Phù Dung chưa thấy có ngày mùa đông nào đẹp như ngày hôm nay... Vì cô vừa nhìn thấy ánh sáng chăng? Hay vì sự hiện diện của Mã Quốc Hào? Cô đang bị xâm chiếm bởi một cảm giác dịu êm mơ hồ khi lặng lẽ đi bên cạnh anh trên lối sỏi giữa những bức tường đá rêu phong phủ đầy. Tâm trạng đầy ăm ắp, nhưng dường như không ai muốn phá vỡ sự im lặng dịu dàng... Phù Dung vẫn cúi dầu để tránh nụ cười và ánh mắt luôn hướng về phía cô, nhưng cuối cùng cô phải đối diện với điều đó. Lần đầu tiên, cô nhìn thẳng vào mắt Quốc Hào. – Thật ra, anh không để ý gì đến cảnh vật ở trường phải không? Không một chút nào nhưng không có gì tôi muốn bằng được ở bên cạnh cô. – Như vậy là... có phải chúng ta không có gì nữa để ngạc nhiên về nhau? Câu hỏi được đặt ra như một sự khẳng định. Và rồi Quốc Hào đứng lại anh nhìn thật sâu vào mắt Phù Dung, và nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, vẫn dịu dàng như những ngày sống trong ngôi nhà dưới chân đồi. Anh nói: – Phù Dung! Chúng ta đã quen nhau từ rất lâu. Phù Dung nhớ lại mình đã tức giận như thế nào khi nghĩ rằng Quốc Hào đã bỏ rơi và lãng quên cô. Quốc Hào mỉm cười: – Tôi đã giữ lời hứa, đúng không? Phù Dung thú nhận: – Tôi nghĩ mình đã trải qua một giấc mơ... Quốc Hào đặt tay lên vai cô và điềm tĩnh nói: – Bây giờ cô đã thấy tôi có thật hay không? Những chữ hiện ra trong đầu óc cô để đáp lại làm Phù Dung sợ hãi, nhưng cô không giữ lại được. Cô đáp rất khẽ: – Anh có thật... Hai người vẫn nhìn nhau, Quốc Hào siết nhẹ bàn tay Phù Dung trong tay anh. Cô có cảm giác như ban tay mình đang cháy bỏng... cảm giác khủng khiếp mà thú vị tuyệt vời. Nhưng nỗi sợ hãi vẫn còn đó trong cô. Phù Dung rút bàn tay lại và ngoảnh mặt đi. – Tôi nghĩ, chúng ta nên trở về. Anh lặng thinh một lúc để nhìn Phù Dung thật kỹ, như một bác sĩ đang chuẩn đoán một trường hợp khó nói, và ánh mắt anh đầy thiện cảm. – Phù Dung, tôi rất muốn được gặp lại cô. Xin cô đừng từ chối. Lời nói của anh cũng dịu dàng và trầm ấm như con người của anh và điều đó làm Phù Dung hoảng sợ. Sợ cái điều khủng khiếp mà ngày xưa đã xảy ra với mẹ. Cô đáp, mắt nhìn xuống: – Tôi không biết. Rồi đổi nhịp bước thật nhanh. Một tiếng thét rùng rợn phá tan sự im lặng rồi một tiếng thét nữa, tiếp theo là tiếng khóc. Phù Dung nín thở. Đây là vở kịch thử nghiệm ở trường, nhưng những gì đang diễn ra trên sân khấu cũng khiến cô bị mê hoặc và cuốn hút. Ở đó, một đức ông chồng đang điên loạn vì bị tình phụ bởi một cô vợ xinh đẹp. Ông đã tìm cách trả lời, nhưng cuối cùng sự trả thù ấy đã thất bại trước lý trí của chính ông. Ông chỉ vào người phụ nữ đang bế trên tay một đứa trẻ: ''Hãy đi và mang theo chứng tích của sự phản bội ấy...'' Màn hạ xuống với tiếng khóc của người chồng kiêu hãnh và đáng thương. Phù Dung vẫn còn ngồi sững sờ... Xảo Vân huých cùi chỏ vào cô và nói nhỏ trong bóng tối. – Bạn hãy vỗ tay, bằng không sẽ phải trả lời với cha tôi, ông đang nhìn qua kẽ hở của tấm màn để xem ai không