Hồi 6
Tuyệt Lộ Phùng sinh

Trời vừa tờ mờ Sáng, đất trời hãy còn bị bao phủ bởi một màn Sương mờ
đục, trời lạnh thấu xương, không khí lạnh lẽo ẩm thấp, thời tiết này người
thường tuyệt đối chẳng dám ra khỏi nhà.
Trong đám cỏ khô vàng, một thân thể bê bết máu nằm cuộn tròn dưới đất.
vết máu đặc quánh còn chưa kịp khô ánh lên một màu đen thẫm, chẳng còn
mang màu Sắc đỏ hồng vốn có của máu. Người bị thương trầm trọng này
chẳng phải ai xa lạ, chính là Nhậm sương Bạch vừa đào thoát khỏi tay thần
chết đêm qua. Chàng nằm đó, hơi thở mảnh như tơ, toàn thân hoàn toàn bất
động, nếu đứng cách chàng chừng vài bước chân Sẽ tưởng đó chỉ là một tử thi
mà thôi.
Trên con đường ruột dê dẫn lên núi, xảy nghe vang lên tiếng bước chân,
tiếng bước chân chậm rãi nhàn hạ, chứng tỏ đây là khách du Sơn chứ chẳng
phải là người đang trên đường đi ngang đây.
Chỉ có điều nếu là du Sơn ngoạn thủy vào giờ này thì quả là còn quá Sớm.
Nhậm sương Bạch vẫn nằm cuộn tròn bất động, y phục chàng ướt đẫm
Sương đêm dính Sát vào da thịt, bộ y phục cùng Sương đêm hòa với máu tạo
thành một lớp bọc vỏ kín thân thể chàng.
Người đang dạo bước trên Sơn đạo là một hán tử tuổi trạc tứ tuần, dáng
cao ráo, gương mặt gầy gầy thanh thoát, chỉ có điều những nếp nhăn hằn Sâu
trên trán chứng tỏ đây là một người đã trải hết Sóng gió của cuộc đời, lại
thêm bộ áo vải trên người khiến cho dáng vẻ y trông vừa phiêu linh vừa thoát
tục.
Trung niên hán tử hai tay chắp Sau lưng, nhàn hạ bước đi, Song mục nhìn
đó đây chẳng có một mục tiêu cố định, mục quang vô tình liếc nhìn vào đám
cỏ, thân thể bê bết máu của Nhậm sương Bạch đã gây được Sự chú ý nơi
trung niên hán tử.
Dừng chân bên Sơn đạo, trung niên hán tử hơi do dự một thoáng rồi cẩn
trọng bước đến gần, cúi người vạch cỏ quan Sát thương thế Nhậm sương
Bạch, trung niên hán tử bất giác biến Sắc, lắc đầu liền liền.
Hai mắt Nhậm sương Bạch nhắm nghiền, Sắc mặt vàng như nghệ, hai gò
má Sưng phù tím thẫm, đôi môi còn dính đầy vết máu, đó là chưa kể các vết
thương trên người còn khủng khiếp hơn nữa. Thể trạng Nhậm sương Bạch
lúc này có thể nói là chỉ còn thoi thóp thở.
Trung niên hán tử đứng thẳng người dậy, phóng mắt nhìn ra tứ phía, núi
xa đồi gần, tất cả đều chìm đắm trong Sương mù, một cảm giác cô độc như
chỉ còn có mỗi mình ta trên cõi đời này. Trong lòng trung niên hán tử bỗng
nổi dậy một cảm giác đồng bệnh tương lân. Trung niên hán tử cúi đầu nhìn
xuống khẽ thở dài, biết rõ đây là một việc rất phiền phức, thậm chí còn dẫn
đến họa Sát thân, nhưng cũng đành vậy. Ðất trời rộng lớn nhường này, nhưng
người bị thương lại chọn ngay cạnh con đường núi gồ ghề này để ngã gục
xuống, không phải là thiên ý thì còn là gì nữa?
Trung niên hán tử cúi thấp người xuống, thật cẩn thận ôm thân thể Nhậm
sương Bạch lên, quay người đi ngược trở lại, nhưng lúc này bước chân của y
đã không còn vẻ nhàn hạ như lúc trước nữa.
Ði độ vài dặm, dưới một con dốc thoai thoải xuất hiện một gian nhà cỏ ba
gian ẩn hiện trong một khoảng rừng trúc nhỏ. Trên mái nhà, một làn khói
nhạt lượn lờ, buổi Sáng thu lạnh lẽo, giữa một nơi hoang dã như vầy, gian nhà
và làn khói bếp làm cho không gian trở nên ấm cúng hơn.
Bước chân của trung niên hán tử vững chãi bước trên Sơn đạo gồ ghề, hơi
thở từ miệng hóa thành một đám khói trắng phả lên thân thể Nhậm sương
Bạch. vừa đi y vừa đưa mắt quan Sát diện mạo Nhậm sương Bạch, gương
mặt trầm trầm như đang Suy nghĩ một điều gì đó lại vừa như phát hiện ra một
điều gì đó. Khi trung niên hán tử về gần đến nhà thì một bóng người thướt tha
xuất hiện nơi ngưỡng cửa.

*

Khi Nhậm sương Bạch tỉnh dậy đã là ngày thứ bảy kể từ hôm trung niên
hán tử cứu chàng về đây.
Trên chiếc Sập tre, Nhậm sương Bạch mở hai mắt trống rỗng nhìn lên trần
nhà, hai cánh mũi phập phồng, dùng khứu giác để cố nhận định nơi mà chàng
đang dung thân. Ðương nhiên, không khí tư bề vô cùng lạ lẫm, chàng không
thể nào biết được đây là nơi nào, càng không biết vì Sao mà mình lại có mặt ở
đây.
Cuối cùng chàng cảm thấy có người đến, người này dừng chân ở cách chỗ
chàng nằm khá xa, thập chí chàng còn cảm nhận được ánh mắt đối phương
đang chăm chú nhìn mình. Chàng nhận ra đó là một nữ nhân, không những là
một nữ nhân mà còn là một xử nữ, trên người xử nữ bao giờ cũng tỏa ra một
thứ mùi đặc dị, một mùi u hương khó nói thành lời.
phải biết lễ nghì!
Lão nhân lưng hùm vai gấu này đương nhiên là "vô duyên tiều tử" Bành
Nguyên, lão đưa tay Sờ Sờ vào chiếc búa nơi thắt lưng, giọng trầm trầm nói:
- Ðừng có thong thả thái quá như vậy, tên tiểu tử này chẳng cần biết đối
phương là ai đã có thể ngang nhiên theo chân Trúc nhi tới đây, một tên mù lại
có được lòng tự tin như vậy, nếu không phải là có ngón nghề cứng cỏi thì
cũng là gan lớn bằng trời!
