Dịch giả: Hương Ly
Chương 76

Có thể đêm nay thực sự sẽ xảy ra chuyện gì?
Suốt một đêm, Mễ Nhược Lan bị ám ảnh bởi ý nghĩ này, đến tận quá nửa đêm, cô vẫn ở trong phòng khám suy nghĩ về điều này.
Chuông điện thoại reo.
Lần này, cô hơi do dự, tay cô để trên điện thoại, nhưng không cầm lên. Chuông vẫn reo, như thể là tín hiệu từ địa ngục đã thúc giục cô, cuối cùng, cô cũng nhấc máy.
“Lại là tôi đây.” Đối phương nói trong điện thoại, dường như mang theo nụ cười đắc ý kỳ bí.
“Tôi đoán được là anh.”
“Tôi cũng đoán hiện giờ cô đang ngồi lại phòng khám.”
“Anh còn muốn nói gì?”
“Tôi chỉ sợ cô không dám nghe tiếp.”
Mễ Nhược Lan ngẩn người, rồi mỉm cười, nói: “Tôi thích đi sâu vào tâm hồn người khác, tôi không cho rằng người sợ hãi sẽ là tôi.”
“Vậy thì người sợ hãi sẽ là tôi sao?” Đối phương cũng cười: “Cô sẽ nhanh chóng biết tôi là ai ngay thôi.”
“Hãy nói đi.”
“Cám ơn cô có thể nhẫn nại lắng nghe, tôi nói thật lòng đấy. Tôi đã kể, có một người đàn ông và một người phụ nữ sống trong ngôi nhà màu đen, người đàn ông đó nghi ngờ người vợ xinh đẹp không chung thủy với mình, ông ta thường xuyên đánh cô ấy, còn cô ấy luôn cam chịu. Cuối cùng, đến một hôm, người đàn ông đó không thể kiềm chế nổi sự hoài nghi đối với người vợ, ông ta nổi cơn điên, vào một đêm, ông ta đưa vợ lên phòng ở tầng ba. Đột nhiên người phụ nữ phát hiện ra chồng mình đã trở thành một người khác, đó chính là một con ác quỷ. Con ác quỷ đó đã chiếm lĩnh cơ thể người đàn ông đó, giơ đôi tay ra, bóp cổ người phụ nữ đó.”
Mễ Nhược Lan cảm thấy ghê sợ, cô giơ tay lên sờ vào cổ mình, nói: “Sau đó đã xảy ra chuyện gì?”
Đầu dây bên kia yên lặng, dường như chợt ngừng thở, nửa phút sau, cuối cùng anh cũng thốt ra một câu: “Ông ta bóp cổ vợ mình cho đến chết.”
“Thượng đế sẽ không tha thứ cho ông ta.” Mễ Nhược Lan lạnh lùng nói.
“Tất nhiên rồi, thượng đế đương nhiên không tha thứ cho ông ta. Chính ông ta cũng không thể tha thứ cho bản thân. Đó là một đêm thật hãi hùng, nửa đêm linh hồn ma quỷ xuất hiện trong căn nhà cổ xưa, âm hồn tà ác đã khống chế người đàn ông đó, dùng đôi tay ông bóp cổ chết người vợ của ông, người phụ nữ xinh đẹp đáng thương đó.”
Mễ Nhược Lan bỗng ngắt lời anh ta: “Âm hồn tà ác? Anh nhìn thấy âm hồn đó ư?”
“Đúng vậy, tôi nhìn thấy nó trong trái tim tôi.”
“Tôi hiểu rồi.”
Âm thanh bên đầu dây kia tiếp tục vang lên: “Sau khi giết người, người đàn ông đó đã tỉnh lại. Nhưng, người vợ xinh đẹp của ông đã biến thành một cái xác lạnh giá, ông mới nhận ra rốt cuộc mình đã làm gì. Ông rất đau khổ, cũng rất sợ hãi, sau khi trải qua sự dày vò dằn vặt, ông quyết định che giấu tội lỗi của mình. Suốt đêm, ông chuyển gạch, vôi vữa về, ông trốn trong gian phòng tầng ba, bỏ ra thời gian đúng một ngày một đêm để chôn chặt xác vợ vào trong bức tường. Từ đó về sau, người phụ nữ bị chôn vùi mãi mãi trong bức tường ở tầng ba đã biến thành một oan hồn, du đãng khắp nơi trong ngôi nhà đó.
“Về sau, người đàn ông đó thì sao?” Mễ Nhược Lan lần đầu tiên nghe thấy câu chuyện đáng sợ, nên hơi căng thẳng.
“Người đàn ông tội lỗi đó nói dối là vợ ông ta mất tích. Nhưng ông ta không thể nào tha thứ cho tội lỗi mình gây ra. Cuối cùng, một hôm, ông đi lên mái nhà bên trên tầng ba, nhảy lầu tự sát. Tôi đã nói, thượng đế không tha thứ cho ông ta, chính ông ta cũng không tha thứ cho bản thân.”
Mễ Nhược Lan thở phào, rồi cô nhanh chóng phản ứng, chậm rãi nói: “Tôi nghĩ, người đàn ông đó có lẽ có hai loại nhân cách, có lúc, ông ta không biết mình đang làm gì.”
Cô lại bắt đầu phân tích tâm lý, như thể đang nói với những người bệnh đáng thương cần cô giúp đỡ.
Đột nhiên, cô nghe thấy thứ âm thanh vô cùng đáng sợ vang lên từ phía sau, cô đang định xoay người lại xem, tiếng trong điện thoại lại vang lên:
“Đúng vậy, cô nói đúng lắm. Cô là một phụ nữ thông minh tuyệt đỉnh, có lúc, tôi thực sự muốn vuốt ve làn da mượt mà của cô, còn nữa, cả chiếc cổ thon dài mê hồn của cô nữa.”
Bỗng từ phía sau lưng cô vang lên tiếng cười nho nhỏ.
Tiếng cười đó đến từ địa ngục.
Mễ Nhược Lan lần đầu tiên phải đối mặt với sự kinh hãi, khi cô định quay người lại, một bàn tay to khỏe đã bóp chặt lấy cổ cô.

