PHẦN THỨ NHẤT: THUNG LŨNG
Chương 18

-"Thưa đại nhân, còn gì nữa không ạ?" Murgatroyd hỏi. các quan khách đã ra vể từ lâu, Adele và Olivia cũng lui về phòng chỉ còn Adam ở lại một mình trong thư viện.
- "Không, cám ơn Murgatroyd. À này, tôi phải khen ngợi ông trong việc thực hiện nhiệm vụ vủa ông đêm nay. tôi hết sức hài lòng, cả đối với Emma nữa. Làm ơn nói hộ với cô ấy như thế, và tôi gữi lời cám ơn cô ấy".
Murgatoyd hoàn toàn không có ý làm việc này, nói, " thưa đại nhân, vâng ạ. tôi sẽ nói lại. Xin cám ơn đại nhân thật nhiều".
Adam cầm ly rượu vả soda Murgatroyd đã pha cho ông gật đầu thân mật, ông để người quản gia làm nhiệm vụ ban đêm của mình; vài phút sau, khi Adam vào phòng ngủ, ông sung sướng thấy lửa đã nhóm trong lò sưởi. Nó bừng cháy vui vẻ, ông vội vã bước lại gần. Vẫn như thường lệ, Adam đứng quay lưng lại phái cửa, đôi chân cũa ông giạng ra hưỡng cái ấm áp lan dần lên chân. Ông nhìn đăm đăm về phía trớc, hơi lơ dãng, nét mặt trang nghiêm, cốc rượu trong tay còn nguyên vẹn, đầu óc ông ngổn ngang bao nhiêu là ý nghĩ. Phòng ngũ của ông rất trang nghiêm khắc khổ. tường trắng, không trang diểm trần nhà cao với những xà đen và sàn đánh bóng không có đồ đạc. Ngoài những rèm treo màu mận ở cửa sổ và bức chân dung của cha ông đóng khung để trên lò sưởi, nó không có gì là xa hoa giàu có, y như phòng củ một sĩ quan. Một vài đồ dùng cá nhân như những chiếc bàn chải bằng ngà trên bàn trang điểm, những tài liệu viết trên bàn giấy bài biện chính xác và gọn ghẻ kiểu quân dội, y như thể tầt cả đang chờ cấp trên đến kiểm tra. Adam chỉ thuận theo một điều thuận tiện, đó là chiếc ghế da đen lớn để gần lò sưởi. Tuy nhiên chính sự đơn giản này đả hấp dẩn ông, bởi gì nó làm cho ông nhẹ nhỏm sau những căn phòng trang trí lộng lẫy ở dưới nhà.
Giống như thư viện, ông thấy phòng ngủ của mình yên tĩnh và thoải mái, một thánh đường thanh tảnh nơi ông có thể rũ bỏ được gánh nặng trong ngày, không bị ai quấy rầy trong niềm cô quạnh mà ông hằng yêu thích.
Thế nhưng, vì một lý do nào đó, đêm nay căn phòng dường như xa lạ, thậm chí hoang vu mặc dù ngọn lửa reo ấm áp trong lò sưởi và ánh sáng từ những ngọn đèn để trên bàn bên chiếc giường nhỏ nhắn của ông toả ra. Ông ngó quanh buồn phiền và cau mặt. Đột nhiên ông thấy bồn chồn mật cách lạ lùng. Adam bắt đầu đi đi lại lại trong phòng, người căng thẳng, bao nhiêu năm nay ông chưa từng như thầ. Ông lạc thần trí và không hiểu tại sao. Ông thấy trong người nóng hầm hập. Ông kéo chiếc ca vát quanh cổ và nới lỏng ra. Ông đi tới đi lui khẩn thiết, nhưng sau mười phút đi lại điên cuồng như thế, ông dừng lại bên lò sưởi nắm lấy chiếc ly uống liên tục và nhanh chất rượu pha sô đa đó.
Adam nhìn quanh căn phòng, ông đưa tay lồng qua mớ toc một cáh lơ đãng. Ông bị ngột ngạt, bó buộc trong bốn bức tường này. Ông suy nghĩ như buộc tội mình: Nhưng mà ngươi là tù nhân tự nguyện của chính ngươi kia mà, Adam Fairley. Có phải thế không? Ông đả xây thành quách cho chính ông. Những bức tường dường nhừ lù lù tiến lại phia ông đầy hăm doạ. Ông phải chạy trốn. Ông nhảy lên lao ra cửa, vặn mở. Ông bước ra ngoài vào hành lang mờ tối đi nhanh xuống thang gác. Ông đẩy cửa thư viện. Ánh trăng ùa vào phòng sáng đến nổi ông không cần phải châm đèn. Ông vội vã bước đến bên chiếc bàn gổ sồi, rót ly rượu đầy. Tay ông run run. Ông uống cạn ly. trong lúc vội vàng đánh rớt ra cả áo. Ông rót ly nửa. bàn tay ông tiếp tục run lẩy bẩy không sao kiềm chế nổi.
Adam đứng bên bàn, cố gắng trấn tỉnh. cuối cùng ông bắt đầu thở bình thường hơn, tiến thình thịch ở trong tim giảm đi, các cãm giác bị dồn nén dần dần nâng lên. Tại sao đêm nay mình lại xôn xao thế? Có chuyện gì không ổn đối với mình?
