Không có gì khá hơn ở ngoài đó. Khung cửa sổ đã sờn cũ. Bốn thanh gỗ bợt bạt áp vào bốn bức tường đã ruỗng mọt. Trên đó lỗ rỗ những chấm đen. Hằng đêm, thậm chí cả ban trưa, tiếng mọt nghiến gỗ kiên nhẫn. Đương nhiên không thể có gì khác ngoài những thứ đã quá cũ. Cây bàng già chậm chạp nghiêng những cành trần truồng sần sùi như cố thu vén dáng vẻ đồ sộ cũ kỹ của mình qua bao tháng năm phôi pha với sương gió. Em có thể không cần lắng nghe, không cần áp cái nhìn qua ô cửa sổ căn buồng ẩm tối này cũng thấu được tiếng thở dài trầm đục và buồn bã của những chiếc chồi non chưa thức giấc trên thân thể cây bàng già cổ kính ấy. Không có gì mới lạ ở ngoài kia đâu. Mấy con sẻ non chíu chít từ cành nọ sang cành kia cãi vã nhau ỏm tỏi. Những chú sẻ nâu đậu trơ trụi trên xương cành bàng đã hết lá nom mới ngớ ngẩn làm sao. Không cần nhìn thì em cũng đã thấy nó tức cười lạ lùng. Ôi những chú sẻ non tội nghiệp. Chúng có thể bay đi tìm một cái cây nào đấy đầy lá để chọn cho mình một nơi trú ẩn ấm áp hơn, tuyệt hơn chứ. Sao lại cứ rối rít chành choẹ nhau trên đó. Này xem, cây bàng đã già lắm rồi, và khung cửa sổ của em cũng cũ lắm rồi. Ước gì em có đôi cánh như lũ chim ngốc nghếch kia nhỉ.
Em ngồi trong bóng tối, lưng dựa vào bức tường lạnh giá loang lổ những mảng lở lói tróc tráy gục đầu vào giữa hai đầu gối say sưa ngủ. Từ ngày thôi không đến trường, em giam mình trong căn phòng nhờ nhợ tối với giấc ngủ chập chờn miên man nối nhau vô tận. Trong giấc ngủ, em mơ thấy vô vàn điều kỳ thú và những ý nghĩ... Cho đến khi, lũ sẻ non kia cãi nhau, đập cánh bay loạn xạ bên ngoài khung cửa sổ em mới tỉnh giấc. Thật tuyệt vời. Mẹ vẫn chưa về, nếu mẹ về thì vòi nước ở cạnh cửa ra vào sẽ tuôn xối xả. Tiếng xoong chảo sẽ va vào nhau lanh canh, mẹ sẽ nói rất to quát mắng ầm ĩ lũ nhện sao lại chăng tơ ở cửa toa lét, hay lũ gián can cớ gì ngang nhiên mò vào chạn bát. Mẹ sẽ càu nhàu, quát tháo, làm cho căn nhà tĩnh lặng tuyệt đối ấy rung lên bần bật bởi những thanh âm sồn sã của cuộc sống náo động mà mẹ mang từ ngoài phố về. Những thanh âm loảng xoảng ấy sẽ ngưng bặt khi bước chân nặng chịch của bố vang lên ngoài hành lang hẹp. Bố về đấy, mẹ sẽ chuyển tất cả những câu chuyện không có chủ ngữ, không có người đối thoại sang bố. Thôi thì đủ thứ trên trời dưới biển từ lão ăn xin giả vờ què chân đến bà cô lên đồng không chồng mà chửa.... Sau rốt, mẹ cười nịnh bợ đến bên bố thẻ thọt xem hôm nay bố có đắt khách không, cả ngày làm được mấy cuốc xe ôm và số tiền cụ thể bố kiếm được trong ngày có nhỉnh hơn hôm qua chút đỉnh. Em gọi đùa sự im lặng ấy là đồng loã, là thông đồng, là đầu hàng là thoả hiệp. Bố lột hết mấy túi quần sờn cũ đưa kỳ hết những tờ giấy bạc nhàu nhĩ cáu bẩn. Mẹ chộp hộp vồ lấy hoan hỉ, siếc sẩm rồi thở dài tiếc rẻ. Với mẹ, tiền không bao giờ đủ. Tiền lúc nào cũng hiếm hoi, quý báu và ít ỏi, đủ để mẹ háo hức chờ đợi và nuôi cái khát vọng khủng khiếp ăn mòn cuộc đời nghèo túng và đạm bạc của mẹ. Sau đó, cả nhà lặng đi một lúc, một lúc hiếm hoi khi mẹ mãi bận cất những đồng bạc cáu lẻ ấy vào bao giấu tận dưới đáy rương. Lúc ấy, bố thả người xuống một góc nhà kê chiếc bàn gỗ vẹo vọ trong góc dú chiếc điếu cày. Bố