XL phóng tác một trong các truyện tranh đầu tay của Tsukasa HOJO. Nhắc tới tên tuổi Tsukasa HOJO là chắc chắn ai cũng nhớ đến tập manga "City Hunter", được Thành Long đưa lên màn bạc Hồng Kông với cuốn phim mang cùng tựa (dịch sang tiếng Hoa là "Thành thị liệp nhân"). Nếu như nhân vật chính của "Thành thị liệp nhân", Ryo Saeba (Nicky Larson) là một nhân vật anh hùng cứu khổn phò nguy và được tác giả chấm phá qua những nét dí dỏm và "dê dổm" nhưng lại rất chung tình và hùng tài đởm lược (mẫu người yêu lý tưởng của phái đẹp mà!), thì "câu chuyện đôi mèo", tác phẩm đầu tay dưới hình thức truyện ngắn, lại là một câu chuyện hết sức cảm động.....
XL chỉ mong sẽ chuyển đạt đúng mức những cảm xúc mà tác giả muốn truyền lại cho độc giả, và điều này thật không dễ qua lối truyện phóng tác, nếu có sơ xuất mong các bạn thông cảm!
°°°
Tôi tên là Yuichi Moriyama, nghề nghiệp: nhiếp ảnh gia ở Tokyo, thật ra tôi mới vừa vào nghề và chẳng có chút tiếng tăm nào, đến nỗi, để kiếm ăn qua ngày, tôi phải tìm đủ cách, ngay cả đi rình chụp ảnh những nhân vật có tiếng tăm trong chính giới hay nhân vật đại chúng, khi họ có những mối tình vụng trộm, để mong bán lại những tấm hình xì căng đan đó mà nuôi thân....
Một buổi tối nọ, tôi đang rình chụp một tấm ảnh như thế, nên thắt dây quanh hông và từ từ thả mình xuống cửa sổ tầng thứ 11 của một khách sạn lớn, tôi được tin có một chính khách sẽ vào mướn phòng ở đó với cô đào nhí của ông ta. Một tấm hình chụp như thế sẽ giúp tôi sống lây lất được một vài tuần lễ, nếu khéo ăn khéo nhịn, nên dù hoàn cảnh thật nguy hiểm tôi cũng không ngần ngại. Chờ đợi đến khuya rồi ông ta cũng về phòng với cô đào, một loại "mèo móng đỏ" khá xinh đẹp và trẻ măng, tôi mừng rỡ áp sát ống kính vào cửa sổ, đợi đúng lúc sẽ bấm máy. Đang lúc hồi hộp bỗng "loảng xoảng"... ơ kìa, tiếng người đầu bếp của khách sạn chửi rủa om sòm "đồ mắc dịch dám ăn vụng của ông hả!!" và từ trên cửa sổ lầu cao nhất của khách sạn, một con mèo rơi xuống, đằng sau nó là vài món dụng cụ nấu ăn như dao nĩa phóng theo, kèm với tiếng chửi "tao mà bắt được mày là mày chết!"... Con mèo có lẽ bị rượt nà nên đã phóng đại qua cửa sổ để tìm đường thoát thân, nhưng rơi từ một độ cao như thế, dù là giống mèo cũng không sao sống sót, trong lúc nguy cấp, tôi không kịp suy nghĩ nữa, lấy trớn đạp mạnh vào tường để tung mình ra giữa khoảng không mà cứu nó. Chụp được nó trong tay rồi, chưa kịp mừng thì cái đà tung ra mạnh quá đã khiến tôi bay một cái rầm vào... ngay trong cửa sổ kiếng căn phòng tôi đang rình chụp ảnh, sợi dây an toàn cột nơi hông cũng bị đứt ngang, khiến tôi rớt cái bịch trước cặp mắt sửng sốt của nhà chính khách đang ở trần phơi bụng phệ và cô mèo móng đỏ của ông ta! Ông ta hốt hoảng la rầm kêu cứu và lập tức mấy người cận vệ chạy ngay vào... khỏi nói quý vị cũng hình dung được tôi bị bầm dập tới cỡ nào, cả cái máy ảnh cũng bị đập bể nát, rồi chúng liệng tôi với máy ảnh bể cùng con mèo vào dãy thùng rác bên hông khách sạn.