hoan hô kịch bản của ông và ông sẽ liệu cách trả thù đấy. Phù Dung bật cười và vỗ tay theo. Đèn bật sáng Xảo Vân dẫn Phù Dung vào hậu trường. Lúc này thầy hiệu trưởng Tôn Hy Văn đang ngồi ở ghế, soi mình trong một tấm gương ông đang nói chuyện với chiếc bóng của ông, nhưng nín lặng khi thấy con gái bước vào. Phù Dung bước đến trước mặt ông: – Con muốn thưa với thầy rằng con rất thích vở kịch. Ông Hy Văn gật đầu nhưng trái với sự tưởng tượng của Phù Dung ông buồn rầu nói: – Con thích à? Nhưng nó có làm cho con thật sự xúc động không? Nó có làm cho con nghĩ rằng phải nhảy lên sân khấu để an ủi người đàn ông đáng thương ấy không? Phù Dung tìm được câu trả lời trước sự chờ đợi của ông. – Con muốn bảo vệ đứa trẻ vô tội trong bi kịch ấy. Ông Hy Văn xoay ghế lại rồi buồn bã nhìn trừng trừng vào bóng mình trong gương. Buông tiếng thở dài. Tôi là kẻ thất bại, tôi là kẻ đáng nguyền rủa? ... Khi trở về phòng, Phù Dung vẫn còn bị ám ảnh bởi thái độ lạ lùng của thầy Tôn Hy Văn. – Cha bạn thường làm như vậy không? – Nói một mình? Trong mỗi cơn say, cha tôi thường ưa ngồi một mình và tự oán trách mình. Có lẽ đó là một tâm bệnh. Tôi lo sợ rằng một ngày nào đó nó sẽ hủy diệt ông, cũng như hủy diệt gia đình tôi. Phù Dung, bạn có nghĩ tình yêu là sự hủy diệt không? – Tôi đang cố gắng để cho điều đó đừng bao giờ xảy ra. Tuy không tâm sự những bí mật cuộc đời, nhưng đôi bạn chung phòng vẫn cùng nhau san sẻ và xoa dịu những nỗi buồn. Phù Dung đã rất chân thành, chỉ trừ một điều liên quan đến người đàn ông mang tên Mã Quốc Hào. Đó là lúc cô yên lặng... Những ngày vừa qua, đối với Phù Dung là một thử thách đau đớn. Đêm nào nhân viên bảo vệ cũng đến báo cho cô biết có một người thanh niên gọi cô ở máy điện thoại chung của tập thể. Cô không bao giờ trả lời máy và lần cuối cùng cô nói: ''Hãy nói giùm anh ta đừng bao giờ gọi điện cho tôi nữá'. ... Thế rồi, một ngày, hai ngày, rồi một tuần lễ trôi qua, anh ta không gọi nữa. Không một lần nào nữa, những nỗi lo sợ của cô đã được hình thành. Nếu anh thật sự quan tâm, anh đã gọi nữa. Cô lao vào công việc học hành và làm việc thêm ngoài giờ để kiếm tiền đóng học phí nhưng mỗi tối khi trở về phòng ngủ, cô đã nửa lo sợ nửa hy vọng anh lại gọi điện cho cô. Nhưng điều đó không bao giờ xảy ra nữa. Như vậy anh đã lãng quên cô, giống như người đàn ông đã bỏ rơi mẹ cô ngày xưa. Không để ý đến vẻ trầm tư của Phù Dung, Xảo Vân hớn hở nói: – Cuối tuần là ngày sinh nhật của mình. – Tôi sẽ có quà cho bạn. – Sự hiện diện của bạn tại buổi tiệc mừng chính là món quà quý giá nhất. – Sẽ không giống lễ hội đêm Giáng sinh chứ? Phù Dung đã thề không để cho cuộc đời mình phụ thuộc vào Tôn Xảo Vân. Xảo Vân nói: – Tôi đã từ bỏ những lễ hội như thế, kể cả Châu Thẩm Ngôn. Xảo Vân lại nhắc đến anh chàng mà Phù Dung đã gặp trong đêm Giáng sinh. Cô nhớ lại hình ảnh của họ lúc đó. Thật khó mà hiểu nổi điều gì đang xảy ra trong tâm trí Xảo Vân, cô đang làm gì với cuộc đời