lọ mọ tẩy điếu rồi thong thả véo dúm thuốc sợi bùi nhùi ở bao ni lông dém thật chắc thật kỹ vào nỏ điếu. Với cái bật lửa để trên bàn, bố quẹt vào cái đèn dầu vặn bấc cho lửa lên ngọn khi đó mới thong thả nhón một chiếc đóm dui lửa thắp cho cháy lên châm điếu cày rít một hơi sâu lẻm rồi đổ kềnh bên góc nhà nhả khói. Bố hút xong một điếu, lơ mơ say vừa đủ cho mẹ cất xong mớ tiền vụn. Mẹ quay ra, hai tay quạt khói thuốc lào lại tiếp tục câu chuyện dở dang ngoài đường ngoài chợ mà mẹ thấy cả ngày hôm nay cho bố nghe. Bố không khi nào hưởng ứng những câu chuyện của mẹ nhưng bố không nói gì. Điều đó không thể nào ngăn cản sự hưng phấn của mẹ sau một ngày dài tích trữ bao nhiêu chuyện đáng kể chỉ để kể cho bố. Những câu chuyện trên trời dưới bể của mẹ có khi đã đưa bố vào những giấc ngủ ngắn ngay bên chân bàn bên chiếc điếu cày vừa rít khói. Tuyệt đối bố im lặng. Em gọi đùa sự im lặng ấy là đồng loã, là thông đồng, là đầu hàng là thoả hiệp. Cho đến khi thằng Ngọc, đứa em trai duy nhất của em chạy bầm bập từ ngoài cửa vào vứt xoạc cái cặp sách xuống ghế thì mẹ mới ngừng nói. Mẹ chạy lại ôm chặp lấy Ngọc mừng húm lên xoa xoa hết cả người nó nựng rối rít. Thằng Ngọc đã lớn, nó cao hơn mẹ tới nửa cái đầu, năm tới nó thi vào đại học rồi thế mà mẹ coi nó y như đứa trẻ lên ba. Ngọc khó chịu, nó gạt phắt vòng ôm của mẹ đi thùi lũi vào nhà. Nó chui vào buồng của hai chị em và thế là hết những khoảnh khắc triền miên mà vô cùng ngắn ngủi em được một mình chìm đắm trong giấc ngủ ở bờ tường, trong những mộng mị ở phía sau khung cửa sổ cũ kỹ. Thằng Ngọc nằm thở nhè nhẹ, nó sợ làm em thức giấc.
Nhưng bây giờ là miên man yên tĩnh. Mẹ chưa về. Cái cuộc sống bé nhỏ mà sôi động, mà quyết liệt nơi ngôi nhà cũ kỹ của em chưa bừng giấc. Em thở thật sâu, khoan khoái tận hưởng cảm giác tự do và yên tĩnh. Bóng tối của căn buồng nơi em từng ngày đi qua lớp thời gian ngưng trệ ấy thật kỳ lạ. Xuyên qua lớp lớp mờ ảo của không gian là một thế giới im lặng rợn ngợp. Em ngồi tựa lưng vào tường, hơi lạnh ẩm ướt từ ngoài bức tường thấm vào làn áo mỏng làm cho cả người em giá như một thỏi kem. Em thích thú quờ đôi tay vào khoảng không trước mặt để nắm bắt để chộp lấy mơ hồ một cái gì đó có thể. Có lần, mẹ em về nhà giữa buổi bắt gặp cảnh tượng ấy mẹ bước tới giang tay tát bốp vào mặt em. Em sững sờ với một bên má lằn bỏng năm ngón tay thô nhám của mẹ. Mẹ cười óng ánh, đôi mắt đầy nước. Mẹ nói, làm như thế cho em đỡ mê. Cho em tỉnh trí lại để nhận biết mọi sự đang diễn ra bình thường của cuộc sống. Nhất quyết mẹ không thể để cho em bị mê, bằng mọi giá, mẹ không bao giờ chịu để số phận cướp mất nốt đời sống tâm hồn của con gái mẹ. Mẹ đứng dậy ào ạt đi mở cửa sổ, vén màn và bế em lên xe rồi đẩy em đến bên khung cửa sổ. Mẹ nói con có thể quan sát từ cửa sổ này biết bao chuyện của người khác mà không thấy chán khi cả nhà đi vắng. Mẹ chỉ sợ em buồn, em không là em nữa khi sơ sểnh đôi cánh tay của mẹ. Từ đó mẹ kiếm đâu ra sách chuyện nhiều đến thế. Chủ yếu là sách Đôrêmon đã mất đầu mất cuối, chắc mẹ nhặt được từ bãi rác góc đường ai vứt ra, hay mẹ xin của trẻ con hàng xóm. Những cuốn sách không có tên đã giữ em ở mãi tuổi thơ.