Tằng Kiếm hừ lạnh nói:
- Ngón nghề của hắn cứng cỏi đến độ nào thì lát nữa chúng ta Sẽ biết, còn
gan hắn lớn bằng trời thì chúng ta đã biết rồi, hắn dám lấy đầu của vạn Chí
viễn và Åu Dương Trường Phong cũng đủ để chứng tỏ điều đó!
Bành Nguyên hừ một tiếng nặng trịch, nói:
- Ðúng là đồ không biết trời cao đất rộng là gì, cuồng ngạo vô lễ!
sắc diện Tằng Kiếm trầm hẳn xuống, giọng băng lạnh nói:
- Nhậm sương Bạch, hai chiếc thủ cấp ấy ngươi mang đi đâu rồi?
Nhậm sương Bạch bình thản nói:
- việc đó đối với ba vị quan trọng lắm Sao?
song mục Tằng Kiếm phát xạ tinh quang nói:
- Người dù đã chết cũng phải được chết toàn thây, ngay cả trọng phạm bị
xử trảm, Sau khi hành hình gia đình còn được phép mang thủ cấp về an táng.
Nhậm sương Bạch, ai mà không có thân nhân? Ngươi nhẫn tâm để cho thân
nhân của hai người phải ngày ngày cúng tế hai cái xác không đầu Sao?
Nhậm sương Bạch thở dài nói:
Huyết Yên Kiếp (Quỷ ảnh ma đao) Nguyên tác: Liễu Tàng Dương Dịch giả: vô Nại
- Khi giao việc cho vãn bối, Khuất tiền bối đã có nghiêm lệnh, phải mang
hai chiếc thủ cấp ấy trở về phục mạng, nếu không, không thể chứng minh
được vãn bối đã hoàn thành nhiệm vụ!
Tằng Kiếm lạnh lùng nói:
- Ngươi nói vậy nghĩa là hai chiếc thủ cấp hiện ở chỗ Khuất Tịch?
Nhậm sương Bạch gật đầu nói:
- Không Sai, hiện đang ở chỗ Khuất tiền bối.
"vô duyên tiều tử" Bành Nguyên nghiến răng nói:
- vậy thì ngươi đem chỗ ở của Khuất Tịch nói cho bọn ta biết!
Nhậm sương Bạch im lặng một lúc lâu, chậm rãi nói:
- vãn bối không thể nói được!
Tằng Kiếm bước lên một bước lớn, khí thế chấn nhiếp hồn người nói:
- Nói thật cho ngươi biết, nếu ngươi giao hai chiếc thủ cấp ấy ra, hoặc giả
chỉ cho bọn ta biết chỗ trú thân của Khuất Tịch, lão phu có thể niệm tình cho
ngươi được chết toàn thây, bằng ngược lại, ngươi Sẽ được chết y hệt như vạn
Chí viễn và Åu Dương Trường Phong vậy!
Bành Nguyên Sợ những lời của Tằng Kiếm chưa đủ rõ nghĩa, giải thích
thêm nói:
- Nghĩa là đầu ngươi ở một nơi, thân ngươi ở một nẻo, vĩnh viễn không
bao giờ đi đầu thai được!
Khóe mép Nhậm sương Bạch hơi nhếch lên, trông như một nụ cười, bình
thản nói:
- Ba vị tiền bối, trông ba vị khí thế ngất trời, chỉ nói chuyện các vị mà
chẳng nói gì đến tại hạ, có lẽ các vị cho rằng Nhậm sương Bạch này là không
có nữa chăng?
Tằng Kiếm hừ lạnh một tiếng, nói qua kẽ răng:
- Nếu lão phu không có cách để trị ngươi thì phái người dẫn ngươi đến
đây làm gì? Hừ, chính ngươi mới là hạng chẳng biết trời cao đất dày, coi ba
huynh đệ bọn ta cầm bằng rác rưởi.
Nhậm sương Bạch lắc đầu, nhẹ nhàng nói:
- Xin ba vị bớt giận, cho đến bây giờ tại hạ vẫn còn có điều chưa hiểu,
không biết ba vị và cả Dịch cô nương nữa có quan hệ thế nào với vạn Chí
Huyết Yên Kiếp (Quỷ ảnh ma đao) Nguyên tác: Liễu Tàng Dương Dịch giả: vô Nại
viễn và Åu Dương Trường Phong mà lại quan tâm đến việc này một cách quá
đáng như vậy?
Tằng Kiếm hừ lạnh nói:
- Thì lão phu nói rõ cho ngươi biết để ngươi có chết cũng chết cho minh
bạch. Åu Dương Trường Phong là cháu gọi ta bằng cậu, cũng vì mối quan hệ
này mà vạn Chí viễn bái lão tam làm nghĩa phụ. Ngươi thấy hai mối quan hệ
ấy đủ để cho ba huynh đệ ta quan tâm đến việc này chưa?
Dịch Hương Trúc nãy giờ đứng lặng một bên cũng lên tiếng tiếp lời:
- Còn ta thì phụ thân ta là bằng hữu chí giao với tam vị đại thúc đây, tiếng
là bằng hữu nhưng tình thân như thủ túc, mười năm trước cha ta lui về quy ẩn
đem ta phó thác cho tam vị đại thúc chăm Sóc. Tam vị đại thúc coi ta như con
ruột, việc của ba người cũng chính là việc của ta, bởi vậy lúc nãy ta đã nói với
ngươi giữa bọn ta và vạn Chí viễn, Åu Dương Trường Phong vừa là thân hữu
vừa là họ hàng …
Nhậm sương Bạch thở dài hỏi:
- Các vị theo dõi tại hạ đã bao lâu rồi?
Dịch Hương Trúc mĩm cười nói:
- Từ khi ngươi làm mưa làm gió ở "Cửu Toàn đường", một mình đánh bại
người của "Hà Phi phái" từ trên xuống dưới, ngươi cũng biết rồi đó, các tin
đại loại như vầy được truyền đi rất nhanh. Mấy người bọn ta được tin lập tức
tdiv style='height:10px;'>
Một giọng nói êm như nhung, ngọt như mật vang lên:
- Công tử đã tỉnh rồi?
Nhậm sương Bạch cố cử động thân hình, chỉ cảm thấy toàn thân bị quấn
chặt, không thể cử động được. Chàng ho khan hai tiếng, đưa hai tay làm một
cử chỉ hành lễ, nói:
- Chính cô nương đã cứu tại hạ?
Giọng nói êm dịu ngọt ngào ấy lại vang lên, nói:
- Không phải ta, mà chính là đại ca đã cứu công tử.
Nhậm sương Bạch liếm đôi môi khô ráp của mình, cất giọng khản đặc nói:
- Cô nương, xin hỏi danh húy của lệnh huynh là …
Thiếu nữ cười nhẹ nói:
- Ðể đại ca đích thân nói cho công tử biết, nếu anh ấy bằng lòng nói!