mình... – Thẩm Ngôn làm sao? – Anh ta thật là thứ người không thể chịu nổi mình đã gặp lại anh ta trong những hộp đêm. Chúng mình bị hút vào nhau khủng khiếp và anh ta đã hỏi cưới mình. – Bạn chịu không, Xảo Vân? Xảo Vân đờ người ra như tượng gỗ trong một lúc, rồi đáp: – Người mình muốn cưới là Mã Quốc Hào! Đứng trước gương soi, Phù Dung cài lên tóc chiếc kẹp nơ màu trắng đi với bộ áo lụa cô mặc để dự buổi tiệc mừng sinh nhật của Xảo Vân. Cô vẫn luôn nghĩ đến sự khác biệt giữa họ.... Tòa biệt thự họ Tôn sang trọng như một cung điện. Từ cửa mái vòm với những hình chạm trổ, người ta đưa Phù Dung đến một căn phòng xinh đẹp như dành cho những nàng công chúa. Những tấm màn bằng ren và kim tuyến thật lộng lẫy lũ xuống ở các cửa sổ. Nơi dành cho buổi tiệc thật huy hoàng tráng lệ với đầy những hoa tươi và sáng trưng dưới những chùm đèn reo bằng pha lê. Cả một đội quân những người phục vụ được cải trang thành những quân lính và cung nữ trong triều đình. Họ chào mời khách khi tiếng nhạc bắt đầu trỗi lên. À, thì ra sự giàu sang là như thế này, cô nghĩ thầm: “Không có sự xấu xí xung quanh là cảnh đẹp, cái gì cũng đẹp. Sự phô trương một cách hoàn hảo, khiến Phù Dung không thể không tự hỏi, cô có muốn đổi chỗ với Xảo Vân hay không? Để trở nên giàu sang và đầy tham vọng? Không! Phù Dung thích là mình. Sự đảo ngược những vai trò phỏng có ích gì? Nhất là bây giờ... Xảo Vân xuất hiện trước mặt Phù Dung với chiếc áo dạ hội màu huyết dụ, để lộ đôi vai trần và một phần ngực đầy gợi cảm. Cô ta nói giọng kéo dài để củng cố sự duyên dáng. – Không biết tại sao tôi không tìm thấy ai tuyệt hảo như bạn. Bạn đã chuẩn bị chưa? Đã đến lúc trình làng rồi đấy! Phù Dung mỉm cười để giấu tiếng thở dài khi Xảo Vân kéo tay cô đi. Họ đến gần một phụ nữ trang phục sang trọng đang lấy rượu ở một cái khay. Xảo Vân nói với nụ cười đầy kiêu hãnh: Bây giờ để tôi giới thiệu với bạn một người rất hấp dẫn, rất quan trọng. Đây là mẹ tôi, cựu hoa hậu Lâm Tuệ Bình. Phù Dung tin rằng mình đã có chút ấn tượng về cái tên này, nhưng cô chưa kịp nhớ ra thì Xảo Vân đã nói tiếp: – Còn đây là Lục Phù Dung, bạn của con. Và người đàn bà Lâm Tuệ Bình đã nhắc cho Phù Dung nhớ lại bà là ai. Giọng nói lạnh lùng rất hợp với vẻ kiêu sa của bà. – Cái tên này nghe có vẻ quen quá. À! Thì ra là cô bé nhà quê ngày nào vẫn theo mẹ đến trang trại làm việc đây mà. Trông ra dáng lắm. Cô đã cảm ơn Trịnh Quân Đình chưa? ông ta, đúng là một ''bạch y hiệp sĩ''. Cuộc sống của gia đình cô thế nào, cô Phù Dung? Phù Dung đã bắt đầu cảm thấy không thiện cảm với con người này. Cô nhớ trong một lần ôn lại kỷ niệm, cha mẹ nuôi của cô có thoáng nhắc đến cái tên Lâm Tuệ Bình, nhưng đó là một phần không đáng nhớ trong quá khứ. Phù Dung đáp lại với sự lạnh lùng: – Cám ơn! Gia đình tôi rất hạnh phúc. – Vậy ư? - Có sự mỉa mai và cay đắng qua mỗi lời nói của bà ta – Hãy nhắn với cha mẹ cô lời thăm hỏi của Lâm Tuệ Bình. – Tôi sẽ nhắn. Cảm ơn bà. ...''Nhưng