Tôi muốn khóc khi thấy cái máy ảnh tiêu tùng... trời ơi, có cơm ăn hay không là nhờ nó vậy mà... con mèo kêu mấy tiếng "meo meo" như an ủi càng khiến tôi đâm cáu, tôi gắt nó " meo cái đầu của mày á! tao đến nông nỗi này cũng tại mày chứ ai mà meo!!"... Con mèo như biết lỗi, nó lết lết tới trước mặt tôi, đến lúc đó tôi mới thấy cẳng trước của nó đã bị thương và đang chảy máu, nó bước cà nhắc trông thật tội nghiệp, bao nhiêu giận dữ tiêu tan và tôi mủi lòng cởi áo ngoài, xé cái áo lá bên trong đã cũ mèm và băng bó cho nó. Xong tôi bồng nó lên ngang mặt mình, con mèo có đôi mắt trong veo thật đẹp với cái nhìn như biết nói, tôi nhìn vào mắt nó và nói với nó như tự nói với mình:
"Cái áo này tao cả tháng rồi chưa giặt, nhưng có còn hơn không! Tên tao là Yuichi Moriyama, mày đừng thấy tao mang tên họ của con người mà ái ngại nhé, thật ra tao cũng như mày thôi, tao sống như một con mèo hoang chẳng có tương lai gì hết... cùng là mèo hoang với nhau nên tao giúp mày thì cũng thường thôi phải không?"
Con mèo nhìn chăm vào tôi không chớp mắt, như thể nó hiểu và muốn chia sẻ những gì tôi nói, tôi phì cười vì ý nghĩ đó, rồi thả con mèo đi... trời đêm Tokyo lạnh thật nhé, bớt có cái áo lá mà tôi đã hắt hơi lia lịa...
°
Sau đó, tôi không còn dụng cụ hành nghề nữa nên sinh hoạt hết sức khó khăn, thức ăn dự trữ rồi cũng cạn kiệt hết dù đã cố gắng dè sẻn, cuối cùng, tôi đành nghĩ đến việc đi đánh cướp người bộ hành, trong những ngõ hẻm gần đó, để kiếm chút tiền còm sinh sống. Với ý nghĩ ấy trong đầu, và cơn đói đang hành hạ dữ dội trong bao tử, tôi nhét vội con dao bếp ngắn vào trong áo, và lần xuống con hẻm mà tôi biết là tối và vắng vẻ nhất, để "hành nghề".
Và cũng tại nơi con hẻm tối tăm kia, tôi đã gặp người con gái sẽ thay đổi hoàn toàn định mệnh của tôi!
Nghe tiếng giày khua lộp cộp, tôi đang định ào ra tấn công thì bỗng từ sau lưng nghe tiếng nhỏ nhẹ của một cô gái:" Xin lỗi, ông có phải là Moriyama tiên sinh không ạ?"
Giật mình quay lại, tôi choáng người vì đó là một thiếu nữ thật đẹp, phục sức đơn giản nhưng tao nhã ra vẻ con nhà. Vì bị bất ngờ nên tôi vung rớt con dao, và lại rớt thẳng ngay xuống chân phải tôi, đâm vào ngón chân nghe cái phụp. Cô gái xanh mặt vì sợ, và dìu tôi về tận nhà băng bó vết thương cho tôi. Đến lúc băng bó xong tôi mới hoàn hồn hỏi cô ta:
"Cô là ai, sao lại biết tên tôi vậy?"
Cô ta trịnh trọng:
" Em tên Miku, em tìm ông vì hôm nọ ông đã cứu con mèo của em, con Mia đó, ông nhớ không? Em muốn đến cảm ơn ông"
Tôi càng ngạc nhiên:
"A! con mèo đó tên là Mia! Nhưng vậy cũng không giải thích làm cách nào cô biết tên tôi?"
và nghĩ thầm trong bụng "chẳng lẽ con mèo nói tên tôi cho cô biết sao?"...tôi suýt bật cười với ý nghĩ đó.
