dịch giả: Nguyễn Hiến Lê
Phần I - Chương 1
Một gương kiên nhẫn và hy sinh

Thánh Dược

Dược sư Peter Kier không phải như vô số ông lang băm hồi đó ở Mỹ, trộn đại vài vị thuốc không công phạt gì hết rồi nói rằng thuốc trị được bá chứng mà làm giàu một cách mau chóng.
Không, "thánh dược" của ông, ông phải đích thân đi kiếm năm 1858 ở dãy núi Alleghanis.  Ông phải chịu ngàn nỗi nguy hiểm, trốn tránh dân da đỏ Delawares, chống cự với những thú dữ đói khát; nhưng sau, chính Pontiac, vị chúa da đỏ đã ân cần tiếp đón ông và để tỏ tình thân thiện, lại tặng ông một chiếc khăn choàng thêu, một đôi giày da hoẵng (loài hưu con) và cho một bọn hộ tống ông chở vị thuốc đó về Pittsburgh nữa.
Các thân chủ của ông bấy giờ khát khao vị thuốc ấy lắm.  Cho nên suốt ngày khách mua nườm nượp trước cửa tiệm nhỏ của ông trong đó ông bán đủ thứ: thuốc uông, đồ chơi, thức ăn.  Chưa bao giờ ông buôn bán được phồn thịnh như vậy.  Tại phía sau, Sam Smith, một thanh niên giúp việc ông ở Venango cùng về với ông, túi bụi đổ thuốc vào những ve 10 phân lít một.
Chất dầu đen và nặng làm nhờn tay chàng và cái mùi băng phiến của nó làm cho chàng chóng mặt như say rượu, nhưng chàng không sao ngừng tay được vì làm không kịp, người mua đông quá.
Mỗi ve nhỏ bán 2 xu mà thùng đựng tiền của ông Kier đầy nhóc bạc cắc.
Từ mấy ngày nay ông khỏi phải hết hơi khoe như hồi đầu những tánh chất của vị thần dược của người da đỏ đó nữa.  Nhiều người đã thấy nó linh nghiệm rồi, khỏi cần phải quảng cáo.  Vả lại ông khôn khéo, cho in những tờ báo bạch rồi thuê tụi nghèo đói rách rưới đi phát cùng đường ở châu thành Pittsburgh.
Trong tờ cáo bạch ông tuyên bố: "Bà con có đau bệnh gì, cứ dùng thuốc của tôi thì sẽ mạnh.  Dầu của tôi đã nổi danh là trị được bệnh đui, bệnh điếc, bệnh tê liệt.  Muốn biết nó thần hiệu ra sao, xin bà con cứ hỏi các người cùi, đau gan, đau mật, hoặc bị chứng phong thấp, bị bệnh thần kinh."
Sau cùng một người hói muốn giấu tên, chỉ bôi có nửa tháng mà tóc mọc lên rậm, mềm và tơ hơn hồi trước nhiều.
Đã 6 giờ chiều mà khách hàng còn chen chúc đợi ở trước.  Ông Kier bảo họ hôm sau trở lại vì ông sắp đóng cửa tiệm.  Rồi ông vào phía sau nói lớn tiếng:
- Sam!  thôi nghỉ.  Rửa tay đi và có muốn đi chơi thì đi.  Nhưng ngày mai rán tới sớm nhé.
Sam đáp: Dạ.
Vài phút sau chàng đóng cửa tiệm, rồi đi dạo trên đại lộ, trong lòng dương dương tự đắc và tràn trề hy vọng vì tự nghĩ mới 17 tuổi đầu được tự do mà mỗi tháng lại để dành được ba mỹ kim lận.
Chàng rảo bước, đút tay túi quần, vừa đi vừa huýt gió và xóc những đồng tiền vàng cho nó kêu keng keng.  Vì những đồng tiền ấy mà đêm nào chàng cũng mộng thấy của cải và hạnh phúc.