Ông cảm thấy cô đơn không nói nổi và thất vọng. Ông có niềm ao ước được trò chuyện với ai đó. với một người bạn hiểu ông. Nhưng ông không có một người bạn nào trong cái ngôi nhà buồn tẻ bị Chúa ruồng bỏ này. Trừ olivia. Tất nhiên! Olivia! Nàng thông cảm và khôn ngoan. Ông sẽ đi và trò chuyện cùng nàng. Nàng sẽ nghe những nổi niền đau khổ của ông, một cách thông minh và nhẩn nại. Ông sẽ đi tới nảng ngy bây giờ. Ngay lập tức. Adam rời thư viện. Ông lên cầu thang hai bậc một, lòng bừng một nghị lực mới, lẫn với nổi nhẹ nhỏm với ý nghĩ trò chuyện với Olivia, cởi mở lóng mình. Khi tới cầu thang giữa thì chiếc đồng hồ cũa ongy6 nội trong phòng điểm 12 tiếng. Ông đứng sững lại "điên" ông lẩm bẩm. Ông không thể nào đến phòng của Olivia khuya khoắt như thế này. Như thế sẻ là một sự đột nhập không thể nào tha thứ được. Lúc này chắc nàng đả lên giường và ngủ rồi. Ông tiếp tục bước lên cầu thang chậm chạp hơn. sự dẻo dai đả rời bỏ bước chân ông, hai vai ông trĩu xuống.
Adam dừng lại ở cửa phòng ngủ của ông, tay ông để vào quả đấm cửa rồi ngược lại với ý nguyện của mình, nhưng hết sức có cân nhắc, ông tiếp tục đi xuôi hành lang tới phòng của Olivia, bị thúc đẩy bởi một lực nào đó mạnh hơn chính bản thân ông. Một vệt sáng ở dưới chân cửa cũa nàng. tinh thần ông phấn chấn. Nó cho ông can đản mà ông cần. Trước khi ông kịp gỏ cửa phòng mở tung, một suối ánh sáng ùa vào hành lang tối tăm. Adam giật mình và loá mắt trong chốc lát, ông chớp mắt nhiều lần. Olivia đứng in bóng lên ánh sáng từ những ngọn đèn phía sau nàng. thân hình mảnh mai của nàng trông siêu thoát gần như là không thật. Ôn không nhìn được nét mặt nàng vì nàng đứng trong bóng của chính mình.
Adam ngó nàng, không thốt được một lời.
Olivia mở cánh cửa rộng hơn và không nói một lời, nàng lùi vào phía trong lấy chổ cho ông bước qua. Ông bước vào trong phòng và mặc dù vốn là người duyên dáng tế nhị, ông rất phiền muộn thấy mình hoàn toàn cứng họng. Ông không biết mình sẽ nói gì với nàng. tất cả những ý nghĩ trước đây đã trốn sạch khỏi đầu ông. Olivia nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi tựa mình vào cánh cửa, một vẻ dịu dàng hiện trên khuôn mặt nàng. Adam đi lượm lờ một cách sợ sệt, một bóng cao lớn, miệng ông khô. Nàng ngước nhìn ông chờ đợi.
Cuối cùng Adam hắng giọng bối rối." Tôi xin lổi đã tới quá muộn, Olivia, ông bắt đầu, vắt óc tìm ra một lời giải thích hợp lý. Ông hít một hơi dài. Nhưng tôi- tôi-không thể ngủ được vì vậy tôi xuống nhà để uông một tí chút" ông chỉ cái ly trong tay rồi mĩm cười đau khổ:"Trong khi đi về phòng, tôi mới chợt nhớ ra rằng tôi chưa cám ơn Olivia vì đã sắp đặt một bửa tiệc tuyệt vời như vậy. tôi xin cảm ơn tất cả những điều Olivia đã làm để khiến cho nó thành công to lớn đến như vậy."
-" Ôi, Adam, xin anh" Olivia thốt lên nồng ấm." Amh biết là tôi rất thích đải khách. tôi hết sức thích việc đó."
_" Dù sao tôi cũng sẻ là kẻ vong ơn nếu như không bày tỏ niềm cảm kích của tôi đối với Olivia." Adam nói. Ông đả bắt đầu thở dể dàng. Ông cũng thấy trong lòng nhẹ nhỏm hơn vì đả giải quyết dược vấn đề vào phòng nàng ở chừng mực khéo léo nào đó.
Olivia không trả lời. Nàng tiếp tục nhìn ông dò hỏi. Một nét cau mặt làm nhăn vàng trán mịn màng của nàng, đôi mắt nàng rất xanh, không rời khỏi khuôn mặt ông. Ông uống quá nhiều, nhưng ông không say, nàng nghĩ. Ông hoàn toàn làm chủ bản thân. Một con ngưới lịch sự hoàn toàn, như bao giờ. Dưới cái nhìn chăm chú của nàng, Adam nhận ra tình trạng nhếch nhác của mình. Ông nhận ra rằng không những ông không mặc áo vét mà óa sơ mi của ông còn phanh hết cả ngực, ca vát lòng thòng quanh cổ. Ông lại bối rối, lúng túng với vạt áo trứơc, cố gắng khép lại, mà không được. Ông mĩm cười yết ớt:” Thôi, tôi xin phép Olivia. Tôi không muốn làm phiền chị nữa. Nếu như không nhìn thấy ánh diện phòng chị thì tôi đã chẳng dám vào.”