"Đương nhiên là em có cách, mà em đã phải tìm lâu lắm mới ra ông đó chứ!" Cô ta mỉm cười, nụ cười chao ơi là dịu dàng. Tôi đang định nói cái gì đó thì bỗng "rôtttttttt", cái bao tử lép kẹp của tôi kêu lên inh ỏi khiến tôi đỏ cả mặt vì xấu hổ với người đẹp, nhưng cô ta reo lên:
"Suýt nữa em quên, em có đem theo vài món để nấu cho ông ăn, em muốn cám ơn ông kia mà"
Cô ta tự nhiên vào bếp nấu nướng, tôi thật cảm động, cô ta quá tốt, chỉ vì tôi cứu mạng con mèo của cô ta mà đi tìm để cám ơn thế này thật hiếm có, quan trọng nữa là tôi đói đã lâu ngày rồi bây giờ được đãi ăn... đang suy nghĩ lan man thì cô ta bưng ra một tô đầy vun, trịnh trọng đặt xuống bàn:
"Mời ông cầm đũa, rác này ăn ngon lắm ạ"
Tôi sửng sốt trợn mắt nhìn, cái tô xem rất ngon lành và thơm phức nhưng ở trong đó nào đầu tôm xương cá, cơm mì và thịt lẫn lộn như xà bần....cô ta ríu rít xin lỗi khi thấy nét mặt tôi:
"Em xin lỗi ông nhé, lúc nãy đi vội nên em không kịp mua sắm gì, đành đem theo đồ ăn dư ở nhà để nấu cho ông dùng tạm, ông không giận em chứ?"
Tôi bật cười vui vẻ bảo "không đâu" và cầm đũa ăn ngon lành, vừa ăn vừa khen vì cô ta nấu ngon thật là ngon:
"Cô nấu đồ ăn dư mà ngon ghê!"
Cô ta mỉm cười và một lần nữa tôi choáng váng trước vẻ đẹp kiêu sa của cô. Sau khi tôi ăn xong, cô ta từ giã ra về và mặc dù trời đã khuya, nhất định không chịu để tôi đưa về nhà, có lẽ cô ta ngại và tôi cũng không dám nài ép, dù sao chúng tôi chỉ vừa mới quen. Trước khi về cô ta e lệ hỏi:
"Em có thể trở lại thăm ông thường xuyên không?"
Trời ơi! tôi muốn hét lên vui mừng! sao lại "không" cơ chứ! Và lòng lâng lâng nhìn theo bóng cô ta khuất sau ngõ tối.
Lát sau, đang chuẩn bị ngủ thì có tiếng "meo meo" ngoài cửa, tôi ra xem thì ra là con Mia, tôi mừng rỡ bồng nó vào, đặt trên giường và trò chuyện với nó:
"Mia này, mày giấu tao là mày có cô chủ đẹp quá! cặp mắt cô ấy còn đẹp hơn cả mắt mày nữa!"
Con mèo mở to đôi mắt đẹp trong veo nhìn tôi, tôi xoa đầu nó, bâng khuâng:
"Phải chi cô ấy chịu làm người mẫu cho tao chụp ảnh thì hay biết mấy, chắc chắn hình chụp sẽ đẹp lắm, đẹp nhất trần đời, mày có tin tao nói không Mia?"
Rồi tôi và con mèo cùng trầm ngâm nhìn mông lung ra ngoài cửa sổ, bầu trời khuya đầy sao, tôi với con mèo như theo đuổi những ý nghĩ riêng....cho đến khi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
°
Miku đến thăm tôi hầu như mỗi ngày, chúng tôi đi chơi chung, dạo phố và tâm sự hết sức vui vẻ, tương đắc, duy chỉ có một vài điểm lạ, khi đi chơi đâu gặp mèo, Miku sừng lên liền, và các con mèo khác thấy nàng cũng vậy, vừa kêu "meo meo" inh ỏi vừa cong người, sừng sộ... khiến tôi vừa ngạc nhiên vừa buồn cười, nhưng tôi nghĩ, chắc hẳn Miku là một tiểu thơ nhà giàu nào đó, và mấy cô tiểu thơ khuê các thì bị giáo dục rất nghiêm, do đó lối sống và cách hành xử của họ hơi dị hợm khác người, mà có sao đâu!! Chúng tôi hợp nhau, vậy là quá đủ rồi. Miku lại chăm sóc tôi chu đáo, lần nào đến thăm cũng mang theo đồ ăn dư để nấu cho tôi ăn, nhưng nàng nấu khéo nên ngon đáo để, cứ thế nàng nuôi sống kẻ thất nghiệp là tôi. Và một điểm lạ khác mà lúc ấy tôi không để ý: dù thân nhau lắm rồi, nàng cũng không bao giờ ở lại với tôi tới quá 12 giờ đêm, và không bao giờ chịu để tôi đưa về.
