Trời chập choạng tối, những ánh đèn đường loang loáng quét trên mặt lộ. Chiều nay trời đổ mưa, đường vẫn còn đọng nước. Không khí có vẻ mát mẻ, dễ chịu hơn. Ở phía chân trời mặt trời cũng vừa lặn, đỏ cả một khoảng không gian. Cái ánh sáng hắt ra từ phía cuối chân trời hòa cùng ánh đèn đường tạo thành một màu kỳ bí mơ mờ ảo ảo. Ở phía cuối phố nơi có con hẻm nhỏ chợt chạy vụt ra một vật gì trắng toát, lồ lộ hiện lên dưới ánh sáng kỳ bí hư ảo đó. Cái vật đó màu trắng, màu của da thịt... nó di chuyển liên tục từ nơi này đến nơi khác. Rồi bỗng tiếng cười ghê rợn đến nổi da gà vang lên giữa không gian vắng trầm lặng của một khu phố nhỏ ít người qua lại. Tiếng cười như xé nát cả một khoảng không gian tĩnh mịch... Tiếng cười càng vút cao, càng rùng rơn. Người đàn bà vừa chạy như ma đuổi, vừa ngửa mặt nhìn trời và cười không ngớt, giọng cười như của ma qủy. Người đàn bà lõa thể đó vẫn trong cơn điên loạn, chị ta bị tâm thần...
Trong cái khu phố này không ai lạ gì tiếng cười như ma qủy của người đàn bà điên, mọi người đã qúa quen và cảm thấy bình thường. Chị ta không phá phách, cũng không làm phiền đến ai. Những lúc có vẻ tỉnh táo chị ngồi bất động ở một vỉa hè bên gốc cây trứng cá cuối đường, miệng lẩm bẩm nói không thành câu hoặc ngân nga hát những bài không đầu không đuôi. Chỉ những lúc lên cơn điên, chị lại vứt hết áo quần, ngửa mặt nhìn trời và cười điên loạn, đôi lúc lại khóc rống lên như bị ma nhập. Đã nhiều lần người ta bắt chị vào nhà thương điên, nhưng chị ta lại trốn về sống trong con hẻm nhỏ cuối phố. Nơi đó có một cái lều nhỏ không biết có tự bao giờ, cũng không ai biết ai đó đã có lòng hảo tâm đụng lên cho chị. Chị ta sống ở đó, ngày đi lang thang khắp nơi, tối về ngủ trong căn lều dột nát. Chị ăn những phần cơm thừa của các quán ăn đầu phố. Đôi lúc một ai đó trong khu phố thương tình cho chị một ít cơm canh dư thừa.
Không ai biết chị ta tên gì, quê qúan ở đâu. Chị ta cũng không có ai thân thích họ hàng. Chỉ nghe nói chị ta bị thất tình và hóa điên. Người đàn ông nào đó đã phụ bạc khi chị có thai, nhưng tất cả những chuyện đó cũng chỉ là lời đồn đại.
Phản phất trên gương mặt trái xoan, đôi mắt to vô hồn luôn nhìn một cách vô định vào khoảng không kia ẩn chứa một nỗi buồn mang mác. Sóng mũi cao, mái tóc cháy xém vì nắng gío rối bời hoang dã. Thân hình cân đối, chắc khoẻ với nước da rám nắng. Có thể đoán trước kia chị là một người phụ nữ có nhan sắc. Nhìn chị trong cơn điên loạn lòng ai cũng chợt chùng xuống thương cho số phận bất hạnh của một người đàn bà.
Trời lại sắp mưa, những cơn gió lại gào thét cùng với tiếng thét của người đàn bà điên. Bỗng tiếng cười im bặt, trả lại không gian im ắng rồi người đàn bà lại òa khóc, trời cũng vừa đổ mưa. Người đàn bà vẫn lõa thể như vậy ngồi bên gốc cây trứng cá cuối phố và gào khóc trong mưa. Ai đó mở cửa, ánh sáng trong nhà hắt ra đủ để thấy rõ cơ thể của người phụ nữ điên trần truồng lạnh lẽo đang ngồi co ro vì lạnh. Chủ nhà vứt cho chị một tấm chăn cũ. Chị ngưng khóc, lại cười ré lên và trùm tấm chăn trên đầu, chạy vụt đi trong bóng đêm giữa trời mưa giăng.
Khóc rồi lại cười, cười rồi lại khóc... Cuộc đời phải chăng và một vòng xoáy vô hình và con người mãi cuốn theo vòng tròn khép kín đó. Khi mới chào đời, con người ta khóc, trong cả cuộc đời lúc khóc, lúc cười để đến cuối đời khi biết mình sắp chết người ta không còn đủ sức để khóc, nhưng những giọt nước mắt cuối cùng vẫn tuôn rơi để chấm dứt một kiếp người. Người đàn bà điên dại kia dù vẫn sống nhưng không còn lý trí nữa, không còn biết gì nữa, nhưng chị ta vẫn biết khóc và biết cười: khóc cho số phận nghiệt ngã của chính mình, và cười cho nỗi đau tâm hồn và thể xác của mình...
Đêm đó trời mưa bão lớn. Mưa như trút nước suốt cả đêm. Con phố nhỏ vẫn chìm trong giấc ngủ. Mọi người không ai nhớ và cũng không ai biết ngoài trời giông bão kia vẫn còn xót lại một con người, một con người không còn ra con người đang khóc cười dưới trời mưa; lạnh lẽo, cô đơn, hiu quạnh giữa sấm sét, mưa tuôn; như chịu sự trừng phạt của trời đất. Tấm thân bé nhỏ cao gầy không một mảnh vải che thân đó vẫn còn tồn tại, nhưng như không tồn tại và để một ngày nào đó tan thành tro bụi như chưa bao giờ tồn tại trên cõi đời.
Sáng hôm sau người ta phát hiện ra một xác phụ nữ khỏa thân nằm chơ vơ bên cạnh tấm chăn cũ ướt mèm, vẫn còn phản phất đâu đó trên khuôn mặt một đôi mắt to vô hồn, một khoé miệng cười và cả những giọt lệ đắng ngắt. Thế là kết thúc một kiếp người... thế là Chị đã đi trọn một vòng để cuối cùng trở về với cát bụi. Cuộc đời quá ngắn ngủi nhưng cũng qúa cay nghiệt... Nhưng mãi mãi trong cái đầu không còn lý trí kia chưa bao giờ cảm thấy cuộc đời là "bể khổ"... hay nói đúng hơn chị không có đủ nhận thức để cảm nhận được cái khổ của cuộc đời... bởi cho đến khi chết... trên miệng chị vẫn nở nụ cười...

Xem Tiếp: ----