Ngày xưa, ở rất xa đây, cách Xứ Lắm Ruộng hàng nghìn ngày đường, có đàn chim hạc lớn lông vàng. Một hôm, Thần Ðại Linh gọi Latakini, con chim đầu đàn đến và nói rằng :
– Latakini, đàn chim của ngươi đẹp nhất trong số các loài chim. Ta không ban cho loài chim nào bộ lông vàng như bộ lông của các ngươi. Ta muốn các ngươi không được rời khỏi nơi ta đã dành cho các ngươi.
Latakini bèn hỏi : "Tại sao cấm chúng tôi bay đến nơi khác?".
– Bay đi nơi khác thì cánh hạc sẽ mất đi ánh vàng đẹp mắt – Thần Ðại Linh trả lời rồi biến mất.
Latakini xù bộ lông vàng rồi xòe hai cánh mạnh mẽ bay đi rất đường bệ. Nó đi báo cho cả đàn biết quyết định của Thần Ðại Linh.
Mùa hè sắp hết. Những đàn ngỗng xứ Canada, vịt trời và cuốc kéo đến quê hương của Latakini ở phương Bắc. Tất cả các loài chim di trú báo cho nhau hiệu tập hợp và để thực hiện cuộc di chuyển hàng năm về phương Nam ấm áp.
Latakini không còn bình thản được nữa. Ngày lại ngày, nó theo dõi những đàn chim rất đông bay đi mất hút ở chân trời. Ðêm lại đêm, nó nghe không ngớt những tiếng đập cánh của những đàn chim bay càng nhiều trên nền trời tối đen. Rồi, một buổi sáng, nó nhận thấy cả một vùng rộng chỉ có đàn hạc. Không cưỡng nổi sự cán dỗ, nó ra hiệu cho cả đàn cất cánh bay đi.
Thần Ðại Linh rất giận đàn chim hạc không tuân theo lệnh của Người. Người biết rằng đàn hạc bay về Xứ Lắm Ruộng và Người ra lệnh cho tất cả các nguồn nước ở xứ này xoá sạch ánh vàng trên cánh những con hạc dám cưỡng ý Người.
Những con hạc vàng bay ngày, bay đêm vượt qua nhiều nước lạ không nghỉ. Cuối cùng, từ trên cao, chúng nhìn thấy một đồng cỏ ngập nắng, ở đó trải dài nhiều khoảng ruộng và lấp lánh những hồ nước. Chúng đã đến đích.
Latakini cụp bớt cánh, lượn một vòng trên mặt hồ rồi nhào xuống, có cả đàn theo sau. Những con hạc vừa đậu xuống nước thì tức khắc nổi lên một cơn bão. Sóng trên hồ dâng rất cao có thể nhấn chìm cả đàn. Những con sóng đã giật lấy những cánh vàng của chúng và cuốn đi rất xa theo lệnh của Thần Ðại Linh.
Latakini ra hiệu cho đàn cất cánh bay lên, nhưng đã muộn. Không còn đâu những con chim cánh vàng hợp thành một đám mây dày lấp lánh trong nắng phương Nam, bây giờ chỉ là những con chim trắng bay thành một đám như sương mù. Lúc đó Latakini mới nhớ lại lời cảnh cáo của Thần Ðại Linh.
Latakini tự an ủi mình : "Mùa xuân đến, ta trở về quê hương ở phương Bắc thì có thể Thần Ðại Linh trả lại cho ta cánh vàng. Nếu thế thì không bao giờ ta trái lệnh Người nữa, ta sẽ không rời bỏ khu vực mà Người đã dành cho ta".
Nó rất mong đến mùa xuân và khi những con chim di trú lên đường thì Latakini gọi cả đàn bay về quê hương.
Một lần nữa, đàn hạc bay nhiều ngày nhiều đêm không nghỉ. Chúng hạ cánh xuống một đồng cỏ ở quê hương. Chao ôi ! Thật chẳng khác gì tuyết đã trở lại : Ðàn chim vẫn một màu trắng xoá. Latakini hiểu rằng không bao giờ nó sẽ có cánh vàng nữa vì nó đã làm trái với ý muốn của Thần Ðại Linh.