Cho đến một hôm, đang dung dăng dung dẻ với nhau ngoài phố bỗng nàng bảo tôi:
"Anh nghĩ sao nếu em làm người mẫu cho anh chụp ảnh? có được không anh?"
Tôi mừng quýnh reo to lên "thiệt hả?" trước quyết định đột ngột này của nàng, sao mà trùng hợp với mơ ước của tôi thế, như là nàng biết đọc trong tư tưởng của tôi, nhưng thực tế lại kéo tôi về với... cái máy ảnh duy nhất đã bị đập bể, tôi ỉu xìu xuống ngay:
"Anh đương nhiên thích chụp ảnh em lắm, nhưng máy ảnh còn đâu nữa mà chụp.."
Miku mỉm cười bí mật:
"Chuyện đó anh khỏi lo, em biết một phòng studio chụp ảnh, mình có thể tới đó tối nay, nếu anh muốn"
Tối hôm đó quả nhiên Miku đưa tôi đến một cao ốc tối tân, kiến trúc rất sang trọng theo lối tây phương trông thật nguy nga đồ sộ, có tường bao xung quanh và cổng sắt đóng kín. Mướn được những chỗ như thế Miku chắc hẳn thuộc gia đình giàu có lắm, nhìn cánh cổng sắt đóng kín tôi thắc mắc:
"hình như đóng cửa rồi mà em?"
Quay lại nhìn nàng tôi chợt giật mình vì...trời ơi giữa buổi tối mà nàng đeo kiếng mát đen thui!! Miku thản nhiên nói:
"anh đừng lo, em đi mở cổng cho anh, anh đợi em một chút ở đây nhé"
Tôi trố mắt nhìn cặp kiếng mát:
"em đeo kiếng này làm sao thấy đường?"
Nàng mỉm cười trỏ tay về một hướng:
"sao lại không! nè... trên nóc cao ốc đằng kia có một cặp mèo đang ngồi, trong công viên ở bên đó có một ông già đang tập thái cực..."
Tôi dụi mắt nhìn mấy lượt chẳng thấy gì hết, toát mồ hôi bảo nàng:
"trời! mắt em lợi hại vậy sao? anh chẳng thấy gì hết!"
Hình như nàng đã nói hớ nên cười cầu tài rồi bảo:
"thôi anh đợi đây nhé!!"
Nàng đi được một lúc thì cánh cổng sắt vụt mở, nàng hé cổng ngoắc tôi vào rồi khép cổng lại. Lên trên lầu, nàng dắt tôi vào một căn studio rộng thênh thang với đầy đủ dụng cụ và dàn máy chụp ảnh, dàn đèn để điều chỉnh ánh sáng với bao nhiêu là thứ lỉnh kỉnh khác... tôi như cá mắc cạn chợt được tìm lại sông nước vẫy vùng... vuốt ve hết máy ảnh đến dụng cụ bày biện trong studio... Miku kéo tay tôi:
"mình bắt đầu anh nhé"
Tôi ngoan ngoãn tuân lời nàng, cầm cái máy ảnh chụp hình lấy liền, tôi lùi lại nhắm nhía còn nàng rất tự nhiên xoay mình làm kiểu mẫu... nàng rất hồn nhiên, mau lẹ, cử chỉ thật duyên dáng và ăn ảnh, nàng uốn mình trước ống kính nhanh nhẹn và uyển chuyển... như một con mèo... tôi say sưa bấm máy... vừa ra tấm ảnh thì bỗng sau lưng có tiếng đẩy cửa, một người bước vào hô lớn tiếng:
"ai đó? ai vào phòng chụp giờ này? các người là ăn trộm hả?"
Tôi hoảng hốt lùi lại không biết phản ứng ra sao... người đó lại trước đèn và tôi giật mình kêu lên:
"trời ơi! Kishin Inuyama sư phụ!!"