Truyện Mắt Mèo Nội dung !!!13140_79.htm!!! Đã xem 231533 lần. --!!tach_noi_dung!!--

Dịch giả: Hương Ly
Chương 77

--!!tach_noi_dung!!--
Bầu trời phía trên ngôi nhà đen vẫn là màn đêm đen, thế nhưng ở đằng đông đã xuất hiện vài tia sáng, buổi đêm dài đằng đặc cũng sắp trôi qua.
Trên mái nhà của ngôi nhà đen, Đồng Niên kéo Vũ Nhi về phía mái hiên không phản kháng, cô dường như bị rút hết sức lực, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen, mặc cho số phận.
“Anh định làm gì?” Diệp Tiêu hét lớn, không thể đợi thêm được nữa anh bất chấp nguy hiểm, giẫm lên những viên ngói trên mái và lao về phía trước. Đột nhiên, anh thấy Đồng Niên đứng lại bên mép mái hiên, nên anh cũng dừng bước, anh sợ mình mà lao đến sẽ ép Đồng Niên ôm Vũ Nhi cùng nhảy xuống.
Sống và chết, đây luôn là đề tài vĩnh hằng của con người, có đôi khi chỉ cách nhau 1 mm.
Lúc này, Vũ Nhi dường như mất đi cảm giác, cô nhắm mắt lại, cảm tưởng đầu mình đã treo lơ lửng bên ngoài mái hiên, cơn gió thổi vi vu lướt qua tóc cô, cô có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Cô cảm nhận được Đồng Niên vẫn đang run rẩy, không biết tiếp theo đây, Đồng Niên sẽ làm gì.
Một phút sau, cô bỗng cảm thấy trên cổ mình có một sợi dây gì đó, cô giơ tay lên sờ, sờ thấy một mặt đá trên ngực mình. Cô mở mắt, nhận thấy khuôn mặt Đồng Niên sát cạnh cô. Đồng Niên đang mỉm cười với cô. Anh nâng viên ngọc đá mắt mèo đã được anh đeo trở lại trước ngực cô lên và nói: “Vũ Nhi, bây giờ anh trả lại sợi dây chuyền mắt mèo cho em, nó mãi mãi thuộc về em.”
“Đồng Niên, anh đừng đi.” Cô nói giữa tiếng khóc nức nở.
“Vũ Nhi, xin em hãy tin rằng anh mãi mãi yêu em. Nhưng anh là kẻ có tội, anh buộc phải xuống địa ngục. Em hãy gắng sống tốt.”
“Không!” Vũ Nhi dốc toàn bộ sức lực của mình hét lên.
Nhưng Đồng Niên lại chỉ tay về phía đằng đông trên bầu trời, mặt cười và nói: “Em nhìn kìa, trời sắp sáng rồi.”
Vũ Nhi không phân biệt được phương hướng, chỉ cảm thấy ở một góc nào đó nơi đường chân trời một tia sáng đang phá vỡ màn đêm bao phủ xung quanh, cô khẽ khàng hỏi: “Anh nhìn thấy ánh hừng đông không?”
“Anh nhìn thấy rồi, bầu trời ở đó đẹp tuyệt vời.” Đồng Niên hướng về phía đó nói: “Vũ Nhi, ở đó đẹp thật đấy, bây giờ anh phải đi đến đó, mẹ anh đang đợi anh ở đó.”
Đồng Niên mỉm cười, đứng dậy sau đó anh lao về phía trước, nhảy xuống dưới.
Vài giây sau một loạt âm thanh thân người va đập từ dưới đất truyền lên.
Đồng Niên thực sự đã xuống địa ngục, hoặc là lên thiên đường? Vũ Nhi không dám nhìn xuống dưới, nước mắt như dòng suối trong vắt trào ra, viên đá mắt mèo trước ngực cô bỗng phát ra luồng ánh sáng kỳ dị, cô khẽ nói với mình: “Đồng Niên, Vũ Nhi mãi yêu anh.”
Diệp Tiêu lặng lẽ đứng bên cạnh Vũ Nhi nhìn xuống khoảng từ phía dưới ba tầng lầu, cảnh sát đang vây quanh thân thể nhầy nhụa máu thịt của Đồng Niên. Đồng sự của Diệp Tiêu nhẹ nhàng đi đến sau anh, nói: “Tất cả đã kết thúc.”
Tất cả đã kết thúc thật sao?
--!!tach_noi_dung!!--

Đánh máy: Soccon
Nguồn: soccon
Được bạn: Ct.ly đưa lên
vào ngày: 27 tháng 5 năm 2011

--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--