Lưỡng Thế kiều. Cây cầu nối liền hai thế giới.Sở Vân dừng lại đưa mắt nhìn cây cầu.Đại Mạc Đồ Thủ Khố Tỵ, Cổ Yển La Hán vào Khoái Đao Tam Lang Lý Khải đứng ba phương vị khác nhau vây quanh chàng, bảo vệ. Nghiêm Tiếu Thiên nói:- Lão đệ, lão huynh mà là người thì lão huynh sẽ giết chết thằng chó họ Hề đó!- Có nhiều lúc con người rất đáng thương, bởi vì bọn họ không tự biết bản thân mình mà đã như thế, lão huynh là thế nào đấy?Bỗng Cổ Yển La Hán vội nói:- Lão đệ, Lê a đầu lừa đảo kia đến rồi đấy. Nhưng đừng làm khó nó đấy!Sở Vân không quay lại, khoanh tay trước ngực, đứng nhìn chăm chăm cây cầu. Mùi hương Bách lan hoa bay vào mũi chàng sực nức, cái mùi thơm mà chín mươi ngày qua chàng đã mong nhớ. Rồi tấm thân ấm áp, mềm mại của người Sở Vân đã từng yêu say đắm tiến lại gần chàng và giọng nói quen thuộc vang lên:- Vân ca.. anh.. anh tha cho em, mọi việc em đều bị che đậy cả, cầu xin anh.. cầu xin anh hãy tha thứ cho em!Sở Vân vẫn cứ giữ nguyên tư thế đứng như thế, nói giọng cứng cỏi:- Vì sao đã tháo chiếc nhẫn của hai đứa ra? Khắc tâm đâu? Vì sao cùng đi với tên họ Hề đó tiến ra gặp ta? Vì sao suốt ngày bầu bạn với nó? Vì sao cha mẹ người lại đối đãi với nó như thế? Vì sao người lại muốn ta và tên họ Hề kia phải tỷ đấu để đạt tư cách cầu thân với người? Vì sao? Vì sao?- Ta đã giữ đúng lời ước hẹn, vượt muôn trùng gian khó, chẳng kể ngày đêm để đến nơi đây, tại đại sảnh đường ta phải chịu nhẫn nhục, nén lòng bị kẻ khác sỉ vả, coi khinh.. mà ta đã được cái gì? Được người ngồi đợi ở cái bậc thang lên Quy Lai Phong ư? Được anh em Đại Hồng sơn thân mật tiếp đón ư? Cũng không, chỉ có hổ thẹn, nhục nhã, thất vọng, đau khổ... Đủ rồi, Lê Tường, người đừng nên làm thế nữa, đừng phải để ta phải suy nghĩ, đau đầu nữa. Ta đến đây chỉ có ta và ta đi khỏi đây cũng chỉ mình ta. Cuộc đấu này ta đã nhận lời là vì những gì còn kỷ niệm tình cảm đã qua giữa hai chúng ta. Ngươi hãy đi đi, Lê Tường, hãy đi đến với họ Hề kia đi. Ngươi hãy luôn luôn ghi nhớ một câu nói của ta: ta muốn tất cả người là của ta, nếu không thì không cần gì!Lê Tường chết lặng người đi, toàn thân run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch, nước mắt chảy ròng ròng, cố hết sức nghẹn ngào nói:- Anh.. anh.. Sở Vân.. hãy nghe em giải thích..Sở Vân bước tới trước một bước, lạnh lùng nói:- Ta vốn không nên đạt tới, vì thế ta cần phải bỏ đi!Lê Tường nghe như một tiếng sét đánh giữa tai, mắt nàng chợt hoa lên rồi liền tức tối sầm lại, toàn thân nàng đổ gục xuống. Vừa may lúc ấy Lê Kỳ đã kịp tới ôm chầm lấy con gái mình.Lê phu nhân cũng vừa lẩy bẩy chạy tới đón lấy đứa con gái đang ngất đi vì đau khổ vào lòng mình.Lê Kỳ mặt tái xanh đi vì tức giận hỏi:- Sở minh chủ, xin được hỏi người nói gì với con gái ta?Sở Vân bước tới gần cây cầu, không ngoái đầu lại lạnh lùng nói:- Tại hạ chỉ nói với cô ấy rằng: không được tất cả thì thà bỏ đi tất cả!Quỷ Cô Tử nghiến răng trèo trẹo, trợn ngược đôi mắt lên nói:- Sở minh chủ, nếu Hương nhi có mệnh hệ gì thì trừ phi người giết chết hết mọi người của Đại Hồng sơn đi, nếu không thì lão phu thề không đội trời chung với người!Đại Mạc Đồ Thủ Khố Tỵ bước đến gần nghe thấy thế thì cười khảy nói:- Lê đại đương gia, tôn giá cho rằng bọn ta không làm được điều đó à?Lê Kỳ quay lại, mặt đối mặt chiếu tia mắt căm hờn vào Khố Tỵ nhưng Tống Bang đã kịp chạy tới, kéo tay Lê Kỳ lùi lại nói:- Đại ca, họ đến đây là khách, chúng ta không thể để mất đi trách nhiệm của người chủ được, xin hãy nhẫn nại bao dung một chút!Ngũ Nhạc Nhất Kiếm cũng bước tới cùng Tống Bang khuyên giải Lê Kỳ. Bách Hoa Tiên Tử Triệu Ái mặt biến sắc cùng Lê thị phu nhân lo chăm sóc Lê Tường, mà mắt bà ta không ngừng nhìn Sở Vân đầy căm phẫn.Hai cha con họ Hề căm phẫn chạy về phía Sở Vân, chưa đến nơi, Hề Du đã quát to rằng:- Sở Vân! Ngươi như thế mà cũng coi là anh hùng hảo hán à? Ta lấy làm hổ thẹn vì người..Không thấy Sở Vân quay lại Khố Tỵ đã nói ngay:- Đồ trẻ nít còn hôi sữa, chỉ cần dựa vào mấy câu nói ấy của người hôm nay coi như mạng của người đã tuyệt rồi!Thanh Sám Hề Tiêu hứ một tiếng nói:- Ông bạn, câu nói ấy để cho ta nói mới đúng!Bỗng Kim Phát Khách Tất Lực xuất hiện nơi đó với tiếng cười đe dọa:- Họ Hề kia, bổn hoàn chủ tiếp người trước đã!Trang chủ Bạch Tâm sơn trang Gia Cát Đồ cùng chạy tới kêu to nói:- Cái gì? Muốn động thủ hả, có lão phu góp vui một tay!- Ấy, Gia Cát Đồ, cái mạng gì của người hãy giao cho Nghiêm lão này xử lý mới phải. Ngươi sẽ sớm được đưa tới mười tám tầng địa ngục!Tả Quải Tử Tống Bang vừa kịp đến vội vàng nói:- Ấy ấy, các vị đều là khách, sao lại làm mất hòa khí với nhau vậy? Có điểm nào không đúng đâu nào? Đừng làm cho lão phu phải khổ thêm nữa!Quan Túc Sinh thì ôn tồn khuyên Thiên Lang Lãnh Cương:- Lãnh hoàn chủ, lúc này đây chẳ!!!5016_72.htm!!!
Đã xem 854195 lần.
http://eTruyen.com