Kishin Inuyama là đệ nhất nhiếp ảnh gia của Nhật vào thời đó, danh tiếng của ông ta nổi như cồn và kẻ học ngành nhiếp ảnh không ai không biết tên biết mặt bậc sư phụ này... Ông ta nghe tôi gọi đúng tên mình thì khựng lại:
"anh biết tên tôi thì có lẽ không phải phường trộm đạo...  nhưng mấy người dám vào đây sử dụng phòng chụp của tôi mà không hề xin phép thì thật là to gan!"
Tôi đớ lưỡi:
"không xin phép? ơ... thế là sao Miku?"
Miku líu ríu xin lỗi:
"thật ra em không có xin phép để vào đây... em xin lỗi anh..."
Inuyama tiên sinh cau mày đi lại vừa cầm tấm ảnh tôi vừa chụp Miku, vừa nghiêm giọng:
"mấy người thật quá đáng... " bỗng ông mở to mắt ra vẻ kinh ngạc khi nhìn tấm ảnh, hỏi tôi:
"tấm ảnh này anh đã chụp đấy à?"
Tôi so vai rút cổ lí nhí:
"dạ phải, tôi xin lỗi đã dám lẻn vào dùng máy của sư phụ ạ...từ nay tôi sẽ không dám nữa "
Ông nhiếp ảnh sư dịu giọng:
"anh làm ơn tiếp tục đi "
Tôi và Miku sửng sốt tưởng nghe lộn:
"thưa sư phụ dạy sao ạ?"
Ông nghiêm nghị nói từng tiếng:
"tôi nói... từ nay anh có thể tùy nghi sử dụng phòng này, lúc nào anh muốn cũng được"
°
Thế là Miku đã đem lại vận may cho tôi!!!
Tôi chụp nhiều ảnh thật đẹp của Miku, và số hên, nhờ Miku, đến với tôi ào ạt. Tôi gởi hình chụp đi dự giải nhiếp ảnh do một tờ tạp chí nghệ thuật tài trợ, giải thưởng hạng nhất đã về tay tôi! Khi biết mình được giải, tôi mừng quýnh cầm tờ tạp chí có đăng tên tuổi mình đoạt giải nhất chạy vào ôm chầm lấy Miku mà reo lên:
"anh thắng rồi!! Miku ơi anh đoạt giải nhất nè!!"
Miku cũng mừng rỡ ôm chặt lại tôi mà kêu réo:
"cuối cùng mình đã được rồi Yu ơi!!"
Khi nhận ra là hai đứa đang ôm nhau vì quá mừng rỡ, chúng tôi vội buông nhau ra và đỏ mặt bẽn lẽn...
Sau đó, tôi đoạt hết giải thưởng này đến giải thưởng khác...Trên những tạp chí nhiếp ảnh, tên tuổi tôi vang dội với những lời khen tặng của giới chuyên môn. Và một tấm ảnh của Miku đã được hãng quảng cáo Niseido chọn đăng bích chương quảng cáo cho dịp lễ giáng sinh năm đó. Thế là giao kèo nối tiếp giao kèo, tiền tài đến với tôi như nước, danh vọng tôi càng ngày càng lên như diều gặp gió, cũng như tình cảm tôi dành cho Miku... Nàng đến với tôi mỗi ngày, khi tôi được tin vui gì, nàng cũng mừng đến nỗi ứa nước mắt... sự chân thành khiến tôi thật cảm động. Nhưng tuyệt nhiên nàng không nói gì về gia thế hay đời tư, tôi có hỏi thì nàng nói lảng ngay sang chuyện khác, thấy vậy tôi không dám hỏi nữa, mà cần gì!! tôi yêu nàng quá rồi...và tôi nghĩ nàng chắc chắn cũng yêu tôi... qua những săn sóc âu yếm nàng dành cho tôi. Nên một hôm, cách lễ giáng sinh không bao lâu tôi mời nàng đi ăn tối, trước khi đi ăn, tôi đưa nàng đi dạo các tiệm thời trang nổi tiếng, mua tặng nàng một bộ áo đầm thật đẹp, không diêm dúa loè loẹt mà sang trọng, kín đáo và nhu nhã, thật hợp với tính chất và cách phục sức thường ngày của nàng. Bộ đồ đắt tiền khiến Miku lo ngại kêu lên:
"Đắt quá anh ạ"
Tôi cười đắc ý ngắm vẻ yêu kiều của nàng thêm phần diễm lệ trong bộ áo mới:
"Không sao đâu em, bây giờ anh trả nổi mà... với lại, mua cho người anh yêu nhất ở đời này thì đắt mấy cũng mua!"