Thật chàng đã khó khăn mới xin phép được cha để theo ông Kier.  Cô em họ xa của chàng, nàng Marjorie King cũng khóc lóc khi chàng lên đường.  Chính chàng đã rán lắm mới giữ được khỏi thổn thức, vì chàng không ưa thành thị, chàng thích căn nhà có cha già ở Titusville, thích hồ Erie đầy cá và khu rừng rộng đầy con mồi.  Nhưng chàng có tham vọng và chỉ muốn làm giàu.  Muốn vậy chỉ có cách là ra thành thị.  Chàng tự nhủ: "Ba mỹ kim bắt đầu lên rồi đây.  Khi mình về cô ả Marjorie chắc ngạc nhiên lắm, hồi đó nghi ngờ về tương lai của mình và khuyên mình an phận ở nhà theo nề nếp tổ tiên."
Chàng đương khoan khoái nghĩ tới những chiếc bánh tráng bột bắp rất ngon của cô Marjoire, tới thứ rượu bia ba chàng chế và thứ thuốc hút mà ông tẩm rượu và mật thì bỗng thấy có ai chạm vào vai mình.  Chàng quay lại.  Một người trạc tứ tuần đương ngắm chàng, thân hình cao thẳng và mạnh như cây bá hương đỏ.
Trên gương mặt cương quyết của con người ấy có một thẹo dài nằm ngang má từ tai bên trái tới miệng.
Người đó hỏi:
- Có phải anh làm cho dược sư Kier không?
Sam đáp:
- Phải.
- Và chính anh giúp ông ta bán thuốc?
Sam gật đầu một lần nữa.
- Tôi là đại tá Edwin Drake.  Anh còn trẻ, không nhớ được cuộc chiến tranh với Mễ Tây Cơ cho nên anh chưa biết thôi.  Không sao, anh đi lại tiệm ăn với tôi, tôi có chuyện muốn nói với anh.
Rồi đại tá nắm tay Sam, dắt lại một quán ồn ào, rất đông khách.
Trong góc quán có một lò lớn để quay gà, vịt và heo sữa.  Các công tử và các ông hội đồng thường lại đó uống rượu "rom" trước bữa ăn và sau bữa còn nốc thêm mấy ve bia nữa.
Đại tá Drake bảo Sam ngồi xuống và hỏi:
- Anh có biết dược sư Kier kiếm thứ dầu mà ông khoe là trị được bá chứng ấy ở đâu không?
Sam hơi ngạc nhiên và lấy làm tự đắc được ngồi trong một quán sang trọng, bên cạnh một vị đại tá anh hùng.
Chàng đáp:
- Biết chứ!  Ở tại xứ tôi mà!  Ở Titusville, gần hồ Erie, trên Suối Dầu và trên mặt hồ.
- Anh biết miền đó không?
- Thưa ông, biết rõ lắm.  Tôi sanh tại Venango rồi qua ở Titusville.  Tôi đã thấy tất cả các bộ lạc da đỏ từ Michilimakinak tới Ohio.  Tôi biết nói các thổ ngữ Sioux, Mandangua, Cherakee, Delaware.  Tất cả tụi đó đều là bạn thân của tôi.
- Được lắm.  Thôi chúng ta uống rượu đi rồi ăn.  Ông Kier trả công anh bao nhiêu?
- Thưa mỗi ngày năm cắc nhưng tôi chắc chắn rằng khi bán hét dầu, ông chủ tôi sẽ dắt tôi theo để đi lấy dầu với ông và lúc đó tôi sẽ được thưởng mười đồng nữa.
Đại tá mỉm cười:
- Ông Kier rộng rãi thật.
- Dạ!  Vì tuy khỏi Alleghany, đường có nguy hiểm và khó nhọc thật, nhưng lấy dầu thì không gì dễ bằng.  Nó ở ngay trên mặt hồ hoặc suối.  Chỉ việc cúi xuống múc từng thùng một!  Tụi da đỏ không phản kháng chi hết, chúng biết rằng ông Kier có múc hoài cũng không khi nào hết mà sợ.
- Và anh tin rằng dầu ấy linh nghiệm ư?