tôi không tin cha mẹ tôi muốn nghe lại cái tên ấý'. Nhưng Phù Dung đã không nói ra, nhất là trong tình cảnh này. Cô đã hiểu sự cay nghiệt ở bà ta và chợt nhận ra Xảo Vân rất giống mẹ, không có đường nét, tính cách nào là của Tôn Hy Văn. Lúc này ông đang bước đến gần. Quyền lực và sự quyến rũ toát ra từ con người ông. Ông khoác tay Lâm Tuệ Bình với nụ cười hạnh Phúc trên môi. Phù Dung nhớ lại thảm cảnh gia đình mà Xảo Vân vẫn thường kể cho cô nghe. Cô tự hỏi: “Người ta đang sống với sự giả dối”. Suốt buổi tiệc, cô luôn có cảm giác lạc lõng và cô độc khi nhìn những con người xa lạ xung quanh. Cô mỉm cười và trả lời những câu hỏi mà không nhớ lấy một chữ nào. Chỉ khi không khí trong căn phòng lắng đọng chỉ còn lại tiếng nói của Xảo Vân. – Thưa quý vị, hôm nay là sinh nhật của tôi, nhưng tôi muốn nói đến một nhân vật quan trọng hơn. Xin giới thiệu: Mã Quốc Hào? Tiếng vỗ tay hoan hô khi Quốc Hào bước lên sân khấu, bộ y phục giản dị và những bước đi nhẹ nhàng. Anh vẫy tay chào mọi người rồi cất tiếng nói, giọng anh ấm cả căn phòng. – Đêm nay, tôi sẽ hát cho các bạn nghe một bài hát do tôi sáng tác và riêng tặng một người... Nhạc phẩm ''Mặt trời con tim''. Quốc Hào ngồi chồm người trên chiếc ghita trong một tư thế rất đẹp và chơi khúc dạo đầu. Giọng anh ấm cúng du dương, anh hát một cách vững vàng và đầy tự tin. Trong bầu không khí lắng đọng của những con tim đang thổn thức. Bản tình ca nói về một người con gái sống với một trái tim. Trong đó có một vùng đầy bóng tối. Phù Dung không còn che đậy, cô đã để cho giọng hát của Quốc Hào thấm vào trong cô, khơi dậy sự buồn rầu của chính cô và làm cho cô rưng rưng nước mắt. Cô nghĩ thầm: ''Lạ thật. Tại sao giọng hát của anh đã làm cho cô cảm động đến như vậy? Làm sao nó có thể khơi động những tình cảm mà cô đã cố gắng nết sức phủ nhận và che giấu? Cô có cảm tưởng bài hát nói về cô và hát cho riêng cô. Dưới ánh đèn sân khấu, khuôn mặt anh ở trong vùng sáng huyền dịu. Đôi mắt anh dừng lại ở đôi mắt cô và lưu lại ở đó. Qua mỗi lời ca, Phù Dung cảm thấy Quốc Hào gởi đến cho cô nỗi cô đơn và khao khát được yêu. Cũng như sự đau khổ của anh. Anh hát... ''Em đã thấy tình yêu và sự chân thành trong đôi mắt tôi, nhưng tôi không thấy gì ngoài mặt tối của trái tim em...''. Cuối cùng khi mắt anh rời khỏi cô, Phù Dung cảm thấy như thể mặt trời đã khuất sau một đám mây... Cánh cửa mà anh đã hé mở trong một lúc ngắn ngủi, bây giờ đã đóng lại đối với cô... “Quốc Hào! Mã Quốc Hào...”. Cô thầm gọi tên anh trong khi ngoảnh mặt đi, trong khi những xáo động tình cảm đang trỗi dậy trong lòng. Cô mừng vì thấy lại anh không? Cô sợ đối diện với anh không? Thời gian trôi qua, anh càng trở nên quyến rũ hơn với dáng vẻ trầm tư và đôi mắt ưu uất. Cô không tìm được câu trả lời, như một người không phương hướng giữa nhịp sống xung quanh mình. Sau khúc tình ca mở đầu của Quốc Hào, dàn nhạc bắt đầu trỗi lên những điệp khúc sôi động và mọi người cùng hòa