Nàng lộ vẻ ưu tư khi nghe tôi nói "người anh yêu nhất"... nhưng không nói gì.
Sau đó tôi đưa nàng đi ăn, nàng vui vẻ rủ tôi đến một quán ăn, nàng khoe "chỗ đó đồ ăn ngon lắm"... tôi liếc nhìn thấy bề
ngoài trang trí cũng khá nên định đẩy cửa bước vào thì nàng níu lại, nắm tay tôi dắt vào trong ngõ hẻm đằng sau tiệm ăn "Không anh! chỗ ăn ngon ở đây cơ"... nàng chỉ vào mấy thùng rác đầy những thức ăn thừa và khoe "Ngon nhất là ở đây đó anh! a! mấy món em nấu cho anh ăn lần đầu là em lấy từ đây đó!"
Tôi xanh mặt nhìn nàng nghi ngờ, nhưng thấy nàng cười tít mắt tôi nghĩ nàng nói đùa, liền kéo nàng vào nhà hàng, gọi mấy món ăn ngon với thực đơn đặc biệt dành cho tình nhân, có khui cả một chai sâm banh thượng hạng, tôi cũng cần men rượu để có thể tuyên bố với nàng một chuyện quan trọng... Chúng tôi cụng ly lanh canh, nhấp vài ngụm lấy can đảm rồi tôi trịnh trọng bảo nàng:
"anh biết mình quen nhau thời gian chưa lâu lắm để có thể nói với em điều này, nhưng đây là điều rất quan trọng đối với anh, liên quan đến hạnh phúc cả đời của anh... "
Tôi ngưng nói lấy hơi và len lén liếc dò phản ứng nàng, nàng im lặng nhìn tôi chờ đợi... tôi tiếp:
"Miku, anh muốn xin hỏi cưới em!"
Nàng cúi đầu làm thinh như đang suy nghĩ lung lắm, tôi vội nói thêm:
"em cứ suy nghĩ đi, dù sao lời cầu hôn của anh có lẽ cũng hơi quá đột ngột"
Đó rồi hai chúng tôi vui vẻ ăn bữa cơm tối, nàng dường như không quen uống rượu, chỉ một ly sâm banh thôi mà mặt nàng đỏ ửng...thật đẹp, xong bữa tôi dìu nàng về nhà tôi, nàng say quá nên tôi đặt nàng trên giường cho nàng nghỉ, rồi tôi đi thay áo, khi trở lại phòng ngủ, tôi khẽ gọi nàng:
"Miku em có thấy đỡ hơn không? 12 giờ khuya rồi đó em ạ... em về nhà nổi không?"
Không có tiếng trả lời, tôi hốt hoảng chạy lại bên giường gọi "Miku? " Nhưng Miku đã không còn ở đó, nguyên cả bộ áo mới mua nàng bỏ lại trên giường, nàng đi mất rồi!! Tôi sững sờ chết điếng như chợt hiểu ra... từ dưới bộ áo nàng, con mèo Mia chui ra, nó nhìn tôi bằng bộ mặt tiu nghỉu, kêu "meo meo"... tôi nắm chặt tấm khăn trải giường, cúi đầu rấm rức khóc, nói với con Mia qua nước mắt:
"Miku đi rồi mày biết không? Miku nghe tao ngỏ lời cầu hôn... nàng không nỡ từ chối thẳng vì thương hại tao... nhưng nàng đâu có thèm kết hôn với một thằng như tao... tao không xứng với nàng... ngay cả bộ áo tao tặng nàng cũng không thèm lấy... nàng bỏ lại kia kìa... tao chỉ mơ tưởng thôi Mia ơi!!! hu hu..."
Con Mia chồm lên vai tôi như an ủi một cách quýnh quáng, như thể nó hiểu những gì tôi nói, nó cứ kêu lên "meo meo" bằng giọng thiểu não...