Adam bước một bước ướm thử về phía cửa. Olivia không có ý định mỡ cửa. Nàng vẫn tựa vào cánh cửa, nét mặt bình thản, vẻ bề ngoài không thay đổi, nhưng trái tim nàng thì run rẩy, và những lan sóng hốt hoảng xo qua. Sau một lát im lặng kéo dài, nàng ngước lên nhìn ông và nói nhẹ nhàn, “Đừng đi, adam. Xin hãy ở lại nói chuyện một lúc. Tôi không mệt mỏi chút nào. Tôi đang đọc như anh thấy đó”. Nàng phác một cử chỉ về phía tờ báo trên bàn gần ghế sôpha.
_ “ Tờ tạp chí của anh đó”, nàng nói thêm, hy vọng lới nói nghe có vẻ hờ hững. Khi ông không trả lời nàng nói vội vã. “Trừ phi chính anh muốn đi”
-“Không, không. Tôi không muốn”, ông ngắt lời kiên quyết. Nhận thấy lo ngại mà ông đã quá hăng say, ông dịu giọng lại:”sự thực, tôi rất thích nói chuyện với chị, Oliviva ạ. Tôi hoàn toàn tỉnh ngủ để nghe tất cả những câu chuyện sôi nổi đêm nay, tôi chắc thế”, ông lẩm bẩm với một tiếng cười lo ngại nhỏ. “ Trừ phi chị chắc rằng tôi không làm chị phải thức giấc”.
-“ Không, không hề. Xin anh tới gần lò sưởi, Adam ngồi cho thoãi mái”, Olivia nói, nàng đi lại một cách duyên dáng trong phòng, nổi hốt hoảng của nàng giảm đi. Nàng quan sát người ông, ông tháy mùi nước hoa nàng thoang thoảng, một cái gì nhẹ và gợi cảm. Tên của nước hoa ông không nhớ, nhưng mùi hương của nó vẩn còn động lại trong mũi ông.
Adam thong thả theo nàng đến ben lò sưởi. Olivia ngồi xuống chiếc sôpha trước ngọn lửa. Adam ngồi bên cạnh nàng cũng là điầu hết sức tự nhiên thôi nhưng ông không ngồi.
Ông cẩn thận tránh chiếc ghế sôpha và bông mình xuống cái ghế gần đó.
Olivia ngồi tựa vào đống gối, vuốt nếp vái rồi nhìn sang Adam mỉn cười. Một nụ cừơi âu yếm làm Adam thấy nhói ở tim, ôngnhìn nàng sững sờ. Nàng đã thay chiếc áo dạ hội để mặc chiếc áo lụa mền trang trí kiểu dông phương; chỉ khác thế thôi còn trong nàng cũng y như lúc ở dạ tiệc. Ông không bao giờ thấy nàng đẹp như thế trong suốt hai mươi năm ông biết nàng.
Ông cuối đầu nhận ra là mình nhìn nàng qua chăm chú. Ông mín môi lại ngó đăm đăm vào ly rượu rồi nâng ly lên miệng lơ đểnh. Ông xấu hổ thấy tay mình run.
Quan sát ông, ngồi trên sôpha, olivia nghĩ: Anh ấy hồi hộp quá, nếu như mình có thể làm cho anh ấy thoãi mái, dể dàng, có lẽ anh ấy sẽ ở lại. vì vậy nàng nói, “ Buổi tối đẹp quá, Adam.”
Adam cứng người lại. “Tối nay chị nghĩ như thế nào về Adele?”, ông hỏi đột ngột rồi nói tiếp vẩn bằng một giọng như vậy. “Tôi rất vui thấy cô ấy tự chủ như vậy. Nhưng rồi tôi bổng nảy ra ý nghĩ lúc ở trong phòng khách sau bửa ăn, là cô ấy bình thường quá đến độ trở thành-vâng- trỏ thành hầu như la bất bình thường”.
Olivia nhìn Adam thảng hốt. “ tôi chắc cô ấy đã đóng một trong những vai của mình, Adam ạ; thỉnh thoảng cô ấy làm như vậy khi cô ấy phải dưong đầu với một tình thế mà cô ấy thấy là khó khăn. Tôi nghĩ đó là cách duy nấht cô ấy có thể ứng xữ với mọi người. Cô ấy rút lui hiểu theo một nghĩa nào đó vả đeo một cái mặt nạ để che giấu tình cãm thật của mình”.
Adam trầm tư khi ông lắng nghe những lời của nàng.” Vâng tôi nghĩ những lời của chị là đúng Olivia a”; ông nói. “ đúng là như thế, chhị nhận ra điều đó thật là sắc sảo quá”.
Một nụ cười hiện trong đôi mắt Olivia “ cô ấy là chị của tôi mà”. Nét mặt nàng nhuốm buồn. Từ lâu nàng đã biết những mâu thuẫn nội tâm sâu sắc của Adele, sự bất lực của Adele để tạo ra mối quan hệ vững bền với mọi người, nhất là đối với Adam, và nàng thở dài:” Từ khi đến Fairley, tôi thực sự cố gắng giúp cô ấy; nhưng cô ấy quá cảnh giác, quá hung hăng nên thật là khó”. Olivia nghiêng người về phía trước căng thẳng nói tiếp: “Adam, anh có biết không, mặc dù nghe nó có vẻ lạnh lùng, tôi cảm thấy cô ấy nghi ngờ tôi”.