Nhậm sương Bạch cố nở một nụ cười, nhưng gương mặt chàng cứng ngắt,
không Sao cử động được, chàng khó khăn nói:
- vậy khi nào tại hạ mới được bái kiến lệnh huynh?
Thiếu nữ dịu dàng nói:
- Ðại ca ta lên núi hái thuốc, chẳng bao lâu nữa Sẽ trở về, khí anh ấy về
nhà thể nào cũng đến thay thuốc cho công tử. Chắc công tử không thể biết, để
cứu được công tử, đại ca đã phải thức Suốt ba ngày ba đêm liền …
Nhậm sương Bạch cảm thấy bất an, nói:
- Nói vậy tại hạ đã hôn mê ba ngày ba đêm rồi, thật không ngờ lại nghiêm
trọng đến như vậy!
Thiếu nữ cười nhẹ nói:
- Công tử không chỉ hôn mê có ba ngày ba đêm, hiện giờ đã là chiều ngày
thứ bảy rồi đó! Lúc đại ca mang công tử về, tiểu nữ Sợ đến chết khiếp, toàn
thân đầy máu, nhìn chỗ nào cũng thấy vết thương, da thịt tơi bời đến chẳng
dám nhìn, cả xương trắng cũng lộ ra ngoài, trên vai trái hãy còn một chiếc
thiết bổng cắm dính trong đó. Ta cứ tưởng đại ca ôm một tử thi về nhà!
Nhậm sương Bạch khó khăn nuốt khan một cái nói:
- Thật không ngờ lại bị thương nặng đến như vậy!
Thiếu nữ nói:
- Lúc ấy công tử chỉ còn thoi thóp thở, hơi thở mảnh như Sợi tơ, tưởng như
có thể đứt đoạn bất cứ lúc nào. Ðại ca đã phải rất vất vả mới có thể ổn định
được thương thế. Nhớ lại lúc ấy đại ca nói, kể như đã giành lại được mạng
công tử từ trong tay tử thần!
Nhậm sương Bạch ngẩn ngơ một lúc rồi nói:
- Ån tái tạo này, biết lấy gì để báo đáp?
Thiếu nữ tiến lại gần hơn chút nữa, không phải hương thơm mà là mùi da
thịt thanh thoát của thiếu nữ nghe nồng hơn một chút:
- Công tử chẳng cần phải quan tâm đến điều lễ tục ấy, đại ca cứu người
chẳng phải để mong được đáp đền. Trời còn có đức hiếu Sinh, làm gì có
chuyện thấy chết mà không cứu? Nếu công tử nhìn thấy cảnh ấy, chắc cũng
không thể bỏ qua!
Nhậm sương Bạch khẽ nhếch mép nói:
- Cô nương, có lẽ cô nương không thể biết được rằng, trong trường hợp
này vấn đề không chỉ là cứu một mạng người, mà đằng Sau con người ấy còn
liên quan đến rất nhiều điều phiền phức, ân oán trùng trùng chẳng biết thế
nào mà lường trước được!
Thiếu nữ im lặng một thoáng rồi nói:
- Ðó chẳng phải là điều nên nghĩ tới khi cứu người! Người ta Sống ở trên
đời, mấy ai tránh được phiền phức, mấy ai chẳng có dây dưa ân oán?
Nhậm sương Bạch ngẩn người nói:
- Cô nương, vậy ra nhị vị cũng …
Thiếu nữ ngắt lời Nhậm sương Bạch:
- Ta chẳng có ý gì cả, thôi mau uống thuốc đi, thuốc đã nguội hết rồi.
Nhậm sương Bạch đón lấy chén thuốc ực một hơi cạn Sạch, thuốc đắng
đến líu cả lưỡi.
Thiếu nữ đón lấy chén mĩm cười nói:
- Thuốc hay thường phải đắng như vậy đó, công tử!
Nhậm sương Bạch gật đầu, nói:
- Làm phiền cô nương quá!
Xảy nghe có tiếng vén rèm cửa, một giọng nói trầm trầm vang lên:
- Khách đã đỡ chưa, muội tử?
Thiếu nữ hình như quay mình lại, cười cười nói:
- Ðã tỉnh dậy rồi, vừa mới uống thuốc xong.
Nhậm sương Bạch cố hết Sức ngồi thẳng người dậy, hai tay ôm quyền
hướng về phía phát ra tiếng nói thi lễ:
- Tại hạ Nhậm sương Bạch, đa tạ ân đức cứu mạng của huynh đài!
Một đôi bàn tay rắn chắc cầm lấy đôi tay Nhậm sương Bạch, giọng hòa
dịu nói:
- Không cần phải khách Sáo như vậy, gặp chuyện qua đường không làm
đêm về nhà ngủ cũng không yên, chẳng có gì phải đa tạ cả.
Người vừa mới bước vào nhà chính là trung niên hán tử đã cứu Nhậm
sương Bạch. Nhậm sương Bạch chỉ nhìn thấy lờ mờ bóng dáng của hai huynh
muội, bằng không, khi nhìn thấy thiếu nữ ắt hẳn chàng phải buột miệng khen
hai tiếng "mỹ nhân". Thiếu nữ tuổi trạc đôi mươi, mặt như trăng rằm, mũi
thẳng dọc dừa, làn thu ba Sáng rỡ dưới đôi mày liễu làm gương mặt nàng
càng thêm Sáng Sủa, mỗi khi môi anh đào hé mở để lộ hai hàm răng ngọc đều
tắp. Toàn thân nàng toát lên một vẻ đẹp thánh thiện thuần khiết như một đóa
- Trúc nhi, lui mau!
Chẳng phải là Dịch Hương Trúc không biết tiến thoái, nhưng nàng đã lực
bất tòng tâm. Một đám tóc mây tung lên trời theo gió bay tứ tán, Sau đó nhẹ
nhàng rơi xuống đất chẳng phát ra một tiếng động nhỏ nào, mỗi một Sợi tóc
rơi xuống như một lời than thở không thành tiếng.
Dịch Hương Trúc tung người bay ngược ra phía Sau hơn trượng mới dừng
lại, kiểm tra lại toàn thân thấy không bị thương tích gì hồn vía mới tạm trở về
với bản thể, tuy nhiên toàn thân nàng cũng không ngăn được run lên bần bật.
Mái tóc mây của nàng đã bị cắt một đoạn gần nửa thước, bằng phẳng tựa như
nàng ngồi yên để cho người ta cầm kéo mà cắt vậy!