Nhưng có gì lạ ở bên ngoài cửa sổ đâu. Mùa đông làm cho cây bàng già trơ trụi lá. Mùa đông phả những cơn gió buốt lạnh qua cửa sổ vào căn buồng của em khiến cho cơ thể bé bỏng bàng hoàng run rẩy. Thỉnh thoảng, gió rứt từ ngoài xa những chiếc lá xà cừ còn biếc xanh thả lên bậu cửa sổ. Những chiếc lá không kịp chết trước khi bị tước đi cuộc sống của chính mình giãy lên dưới nắng trong ngơ ngác. Vòm xà cừ rậm rạp, mất đi chừng ấy chiếc lá cũng chẵng thể nào cây biết. Là em đoán thế vì lũ sẻ nâu chán cãi nhau ở cây bàng già lại về chíu chít trên vòm xà cừ rỉa mỏ cho nhau. Chúng gù gù trong nắng hanh, trong gió lạnh hệt như tiếng thở than của người già trước thời tiết ghê người. Nhưng cũng y như tiếng thút thít của trẻ con xoè tay trước bếp lửa rên lên vì sung sướng.
Thấp thoáng sau vòm xà cừ kia là những ô cửa sổ có rèm che. Mỗi ô cửa sổ giấu sau đó những cuộc đời, những con người và những số phận. Là em đoán thế bởi ít ra, có vô số những gương mặt khác nhau xuất hiện nơi ô cửa sổ với những dáng vẻ không bao giờ giống nhau. Mẹ nói đúng, quan sát cuộc sống của người khác vô cùng thú vị. Nhưng em sẽ làm gì khi sau một ô cửa có một gương mặt đàn bà muộn phiền đang khóc. Hay một gương mặt đàn ông nhàu nhĩ bên chiếc đèn bàn mỏi mệt ngủ vùi. Hay những âm thanh cắn xé chà đạp lẫn nhau của một cặp vợ chồng nào đó không hạnh phúc. Ôi! Nếu phải mở cửa sổ ra để khỏi mê thì em chỉ ước ao không phải nhìn thấy một ai sau khung cửa sổ.
Nhưng, dưới gốc bàng già nua ấy, sau tán lá xà cừ sum suê ấy có một người hay dừng xe đứng đợi. Người ấy như chỉ chờ em mở cửa sổ ra để ngước nhìn lên. Người ấy hay mặc áo trắng bỏ thùng vào quần màu ghi, trước giỏ xe vắt vẻo chiếc cặp lớn đựng đầy sách (là em đoán vậy). Người ấy không đeo kính cận như thằng Ngọc, không đội mủ lưỡi trai như bố. Gương mặt người ấy tràn ngợi dưới vòm trời đầy nắng. Người ấy hay ngước nhìn lên ô cửa sổ nhà em, hay chăm chú nhìn em và đôi lúc như thể là mỉm cười. Thỉnh thoảng vào buổi sáng, có khi là buổi chiều, rồi có cả buổi đêm. Người ấy đến thản nhiên ngồi lên yên xe, một chân gác lên rễ cây xà cừ to xù và ngước nhìn. Từ đó em vụt lớn lên. Những cuốn truyện Đôrêmon không giữ được em, cô bé 19 tuổi ở mãi tuổi thơ...