-“ Nó không có vẻ gì là lạ lùng hết, dạo này cô ấy cũng như thế đối với tôi.” Ông nói. “ Đứng về một mặt mà nói, tôi xin lỗi tôi đã không nói về tình hình sức khỏe của Adele với chị khi chị mới đến đây vào tháng hai. Nhưng tôi không muốn chị bận tâm vô ích. Tuy vậy tôi phải thú nhận là tôi cũng hơi lo ngại vè cô ấy từ năm ngoái. Thái độ cư xử của cô ấy kỳ lạ đến nổi”.
Adam dừng lai, tìm một từ thích hợp, cuối cùng ông nói:” Thái độ cư xữ của cô ấy thực tế khá là phi lý. Không còn cách nào khác để miêu tả nó. Tuy nhiên, sáu tháng gần đây, cô ấy tiến bộ đáng kể, vì thế tôi không muốn làm chị hoảng hốt không cần thiết? Ông mĩn cười yếu ớt. lộ vẻ hổ thẹn. Vả lại chị cũng quá bận rộn với việc điều hành công việc của nhà này từ khi chị tới”.
Olivia đổi thế ngồi và vắt chân. Trái tim nàng thông cảm với ông. Trông ông trẻ con và và bất lực quá. “đúng lýanh nên nói với tôi, anh Adam. Gánh nặng dược san sẻ bao giờ cũng đỡ đi rất nhiều”, nàng nói thông cảm. “ Tôi biết Andrew Melton giúp ích dược cho anh rất nhiều. Ông ta bảo với tôi là thỉnh thoảng có bàn chuyện Adele với ông ấy. Lần mới đây nhất khi tôi gặ ông ấy, ông ấy có vẻ phấn khởi và lạc quan về” – giọng nói của Olivia ngập ngừng và nàng dừng lại. Adam thấy ông không thể gặp ánh mắt của nàng. Ông nói: “ Chị có dịp gặp Andrew Melton bao giờ?”.
Ông nói gay gắt, Olivia lại giật mình. “Sao. Ông ấy đến dự một số chiuê đải của tôi ở Luân Đôn và ông ấy đưa tôi đi nhạc kịch, và hòa nhạc một vài lần”. Nàng nói một cách lặng lẽ kinh ngạc về thái độ của ông. Tất nhiên ông ấy hỏi tôi về Adele. “ Tôi hy vọng anh không nghĩ rằng Andrew Melton lại đi phản bội một điều tâm sự”. Khi ông không trả lời, nangw nói bằng giọng tha thiết hơn,”Anh không nghĩ thế chứ, phải không?”
Adam phớt lờ câu hỏi đó. Cơn giận của ông đang trải qua lúc này rất mảnh liệt. “ Vậy là chị đã gặp Andrew rất nhiều?”, cuối cùng ông nói bằng một giọng căng thẳng.
“ Không có gì là sai trái trong việc đó chứ, Adam? Việc tôi, thân mật với Andrew ấy? Xét cho cùng, chính anh giới thiệu chúng tôi mà. Bây giờ trông anh có vẻ không tán thành”. “ Không tất nhiên là không có chuyện gì sai trái trong việc chị gặp ông ta. Và tôi cũng không hề không tán thành”, ông nói giọng thấp.
-“Ồ có đấy”, Olivia nghĩ mặc dù nàng chưa biết được lý do để giải thích cho thái độ của ông. Ông và Andrew là hai người bạn xưa nấht và thân nhất. nàng ngồi lại trên sôpha, để hai tay vào lòng và không nói gì. Nàng không muốn làm ông phiền thêm.
Adam không thể tránh mặt mình nữa. ông buộc phải nhìn nàng. Mắt họ gặp nhau. Ông nhìn thấy những câu hỏi của nàng trong đó, sự bối rối và tổn thương trên nét mặt nàng. Môi nàng hé mở dường như muốn nói, nhưng không một lời thaót ra. Nàng thật đáng yêu, ông nghĩ. Nhưng có cái gì đó mong manh, dể rạn vỡ ở nàng lúc này. Trái tim ông xốn xang, ông vẩn tiếp tục nhìn vào trong mắt nàng, đôi mắt xanh như màu thủy cự, một niềm khao khát kỳ lạ lan tỏa trong người ông. Ông muốn vòng tay quanh người nàng, ôm nàng sat vào người ông, xin náng tha thứ cho sự thô lỗ của mình, xua tan nỗi đau buồn trên mặt nàng bằng những nụ hôn của ông. Bằng những nụ hôn của ông. Ông kinh hoàng.
Thế rồi ông hiểu. Adam Fairley nhận ra một cách hết sức rỏ ràng sự xôn xao, sự căng thẳng, sự bồn chồn của mình là vì sao. Ông đột ngột dứng lên và nắm lấy bệ lò sưởi.
Đồ điên, ong nghĩ, đồ điên. Mày ghen. Lúc trước thì với Bruce McGill khi anh ta quanh quẩn với Olivia và mày ghen với Andrew Melton bởi vì anh ta xứng đáng làm chồng hơn. Mày sẽ ghen với tất cả mọi người đàn ông nhìn nàng. Mày ghen bởi vì mày muốn nàng cho riêng mày.