Nhậm sương Bạch không nhân cơ hội đắc thủ để truy Sát đối phương, thật
ra thì chàng không hề có ý muốn lấy mạng Dịch Hương Trúc, nếu muốn, với
một đao vừa rồi, cắt lấy thủ cấp của nàng còn dễ dàng hơn là cắt một đoạn
tóc gấp nhiều lần. Trên cơ thể con người, chỉ có tóc bị cắt đi mà không làm
thương tổn, không làm người ta đau đớn, nhưng đồng thời tóc lại ở ngay trên
đầu, cắt tóc có tác dụng cảnh cáo rất lớn.
Tằng Kiếm nhảy một bước đến bên Dịch Hương Trúc, run giọng hỏi:
- Trúc nhi, ngươi không Sao chứ? Hắn không làm thương hại đến ngươi
chứ?
Dịch Hương Trúc vẫn còn run lẩy bẩy, một tay nắm chặt đuôi tóc, khẽ lắc
đầu nói:
- Không Sao … điệt nữ không Sao cả …
Tằng Kiếm giận xanh xám cả mặt mày, nghiến răng nói:
- Lão phu ngang dọc giang hồ hơn nửa đời người, loại người tàn độc như
vầy thật chẳng có mấy ai, mẹ nó, không cừu không oán, vừa xuất thủ đã thi
triển Sát chiêu giết người, độc thì cũng phải có mức độ, độc đến độ này thì
vạn người chưa có một!
Dịch Hương Trúc đã lấy lại được bình tĩnh, nghiến răng nói:
- Ðại thúc, điệt nữ học nghệ không tinh, làm cho đại thúc phải mất mặt.
Tằng Kiếm khoát tay, cố dằn cơn cuồng nộ đang dâng trào trong cổ họng
nói:
- Không việc gì, thắng bại là việc thường của con nhà võ, làm gì có chuyện
thắng mãi mà không bại? Trúc nhi, ngươi yên tâm đi, mối nhục này đại thúc
Sẽ rửa Sạch cho ngươi!
Huyết Yên Kiếp (Quỷ ảnh ma đao) Nguyên tác: Liễu Tàng Dương Dịch giả: vô Nại
Bành Nguyên trừng mắt nhìn Nhậm sương Bạch, cất tiếng cười âm âm
nói:
- Hảo tiểu tử, quả nhiên chẳng phải tầm thường, đao pháp của ngươi quả
nhiên mang đầy tà khí, nhưng ngươi đừng mừng quá Sớm, Trúc nhi chẳng qua
chỉ là thử một bước đầu thôi, chủ trận hãy còn ở phía trước!
Nhậm sương Bạch nhếch mép cười nói:
- Tại hạ có vẻ đang vui mừng Sao, Bành tiền bối?
Bành Nguyên quát lớn:
- Ngươi còn dám biện bác với ta?
Nhậm sương Bạch cười lạnh nói:
- Chẳng cần phải nạt nộ như vậy, Bành tiền bối, làm như vậy cũng chẳng
hù dọa được ai.
Bành Nguyên bỗng cất tiếng cười quái dị nói:
- Ta không hù dọa ngươi, Nhậm sương Bạch, ta Sẽ cho ngươi thấy thủ
đoạn của ta!
Nhậm sương Bạch mĩm cười nói:
- Luyện võ mồm thì chẳng thể có được thủ đoạn kinh nhân!
Gương mặt Bành Nguyên co giật liên hồi, trán nổi gân cuồn cuộn, gằn
từng tiếng nói:
- Thứ đồ hỗn láo ngạo mạn, ngày hôm nay không giết ngươi, ngươi Sẽ
chẳng coi thiên hạ ra gì nữa!
Nhậm sương Bạch hơi ngước mặt lên, hướng về phía Bành Nguyên, buông
gọn:
- Mời!
Rút phắt chiếc phủ to bản giắt ở thắt lưng ra, Bành Nguyên dựng chiếc
phủ ở giữa ngực, đó chỉ là một chiếc búa đốn củi thông thường, cán ngắn
chưa đầy một thước làm bằng cành cây không đẽo gọt, lưỡi búa chẳng biết
bằng thứ thép gì, chỉ thấy tuyền một màu đen nhánh, đầu lưỡi búa trông cũng
khá Sắc bén, nhưng nói gì thì nói, đó chẳng qua chỉ là một chiếc búa đốn củi
mà thôi.
Thanh miến đao dựng đứng trong tay Nhậm sương Bạch, hàn quang
ngưng tụ nơi thân đao, chỉ có vệt màu đỏ là phát xạ huyết quang, tựa như có
thể bay vọt ra ngoài bất cứ lúc nào.
Huyết Yên Kiếp (Quỷ ảnh ma đao) Nguyên tác: Liễu Tàng Dương Dịch giả: vô Nại
Gầm lên một tiếng chấn động không gian, Bành Nguyên cử phủ nhắm
giữa mặt Nhậm sương Bạch chém tới, tốc độ chẳng nhanh nhẹn gì cho lắm,
cũng chẳng ra chiêu thức ảo diệu gì, nhưng Nhậm sương Bạch lập tức cảm
nhận được một mối nguy tiềm ẩn, đồng thời chàng cũng nhận ra đằng Sau
một thế bình thường ấy ẩn chứa vô vàn biến hóa. Nhậm sương Bạch đứng bất
động, chờ đến khi lưỡi phủ còn cách trán chừng ba thước, thân hình Nhậm
sương Bạch đột ngột hụp xuống, động tác của chàng nhanh nhẹn đến xuất
thần.
Ngân quang lóe lên, đao phủ chạm nhau phát ra một tiếng "keng" chấn
động lá nhĩ, kèm theo lửa tóe đầy trời, lưỡi phủ hơi dạt ra ngoài, gần như
cùng lúc, một đạo huyết quang đỏ rực nhằm ngực Bành Nguyên kích tới.
Bành Nguyên hét lớn một tiếng, hoành phủ quét ngang, thân hình Nhậm
sương Bạch cũng theo đó bay vọt lên không, mười một đao nối đuôi nhau
trùm xuống đầu Bành Nguyên, ngân quang tung hoành, tưởng chừng như có
một quả lưu ly cầu vừa bị vỡ ra!
Ðừng thấy Bành Nguyên thân hình thô kệch mà tưởng lão chậm chạp, thân
hình lão lướt đi nhẹ nhàng giữa một rừng đao quang, lưỡi phủ trong tay gạt
đỡ phản công, mười một đao của Nhậm sương Bạch bị hóa giải Sạch, chẳng
có đao nào chạm được vào vạt áo của lão. Gừng, quả nhiên càng già càng
cay!
Tằng Kiếm chú mục nhìn vào trường đấu, không ngăn được buột miệng
khen:
- Khá lắm, lão tam! Xem ra công lực ngươi lại thăng tiến thêm một bực!