Sam nhún vai:
- Tôi thú thật với ông, không bao giờ nghĩ tới điều ấy hết.  Tụi da đỏ dùng nó làm thuốc.  Tôi nghĩ chỉ những thầy mo của bọn họ mới biết cách chế thứ thuốc ấy thôi.  Ông Kier thì múc dầu về rồi bán liền, không chế gì hết.  Nếu nó không trị được bệnh thì cũng vô hại.
Đại tá uống một hơi hết ly rượu, kêu một ly khác rồi nhìn thẳng vào mặt người thanh niên bảo:
- Anh Sam nè, tôi thẳng thắn đề nghị với anh như vầy: tôi trả anh mỗi ngày một đồng để dắt tôi lại suối dầu và nếu mọi sự xong xuôi, tôi sẽ thưởng anh hai chục đồng.
Chàng mừng quá, mãi mới ấp a ấp úng được:
- Ông nói thật chứ?
- Thật!  Nếu anh bằng lòng thì khoảng tám ngày nữa chúng ta khởi hành.  Tôi cho anh hay trước tôi sẽ có ba chiếc xe, mười con la cái, một số lớn dụng cụ và đủ khí giới tốt để cho tụi chó chết da đỏ không dám ngó ngóc bén mảng tới đoàn xe của ta.
Đại tá thường có giọng thô lỗ ấy của các quân nhân, Sam nói:
- Ông muốn cạnh tranh với ông Kier.  Nếu tôi gúp ông thì bất nghĩa với ông chủ của tôi, ông ấy tốt với tôi lắm.
Đại tá cười rộ:
- Quỉ thần ơi!  Ông chủ anh là một đứa con nít.  Thứ dầu ấy mà chỉ dùng để chữa bệnh tê bại và bệnh câm thôi ư?  Không biết dùng nó vào việc khác thì là đồ tồi.  Này em, tôi thề với em rằng hai chúng ta có thể làm xáo trộng cả thế giới.  Em có quả quyết theo tôi không?
Sam như bị lòng nhiệt huyết và giọng cương nghị của đại tá thôi miên, nhìn ông một lúc, mắt long lanh ngưỡng mộ rồi hăng hái đáp:
- Dạ có!
Ông Drake chìa bàn tay hộ pháp ra:
- Đập vào đây.  Thỏa thuận chứ?  Thôi, ăn đi và hẹn tám ngày nữa sẽ gặp nhau.
Suốt một tuần lễ, Sam mơ tưởng tới vàng.  Chàng tưởng tượng cảnh giàu có.  Nhưng nào chỉ có bấy nhiêu?  Chàng sẽ còn làm xáo trộn cả thế giới kia!  Tên chàng, bằng chữ vàng, sẽ chói lọi trên cẩm thạch như tên các vị danh nhân như Washington, như thị trưởng Bucchanan!
Chàng đã xin ông Kier cho chàng thôi việc, nói rằng xa ông chàng buồn lắm, nhưng một vận may vô cùng đã tới và chàng phải đi để lập một sự nghiệp lớn lao hơn.
Dược sư cho rằng chàng hơi khùng và kiếm được ngay người khác để thay.  Ở Pittsburgh có cả trăm thanh niên đương thèm thuồng chỗ đó.
Sau cùng, ngày quan trọng đã tới.  Từ hừng sáng, Sam lại chợ Pittsburgh đã thấy đại tá Drake với xe cộ, la cái và hai người đồng hành nữa: Jack Hoggan và George Kent, cả hai đều mạnh mẽ, da mặt rám nắng, chai như da nai.  Coi điệu bộ của họ cũng biết ngay họ đã lưu lạc giang hồn, đã cả ngàn lần thoát chết trong những cánh đồng cỏ mênh mông hoặc những khu rừng xanh thăm thẳm.
Những kẻ qua đường thấy họ, không ngạc nhiên chút chi hết, vì thời đó thường có những người khẩn hoang bỏ thành thị, mạo hiểm dấn thân vào những miền xa lạ để làm giàu hoặc chôn xương nơi đất khách.
Sam vừa leo lên một chiếc xe do đại tá đánh thì cả đoàn lữ hành lên đường ngay.