
*
Sáng nay dù trời mưa như muốn thúi đất do có cơn áp thấp nhiệt đới ập vào, ông Sáu vẫn đến quán cà phê trong xóm để bàn thảo lại với ông Chín, đường làng quê lấp xấp nước mưa, gió gào thét trong mưa nghe rợn cả người, chiếc áo mưa mỏng đang khoác trên người nó bay phần phật trước gió, đến nơi thì ông Chín đã đợi sẳn tự bao giờ, ly cà phê đen nguội ngắt đã vơi gần phân nửa, cầm điếu thuốc cháy gần hết mà ông Chín cũng chưa buồn quăng vội, ông đang dằn xé áy áy trong lòng vô cùng. Khi ông Sáu cất tiếng nói thì làm ông Chín chợt tỉnh: - Trời! chú Sáu làm tui hết hồn, kêu cà phê đi chú. Từ lúc được hung tin bị đòi đất ruộng, ông Sáu chẳng thiết tha gì ăn uống, người bán mảnh ruộng này cho ông đã về với đất từ lâu rồi, ngôi mộ vợ chồng ông Năm Hổ đang nằm chơ vơ ngoài đồng thì lấy đâu ra người để đối chất đúng sai nên ông Sáu tự nhủ: - Thôi thì coi như mình nắm dao đàng lưỡi chỉ còn một cách thương thảo với nhà ông Chín Sabôchê chứ biết sao bây giờ? Ngồi uống cà phê bàn chuyện đất đai cả buổi, vậy mà khi hỏi đến liệu mình bồi hoàn cho gia đình ông Chín bao nhiêu tiền thì được, ông Chín không nói một lời dù ông Sáu đưa ra đủ điều để giải quyết cho xong việc này, nhưng thấy ông Chín chẳng một lời với mình chỉ thấy đôi mắt ông Chín buồn rười rượi cho đến khi cạn ly cà phê đen, đến lúc hai ông chia tay về nhà mà không có kết quả gì cho lần gặp nhau, với ông Sáu thì như có lửa đang thiêu đốt trong lòng, còn ông Chín Sabôchê thì như đóng băng trong dạ, có thể ông nghĩ từ đây tình bạn già nơi xóm nhỏ này giữa ông và ông Sáu sẽ không còn nồng ấm như xưa nữa, bởi khi xảy ra chuyện đụng chạm quyền lợi giữa đôi bên thì chuyện giữ cho trọn vẹn tình cảm như ngày nào là điều rất khó, mà ông Chín không muốn đánh mất đi cái ân tình này nên ông giữ lặng thinh không thốt ra một lời khi ông Sáu hỏi han về chuyện tiền nong bồi hoàn đất ruộng. Chuyện như vậy thì thử hỏi ông Sáu không bực bội trong lòng mới là chuyện lạ.*
Đêm nay khí trời có phần mát mẻ, bầu trời đêm trong veo đầy sao lấp lánh, nằm trên chiếc võng đong đưa nhè nhẹ ở hàng hiên nhà trước, ông Sáu đang nghĩ về mảnh ruộng của gia đình mình, thỉnh thoảng điếu thuốc rê cháy loé sáng lên khi ông rít một hơi thật dài, bà Sáu thì đang ngồi phe phẩy chiếc quạt mo cau đuổi muỗi cho thằng cháu ngoại đang lim dim ngủ trên chiếc giường kê gần đó, thấy ông sáu cứ đốt thuốc liên tục, chột dạ bà Sáu lên tiếng: - Ông nè, mắc chứng gì đêm nay ông hút thuốc dữ vậy, hôm rồi cô Bảy y tá dặn mà ông quên rồi hả? cái phổi của ông nó muốn nám rồi đó cổ dặn ông cử thuốc, cử rượu ông ờ ờ cho đã rồi về nhà cũng đâu vô đó, thiệt tui rầu ghê vậy đó. Rít thêm một hơi thuốc rê trước khi quăng ra ngoài sân