Bành Nguyên chú mục nhìn vào mặt Nhậm sương Bạch, chẳng dám phân
thần đáp lời Tằng Kiếm, chỉ qua vài chiêu ngắn ngủi, lão đã kịp nhận ra đối
thủ của mình có một tiềm lực hùng hậu không biết đến đâu mà nói, đặc biệt
pho đao pháp của đối phương cơ hồ không còn là võ công nữa mà là yêu
thuật, chưa nói đến việc xuất đao biến thế hoàn toàn đi ngược lại với võ học
thường tình, ngay cả góc độ xuất thủ và cách vận dụng lực cũng không bị hạn
chế bởi cơ khớp trong cơ thể và quy luật quán tính. Chẳng hạn như cầm một
tảng đá ném ra, theo lẽ thường tảng đá phải theo chiều hướng đi xuống,
nhưng đằng này nó lại cứ bay theo hướng ngang, chẳng có điểm dừng. Thứ
đao pháp dị thường như vậy biết thế nào mà phòng bị? Nhưng Tằng Kiếm
không đích thân lâm chiến, chỉ đứng bên ngoài mà nhìn thì làm gì cảm nhận
được nỗi khổ tâm của lão, lời khen của Tằng Kiếm chẳng những không có tác
dụng cổ vũ, ngược lại còn mang ý nghĩa mỉa mai.
Huyết Yên Kiếp (Quỷ ảnh ma đao) Nguyên tác: Liễu Tàng Dương Dịch giả: vô Nại
Lúc này Nhậm sương Bạch tay phải cầm đao, tay trái hai ngón cái và
ngón trỏ nhẹ nhàng kẹp lấy Sống đao, uốn cong thân đao thành hình vòng
cung, giơ cao trước mặt.
Hơi thở của Bành Nguyên trở nên nặng nề dồn dập, Song mục chăm chú
nhìn vào mặt Nhậm sương Bạch, toàn bộ cơ bắp trong người lão căng cứng
lên, tựa như mũi tên đã lên dây, chỉ còn chờ một cử động nhỏ của đối phương
là lập tức phát tên.
Hai ngón tay Nhậm sương Bạch đột ngột buông ra, lưỡi đao bung thẳng
ra phát lên một tiếng "oang" thâm trầm ngân vang, đầu đao hóa thành một
vòng tròn Sáng rực, giữa vòng tròn dường như có hơi Sương mờ mờ ảo ảo,
mang theo những tiếng động ì ùng như tiếng Sấm xa, bất thần, một đạo ngân
quang từ bên trong vòng tròn bắn xẹt ra, nhanh như một ngôi Sao xẹt giữa
tầng không!
Bành Nguyên quát lớn một tiếng, thân hình nhảy lên cao, phủ ảnh loang
loáng nhằm đạo ngân quang chém thẳng xuống. Nhưng thế đao xuất phát từ
trong vòng tròn của Nhậm sương Bạch tưởng chừng như vô cùng vô tận,
luồng ngân quang lẽ ra chỉ chớp lên rồi tắt, nhưng không, nó cứ theo riết thân
hình Bành Nguyên như bóng theo hình, thế đao luân hồi tiếp nối nhau, không
để cho đối phương có thời gian để lấy hơi!
"Khai quan quỷ tẩu" Ngô Trạm từ đầu đến giờ đứng im thin thít, bỗng cất
giọng âm trầm nói:
- Lão tam không xong rồi!
Tiếng đầu tiên vừa phát ra thì thân hình lão đã cất lên, đến khi tiếng cuối
cùng chưa dứt thì lão đã nhảy vào vòng chiến. Binh khí của lão chỉ là một cây
thiết bổng dài chừng ba thước, đầu ngoài của thiết bổng hình dẹp Sắc nhọn,
thứ công cụ này rất phù hợp để cạy nắp áo quan!
Thân hình Nhậm sương Bạch bất thần mờ đi rồi tan ra, thoáng chốc đã
biến thành bảy thân ảnh, đương nhiên, kèm theo mỗi thân ảnh có một vầng
ngân quang, bảy vầng ngân quang từ bảy hướng khác nhau kích tới, đến cả
chiêu thức tấn công từ mỗi phía cũng không đồng nhất!
Thân hình Ngô Trạm lộn vòng trên không, động tác nhanh nhẹn đến
không thể tưởng được, trông chẳng khác nào hồn ma hữu hình vô chất, chiêu
"Thất ma tát võng" cũng không thể vây khổn được lão!
song mục như hai ngọn lửa đỏ rực, Bành Nguyên gầm lên như con hổ đói
từ bên ngoài lao vào, múa phủ Sấm Sét, phối hợp với cây thiết bổng của Ngô
Trạm, cây thiết bổng trông rất bình thường nhưng được Ngô Trạm thi triển
Huyết Yên Kiếp (Quỷ ảnh ma đao) Nguyên tác: Liễu Tàng Dương Dịch giả: vô Nại
thì oai lực vô Song, chiêu thức thiên biến vạn hóa, chẳng biết đường nào mà
phòng vệ!
Thế là Nhậm sương Bạch buộc phải thoái lui năm bước, đây là lần đầu
tiên chàng buộc phải thoái lui trước đối phương.
Tằng Kiếm vỗ tay như Sấm, quát lớn:
- Thời cơ đã đến rồi! Trúc nhi, chuẩn bị "bàn tiêu"!
Cái gọi là "bàn tiêu" là một chiếc đĩa đồng vàng chóe, dày độ gần tấc, trên
mặt đĩa đục chín chiếc lổ nhỏ, mỗi chiếc lổ có gắn ba cái lheight:10px;'>
nhủi như bây giờ!
Nhậm sương Bạch lẩm bẩm nói:
- Lại là một trường hợp lưu lạc giang hồ …
Chung Khứ Tầm đấm mạnh vào lòng bàn tay căm hận nói:
- Nếu chỉ là lưu lạc giang hồ thì nói làm gì, đại đương gia bị thất thủ chết
tại chỗ, còn ta thì phải trốn chui trốn nhủi, Sống không bằng chết! Mỗi khi
nhớ đến việc này lòng ta như bị lửa đốt, căm hận đến không biết để đâu cho
hết!
Chung Nhược Tự dịu giọng nói:
- Ðại ca à, đừng nghĩ đến chuyện ấy nữa, nếu không đại ca Sẽ lại ăn không
ngon ngủ không yên cho mà coi. Như hai năm trước đó, Suốt ngày đại ca
không than vắn thở dài thì nghiến răng nghiến lợi, người cứ như điên như dại,
chỉ vài tháng là lại gầy đến không còn ra nhân dạng nữa …
Chung Khứ Tầm nghiến răng nói:
- Muội tử, việc này ta dù có chết cũng không thể quên được. Bọn phản
nghịch phạm thượng, tiếm quyền đoạt vị, khi Sư diệt tổ ấy tội ngàn vạn lần
chết cũng chưa chuộc được, nếu không nhìn thấy chúng đền tội ta chết cũng
không nhắm mắt được!