Ông cảm thấy máu dồn lên mặt. Một cảm giác nôn nao trong lòng và ông sẽ không bao giờ có thể nhìn lại nàng mà không để lộ tình cảm của mình. Ngó nhìn đăm đăm vào lò sửơi ông nhận ra một cái ly trong tay mình. Trong mê hoảng, ông nâng nó lên môi giá lạnh của ông và ngửa cổ uống một hơi.
Olivia cảm nhận, hơn là nhìn thấy, sự bồn chồn của ông bởi bởi vì mặt ông bị che khuất. Nàng ngồi yên lặng và chờ đợi hy vọng ông sẽ tâm sự với nàng.
Nàng liếc nhìn ông qua khóe mắt, nàng cố kiềm bản năng muốn nhoài ra để bàn tay mình lên cánh tay ông an ủi. Ông quay đầu lại, mắt ômg lộ ra. Nó khắc khổ, dôi môi ông nhợit nhạt gần như trắng bệch. Một tay ông nắm bệ lò sưởi, bắp thịt ở mặt ông rần rật.
-“ Adam! Adam! Trông anh lạ quá kìa. Có chuyện gì thế?”. Nàng kêu to.
Ông mơ hồ nghe thấy tiếng nói của nàng. Ông nhắm nghiền mắt lại rồi mở nhanh. “Không có chuyện gì đâu. Tôi hoàn toàn không sao hết”, ông nói cụt ngủn. ông phải ra khỏi chổ này, ngay lập tức. Trước khi ông hành động một cách ô nhục. Làm ô danh của ông. Tự biến mình thành một thằng hề. Ông không cử động, ông thừa nhận với mình, với cảm giác khủng khiếp, là không thể cử động được. Thế nhưng với lương tâm của ing6, ông phải đi. Ông không thể lạm dụng vị trí của mình trong ngôi nhà này, từa cơ hội nàng đang ở nhà ông. Như một kẻ mộng du ông đi qua sàn.
-“Adam! Anh đi đâu thế?”, Olivia gọi với theo nàng đứng lên. Mặt nàng xám ngoét. Giọng nàng run lên, nàng kêu to:”Tôi đã làm gì phật ý anh, Adam?”.
Ông chầm chậm quay gót lại nhìn thẳng vào nàng. Ông để ý thấy nổi quan tâm trên nét mặt nàng, sự hốt hoảng traong mắt nàng, ông cảm động nhứ chưa bao từng bao giờ lại cảm động đến như thế trong bao nhiêu năm nay. Làm sao em có thể làm phật ý anh dược, em thân yêu? Ông nghĩ. Một lần nửa, ông lại có niềm ao ước thôi thúc nhào ra kéo nàng vào trong cánh tay ông. Ông nuốt mạnh nước miếng “ Chị không làm gì hay nói gì phật ý tôi cả, chị Oliviva”, ông trả lời,cố gắng nói giọng bình thường.
Ông do dự, và trong phút giây do dự ấy ông yếu đi, Adam Fairley thất trận:
-“ Tôi chỉ địng đi xuống thư viện kiếm ly rựou và một điếu xì gà”, ông nói dối. Trong khi nói, ông biết ông không thể dối nàng. Ông không thể để nàng ở đây một mình chừng nào cái nhìn sợ sệt vừa bối rối vẫn còn trong mắt nàng.
-“ Tôi có một bình rượu đấy, nàng dựa tay về phía bàn chân quỳ, nhưng tôi sợ lả không có xì gà. Tất nhiện là có nhiều thuốc lá”, không dợi ông trả lời, Olivia cầm chiếc ly ông để trên mặt lò sưởi, đi một bước về phía bàn chân quỳ trước cửa sổ.
Ông sải bước qua phòng đở lấy cái ly trên tay nàng. Tay ông chạm vào tay nàng, ông cãm thấy những làn sóng điện nhỏ chạy trên cánh tay ông.: Xin Olivia cứ ngồi xuống tôi sẽ làm lấy”, ông nói kiên quyết. Ông ấn nàng nhẹ nhàng xuống sôpha. Ông thấy hình như da thịt nàng đốt những ngón tay ông qua lan lụa mỏng của chiếc áo dài nàng đang mặc.
Adam đứng ở bàn chân quỳ, lưng quay lại phía nàng, tay ông nắm lấy cổ chiếc bình thon bằng pha lê. Ông nhắm mắt. Ôi, trời ơi. Ta yêu nàng. Ta đả yêu nàng bao nhiêu năm nay, ông nghĩ. Tại sao ta lại không nhận ra điều đó trước đây? ta cần nàng. Trời ơi. Ta cần nàng biết mấy. ta cần nàng hơn bất cứ người phụ nữ nào. Nhưng anh không thể có dược nàng đâu, một giọng khẽ từ trong tiềm thức của anh đáp lại. Bàn tay ông nắm chặt chiếc bình. Ông phải làm chủ mình và làm chủ những xúc cảm của mình. Ông không được làm nàng luống cuống hay hoảng sợ. Ông phải cư xử bình thuongừu như tất cả mọi lần có sự hiện diện củ nàng như mọt ngừoi đàn ông lịch sự có danh dự.
-“Olivia, tôi mở cửa sổ có dược không? ở trong này nóng kinh khủng”, cuối cùng Adam nói.