Vẫn biết không có gì mới ngoài kia, tuyệt đối không kể cả người ấy. Nhưng em thích mở cửa sổ cả ngày lẫn đêm cho dù em không tìm cách đến bên khung cửa, không hề hé mắt nhìn dù một chút chừng ấy thứ đã cũ. Suốt mùa đông giá, em ngồi co ro bên bức tường ẩm ướt và gục ngủ giữa những cơn gió buốt nhói. Cửa sổ mở toang, mùa đông mang mưa về ướt mèm khung cửa sổ, ướt mèm những lỗ rỗ hang của lũ mọt ngủ đông, và em ngây dại bên khung cửa tìm bóng dáng quen thuộc của người ấy. Mẹ em thôi không sợ em mê nữa nhưng người đàn bà tinh khôn là mẹ lại phấp phỏng lo em bị ảo giác. Mẹ nói, có gì ngoài đó đáng để nhìn đêm nhìn ngày đâu con. Mẹ lại đi khép cửa, càu nhàu những hạt mưa, càu nhàu thời tiết, càu nhàu mùa đông năm nay sao dài lê thê, ủ ượi khiến mẹ không thể làm gì cho số tiền dành dụm khá lên một chút để đổi căn nhà mới rộng rãi hơn. Mẹ nói, có nhà mới rồi, em Ngọc ở riêng một buồng, con ở riêng một buồng, sau này thằng Ngọc lấy vợ, mẹ cho nó cái nhà này tìm chỗ khác để bố mẹ có thể ở cùng con suốt đời. Suốt đời nghĩa là mãi mãi, là bất tận là không bao giờ hết cả. Mẹ mỉm cười nói với em như vậy.
Em không biết điều mẹ cháy bỏng ước muốn kia liệu có mang lại cho em chút ý nghĩa gì. Với mẹ, em không được lớn lên, càng không được già đi, không được thay đổi. Em mãi là con bé con trong góc tối ngôi nhà bé nhỏ của mẹ, để mỗi lần trở về, mẹ có thứ để chăm nom, để lo lắng và thương xót. Em ngồi gục đầu vào hai đầu gối, đôi chân không phải của em, nó không phải là đôi chân cho cơ thể em đang cố chống đỡ gương mặt em thầm thì cười. Em cố để không đến gần cửa sổ lấy một lần nào trong ngày hôm nay. Em cố không mở nó ra hai cánh cửa gỗ ẩm mốc ấy. Ngoài kia có gì lạ nào? Có gì lạ không? Hay gió vẫn túm rứt những chiếc lá xà cừ xanh thò vào bậu cửa. Lũ sẻ non lại chíu chít cãi nhau đánh rơi những cọng rơm vàng chúng cất công tìm về từ cánh đồng.
"Thằng Ngọc đỗ đại học rồi Lành ơi". "Em con đỗ một lúc cả ba trường đấy". Đó là những âm thanh náo động của mẹ. Mẹ về. Em lười nhác không buồn ngẩng đầu lên. Gương mặt mãi bận thầm thĩ cười trên đôi chân tàn tật. Mẹ ào vào giật tung cửa sổ. Mẹ đến bên khung cửa gỗ chống hai tay lên thành cửa hệt như một đứa trẻ mỉm cười và hét to lên sung sướng: "Con hiểu không, em con đậu một lúc cả ba trường đại học. Con thử nghĩ xem em con nên chọn trường nào nhỉ. Ôi thôi, phải chờ bố chúng mày về bàn bạc cụ thể. Chỉ có ông ấy mới quyết định được". Nói rồi mẹ lại ào ra. Mẹ đi làm cơm, mẹ tíu tít với niềm hạnh phúc vô bờ bến. Mẹ lấy gạo, tìm xoong, vặn vòi nước ào ào. Rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, mẹ lại ào vào phòng em, nâng gương mặt đẫm nước mắt của em lên và rơi lệ: "Con khóc phải không. Ừ, khóc đi cho thoả. Thế là em Ngọc thay con mang lại niềm tự hào cho cả nhà mình đấy". Nước mắt to và nặng của mẹ rớt âm ấm trên tóc em.