Chung Nhược Tự thở dài, giọng u oán nói:
- Nhưng hiện thời chúng ta Sức yếu thế cô, chúng phản thân ly, lấy gì để
tranh chấp với chúng?
Thần thái Chung Khứ Tầm cũng lập tức trở nên u ám, giọng nặng nề nói:
- Chưa hẳn là không có cách, có một ngày ta nhất định Sẽ chu diệt chúng,
nếu không thì còn đâu là thiên đạo nữa!
Chung Nhược Tự cúi thấp đầu nói:
- Từ nhỏ, cha mẹ đã lần lượt qua đời, muội do một tay đại ca giáo dưỡng
nên người, bao năm nay huynh muội ta Sống dựa vào nhau, nếu đại ca chết đi,
muội không biết mình Sẽ Sống ra Sao nữa. Muội hiểu được nỗi lòng của đại
ca, hiểu được nỗi căm hận uất ức trong lòng đại ca, nhưng đại ca nhất định
phải nhìn xa trông rộng, đại ca phải Sống, không vì đại ca thì cũng vì muội.
Chung Khứ Tầm đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng một lúc lâu không khí
trầm lặng nặng nề bao trùm khắp nhà.
Chung Nhược Tự bưng chén thuốc không bước ra, đến cửa phòng còn
quay đầu lại nói:
- Ðại ca đi rửa tay đi, muội đi dọn cơm đây.
Chung Khứ Tầm khẽ "ừ" một tiếng rồi đưa mắt quan Sát thần thái Nhậm
sương Bạch. Lúc này Nhậm sương Bạch nhắm nghiền hai mắt, thần thái tĩnh
lặng đến lạ lùng, chỉ có đôi mày là hơi nhíu lại, chứng tỏ lòng chàng đang
nghĩ ngợi một điều gì đó.
Chung Khứ Tầm khẽ đằng hắng một tiếng, vẻ bất an nói:
- Nhậm lão đệ, lẽ ra ta không nên nói những việc này khiến cho lão đệ
phiền lòng, việc của ngươi cũng đủ phiền toái lắm rồi.
Nhậm sương Bạch mở hai mắt ra, giọng bình thản nói:
- Nhân Sinh là một trường khổ hận, ai ai cũng phải hứng chịu, lấy đâu ra
hoan lạc mà tận hưởng?
Chung Khứ Tầm gật đầu, lẩm bẩm nói:
- Ðúng, nhân Sinh chính là một trường khổ hận …
Chung Khứ Tầm bỗng ngẩn lên nói:
- Ta đi ăn cơm trước đây, lát nữa Nhược Tự Sẽ mang cơm lại cho ngươi.
Nhậm lão đệ, hãy cố mà tĩnh dưỡng, đừng nghĩ ngợi những điều phiền lòng
làm gì, thương thế này phải tĩnh dưỡng mới mau chóng bình phục.
Nhậm sương Bạch gượng cười nói:
- Làm phiền nhị vị nhiều quá, tiểu đệ thật hổ thẹn, chẳng dám nói lời cảm
ơn.
Chung Khứ Tầm xua tay nói:
- Ðừng khách Sáo, đồng là người lưu lạc cả.
"Ðồng là người lưu lạc cả", bất giác Nhậm sương Bạch nghe trỗi dậy một
niềm thương cảm vô bờ. Ðúng, đồng là người lưu lạc giang hồ, nhưng huynh
muội Chung gia ít ra cũng còn có tự do, được tự mình quyết định mọi việc,
được tự do quyết định hành động của mình; nhưng còn chàng? Ngay cả cái
quyền cơ bản nhất ấy chàng cũng không có!

*

sáng Sớm, khó khăn lắm mới có được một ngày đẹp trời.
Nhậm sương Bạch ngồi trên một chiếc ghế đặt trước cửa, lim dim mắt
ngồi tắm nắng, ánh nắng ấm áp vuốt ve thân thể chàng, một cảm giác lâng
lâng dễ chịu lan tỏa toàn thân.
Chung Nhược Tự từ trong nhà đi ra, tay nàng bưng một chén trà nóng bốc
khói, đặt chén trà vào tay Nhậm sương Bạch rồi lui ra ngồi trên một tảng đá
bên thềm nhà, hai tay nàng vuốt ve đuôi tóc, len lén đưa mắt nhìn Nhậm
sương Bạch.
Nhậm sương Bạch mĩm cười nói:
- Chung cô nương, tại hạ có gì đáng nhìn mà cô nương nhìn nhiều vậy?
Chung Nhược Tự bật cười nói:
- Lạ thật, Nhậm huynh làm Sao biết tiểu muội nhìn huynh chứ?
Nhậm sương Bạch hớp một ngụm trà, chậm rãi giải thích:
- Một loại cảm giác, cũng là phản ứng theo bản năng. Chung cô nương, ví
dụ như cô nương đang đi đường, mắt chẳng nhìn Sang hai bên đường, nhưng
nếu có người chú mục nhìn cô nương, chắc rằng cô nương Sẽ có cảm giác như
ai đó đang nhìn mình. Mục quang là thứ vô chất vô hình, nhưng lại ẩn chứa
một lực lượng không thể giải thích được!
Chung Nhược Tự gật gật đầu nói:
- Không Sai, muội đã từng có cảm giác như vậy …
Rồi nàng lại mĩm cười, để lộ hai hàm răng ngọc, nói:
- sương Bạch ca, huynh có biết không, có những lúc huynh hoàn toàn
giống như một người bình thường, mỗi một hành động, cử chỉ đều chính xác
đến không thể hiểu được, có khi muội còn hoài nghi không biết huynh có thật
là một người khiếm thị hay không nữa!
Từ Nhậm huynh chuyển Sang xưng hô bằng sương Bạch ca, khoảng cách
giữa hai người vô tình được kéo lại gần hơn lúc nào Chung Nhược Tự cũng
không hay biết.
Nhậm sương Bạch mĩm cười nói:
- Giá mà tại hạ mù giả được như vậy thì còn gì hơn!
Chung Nhược Tự thở dài nói:
- Chuỗi ngày tăm tối của người khiếm thị chắc là buồn bã bức bối lắm?
Nhậm sương Bạch trầm ngâm một thoáng rồi nói:
- Thế giới trong mắt tại hạ không hoàn toàn tăm tối, nói cho chính xác
hơn là "lờ mờ" mà thôi, nhưng như vậy cũng đủ chịu đựng rồi. Nhìn hoa qua
một làn Sương dày đặc, hoa dù đẹp cũng chỉ nhìn thấy mơ hồ và xa xăm …
Chung Nhược Tự hình như cảm nhận được có điều gì đó hơi khác lạ trong
giọng nói Nhậm sương Bạch, nhưng hãy còn rất mơ hồ, chỉ nghe giọng nàng
tỏ vẻ quan tâm, hỏi:
- Không lẽ chẳng có cách gì chữa trị được Sao?