°
Sau hôm đó, tôi bắt đầu đổi tính, tôi bỏ nhà đi suốt ngày và tìm tới những chốn ăn chơi thâu đêm suốt sáng, ôm hai ba người đẹp trong tay, tôi phóng vun vút trên chiếc xe đua mới cáu cạnh...Với danh vọng, địa vị hiện tại, bao nhiêu người đẹp hâm mộ bao quanh, tôi vung tiền qua cửa sổ không tiếc mà chỉ nhớ Miku đến xót xa... khi tôi nghèo khổ nào có ai thèm đếm xỉa tới, chỉ có một mình Miku chăm sóc bận tâm, bây giờ tôi có tiền có danh vọng thì nàng lại không chịu kết hôn với tôi....
Hôm trước giáng sinh, tôi đi chơi đến sáng bét và uống say đến gục té, một trong các cô "bồ mới" đã đưa tôi về nhà, về tới nhà, tôi té cái bịch, cô ta đỡ tôi dậy nhưng tôi gắt:
"Buông tay!! ai khiến cô đỡ tôi!"
Cô ta nhẫn nhịn:
"anh say rồi... để em đưa anh vào nhà "
Tôi vừa hét vừa hất tay cô ta:
"ai mượn mà cô bày đặt thế... nghèo mà ham! Cô về soi mặt lại xem cô xấu như vậy mà đòi đỡ tôi hả!"
Cô ta tức tối quay gót ra ngay không thèm nói thêm với tôi một lời nào nữa, nhưng cần gì, tôi có thiếu gì bồ khác! Tôi đóng cửa lại rồi ráng lết vào trong phòng khách... bỗng tôi khựng lại, Miku từ trong bếp bước ra, nàng đã nấu ăn cho tôi và bưng dọn một tô như thường lệ, mắt tôi cay xè và cổ họng tôi nghẹn lại khi thấy nàng. Miku tươi cười hỏi tôi:
"Anh!! em đến từ hôm qua nhưng anh không có nhà, mấy bữa rày anh đi đâu vậy?"
Tôi uất ức ngồi phệt xuống, đạp chân lên bàn khiến đồ đạc rớt loảng xoảng:
"tôi đi đâu việc gì đến cô? tôi tưởng sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa ấy chứ! cô còn đến đây làm gì?"
Miku ấp úng khổ sở:
"em.....em yêu anh, em quan tâm đến anh thôi mà"
Tôi trút hết bực tức lên đầu nàng:
"yêu tôi? ha ha? vậy tại sao cô không hề ghen tức khi thấy tôi đi chơi với những người con gái khác? tại sao cô không chịu cho tôi biết gì về cô? tại sao bao giờ cô cũng đòi về trước 12 giờ khuya và không cho tôi đưa về? tôi thật không biết cô đang chơi trò gì với tôi đó!"
Miku tái mét mặt, nàng lắp bắp:
"em...em không có chơi trò gì đâu...em..."
Tôi cắt lời nàng một cách tàn nhẫn:
"tôi biết hết rồi, cô là thứ con gái nhà giàu thích đùa giỡn với tình yêu chân thật của tôi, thật ra cô yêu một người đàn ông khác có địa vị xứng với gia đình giàu có của cô, cô chỉ coi tôi là một thứ tiêu khiển...cô...."
Tôi chợt ngưng ngang và quay phắt lại ngỡ ngàng vì nghe tiếng Miku nấc lên khóc.....nàng khóc nghẹn ngào nức nở...nàng nói đứt quãng trong màn nước mắt:
"em... không phải con nhà giàu... em không yêu người khác... em... nếu anh biết hết sự thật về em... anh sẽ ghét bỏ em... anh sẽ ghét bỏ em..."
Nàng òa ra khóc tức tưởi, tôi vội vàng chạy đến ôm nàng vào lòng vỗ về cuống quýt:
"em tha lỗi cho anh... anh đã nói những lời thật kinh tởm! cũng vì anh yêu em quá... anh muốn chia sẻ với em tất cả"
Miku gục đầu vào vai tôi rấm rức:
"được... tối mai là giáng sinh... em sẽ ở với anh cho tới sáng, rồi anh sẽ biết tất cả sự thật về em... anh sẽ hiểu!"
Tôi ôm chặt lấy nàng vào lòng với một nỗi niềm khó tả!