nhịp với những vũ điệu quay cuồng. Không còn những ưu tư phiền muộn, nếu có và không còn sự hiện diện của Lục Phù Dung. Cô ngồi một mình trong bóng tối. Rất lặng lẽ khi một bóng dáng cao lớn, quen thuộc đến bên cô và đột ngột nắm tay cô kéo ra ngoài. Chỉ có thể là Quốc Hào. Cô nói khẽ vào tai anh: – Anh làm gì thế? Nếu mọi người nhìn thấy... – Không hề chi. Để tôi nói cho cô biết tôi muốn gì. Trước hết, tôi muốn lắc cô... rồi tôi muốn ôm cô vào lòng. Phù Dung sửng sốt, nỗi lo sợ lại hình thành, cô tưởng mình đã phòng bị kỹ lưỡng để chống trả lại Quốc Hào, nhưng trái lạị, khi gặp lại anh, nghe giọng nói của anh, cô không còn khả năng tự vệ. Và tuy cô đã quay mặt đi, cưỡng lại tình yêu đầy nguy hiểm của anh, cô cũng cảm thấy nhức nhối khi nghe anh nói rằng, anh muốn ôm cô vào lòng... Quốc Hào vẫn không buông tay cô ra và nói: – Hãy đi theo tôi, cô bé. – Anh đưa tôi đi đâu? – Bất cứ đâu, trừ nơi này... – Chính anh đã tìm đến. – Vì tôi biết có sự hiện diện của cô. Anh không để cho cô có dịp phản đối và dẫn đến nhà xe gần đó, lấy chiếc Mercedes màu đen của anh. Chiếc xe bắt đầu một cuộc hành trình trong bóng đêm. Đó là ngôi nhà dưới chân đồi. Trong giây phút đầu tiên, Phù Dung đã biết cô đang đặt chân lên mảnh đất nào. Dù khoảng thời gian ở đây là những ngày sống trong bóng tối. Nhắm mắt lại, cô vẫn có thể cảm nhận được tiếng gió rít qua những rặng thông, tiếng suối róc rách bên ghềnh đá, tiếng chim chuyền cành, tiếng cú sang canh mùi hương của hoa cỏ... Tất cả như hòa quyện vào nhau thành một giai điệu quen thuộc của đất trời mà Phù Dung không thể lãng quên, và vượt lên trên tất cả những cảm nhận ấy là sự hiện diện của người đàn ông bên cạnh. – Em thấy thế nào? Trong khi trả lời Phù Dung đưa mắt nhìn quanh tòa nhà và cả không gian êm đềm bên ngoài ô cửa. – Đẹp lắm! Đẹp hơn cả sự tưởng tượng của tôi khi không nhìn thấy... Phù Dung vô tình nhắc lại những ngày sống dưới mái nhà này, với Quốc Hào là mắt, là chân, là tay, là cảm nhận của cô... Quốc Hào dịu dàng nói: – Đó là khoảng thời gian đẹp nhất trong đời tôi. Bây giờ tôi không thể làm ngơ trước lý do đã đưa em đến đây. Tôi muốn em nhận thức được là tôi không cam tâm nếu chỉ dừng lại ở đó. Tôi nghĩ em hiểu tình cảm và sự chân thành của tôi, thật khó tin là em đã chạy trốn tôi... – Chắc dưới mắt anh, tôi là kẻ vô ơn, lạnh lùng... Phù Dung bỏ lửng câu nói. Làm sao cô có thể giải thích với Quốc Hào rằng cô chạy trốn anh vì quá yêu anh. Vì sợ hãi trước sự đam mê bùng lên, vì sợ nó có thể đưa cô đến những sự lựa chọn tai hại đã xảy ra với mẹ cô ngày xưa. Quốc Hào lên tiếng để phù Dung thôi tự trách mình. Tôi hiểu rằng em không cố ý làm tôi đau khổ. Đúng là tôi đã đau khổ, nhưng tôi nghĩ rằng tôi đã sai lầm khi đã đeo đuổi hình ảnh của Xảo Vân... Anh nói tên người tình với một giọng dịu dàng khiến Phù Dung phải hờn ghen, nhưng cô thật sự cảm động vì anh đã chia sẻ với cô một kỷ niệm thầm kín... Anh nói: – Tôi biết Xảo Vân