Nhậm sương Bạch lắc đầu, khẽ thở dài nói:
- Chẳng có chút hy vọng nào, Chung cô nương.
Chung Nhược Tự cúi đầu trầm ngâm một thoáng rồi ngẩn lên nói:
- sương Bạch ca, y thuật của đại ca muội khá tinh thâm, từ nhỏ đại ca đã
rất thích thú nghiên cứu y thuật, đại ca đã từng bái Sư học nghệ, về Sau còn
mở hiệu nữa đấy! Muội đang định hỏi đại ca xem có cách gì chữa trị cho
huynh hay không.
Nhậm sương Bạch mĩm cười nói:
- Ða tạ hảo ý của cô nương, có điều, theo tại hạ thì hy vọng mỏng manh
lắm.
Chung Nhược Tự tỏ vẻ rất tự tin, nói:
- Nhưng ít ra cũng phải thử một lần cho biết chứ, sương Bạch ca, không
thử thì Sao biết được là vô vọng?
Nhậm sương Bạch hớp một ngụm trà, nước trà ấm nóng tràn qua đôi môi,
mùi trà thoang thoảng, vị trà nồng nàn lan tỏa trong miệng, Nhậm sương
Bạch mĩm cười nói:
- việc này để bàn Sau đi. à phải rồi, Chung huynh đi đâu rồi? lại đi hái
thuốc à?
Chung Nhược Tự lắc đầu nói:
- Không phải, đại ca vào trong trấn mua đồ, trong núi chỉ có rau dại thú
hoang, những thức ăn và vật dụng khác đều phải vào trấn mua về, cứ vào
khoảng cuối tháng là đại ca phải chạy một chuyến, muộn lắm là xế trưa Sẽ về
tới.
Nhậm sương Bạch hỏi:
- Từ đây lên trấn bao xa?
Chung Nhược Tự đáp:
- Khoảng hơn hai mươi dặm gì đó. sương Bạch ca định lên trấn chơi
chăng?
Nhậm sương Bạch lắc đầu nói:
- Không, tại hạ hỏi thử để ước đoán khoảng thời gian đi về của lệnh huynh.
Chung Nhược Tự mĩm cười nói:
- Ðại ca muội đánh xe đi, từ khi về ẩn cư ở đây, để tránh tai mắt, đến cả
ngựa đại ca cũng chẳng dám dùng tới, chỉ mua một con lừa để kéo xe, trông
dáng dấp của đại ca khi đi ra ngoài, hoàn toàn giống một anh chàng người
miền núi, oai phong của đại ca ngày cũ đã biến mất từ lâu rồi.
Nhậm sương Bạch tựa lưng vào ghế, chậm rãi nói:
- Biết cân nhắc khinh trọng đó mới là đại trượng phu!
Chung Nhược Tự thở dài nói:
- Hai năm nay phải Sống ẩn dật thế này quả là một việc quá Sức chịu đựng
của đại ca, đôi lúc nhìn thấy vẻ nhẫn nhục của đại ca muội cũng thấy xót xa.
Nhậm sương Bạch bỗng ngẩn mặt lên nhìn về phía Chung Nhược Tự, hỏi:
- Quỷ Mã bang hiện thời do nhị đương gia hồi trước nắm quyền phải
không?
Chung Nhược Tự giọng căm hận nói:
- Hắn tên là Chương Cư Nhân, do đầu tóc bạc trắng nên ai nấy đều gọi
hắn là "Bạch phát" Chương Cư Nhân. Người này tên thì nghe văn nhã nhân từ
nhưng kỳ thực lại là một kẻ đê tiện, lòng lang dạ thú. Thật ra thì hắn đã âm
mưu tạo phản từ lâu, nhưng lần lữa mãi chưa chịu hạ thủ vì thời cơ chưa tới
đó thôi, một khi thời cơ đã tới, hắn định đánh một mẻ hết Sạch những người
chống lại hắn, nhưng đại ca nhanh chân tẩu thoát được. Cho đến tận bây giờ
hắn vẫn chưa chịu buông tha cho đại ca.
Nhậm sương Bạch lại hỏi:
- Gã họ Chương ấy võ công chắc khá lắm?
Chung Nhược Tự hừ lạnh nói:
- Khá thì có khá, nhưng nếu một đấu một thì hắn bì Sao nổi với đại ca?
Nhậm sương Bạch mĩm cười nói:
- "Hồng cân" Chung Khứ Tầm, hồng cân kiến huyết, xưa nay chưa từng có
ngoại lệ, oai danh của lệnh huynh tại hạ kính ngưỡng đã lâu.
Chung Nhược Tự vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nói:
- sương Bạch ca cũng biết thói quen ấy của đại ca muội à?
Nhậm sương Bạch gật đầu nói:
- Lăn lộn trên giang hồ, những nhân vật có danh tiếng đều buộc phải biết,
một khi chạm mặt mới biết phải cư xử Sao cho hợp lẽ.
Chung Nhược Tự thoáng ảo não nói:
- Nhưng chiếc hồng cân ấy đã hai năm nay đại ca không chạm đến …
Nhậm sương Bạch khoát tay nói:
- Không cần phải ảo não như vậy, Chung cô nương, tại hạ hiểu được nỗi
lòng của lệnh huynh, anh ấy không bao giờ chịu Sống thầm lặng như vầy đến
cuối đời đâu. à phải rồi, tại hạ muốn hỏi cô nương một việc, thương thế của
tại hạ còn phải tĩnh dưỡng bao lâu nữa mới hoàn toàn bình phục?
Chung Nhược Tự nói:
- Nghe đại ca nói phải tĩnh dưỡng thêm mươi bữa nửa tháng nữa mới khỏi
hẳn, các vết thương trên người sương Bạch ca lành miệng rất nhanh, chỉ có
vết thương nơi Sườn vì quá Sâu, lậm vào đến nội phủ, nên bình phục hơi chậm.
Ðại ca nói phải chờ cho vết thương này khỏi hẳn mới được làm việc nặng,
nếu không Sẽ rất dễ lưu di chứng.
Nhậm sương Bạch làm ra vẻ không mấy quan tâm nói:
- Gần tháng đã qua rồi, Sá gì mươi ngày nửa tháng nữa? Không lưu ý đến
ngày tháng nó Sẽ mau chóng qua đi.
Chung Nhược Tự nhìn Nhậm sương Bạch một thoáng rồi hỏi:
- Huynh đang có việc gấp bên người phải đi ngay Sao?