-“ Vâng anh mở cửa đi?” Olivia nói lặng lẻ, sự hốt hoảng của nàng đã giảm, nhưng nàng vẩn còn bàng hoàng vì hành vi của ông. Olivia vẩn theo dỏi Adam đi qua phòng với ánh mắt lo ngại, vẻ mặt đấy quan tâm. Nhưng đột nhiên tất cả mọi sự chú ý của nàng dồn vào ông. Ông đang nhoài ra bàn để mở cửa sổ, thân hìng ông nghiêng nghiêng chiếc áo sơ mi lụa căng ra qua tấm lưng rộng, đôi vai và cánh tay, thể lực cường tráng của ông lộ sau lần vải, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn khi ông cử động uyển chuyển. “ Anh ơi” nàng nghĩ “Anh yêu”
Adam thở mạnh bên cửa sổ. Sau nhiều giây ông cầm bình rượu, hai chiếc ly đem trở lại sôpha. Ông nhìn xuống Olivia và mỉm cười: “ tôi nghĩ chị có thể uống cùng tôi, Olivia”, ông nói giọng vững vàng. “ Uống một mình không vui”, ông rót hai ly rượu, đưa cho nàng một.
-“ Cám ơn anh”, nàng nói và mĩm cười đáp lại.
- “ Tha lổi cho tôi đã cư xữ thô lỗ trước đây”, Adam mói và ngồi xuống 1 chiếc ghế. “ tôi thật quạ kệch đã để những nổi ưu phiền cũa tôi chế ngự, trong một giớ khuya khoắt như thế này”. Ông duỗi dài chân ra và thong thả, tựa mình vào ghế, nghỉ. Tiếng thình thịch trong trong đầu ông đã giảm và cái đau nhói trong ngực ông đã biến mất. ý nghĩ duy nhất của ông là giải tội với nàng và làm cho nàng thoải mái.
-“ Anh không cần phải xin lổi, Adam, và nếu như anh cần một bờ vai để tựa thì có tôi ở đây”, nàng nói dịu dàng. Nàng nhìn ông hết sức âu yếm.
- “ Tôi biết như vậy, Olivia, ông dáp. Ông cuối xuống để cầm chiếc ly để trên bàn lên. Áo sơ mi của ông mở ra để lộ bộ ngực và đám lông hung hung. Olivia nhìn ông qua miệng ly, bổng thấy mình đỏ bừng mặt. Tim nàng rộn lên. Nàng vội cuối mặt.
-“ Tôi sẽ quấy rầy chị với những vấn đề khó khăn của tôi đêm nay”, Adam nói tiếp lặng lẻ. “ Nhất là sau một buổi tối vui vẻ nư thế này. Chị ạ, cho mãi đến tận hôm nay ngôi nhà này là một nấm mồ thực sự không tiếng cười, không niềm vui, không còn gì hết; Từ nay mọi sự đã khác rồi”, ông thốt lên. Ông châm một điếu thuốc, cảm thấy trong người đột nhiên thoải mái.
Olivia quan sát ông một cách tư lự. nàng thấy trong Adam tất cả những phẩm chất mà nàng ngưỡng mộ và kính trọng nhất. Trí thức và học vấn của ông luôn luôn lộ rõ. Đôi mắt nàng đọng trên khuôn mặt đẹp trai của ông. Trông ông độc đáo và có duyên, nàng nghĩ. Và đôi mắt thật đẹp. To và trong sáng rất khác với đôi mắt của chồng nàng. Mắt chồng nàng nhỏ, đen và sâu. Charles luôn luôn được coi là đẹp trai. Riêng nàng tâhý anh ta quá to béo phây phây, không thể coi là đẹp trai được. Nàng không hề yêu charles. Tội nghiệp cho Charles đã qua đời. Cha nàng đã sắp xếp cuộc hôn nhân này.
-“ Chị nghĩ gì mà mãi mê thế”, Adam nói và nhìn nàng chăm chú, ông hiểu rõ cuộc độc thoại nội tâm cũa nàng.
Olivia nhỏm dậy, giật mình ra khỏi cơn mơ và không cảnh giác nữa nàng nói: “ Tôi đang nghĩ đến Charles”.
-“ Ồ tôi hiểu. Thì ra là như thế”. Adam chăm chú nhìn xuống mũi giày của mình vì thế nàng không nhìn thấy nét biểu hiện trên mặt ông. Nếu như ông thành thật với chính mình thì ông phải thừa nậhn rằng ông cũng ghen với Charles.
Gời đây ông nói một giọng dịu dàng “ Chị có hạnh phúc không? Oliviva. Gần đây tôi thường tự hỏi điều đó”.
-“Tất nhiên là tôi hạnh phúc”, nàng kêu lên. Anh ấy có hình dung- anh ấy có thể nào tin là nàng đang thương tiếc Charles? “ Tại sao anh lại nghĩ tôi không hạnh phúc?”
Một nụ cười yếu ớt nở trên môi ông. “ Thực ra tôi không biết. tôi nghĩ chắc bởi vỉ chị còn trẻ và đẹp. tôi tin chắc rằng chị có những người cầu hôn khác như Andrew Melton chẳn hạn”, ông cố cười: “ Sao tôi nhìn thấy ánh trong mắt của Bruce McGill đêm nay, và còn nhiều quý ông khác đang mong đợi’.