khi cô ấy còn là một cô bé thường theo chân cha mẹ đến thăm gia đình tôi. Lúc đó tôi mới mười tuổi... Anh kể một cách mộc mạc vì sự ngây thơ của mình trước vẻ đẹp của Xảo Vân và đã nói rằng cô nàng sẽ là cô dâu tương lai của anh. – Tôi rất muốn đeo đuổi một kỷ niệm đẹp. Nhưng cuộc đời và con người đã có quá nhiều thay đổi. Phù Dung đang cảm nhận anh cũng đã mang đến sự thay đổi trong cuộc đời cô. Trong lúc Quốc Hào nhìn vào một điểm xa xăm qua ô cửa sổ. – Tôi vẫn luôn tự hỏi, cảm giác là gì khi em đến và đi trong cuộc đời tôi? Tôi vẫn như nghe thấy tiếng nói của em trong tâm trí tôi như là em vẫn luôn ở bên cạnh tôi. Tôi đã nghĩ về em với hai tiếng ''mãi mãí'... Và tôi mong sao em có thể hiểu như vậy về tôi. Nhưng em đã chạy trốn tôi vì nghĩ rằng tôi yêu Xảo Vân. Trong khi tôi chỉ muốn yêu em. Anh quay lại và nhìn đăm đắm vào đôi mắt cô, mắt anh như rực sáng dưới ánh trăng vàng dịu chan hòa trong gian phòng. Anh hít vào một hơi thở sâu rồi nói, giọng anh lúc này sao dịu dàng và tha thiết quá. – Tôi yêu em, Phù Dung. Tôi nghĩ rằng tôi đã yêu em ngay từ giây phút đầu tiên. Hãy để tôi chứng tỏ với em rằng em có thể trông cậy vào tôi, mãi mãi. Trong những lời Quốc Hào nói có một mãnh lực làm cho Phù Dung có cảm tưởng cô đang được mang đến một vùng đất mới, một vùng đất chỉ có yêu thương và hạnh phúc. Đó là những lời làm cho tình yêu được an toàn, những lời xua tan những bóng đen ám ảnh trong cuộc đời cô, những lời truyền cảm mạnh mẽ và đầy sự thật. Một sự rung động mãnh liệt khiến Phù Dung không thốt được nên lời. – Tôi... tôi không biết nói gì. – Em nghĩ tôi không chân thành khi nói như vậy chăng? – Quốc Hào! Anh chỉ vừa mới đến trong cuộc đời của tôi... Đôi mắt anh vẫn rực sáng, niềm tự tin của anh không lay chuyển bởi sự e dè của cô. Giọng anh thật đằm thắm: – Nhưng tôi không chút hoài nghi và nếu em muốn tôi thề để có thể tin cậy vào tôi. Phù Dung lắc đầu: – Không. ... Một sự im lặng dịu dàng trước khi Quốc Hào đến bên Phù Dung và vòng tay ôm cô vào lòng. Cô cảm thấy làn hơi thở ấm áp của anh phả vào mặt cô và qua làn áo mỏng nhịp tim của anh đang run lên theo nhịp đập của trái tim cô. Vòng tay anh âu yếm thương yêu và giọng nói dịu dàng quấn quanh cô như thế anh sẽ không bao giờ rời xa cô nữa. – Anh yêu em, Phù Dung. Giọng anh ngọt ngào ve vuốt tên cô và phù Dung muốn những âm thanh vang ấy cứ ngân lên mãi. Anh nâng chiếc cằm xinh xắn của cô lên và họ giữ im lặng huyền dịu bằng một nụ hôn tha thiết nồng nàn và kéo dài vô tận như cả một đời người. Tất cả những ưu tư phiền muộn giữa hai con người đã tan biến, ý niệm về thời gian, không gian cũng mất hết, chỉ tồn tại niềm chan chứa yêu thương... ... Nhưng khi sự say đắm đã qua đi, Phù Dung choàng tỉnh như vừa thoát khỏi một giấc mơ hãi hùng. Cô rời khỏi vòng tay anh, bối rối như một đứa trẻ phạm tội. – Tôi xin lỗi. Lẽ ra tôi không nên như thế... Anh nâng cằm cô lên và nhìn vào mắt cô. – Tôi yêu em và em cũng yêu