó. Tôi cá vụ này còn lắm chuyện ngạc nhiên.
Tên thầy cãi ậm à:
- Đúng vậy. Nhưng...
Bob cắt lời:
- Không nhưng nhị gì cả. Giác quan thứ sáu bảo tôi mọi chuyện sẽ OK. Đoàn bồi thẩm sẽ làm ông bất ngờ là cái chắc.
Vào ngày thứ ba, ông chủ song bài dùng điện thoại công cộng phôn tới văn phòng viên thư ký toà sau khi phiên xử tái nhóm sau giờ ăn trưa.
Lão nói nhanh:
- Có trái bom gài trong cao ốc. Trái bom lớn. Sức công phá mạnh đó.
Giọng nhỏ thư ký lạc đi vì sợ:
- Nhưng nó... ở... đâu?
Lão chủ casino cúp máy. Rồi rảo buớc đến một vị trí có thể nhìn bao quát cánh cửa ra vào nơi xử.
Người trong building ùa ra như đàn vịt. Lão Bob đứng xa ngó đoàn bồi thẩm chăm bẳm. Tiếng loa yêu cầu mọi người giải tán để nhân viên rà mìn làm việc. Phiên xử trong ngày coi như xong.
Chờ tên bồi thẩm mập bước qua, Bob lập tức bám sát. Lão chú ý tới gã ngay từ bữa đầu. Chủ yếu là vì cái quá khứ sĩ quan hồi hưu của gã.
Thiên hạ vốn khoái méo mó nghề nghiệp. Trong quân ngũ đã quen chỉ huy, thì khi nhập toán bồi thẩm, cũng ráng lên gân chỉ huy. Đã thế, các bồi thẩm khác lại quen thói thụ động. Nên anh cựu sĩ quan càng lừng, mặt mũi lúc nào cũng cửng lên nom rất hỗn.
Chờ tên mập chui hẳn vô cái bar gần đó, Bob mới thủng thỉnh bước vào. Họ là hai ngưòi khách duy nhất trong quán. Thì chưa tới 2 giờ chiều, thiên hạ còn mải lao đông vinh quang, có ai rảnh mò tới đó say xỉn bậy?
Gã bồi thẩm liếc xéo lão Bob một phát. Vai gã rộng, mặt có nọng đúng điệu ăn no hay nằm. Bob lịch sự nghiêng người:
- Chào ông.
Chờ cho tên bồi bàn lấy oóc đơ xong, gã mập hỏi nguợc lại:
- Bộ tôi quen ông hả?
Không trả lời, Bob đặt chiếc cặp lên bàn. Lão mở hé nó ra cho thằng mập nhìn những cọc tiền chình ình bên trong. Xém chút nữa, tên bồi thẩm sặc. Thấy nó xúc động, Bob vừa nói vừa đóng cặp đặt lên đùi:
- Một trăm ngàn đó có thể là của ông.
Mắt thằng mập trợn trắng:
- Cái gì? Mà bằng cách nào chớ?
Tợp một ngụm bia, giọng ông chủ sòng bài đều đều:
-Nếu đoàn bồi thẩm tuyên xử nghi can vô tội, số tiền đó của ông.
Chiếc mũi của anh sĩ quan già đỏ lên, trông rất ư chính nghĩa ghét gian tà. Gã càm ràm:
- Tên đó sua là kẻ sát nhân. Hắn bị nhìn thấy tại trận.
Nhưng lúc liếc chíếc cặp của Bob bận nữa, gã bèn hạ giọng lẹ:
- Tôi chỉ có một phiếu. Bằng cách nào......
- Ong đứng đầu đoàn bồi thẩm - lão Bob ngắt lời - Ông dư khả năng ảnh hưởng tới lá phiếu giết hay tha của kẻ khác. Tôi đã từng đăng lính. Nên tôi hiểu rõ thứ hấp lực khó cưỡng lại của một cựu sĩ quan võ bị như ông. Chỉ cần ông chịu xòe lá phiếu của mình ra làm thí dụ, toán bồi thẩm chắc như bắp phải nghe theo.
Liếc quanh không thấy ai, cũng không nhìn tên mập, lão nói tiếp:
- Vấn đề không phải tại sao họ quyết định nghi can vô tội. Điều quan trọng là họ tha. Mọi người rồi sẽ tìm cho họ những lý do tha riêng. Tôi là người thực dụng, chỉ chú ý tới kết quả. Tôi cóc ke xem kết quả đạt được bằng cách nào.
Lão Bob nói dài vì không thể không nói. Chứ lý lịch gã bồi thẩm mập, lão đã nắm trong tay. Có tiền mua tiên cũng được. Nói chi tới việc mua cái tin ông sĩ quan về hưu đang cần tiền dắt vợ đi dối già.