Olivia nhấp nháp ly rượu. Đôi mắt nàng sáng long lanh và không dời khỏi mặt ông. “ Andrew không phải là người cầu hôn”, nàng nói. “ Anh ấy là một người bạn tốt, thế thôi. Tôi cũng không để ý tớ Bruce McGill mà”. Nàng nhìn ông hồi lâu. “ Thực sự, tôi không để ý tới bất cứ một người đàn ông nào”, nàng thốt lên mạnh mẻ hơn. Và nghĩ: chỉ nghĩ tới anh thôi anh yêu, nhưng anh là chồng của chị gái em và vì thế anh không bao giờ biết được.
Adam đưa tay vuốt tóc một cách nóng nảy. “ chị muốn nói là chị không nghĩ tới việc lấy chồng à?”, ông thúc giục. “ Không, vì tôi không có ý định lấy chồng. Không bao giờ, Oliviva do dự, rồi nói:” adam, tôi hơi lạnh. Anh làm ơn đóng cửa sỗ hộ, dược không?”.
-“Có ngay”, ông nói và nhảy lên.
Khi ông quay lại, Olivia ngồi nhích ra mép sôpha.” Adam, anh làm ơn ngồi đây, bên cạnh tôi. Tôi có điều muốn hỏi anh”.
Ông không còn cách nào khác phải buông mình xuống sôpha. Ông làm việc này một cách lâm lì, tránh sự động chạm nhỏ nhất đối với nàng.
-“ Sao, Olivia? Có chuỵên gì thế cưng?”
-“ Tôi hơi bối rối vì anh hay nói đúng hơn là anh đã bồn chồn trước đó, tôi biết anh không muốn trò chuyện về những vấn đề của anh đêm nay. Nhưng anh có thể tâm sự cùng tôi không?”. Nàng mĩm cười với anh dụi dàng nhất. “ Nói với một người bạn đôi khi cũng có ích, và tôi không muốn nhìn thấy anh đau khổ”.
Adam tự hỏi làm thế nào để tháo gở cho mình. Chắc chắn là ông không muốn cho nàng biết những lý do cho việc bồn chồn của ông trước đó. “ Chẳng có chuyện gì phải thảo luận cả Oliviva”, cuối cùng ông nói.
-“ Tôi cho rằng tôi lo lắng về các con, nhà máy và tờ báo chỉ là những chuyện lo lắng bình thường hàng ngày cũa một người ở vị trí như tôi nhưng không có gì là nghiêm trọng cả”, ông nói một cách khéo léo.
-“ Và anh cũng lo lắng về Adele đúng không?”, nàng hỏi ướm. “ chừng mực nào đó”, adam thú nhận, anh không muốn nghĩ tới vợ mình.
- “ Xin anh đừng lo lắng về sức khỏe của cô ấy quá nhiều. cô ấy đả khá hơn rồi. chính anh đã nói với tôi như vậy mà, và Andrew cũng đông ý. Và đã có tôi ở đây giúp đở anh. Để làm cho mọi việc dể dàng hơn với anh, Oliviva nói bằng một giong an ủi.
“ Nhưng vài tháng nửa chị cũng sẽ đi. Chị nói chị phải trở về Luân Dôn vào tháng bảy”.
-“ Ồ, adam anh biết là tôi sẽ ở lại đây chừng nào mà tôi còn cần thiết”.
- “Thật thế ư?”, Adam thấy tâm hồn lâng lâng.
Nàngmĩm cười: “ Có phải điều ấy làm anh lo ngại không? Anh biết tôi thích ở đây. Ở Luân Đôn, tôi hoàn toàn cô đơn mặc dù tôi rất bận rộn và đầy bạn bè, Adele lũ trẻ và anh, sao, anh là gia đình duy nhất mà tôi có bây giơ”. Như tuân theo bản năng, nàng nghiêng người để tay lên đầu gối anh một cách an ủi. “ tôi sẻ ờ lại đây lâu chừng nào mà anh nghĩ rằng tôi còn cần thiết”.
Adam không thể trả lời được. Ông chỉ có thể nhìn xuống bàn tay nàng. Nó đặt trên đầu gối ông, mềm, mát và trắng như một con bồ câu bât1 dộng. nhưng nó cháy bỏng qua lần vải quần ông như thép nung. Ông cảm thấy sức nóng dâng lên cổ ông, lan khắp mặt ông. Tim ôngbắt đấu đập nhah hơn, ông phải cắn môi để trấn tỉnh lại. ông cầm lấy bàn tay nàng, định đặt nó lại một cách yên ổn trong lòng nàng. Nhưng, khi ông cầm lấy nó, ông thấy ngón tay mình từ từ nắm chặt lấy tay nàng và ông cảm thấy nàng run lên. Ông nhìn vào mắt nàng. Mắt nàng sẩm quá gần như đen. Nó chứa đầy một nổi buồn lạ lùng mà gần đây ông thường để ý thấy.
Olivia nhìn lại chăm chú, rồi, với một chút choáng váng nàng nhận thấy sự ham muốn trần tục trên mặt Adam, nhìn thấy cái nhục dục trên đôi môi hé mở kia, nghe tiếng thở gấp của ông và nàng sợ. Không phải sợ Adam Fairley. Sợ chính nàng. Nàng nhẹ nhàng rút tay ra và từ từ nhích ra xa khỏi ông.
Một vẻ đau đớn hiện trong mắt Adam và trước khi ông kịp ngăn mình, ông đã nghiêng người ra, cầm lấy tay nàng, đưa lên môi. Ông gở nghững ngón tay nàng ra hôn vào lòng bàn tay, ép chặt vảo miệng ông. Ông nhắm mắt. Ông nghĩ mình sẽ nổ tung ra mất.