ông Sáu nói: - Tui không biết kết cuộc rồi cái đám ruộng nhà mình có còn hay không nữa? Ông Chín thì không sao, ngặt nỗi bà Chín với thằng Hiếu cứ thúc ông chín riết, đã vậy cái bà Mười ở tận đâu đâu về đây khui ba cái chuyện giấy tờ mới sanh chuyện như hôm nay, tui ức quá ngủ không được mới hút thuốc đó bà ơi. À mà con Lành nó nói chừng nào về vậy bà. Nghe nhắc đến đứa con gái đang làm việc ở tận đâu miệt sài gòn sắp về thăm nhà, bà Sáu vội đáp lời: - Hôm trước nó nhờ con Tuyền bạn nó ghé qua đây nhắn lại đâu là hai bữa nữa hay sao đó, tui có biên vô cái vách ở dưới bếp rồi, dạo này đầy óc quên trước quên sau ông ơi. Nói xong bà Sáu dọm đứng dậy xuống bếp để coi lại cái ngày con Lành hẹn về thăm nhà, thấy vậy ông sáu ngăn lại: - Thôi khỏi đi bà, áng chừng thôi cũng được, tui cũng mong nó về lắm. Thôi bà đưa thằng Ngọc vô Mùng rồi tắt đèn ngủ đi, tui nằm cho khây khỏa chút tui vô. Không gian đang yên tĩnh bỗng dưng tiếng còi Tàu ngoài sông cái vang lên inh ỏi, mặc dù nhà cách Sông cái khá xa nhưng ông Sáu Vẫn nghe rõ bên tai...*
Bước xuống xe vuốt lại mái tóc, ngắm vào kiếng chiếu hậu để sửa sang lại cái dung nhan của mình, Lành nói với anh Tài xế: - Anh Tư bỏ đồ xuống dùm tui đi, rồi anh de xe đậu ở gần cây dừa kia, chỗ đó là nhà bà con tui không sao hết, cầu này yếu lắm xe mình chạy qua là sụm bà chè liền, nhà tui bên kia cầu anh cất xe rồi qua bển chơi cho biết. Lành con gái rượu của Ông Sáu nghe đâu từ lúc xong đại học cô vô làm cơ quan xuất nhập cảng gì đó trên Sài Gòn, lương bổng cao ngất nên cuộc sống khá dả khiến nhiều người có phần ganh tỵ, thỉnh thoảng Lành tạm xa căn biệt thự to đùng ở một quận ven sông Sài Gòn để về đây thăm lại ông bà Sáu, lần này nghe Tía Má mình nhắn lên đang gặp phiền toái trong việc ruộng nương dưới quê, nên Lành tức tốc quay về. Tay sách nách mang lĩnh kỉnh đồ đạc cùng anh Tư Tài xế, lành vượt qua cái cầu sắt cao nghệu rồi rẽ vào nhà, ông bà Sáu chạy ùa ra mừng rỡ: - Lành.. Lành mới về hả con, chú đây là....là gì?.. Hổn hển thở vì mệt Lành nói: - Anh Tư đây tài xế mới của con đó Tía, anh lái xe cẩn thận mà tính tình hiền lành nữa. Quay sang anh Tư, Lành giới thiệu: - Đây là Tía và Má của tui đó anh Tư. Anh Tư Tài xế cúi đầu chào song thân của cô chủ nhỏ của mình rồi anh buộc miệng khen: - Chèn ơi, quê mình dưới đây mát rượi, con thích ghê, chứ ở Sài Gòn bụi bậm xe cộ bóp kèn tối ngày riết rồi muốn điên luôn đó hai Bác. Ông Sáu cười cười nói với anh Tư: - Chú em nói chí phải nghe, Qua đây cũng nghĩ như chú mới dong về ở đây nè, tui xa Sài Gòn lúc đầu nhớ lắm chú, giờ thì quen rồi, vô nhà uống nước nghỉ chân chú ơi...*