Mẹ khóc vội như cười. Bố lệt xệt trở về. Đôi chân đi chừng ấy dặm đường hẳn đã mỏi mệt lắm. Bố tiếp nhận chừng ấy thanh âm vỡ ra của mẹ mà lẳng lặng. Lần đầu tiên mẹ không kể chuyện ngoài phố. Mẹ không hỏi tiền bố kiếm cả ngày được bao nhiêu. Mẹ khóc cười sang sảng, rối rít. Bố ngồi bệt nơi góc nhà mó chiếc điếu cày. Thong thả, bố rứt một dúm sợi thuốc vàng tơ từ đùm ni lông giắt trên túi áo. Cẩn thận, gói ghém như sợ rơi mất dù chỉ một bông thuốc nhỏ lẩy ra từ sợi thuốc. Bố dém sâu vào nỏ điếu, bật lửa rít thuốc. Tiếng rít thuốc lào của bố em nghe mạnh hơn gấp nhiều lần trước, sâu thẳm hơn rất nhiều lần trước. Bố ngã vật ra nền nhà say lơ mơ. Mẹ đỡ bố dựa lưng vào tường cười như sấm. "Ông cứ bắn vài điếu say cho nó đã rồi đợi tôi làm cơm". Mẹ tất bật vào bếp. Bố bước vào căn buồng của em khẽ khàng đến mức làm em giật mình. Đôi mắt của bố nhìn em lạ lắm. Em tưởng như lần đầu tiên bố nhìn em với ánh nhìn lạ lùng như vậy. Ánh mắt của một người đàn ông ít lời bao giờ cũng ẩn chứa quá nhiều điều. Trái tim bé nhỏ của em như vỡ ra trong muôn vàn những cảm nhận ấy. Bố lẳng lặng bước đến bên khung cửa sổ. Nắng vàng ói! Không còn nắng vàng bởi lũ sẻ nâu đã cõng những sợi nắng cuối ngày bay về tổ. Hoàng hôn buông sẫm trên từng tán xà cừ đong đưa. Bố tựa cửa nhìn ra. Bóng bố in lên nền trời xám nhạt mơ hồ và hiu hắt. Lâu lâu, bố quay mặt về phía em, cất tiếng như chỉ để mình bố nghe. "Chỗ này em con sẽ đặt chiếc máy tính để con muốn viết gì tuỳ thích. Bố thấy con thích đọc, hẳn con cũng sẽ thích viết. Đấy là sáng kiến của em Ngọc con nhân ngày sinh nhật con tròn 20 tuổi. Em Ngọc nói, con có thể ôn thi vào đại học với chiếc máy tính này mà không cần ai phải giúp đỡ. Em con muốn con cũng thi đỗ đại học như nó".
Nước mắt em rơi trong veo vào bóng tối.
Cửa buồng đã kẹt mở. Ngọc lễ mễ bưng vào một chiếc máy tính. Nó nhìn em và háo hức: "Nó cũ một tý thôi nhưng chị sẽ thấy thật tuyệt vời khi có nó". Mẹ cũng chun vào buồng há hốc mồm. "Trời i! Tiền đâu ra mà mua thế này?" Không ai trả lời mẹ. Bố và Ngọc lụi hụi tìm chỗ kê máy tính cạnh khung cửa sổ. Bố bảo, ở vị trí này, em sẽ thấy thoải mái và dễ chịu hơn khi ngồi trước máy tính. Mẹ thôi không ồn ĩ lẳng lặng lẩn ra bếp.
Ngọc lầm lỳ như chưa hề xảy ra điều gì đáng kể để có thể làm xáo động được cuộc sống trầm lặng xưa nay của nó. Em nghe Ngọc thở dài khe khẽ. "Em nghĩ là chị sẽ làm được điều gì đấy có ý nghĩa trên chiếc máy tính này. Chị hãy viết đi, viết những gì chị nhìn thấy, tưởng tượng ra. Điều đó, sẽ mang lại cho chị cảm giác vô cùng thích thú". Ôi trời ơi! Thay vì việc mang về cho em những cuốn Đôrêmon cáu bẩn thì bố đã dành lại, chắt chiu những đồng tiền còm cõi bố kiếm được để mua cho em món quà khi em tròn 20 tuổi. Món quà này là do Ngọc nghĩ ra, thằng em trai lầm lỳ ít nói của em nghĩ ra. Ở phía bên kia chiếc ri đô ngăn căn buồng chật hẹp của hai chị em, em biết Ngọc đang khóc. Thôi, cứ để cậu ấy khóc một chút. Em lần đến bên khung cửa sổ. Ôi! Em đã thèm khát biết bao được tự do bay vào trời xanh. Dưới kia, người ấy lại đang ngước mắt nhìn lên. Hình như người ấy đang mỉm cười với em đấy. Người ấy có biết không, ngày hôm nay em tròn 20 tuổi.