Đầu Olivia ngửa ra sôpha và môi nàng run rẩy. Một bắp thịt nhỏ nổi trên chiếc cổ mảnh mai trắng ngần, cặp vú nàng nhấp nhô dướic làn áo, Adam nhích lại gần hơn. Ông nhìn sâu trong mắt nàng, đôi mắt vẫn đâu đây rất gần và cuối cùng ông đã nhận ra nét buồn đó là cái gì. Nó không phải là nổi buồn. Đó là một điều mong mõi, một niềm khao khát không ngụy trang và tất cả là dành cho ông. Ông biết diều đó mà không cần phải hỏi.
Niềm vui trào lên trong lòng ông. Ông cuối xuống, hôn nàng nghiêng miệng nàng dưới miệng ông dữ dội đến nổi răng nàng vập vào môi ông. Cánh tay nàng vòng quanh cổ ông, ép ông vào sát người nàng. Adam nghe thấy tim nàng đập thình thịch vào trái tim ông, toàn thân nàng run lên cũng như ông vậy.
Olivia cữ động khe khẻ trong vòng tay ông và lúc này ông cảm thấy bàn tay sờ miết vào bộ ngực để trần của ông. Ông vừa hôn tóc nàng, mặt nàng cổ nàng vừa lẩm bẩm gọi tên nàng, gọi nàng lan ngừơi yêu, ngưởi tình, người yêu duy nhất, nói với nàng những điều ông chưa hề nói với một phụ nử nào. Nàng đáp lại cũng cuồng nhiệt như thế, giọng nàng run lên đầy yêu thương và ham muốn càng làm cho ông rạo rực điên cuồng.
Đột ngột adam lùi ra và đứng lên. Ông nhìn xuống nàng. Mắt nàng mở to, dò hỏi.
Olivia nhìn lại Adam. Mặt ông phị ra, mắt ông bốc lửa và toàn thân ông giần giật một niềm ham muốn khi ông đứng vươn lên trước mặt nàng. Như bị thôi miên, ông không sao rời mắt khỏi nàng.
Bị cơn khát vọng xô đẩy, nổi thèm nhục dục bừng lên trong lòng ông sau bao nhiêu năm sống độc thân, dược khơi dậy bởi cơn mê say của Olivia, chếnh choáng vì men rượu, Adam Fairley không kìm lòng được nữa. Không nói một lời, ôngôm nàng lên trong đôi tay của mình, mang nàng qua sàn.
Olivia bám chặt lấy ông, đôi cánh tay nàng vòng riết lấy người ông, mặt nàng vùi vào mái tóc quăn, mềm sau gáy ông, nàng có thể nghe tiếng đập thình thịch của tim ông to như tiếng đập của chính tim nàmg. Nàng ghì chặt thêm.
Giây phút này, những nguyên tắc của nàng tan rả, những luật lệ nghiêm khắc nàng hằng đeo đuổi cũng bị buông lơi. Tất cả đều bị cuốn đi bởi sức mạnh của dục vọng và nổi khát khao nhau của hai người. Những tình cãm bị dồn nén bao nhiêu năm nay cuối cùng đã tung ra, bởi vì nàng cũng khôngsuy nghĩ nột cách hợp lý nữa. Nàng đã ở trong cánh tay người đàn ông duy nhất mà nàng yêu. Người đàn ông nàng đã thuộc về ngay từ ngày đầu tiên nàng gặp. Và bây giờ chĩ có điều ấy là có ý nghĩa.
Chân Adam run lên khi ông bước tới giường. mình không nên làm như vậy, ông nghĩ. Nàng là em vợ mình. Nó ngược lại tất cả những quan niệm của mình về tôn giáo, về đạo đức, về danh dự. Mình không nên làm như thế. Như vậy là không đúng, ông tự nhủ lòng. Và rồi, ông nghĩ: Nhưng ta cóc cần.
Adam để Olivia nhẹ nhàng xuống giường. nàng nằm trên gối, nhìn lên ông, mặt nàng vẫn còn trắng và căng thẳng, hơi thở vẩn gấp. Adam ngồi xuống mép giường cúi xuống nàng. Ông để tay qua cổ nàng, tháo chuổi vòng đeo cổ và cẩn thận bỏ đôi bông tai bằng saphia. Ông để chúng trên chiếc bàn trên giường, hai tay ôm lấy mặt nàng âu yếm. Ông hôn nàng thật lâu và thắm thiết. Rồi, nửa mỉm cười, ông đứng lên, đi nhanh tới cửa phòng ngủ. Ông nghe thấy nàng thở há ra. Ông quay lại nhìn nàng. Ông bắt gặp nổi đau đớn và kinh hoàng trên nét mặt nàng, nổi hoảng sợ tràn ngập ánh mắt nàng.
-“ Em đã đợi anh hai mưoi năm”, Oliviva thì thầm khe khẻ như một tiếng rên.” Đó là một nửa đời em, Adam Fairley ạ. Bây giờ anh không rời em nữa chứ?”
Adam lắc đầu: “ Không, anh sẽ không rời em, em yêu. Không bao giờ. Không bao giờ nữa”.
Mắt ông rời mặt nàng, một tay ông khóa cữa, tay kia ông bắt đầu cởi nốt khuy chiếc áo sơ mi lụa nhầu nát của ông.