Cơn nước xong cũng quá trưa, ông Sáu cùng Lành đi dạo bên bờ ranh của mảnh ruộng nhà mình, ông Sáu lấy tay chỉ về phiá cuối bờ ruộng và phiá bên ranh đất nhà ông Chín Sabôchê, không hiểu ông to nhỏ gì với Lành, chỉ thấy lâu lâu Lành gật đầu rồi nói gì với ông Sáu cứ thế hai Tía con như đã hiểu ý với nhau họ mới trở vào nhà...*
- Trời mới có bốn giờ Tía thức chi sớm quá vậy? Con tìm miếng nước uống cho đỡ khát, chiều qua nồi mắm kho của má ngon vô địch luôn, anh Tư tài xê ăn mà khen hoài, con húp nhiều quá nên bây giờ khát nước khô họng luôn. Ông Sáu đang ngồi nhâm nhi ly nước trà Sen , nghe con gái hỏi ông đáp lời: - Dưới đây giờ này có người dắt trâu ra đồng rồi đó cô hai, Tía cô thức giờ này đúng rồi, chớ đâu phải giám đốc ở Sài gòn ngủ nướng đến tám giờ mới vô sở làm. Nghe Tía nói móc lò mình Lành nắm tay ông Sáu nũng nịu như thời còn trẻ con ở chung với cha mẹ ngày nào: - Hổng chịu đâu, Tía nói xấu con chứ gì Tía bắt đền cho con đi . Lành dặm chân lia lịa xuống nền nhà khiến hình ảnh hồi năm nảo năm nào còn in trong trí của ông, những lúc Lành nhõng nhẽo như vậy thì ông hỏi: - Rồi.. Rồi Tía mắc đền cái gì nè. Chỉ cần đợi như thế Lành lấy hai ngón tay trỏ chỉ vào hai bên má rồi nó đưa cái mặt sát vào mặt ông Sáu, lúc đó ông Sáu ôm chầm con gái vào lòng và hôn con Lành thật nhiều, con Lành ôm chặt ông Sáu vào người khiến bà Sáu phải ghen tỵ bà nói: - Tía bây là của tao sở hữu đó nghe, bây xí phần hết ráo còn đâu của má hả Lành. Nghe xong câu nói của Bà Sáu cả nhà phá lên cười, gương mặt ai cũng rạng ngời hạnh phúc. Hôm nay tuy lớn chồng ngồng vậy mà Lành cũng làm bộ tịch như thời con trẻ, ông Sáu hôn nhẹ lên đôi má đứa con gái của mình, với ông nụ hôn kia nó vẫn ngọt ngào như dạo nào. Lành cũng vậy nó ôm chặt người tía thân yêu vào lòng và nó hôn lên đôi má nhăn nheo của ông Sáu, nó vẫn cảm nhận được vị mồ hôi năm nào của Tía mình cũng y chang như bây giờ, Lành kéo cái ghế đẩu ngồi cạnh ông Sáu rồi lành thủ thỉ: - Con về chuyến này con đem đủ tiền để bồi hoàn cho hai bác Chín ở bển, nhưng Tía để con thay mặt qua bển nói chuyện dễ hơn, con tính vậy Tía thấy có được không? Nâng ly trà đưa lên miệng hớp một ngụm ông Sáu ra dáng suy nghĩ, liệu như vậy có nên hay không, ngộ nhỡ bà Chín bắt bẻ thì hư đường hư bột, nhưng ông thấy con gái mình dù sao nó cũng có đủ bản lĩnh tự tin khi nhận công việc tế nhị này, buông ly trà xuống bàn, ông nắn lấy bàn tay đứa con thân yêu, xiết chặt tay Lành ông nói: - Thôi thì Tía đặt để hết hy vọng vào con, gỡ rối cho gia đình việc này, nhưng thật mềm mỏng nghe con, đừng để xảy ra bất đồng mích lòng nhau thì khó coi lắm nghe con. Lành dạ vâng rồi đi vào buồng thay quần áo, tiếng gà gáy sáng vang lên r!!!15465_5.htm!!! Đã xem 9609 lần.http://eTruyen.com