Dù gỉa vờ đưa mắt lơ đãng nhìn ra nơi khác, Bob vẫn biết tỏng đối phương đã xiêu long. Chiếc lưỡi câu vừa động đậy, cóc phải tự dưng đâu. Con cá bắt đầu rỉa mồi rồi đấy. Chém chết thế nào nó cũng say mồi.
Thằng mập quả nhiên nhún vai vài giây sau:
- Thôi được. Đằng nào nạn nhân cũng đi tàu suốt rồi. Có ai thèm bận tâm về một nhỏ điếm đã nghỉ thở chớ?
Lão Bob đế vô:
- Đúng thế. Who care?
Suốt buổi chiều, Bob lần lượt bổn cũ soạn lại với vài viên bồi thẩm khác. Bị trái bom tưởng tượng hù doạ, họ được về sớm. Phôn di động hồi đó làm gì đã có. Mà khu vực nơi xử lại cấm đậu xe. Cha nào khấm khá, lội bộ ra phố gọi Taxi vù về nhà, còn đỡ. Bọn còn lại đứng ngoài đuờng mãi cũng oải bèn bấm bụng rảo bước vô bar rượu độc nhất gần đó làm đỡ ít ly trước cho ấm bụng lũ thứ, sau chờ thân nhân tới đón khi họ mãn giờ làm việc ở chỗ làm về.
Đâu phải tự nhiên lão Bob lại chấm cái bar làm nơi móc ngoặc? Bar rượu rộng rinh, đèn mờ mờ tỏ tỏ, chưa kể còn thiết kế vô số các góc khuất làm chỗ riêng tư cho các đôi tình nhân mỗi tối tìm đến đá lông nheo với nhau. Bởi thế nó hoá thành chiếc ao kín đáo cho “ngư ông” Bob tha hồ buông “miếng mồi” có tiền mua tiên cũng được với các viên bồi thẩm tuy khát rượu, nhưng lại cóc có tại ra quán để mua whiskey nốc cho đã đời.
Buổi trưa bữa sau là ngày đoàn bồi thẩm quyết định tha hay giết. Tội nghi can rành rành, thằng thầy cãi nghĩ, nên thế nào đoàn bồi thẩm cũng phán quyết mau. Gã bởi vậy cứ lẩn quẩn ở đó suốt ba giờ liền. Vậy mà chờ hoài vẫn nghe im re, gã bèn sốt ruột trở về văn phòng gọi phôn cho lão Bob:
- Kết quả coi bộ tốt hơn với mỗi phút trôi qua, đó ông. Họ hội ý càng lâu, cơ hội tha càng nhiều. Mà lạ thiệt. Đáng lẽ với lời khai chết người của gã tài xế xe truck, họ phải quyết định mau mới phải. Vậy mà không hiểu tại sao....?
Ông chủ casino thản nhiên:
- Thì như đã nói tôi có linh cảm tốt mà.
- Nhưng đâu phải chỉ mỗi mình ông tin cậu Gore được tha? Một hãng phim vừa gọi tới ngỏ ý muốn dựng tuồng chớp bóng về đề tài này. Hai tên cò phim khác khăng khăng xin làm đại diện cho Gore ngay sau khi cậu ta đưoc phóng thích. Chưa kể một cụ lái sách khác ở Nữu Uớc còn muốn viết sách nữa mới kinh.
- Rất tốt - ông chủ sòng bài ngắt lời - những đừng có loá mắt với ba cái vụ sách phim mà quên thông báo tin thằng nhỏ được tha cho tôi biết đó nghe. Cũng chớ quên, tôi còn nợ ông món tiền thưởng và tôi sẽ rời đây ngay một khi biết kết qủa đấy.
Giọng bên kia đầu dây sôi nổi:
- Không, tôi không quên. Lúc nào tôi cũng tin ông là người coi trọng chữ tín.
Gã nói vậy, chứ Bob biết gã sẽ phôn cho lão truớc khi làm bất cứ điều gì khác. Trong nghề thầy cãi, tin tưởng đồng nghĩa với giỡn chơi.
Chuông điện thoại phòng ông chủ Bob reo sáng bữa sau. Giọng gã thầy cãi hoan hỉ:
-Đoàn bồi thẩm đã trở lại.
Tim Bob nhói khẽ:
- Và?
- Họ phán quyết nghi can không có tội. Ông đoán đúng phóc.
- Gore thế nào? Họ phóng thích thằng nhỏ liền chớ?
- Họ đang làm thủ tục. Anh ta sẽ tới văn phòng tôi sau đó.
- Tốt. Tôi tới đó liền.
