Chương 82

    
uổi sáng kéo đến chếnh choáng trong sương mù và không khí ấm. Karen đã dậy sớm và ăn một bữa sáng nhẹ trong phòng. Cô ra ngoài ban công ngồi nhấm nháp ly cà phê, ngắm mặt trời trồi lên từ dưới mặt biển êm lặng. Cô đang cố gắng tĩnh tâm trở lại. Một đàn chim bay vòng quanh dải san hô kêu quàng quạc và chúi đầu xuống nước tìm kiếm bữa sớm.
Khoảng vào lúc bảy giờ ba mươi, cô thấy một chiếc xuồng lớn màu trắng cập bến cảng Saint James. Người thuyền trưởng nhảy lên bờ. Cô đứng dậy, cố giữ bình tĩnh. Tới rồi...
Cô mặc một chiếc váy hai dây dùng cho mùa hè và đi một đôi giầy vải. Karen bới tóc cao trên gáy, đánh qua một chút phấn hồng lên hai má và tô bóng môi, khiến cô trông đẹp hơn. Sau đó cô xếp đồ vào túi gồm một hộp kem chống nắng, dầu thơm bôi môi, và vài chai nước uống. Cô cũng mang theo vài tấm hình của lũ trẻ.
Bên dưới, Ty đang đợi cô ngoài đường dẫn ra biển. Anh nháy mắt khuyến khích, bởi anh chẳng thể nói thêm được gì nữa chứ? “Anh có cái này cho em.” - Hauck nói, trong khi đưa cô đi dưới hành lang đến một chỗ ngồi kín đáo, ở đó anh đỡ cô ngồi xuống chiếc ghế gỗ ngoài bờ biển. Anh ấn một vật tròn tròn vào lòng bàn tay cô. - “Đây là máy thu định vị toàn cầu cực mạnh. Em giấu nó vào trong ví. Như vậy anh có thể tìm được em. Anh muốn em gọi điện cho anh mỗi tiếng một lần để anh yên tâm rằng em vẫn an toàn. Em hứa sẽ làm vậy chứ, Karen?”
“Ty, em sẽ không sao mà. Người em gặp là Charles mà.”
“Anh muốn lời hứa của em.” - Hauck nói như mệnh lệnh, chứ không còn là một lời yêu cầu nữa.
“Thôi được.” - Cô dịu giọng và mỉm cười với anh. - “Em hứa.”
Hauck lại lôi ra một vật nữa từ trong túi một vật bằng thép đen, nhỏ chỉ vừa lòng bàn tay anh và vật đó khiến cô rùng mình. - “Anh muốn em cầm thêm cái này nữa, Karen.”
“Không.”
“Thật đấy.” - Hauck ấn mạnh vật đó vào tay cô. - “Để đề phòng có chuyện gì đó xảy ra. Đây là khẩu Beretta 22. Khóa an toàn đã mở. Có thể không có chuyện gì xảy ra nhưng em không biết mình đang đối mặt với điều gì kia mà. Em cũng đã tự mình nói rồi, đã có người phải chết. Vì vậy hãy cầm lấy nó. Anh xin em., chỉ là đề phòng thôi mà.”
Karen nhìn khẩu súng đăm đăm, tim đập thình thịch. Cô cố tìm cách đẩy khẩu súng lại. - “Ty, em xin anh, người em gặp là Charles mà...”
“Đúng là Charles.” - Hauck nói. - “Và em không biết điều em đang đương đầu là gì. Hãy cầm lấy nó, Karen. Đây không phải là một lời đề nghị mà là mệnh lệnh. Chiều nay em có thể đem nó trả lại cho anh.”
Cô vẫn nhìn khẩu súng chằm chằm. Nó nhắc cho cô nhớ rằng: dẫu cô có nói thế nào chăng nữa thì anh vẫn nói đúng - cô cảm thấy hơi lo sợ.
“Em ngần ngại phải mang nó vì em có thể phải sử dụng nó với Charles.” - Cô cười, nhưng cuối cùng vẫn nhét khẩu súng vào túi.
“Karen, nghe này." - Hauck nhấc cặp kính râm. - “Anh yêu em thực sự. Anh nghĩ là anh yêu em ngay từ lúc anh bước vào nhà em ngày hôm đó. Em biết điều đó mà. Anh không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây, giữa em và anh. Chúng ta sẽ cùng giải quyết. Nhưng bây giờ anh muốn em nghe kỹ lời anh. Em phải cẩn thận, Karen à. Anh muốn em phải ở chỗ nào đó càng gần nơi đông người càng tốt. Em không được đi đâu cùng Charles - sau đó. Em không được mạo hiểm, em hiểu không?”
“ Vâng, thưa ngài. ” - Karen gật đầu, thoáng nở một nụ cười trong lo lắng.
“Em muốn anh nói điều gì với em nữa, Karen? Anh là cảnh sát mà.”
Viên thuyền trưởng con tàu là một người đàn ông da đen độ khoảng ba mươi tuổi, mặc một chiếc quần soóc lướt sóng, đội mũ bóng chày, nhảy lên bờ. Chiếc xuồng có tên là Thiên thần biển cả. Duờng như anh ta đang kiểm tra đồng hồ.
Karen nói. - “Em nghĩ là đến lúc em phải đi rồi.”
Cô ngả người lại gần anh, Hauck ôm cô thật chặt. Cô hôn anh lên má, ôm chặt lấy anh. - “Đừng lo lắng vì em, Ty.” - Cô đứng dậy, cố gắng mỉm cười. - “Đó là Charlie. Chúng ta có thể uống bia với nhau ở quán cà phê nào đó vào lúc mười giờ được mà.”
Cô chạy vội ra phía cảng, quay lại nhìn anh thêm một lần nữa và vẫy tay, tim cô đập mạnh. Ty bước ra theo cô vài bước ra phía bờ cát, vẫy tay đáp lại. Rồi cô chạy thẳng ra cảng về phía viên thuyền trưởng, trông có vẻ nhã nhặn, của chiếc xuồng Thiên thần biển cả. — “Anh là Neville?”
“Vâng thưa bà.” - Viên thuyền trưởng nói. Anh ta nhấc chiếc túi xách của Karen. - “Chúng ta đi luôn thôi.” - Anh ta nhìn thấy Ty đang bước về phía họ. - “Ông ấy nói là chỉ đón một mình bà thôi. Chỉ một mình bà hoặc là chúng ta sẽ không đi nữa.”
Karen nắm tay viên thuyền trưởng, nhảy lên xuồng. - “Chỉ mình tôi thôi. Chúng ta sẽ tới đâu? ”
Neville bước lên boong, ném nút dây thừng lên bờ. - “ Ông ấy nói rằng bà sẽ biết ngay thôi.”