tôi, thì có gì là không thể... Cô nhìn xuống. Có lẽ đối với anh việc yêu một người là dễ dàng. Có lẽ khó hơn đối với cô, nếu muốn chôn chặt những nỗi lo sợ vẫn còn tồn tại. Cô ngước lên nhìn anh, một sự bình thản đến lạnh lùng. – Vì sao anh yêu tôi? – Tình yêu không là một cái gì có thể lý giải được. Ta yêu người ta yêu, vì người ấy đang yêu vì không thể nào yêu ai khác. Còn tôi chưa thể yêu ai. Tôi chưa bao giờ biết được trong vấn đề yêu một người đàn ông. Thậm chí tôi chưa bao giờ nói được hai tiếng yêu ai. Có lẽ bởi vì tôi thấy yêu chính mình đã là khó. Đôi mắt đẹp của anh như tối sầm lại khi nhìn thẳng vào đôi mắt cô. – Nếu em nghĩ như vậy, thì những giây phút tuyệt vời vừa xảy ra là cái gì hả Phù Dung? Giọng anh vẫn dịu dàng và tha thiết, nhưng cô không còn nghi ngờ bởi về việc anh vẫn là người có thể làm cô đau khổ, nếu như cô không kiên quyết, cô nói: – Những gì vừa xảy ra là một sự sai lầm, đúng như tôi đã nghĩ... Anh ngắt lời cô: – Tại sao em không chịu hiểu những tình cảm của tôi, trong khi tôi cố gắng hiểu những tình cảm của em? Tại sao em lại cố làm ra vẻ một con người mà tôi không thích? Tại sao em lại không thể là Lục Phù Dung mà tôi đã chờ đợi? – Quốc Hào anh hiểu về tôi được bao nhiêu, mà nói những lời như thế ơn chúa, tôi vẫn là tôi. Tôi mang ơn anh, nhưng yêu... anh là một chuyện hoàn toàn khác. – Phù Dung, em hãy nhìn vào mắt tôi. – Tôi đang nhìn đây. – Không, em không nhìn. Nếu nhìn thì em đã thấy tôi yêu em biết dường nào. Cô quay mặt đi và nói: – Tôi nghĩ mình đã ngu xuẩn khi theo anh đến đây. Có lẽ cũng bằng cách này mà mẹ tôi ngày xưa đã tan nát cả cuộc đời, vì bị cảm xúc lừa gạt, nên đã đem cả cuộc đời để đổi lấy những giây phút ngắn ngủi. Anh nắm tay cô và kéo cô xoay lại, buộc cô lại nhìn vào mắt anh. – Phù Dung, đừng nói như vậy. Tôi sẽ không để cho chuyện ấy xảy với em. Tôi sẽ yêu em mãi mãi. – Anh đừng hứa với tôi, cho tôi xin. Có lẽ mẹ tôi cũng đã tin vào những lời hứa mà hủy diệt cả cuộc đời. – Như vậy thì làm sao tôi chứng minh được để em có thể đặt niềm tin vào tôi? Làm sao chúng ta... Phù Dung rút tay lại, từ lòng bàn tay ấm áp của anh. – Anh không cần phải làm gì, hay chứng minh với tôi một điều gì. – Phù Dung, em có hiểu những gì em nói... – Tôi hiểu. – Không, em không hiểu gì hết, Tôi thấy rõ ánh mắt của em, em đang chạy trốn, không chỉ chạy trốn tôi mà còn chạy trốn chính bản thân mình. Đến bao giờ thì em không còn bị ám ảnh vì câu chuyện đau lòng của mẹ em thời quá vãng. Nỗi ám ảnh đó đã khiến tâm trí em không còn khả năng hiểu được những suy nghĩ vào tình cảm của một người không ngừng yêu em và quan tâm đến em. Cũng như trái tim em không còn chỗ để... Phù Dung quay phắt và bước đi. Sau khi nói những lời có thể khiến cho Mã Quốc Hào hóa đá. – Tôi không muốn nghe anh nói nữa, Mã Quốc Hào. Tôi không muốn nghe anh nói là tôi đã sai, dù rằng anh yêu tôi. Trong khi bước đi, cô nghe anh nói: – Nếu thế thì hãy tha lỗi cho tôi.