Ông chủ sòng bài liệng hành lý vô va li. Liệng tất cả ngoại trừ số tiền hứa thưởng cho gã thầy cãi nhét trong cặp. Còn riêng mấy gã bồi thẩm, dĩ nhiên Bob không cho một cắc. Khùng sao cho? Họ không thể đảo ngược lại quyết định đã làm. Cũng còn lâu họ mới dám tố đã nhận hối lộ hàm thụ để phán quyết tầm bậy. Chắc chắn, họ sẽ bị cớm theo dõi trong vài tháng. Bất cứ gã bồi thẩm nào đột nhiên giàu lên, là kể như lạy ông tôi ở bụi này.
Mười phút sau, Bob lái chiếc xe đi mướn tới nơi. Thoáng thấy Bob, gã thầy cãi nói ngay:
- Ông tài thật. Nhất định ngày nào tôi phải hỏi xem ông đã mua cái phán quyết tha bổng đó bằng cách nào.
Ông chủ sòng bài khoát tay:
- Chớ nói bậy. Cũng đừng đánh giá tôi quá cao.
Đổi đề tài, Bob mở cặp chung đủ cho gã thầy cãi số tiền thưởng. Thì vừa lúc Gore bước vào. Mặt thằng nhỏ phấn khích thấy rõ. Nó vung tay la lớn:
- Tôi được tha. Trời ơi. Thiệt là không tin được.
Nhác thấy lão Bob, Gore buớc nhanh tới. Mắt nó chớp mau. Giọng chảy ra vì cảm động:
- Miễn ngày nào còn sống, tôi không quên ơn ông.
Ông chủ sòng bài lẩm bẩm:
- Chắc vậy rồi... Nhưng khi không, sao lại đi ca cẩm chuyện ơn nghĩa vậy chú em? Xe của qua đậu dưới đường. Tụi mình xuống đó nói chuyện đi.
Mặt Gore tươi hơn hớn khi mỉm cười gật đầu. Nụ cưòi làm như đang chia xẽ chung với ân nhân một bí mật nào vậy.
Ngồi trên xe, cả hai cùng im lặng vì đều cần im lặng. Từ khi biết nghĩ, có bao giờ Gore không mơ gặp lại người cha mà gã chưa môt lần biết mặt? Tất nhiên khỏi có chuyện ôm khóc kể lể theo cái kiểu đứa con ngoan… đòi báo hiếu ông bố đã …dầy công bỏ rơi mình đâu. Giấc mơ chỉ đẹp và sẽ đẹp ác nếu bố của Gore thuộc loại dân mập điạ. Khi đó Gore còn chờ gì không xiả lẹ con dao bấm ra để …diễn đọc bản”tuyên dương công trạng” ống bố rằng thì là chính vì bị ông bỏ rơi mà má thắng này vắn số, còn thắng câu bơ câu bất này thì bị đời dợt te tua tơi tả như chiếc mền rách? Khứa lão bố Gore khi đó bảo đảm phải chi đẹp, chi bạo để đổi lấy chỗ đứng cho chiếc cần cổ ở trên cái đầu.
Nhưng đó là dự định hồi xửa hồi xưa, chớ hoàn cảnh bây giờ Gore đâu nỡ cạn tàu ráo máng quá vậy? Mạng Gore là do ân nhân cứu. Tương lai Gore, chả lẽ ân nhân lại không đoái hoài tới hay sao?
Nghĩ đến đấy, Gore mỉm cuời. Vừa lúc ông chủ casino tạt xe vô lề ngay khúc xa lộ vắng. Ông chủ quay sang Gore:
- Em có biết tại sao qua giúp em không?
Giọng Gore bể ra, bể thiệt chứ không bể màu mè riêu cua:
- Con biết. Con biết thế nào dady cũng tới cứu con. Con biết cha là cha của con.
Nước mắt ứa ra, Bob nói đứt khúc:
- Đúng… qua là một người cha…, người cha đểu cáng, khốn nạn, không bằng loài súc vật
Gore rên lên vì xúc động:
- Đừng nói thế cha ơi. Con đã đủ tuổi làm đàn ông và con mong cha biết rằng con thấu hiểu nỗi khổ của cha.
Giọng ông chủ sòng bài nhẹ như tiếng gió :
- Không phải qua là cha em đâu. Qua chính là người cha khốn nạn của cô gái điếm mà mày đã giết …
Khẩu súng hãm thanh trong tay lão Bob rung lên. Gore xụm xuống, mắt mở lớn kinh ngạc. Không nhìn nạn nhân, giọng ông chủ casino mơ màng:
- Nhà nước không muốn mạng đổi mạng. Nhưng tao muốn, ô kế?

Xem Tiếp: ----