°
Chiều hôm sau là giáng sinh, tôi vui vẻ trên đường về nhà thì cũng trễ lắm rồi, sực nhớ ra chuyện quan trọng, tôi vội chạy đi kiếm mua chiếc nhẫn đính hôn có viên kim cương lớn lóng lánh bảy sắc cầu vồng, vào một tiệm bán quà gần đó, mua đủ thứ quà cáp tặng nàng, Miku đang ở nhà nấu ăn đợi tôi về... đêm nay nàng sẽ ở lại với tôi tới sáng!! Tôi không giấu được niềm vui và lòng háo hức, tôi khoe nhặng lên với ông chủ tiệm:
"ông biết không...đêm giáng sinh này tôi và người yêu của tôi sẽ ở chung với nhau cho tới sáng!! Tôi vui quá ông ạ! "
Ông chủ tiệm cũng cười, vui lây cái vui của tôi, chúc tôi một đêm giáng sinh vui vẻ, tôi trả tiền xong hân hoan bước ra khỏi tiệm. Trên một cao ốc thương mại gần đó, tấm bích chương quảng cáo với hình của Miku lộng lẫy dưới muôn ngàn ánh đèn màu và tiếng nhạc giáng sinh vang vang khắp nơi, tôi nôn về nhà nên bước vội qua đường, chẳng may... một chiếc xe chở hàng trờ tới, người lái xe ngủ gục trên tay lái nên xe chạy thẳng... vào tôi. Tôi tránh không kịp... khi tỉnh lại thì đã thấy con mèo Mia xẩn bẩn một bên... trời đã khuya và kim đồng hồ của cao ốc thương mại điểm 12 giờ... tôi biết mình sắp chết vì máu me lênh láng và sự sống như đang lìa khỏi tôi... con Mia đứng chết trân nhìn tôi ứa nước mắt, con mèo đang khóc! Tay tôi vẫn cầm chiếc hộp đựng cái nhẫn đính hôn, tôi cố thều thào:
"Mia... mày tới rồi à?... tiếc là... tao sắp phải đi đây... mày khóc y hệt Miku đó Mia"
Con mèo thảng thốt nhìn tôi bằng ánh mắt đẫm lệ, tôi mỉm cười:
"hình như số trời đã định là tao với Miku không được gặp nhau sau 12 giờ đêm... "
Ngước đôi mắt đã lạc thần nhìn trời, tôi ứa nước mắt:
"hình như tao không đáng được sống một kiếp người cho ra con người... mong rằng kiếp sau tao được làm mèo..."
Con Mia kinh hãi nhìn tôi, cặp mắt đẹp của nó nhòa lệ, tôi từ từ trút hơi... đâu đây vẫn còn văng vẳng tiếng nhạc giáng sinh, trên đường phố chỉ còn con mèo rúc đầu vào thây người yểu mệnh...
°
Vài hôm sau, trên đường phố tấp nập, Kishin Inuyama đi ngang tấm bích chương quảng cáo có hình Miku, ông dừng lại ngắm nghía, lòng vẫn không thôi tiếc thương kẻ tài hoa bạc mệnh, có một cặp trai gái cũng đang đứng ngắm tấm ảnh, lưng quay về phía ông, thấy họ có vẻ thích tấm ảnh nên ông lên tiếng:
"tấm hình đẹp quá phải không?"
Họ không quay lại, dường như rất say mê với tấm hình, nhưng vẫn trả lời ông:
"thưa vâng, đẹp và có hồn lắm"
Kishin Inuyama buồn rầu:
"đấy là tác phẩm của một nhiếp ảnh gia trẻ, rất trẻ và rất có tài, loại thiên tài mười năm mới được gặp một lần ấy mà.... nhưng đáng tiếc, anh ta đã qua đời cách đây mấy hôm, trong một tai nạn xe cộ"
Họ buông thõng:"thế à" rồi bảo nhau "thôi khuya rồi, chúng ta về"
Trên đường về, qua 12 giờ khuya, hai người biến thành một đôi mèo, bỏ lại bộ áo quần đang mặc, hai con mèo xoắn xuýt nhau đi một cách âu yếm, trên cổ một con có đeo sợi dây xích nhỏ cột chiếc nhẫn kim cương đính hôn lấp lánh bảy sắc cầu vồng...
Xích Long
 

Xem Tiếp: ----