Nhậm sương Bạch hớp một ngụm trà, nước trà đã lạnh ngắt, nuốt ngụm
trà xuống bụng, nhưng chẳng biết tại Sao vị trà bỗng trở nên đắng lạ thường,
cố giấu một tiếng thở dài nói:
- Chung cô nương, tại hạ còn việc phải làm, Số mệnh của tại hạ là phải bôn
ba quanh năm Suốt tháng, chẳng có lấy một ngày an nhàn.
Chung Nhược Tự như cũng có cảm xúc khác lạ, nói:
- Giang hồ gian trá, nhìn đâu cũng thấy nguy cơ, một khi đã nhảy vào
vũng bùn ấy rồi thật khó mà thoát ra được, ai lỡ rơi vào đó thì thật là bất
hạnh.
Nhậm sương Bạch thở dài nói:
- Thân đã ở trong giang hồ, nếu không muốn nửa chừng xuất gia thì chẳng
có lối nào thoát ra cả, phần lớn đều mắc phải tình huống giống như tại hạ,
nghĩa là mình không thể làm điều mình muốn làm mà buộc phải nhắm mắt
bước liều trên con đường đầy gai góc ấy. Từ khi Sư phụ ta nhận ta về dạy dỗ,
từ khi ta bắt đầu hiểu biết thì thân này đã rơi vào vũng bùn ấy rồi!
Chung Nhược Tự hiếu kỳ hỏi:
- sương Bạch ca, hình như huynh là một cô nhi?
Ðưa chén trà đã uống cạn cho Chung Nhược Tự, Nhậm sương Bạch gật
đầu nói:
- Ðúng vậy, ta là một cô nhi, một cô nhi mù lòa, nói ra thì thật tội nghiệp
có phải không?
Chung Nhược Tự đón lấy chiếc chén, chẳng biết đáp lời Nhậm sương
Bạch thế nào, chỉ giương đôi mắt đen láy chăm chăm nhìn Nhậm sương Bạch.
Trước đây nàng tưởng chỉ có huynh muội mình mới là người khổ nhất trần
gian, nhưng bây giờ nàng mới biết thế gian còn nhiều người khổ ải hơn mình
gấp nhiều lần mà Nhậm sương Bạch là một ví dụ Sống động nhất.

Xem Tiếp: Hồi 7

Truyện Huyết Yên Kiếp Dạng PDF Hồi 1 Hồi 2 Hồi 3 Hồi 4 Hồi 5 Hồi 6 Nguyên từ dưới đất lồm cồm đứng dậy, tay phải ôm lấy cổ tay trái,
cất giọng như Sói tru nói:
- Lão đại! Lão đại ơi! Lão nhị đi rồi, chết rất thảm thiết, chết chẳng toàn
thây, tên chó chết Nhậm sương Bạch chém lão nhị một đao mất nửa cái đầu
rồi … Lão đại, chúng ta phải phân thây hắn thành muôn đoạn để báo thù cho
lão nhị …
Gương mặt Tằng Kiếm co rút biến dạng trông chẳng khác nào ác quỷ, cả
giọng nói lão cũng thay đổi đến chẳng nhận ra nữa:
- Lão tam, ngươi yên tâm đi, tên tiểu tử thối này chẳng chạy thoát được
đâu, giờ thì ngươi coi ta lấy cái mạng chó của hắn, moi ngũ tạng hắn ra cho
chó ăn để báo thù cho lão nhị!
Tiếng hú quỷ khốc thần Sầu của "bàn tiêu" vẫn vang động không gian,
thêm vào đó là tiếng tru tréo của Bành Nguyên và tiếng căm hờn run rẩy của
Tằng Kiếm khiến cho hiện trường vốn tràn ngập mùi máu tanh biến thành
một địa ngục trần gian!
Toàn thân Dịch Hương Trúc lúc này mồ hôi nhễ nhại, hai cánh mũi phập
phồng kịch liệt, hơi thở ồ ồ nặng nề, lúc đầu nàng chỉ dùng một tay để quay
"bàn tiêu" bây giờ đã dùng đến hai tay, nhưng chiếc "bàn tiêu" đã quay chậm
lại, tiếng kêu cũng không còn cao vút như lúc đầu nữa!
song mục Tằng Kiếm vẫn không rời mắt khỏi người Nhậm sương Bạch,
miệng quát lớn:
- Trúc nhi! Quay nhanh lên chút nữa! Ngươi không còn Sức lực nữa rồi
Sao?
Tiếng quát vừa dứt thì thân hình lão cũng đã bay vọt lên không, phương
tiện Sản hóa thành một cơn Sóng thần cuồng nộ, tưởng có thể nhận chìm,
nghiền nát bất cứ thứ gì trên đường đi của nó. Cứ nhìn khí thế của chiêu thức
Huyết Yên Kiếp (Quỷ ảnh ma đao) Nguyên tác: Liễu Tàng Dương Dịch giả: vô Nại
này, Nhậm sương Bạch chắc chắn phải bị phân thây muôn đoạn chứ chẳng
không.
Cũng chẳng biết Nhậm sương Bạch có cảm giác được oai thế khủng khiếp
lan tỏa ra từ thế công của Tằng Kiếm không, chỉ thấy miến đao múa lên
thành một vầng ngân quang Sáng rực, thân hình chàng cũng hòa làm một với
vầng đao quang, trông như con thần long từ dưới đáy vực bay vọt lên không
trung. Tuy nhiên hướng vọt lên lại ngược về phía Sau, trong nháy mắt đã biến
mất trong bóng đêm thâm trầm.
Tằng Kiếm hơi ngẩn người trong một thoáng, bị chậm mất một bước,
không kịp chặn Nhậm sương Bạch lại. Lão điên tiết gầm lên như con mãnh
thú bị thương, vừa gầm vừa loạng choạng đuổi theo hướng Nhậm sương
Bạch vừa phóng đi.
--!!tach_noi_dung!!--


Nguồn: Hùng
Được bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên
vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003

--!!tach_noi_dung!!--
Hồi 4
--!!tach_noi_dung!!--
Hồi 6
--!!tach_noi_dung!!--
Truyện Cùng Tác Giả ẨN LONG ĐẠI HIỆP
  • Hồi 7
  • Hồi 8
  • Hồi 9
  • Hồi 10
  • Hồi 11
  • Hồi 12
  • Hồi 13
  • Hồi 14
  • Hồi 15
  • Hồi 16
  • Hồi 17
  • Hồi 18
  • Hồi 19
  • Hồi 20
  • Hồi 21
  • Hồi 22
  • Hồi 23
  • Hồi 24
  • Hồi 25
  • Hồi 26
  • Hồi 27
  • Hồi 28
  • Hồi 29
  • Hồi 30
  • Hồi 31
  • Hồi Kết ---~~~mucluc~~~---