Đây là tự truyện đầu tiên chị tôi viết bằng chiếc máy tính cũ kỹ tôi mua bằng số tiền dành dụm được trong suốt cả cuộc đời lam lũ của bố. Khi đọc nó, tôi đã không thể cầm được nước mắt. Tôi mang đến cho một toà soạn báo văn học. Ông nhà văn già giương mục kỉnh nhìn tôi lạ lẫm. "Của cậu à?" "Không". "Thì là của ai, già hay trẻ". "Của một người viết trẻ ạ". Ông nhà văn già cười khằng khặc "Tôi biết ngay mà. Đích thị là một sáng tác đầu tay của người viết trẻ. Thứ văn học này chẳng có một tý tư tưởng nào sất. Hãy về bảo với bạn cậu cố lên, viết thật nhiều vào, phải có vốn sống, phải lăn lộn thực tế thật nhiều hơn nữa để khi cầm bút cho nó chín chắn". "Truyện ngắn là một lát cắt của đời sống hiện thực, một lát cắt của tiểu thuyết, nhớ phải là lát cắt đầy ám ảnh đấy nhé. Truyện thiếu tính tư tưởng, đó là điểm yếu của những người viết trẻ".
Tôi mang nó trở về căn gác xép của mình. Ngoài khung cửa sổ căn buồng của chị tôi, những lộc non đã líu ríu đâm chen trên thân bàng khẳng khiu. Lũ sẻ non rí rích nhảy loi choi giữa những cụm lá vừa kịp mở đôi mắt non ngơ ngác. Nắng ấm nồng rót nhựa lên những tay bàng vươn cao giữa trời xanh. Nhưng ở dưới đó, người đàn ông vẫn hay ngắm nhìn chị tôi không bao giờ còn xuất hiện ở đó nữa. Anh ta đã cưới được người con gái kiêu kỳ thường bắt anh phải đợi ít nhất một tiếng đồng hồ dưới sân trước khi đi chơi. Và trong khoảng thời gian đợi người yêu mặc quần áo, trang điểm, người đàn ông ấy đã ngắm nhìn và quan sát mọi thứ xung quanh. Trong vô số thứ anh ta quan sát có gương mặt trong veo của cuộc đời tật nguyền là chị tôi, mà anh không bao giờ biết được nửa phần khuất nẻo. Nửa phần khuất nẻo ấy, chị tôi sống được là nhờ những tưởng tượng, và trong số ấy, có cả anh, một người không hề biết tới sự tồn tại của mình trong trái tim thơ bé của chị tôi.
Chị tôi vùi mình, mê đắm thổn thức vào những trang viết. Cửa sổ hằng đêm vẫn mở. Hằng đêm, những người đàn ông tựa gốc bàng già ngước nhìn lên mỉm cười. Những người đàn ông xuất hiện, chờ đợi rồi biến mất. Ngoài khung cửa sổ, cây bàng già lại trút bỏ những chiếc lá để âm thầm thức đợi lộc non. Và tự truyện đầu tay của chị tôi đã làm cho ông giáo sư già nhà bên phải nhỏ lệ. Chị tôi vẫn tiếp tục viết, cuộc sống của chị, thế giới của chị bây giờ đã thay đổi. Dù vậy, không khi nào, chị rời bỏ khung cửa sổ của mình. Hằng đêm, chị ngồi trên xe lăn đến bên khung cửa và hướng mặt vào nơi xa thẳm.
Chị tôi không tiếp tục học để thi vào đại học như tôi đã thầm nghĩ. Chị cũng không trở thành một người làm vi tính văn phòng thật giỏi để sau này có cái nghề cầm tay mà sống như mong đợi của bố khi bố mẹ không còn mãi trên đời để lo cho chị được nữa. Chị như chiếc lá xanh gió trời tàn nhẫn rứt xuống ném vào khung cửa sổ ngôi nhà của tôi. Và mẹ tôi không sao hiểu nổi chị không vĩnh viễn ở tuổi thơ để sống cùng với mẹ, để được mẹ được thương xót cưu mang suốt đời và mãi mãi. Chị trở thành người viết văn xuất sắc. Một người viết không tư tưởng. Tôi không biết chị tôi cần phải đi những đâu, học những gì để trở thành một nhà tư tưởng, khi cái quý giá nhất từ trang viết của chị là chị đã rút ruột hết mình với những tự truyện mang dấu ấn của đời sống mà chị đang đi qua. Mỗi một tự truyện của chị là những mảng sáng tối của cuộc đời mà chị đã sống tận cùng và trải nghiệm. Không một ai trong gia đình tôi hình dung được điều này.
 

Xem Tiếp: ----