G iậu bằng trúc, cửa phên, hoa mai nở rộ cả nửa sân, từ giậu trúc, giàn mainhìn qua, có thể thấy hai ba gian nhà gỗ.Trong trí tưởng tượng của Lục Tiểu Phụng thì một vị vương phi, dù có bịđày, chỗ ở cũng phải khí phái hơn nhiều so với nơi đây.Cái vị vương phi này hiển nhiên không phải là một người ham mê bề ngoài, cũngkhông phải là một người trọng thể diện như Sa đại lão bản, nàng chỉ cần sống một đờian tĩnh, thư thái là đã thỏa chí lắm rồi.Do đó, Lục Tiểu Phụng chưa gặp mặt nàng mà đã có rất nhiều hảo cảm.Một vị vương phi bị đày, một tấm thân băng cơ ngọc cốt như hoa mai, một khoảngđời quá khứ không ai hiểu dùm, một cơn mộng cũ không bao giờ quên, biết bao là thầnbí, biết bao là lãng mạn.Lục Tiểu Phụng không say mà hình như đã quá say, Kim Thất Lượng nãy giờ vẫnlưu ý đến những biểu hiện trên gương mặt của chàng, bỗng nhiên thở ra:- Bây giờ ta mới phát giác ra, ta không nên đem nhà ngươi lại đây.- Tại sao?Kim Thất Lượng nói:- Ta sợ ngươi thấy nàng ta rồi sẽ đâm ra thất thố, trước mặt hạng người như nàng,nếu ngươi nói lỡ một lời, ngươi hại người ta đấy.Lục Tiểu Phụng vỗ vỗ vào vai y:- Người cứ yên tâm, ai mà ta chẳng đã gặp qua.Kim Thất Lượng còn chưa yên tâm, y vẫn còn đang than thở.- Ta cũng biết ngươi đã gặp qua bao nhiêu người, hạng người nào ngươi cũng cógặp, chỉ tiếc là cái người ngươi sẽ gặp đây thật tình không phải là một con người.- Không phải là con người? Là thứ gì?- Là Cửu Thiên tiên tử lạc xuống trần.Dưới mái hiên có treo một cái chuông nhỏ, chuông ngân lên một hồi thật lâu, mớicó người ra chào.Người ra chào không phải là đồng tử, mà là một lão bà, đầu tóc bạc phơ, cả ngườinhư muốn xiêu vẹo, răng trong miệng chỉ còn thừa đâu dăm ba cái.Kim Thất Lượng vẫn ra vẻ cung kính hỏi thăm rất khách khí:- Bà bà, tôi họ Kim, tôi có lại một lần chắc là bà còn nhớ, lần trước bà có mở cửadùm cho tôi.Bà lão tít mắt nhìn y, cũng không biết có nhớ hay không nhớ đã gặp y bao giờ,cũng không biết có nghe rõ y nói gì không, thậm chí ngay cả chuyện có thấy ngườitrước mắt hay không cũng không nhất định.Kim Thất Lượng vẫn làm ra vẻ rất thân thiết, choàng qua vai Lục Tiểu Phụng, nóivới bà ta:- Đây là bạn của tôi, y tên là Lục Tiểu Phụng, tôi đem y lại đây gặp cung chủ.Phiền bà bà đi bẩm dùm cung chủ, nhất định là cho y ăn một bữa cho đãû, uống vài lyrượu thật ngon.Lão bà còn ra chiều mê hoảng nhìn y không biết chuyện gì, Kim Thất Lượng thìlàm như đã xong chuyện rồi.Y nói với Lục Tiểu Phụng:- Lục Tiểu Phụng, ngươi bảo trọng, vạn sự như ý, chúng ta chia tay nơi đây.Lục Tiểu Phụng làm như bị người vừa lấy cây chùy gai đánh vào mông đít, ngườimuốn nhảy cẩng lên, chàng hỏi Kim Thất Lượng:- Có phải ngươi muốn nói, bây giờ ngươi sẽ rời khỏi nơi đây?- Đúng vậy.- Bây giờ sao ngươi đi được?Kim Thất Lượng nói rất tỉnh:- Bây giờ tại sao ta không đi được? Ngươi muốn gặp Cung Tố Tố, bây giờ ta đã đemngươi lại rồi, chẳng những vậy còn kêu nàng ta mời ngươi ăn cơm, uống rượu.Y lại nói:- Những gì ta hứa, ta đã làm hết rồi, bây giờ không đi, còn chờ lúc nào nữa?Y nói đi quả thật là đi liền, đi còn nhanh hơn gió.Lão bà còn đang nhăn mặt tít mắt đứng chận trước cửa, không có tý dáng điệu gìsẽ nhường cho Lục Tiểu Phụng đi qua.Nếu người đứng trước cửa là một đại hán oai vũ người cao tám thước, hung mãnhdị thường, Lục Tiểu Phụng may ra còn có tám trăm cách đối phó, nhưng đối với bà lãođã rụng gần hết răng, Lục Tiểu Phụng chẳng có lấy một cách nào.Lão bà xem ra đã hạ quyết tâm, không để Lục Tiểu Phụng bước vào, Kim ThấtLượng nói gì lúc nãy, hình như bà ta cũng có nghe, nhưng đều bị coi là đánh rắm.Lục Tiểu Phụng hiểu rõ điểm đó.Trong tình huống như thế này, những kẻ biết điều đều mau mau bỏ đi cho xong,Lục Tiểu Phụng không phải là người không biết điều, chẳng qua, trời sinh chàng cáitính không đến tận nơi không bỏ đi ý định.Chẳng những vậy, chàng còn cho đó là cách hiệu quả nhất đối phó với đàn bà,đàn bà chỉ cần gặp chàng một lần, là giống như Trư Bát Giới ăn nhân sâm vậy, ngơngơ ngẫn ngẫn, ngay cả đông tây nam bắc cũng phân biệt không ra, đàn bà từ tám tuổitới tám chục tuổi cũng vậy.Bây giờ chàng phấn khởi tinh thần, chuẩn bị lại đối phó với lão bà, trong lòngchàng cũng có đã có ý định.Muốn đối phó với bà già, cách tốt nhất là coi bà ta như một cô bé, cũng như là,đứng trước một cô bé, không nên nói rằng cô ta còn bé. Đương nhiên chàng cũng đãchuẩn bị một câu cho bà lão, bỗng nhiên, chàng phát giác ra, có người đang đứng ởđầu ngõ nhìn chàng trừng trừng ra chiều tức tối.Đó là một người đàn bà, tuổi tác đại khái chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy, lấytiêu chuẩn bình thường, nàng cũng không còn nhỏ tuổi, đã xa cái tuổi thanh xuân ngọcnữ lắm.Có điều Lục Tiểu Phụng tin chắc là người đàn bà ấy dù có mười lăm mười sáu tuổi,cũng không ai sẽ nghĩ rằng nàng ta là mười lăm mười sáu, bởi vì nàng ta sinh ra đã cócái vẻ già dặn như vậy rồi. Gương mặt thường thường đã hằm hằm, làm như người thếgian này ai ai cũng thiếu nợ nàng ta một món tiền nào đó chưa trả.Lục Tiểu Phụng bình sinh sợ nhất là thứ đàn bà đó, chàng chỉ cần thấy mặt họ mộtlần là đầu đã nặng chịch như búa bổ.Người đàn bà này vẫn còn đang nhìn chàng lom lom, từ đầu xuống chân, từ chânlên đầu, cặp mắt vừa đen vừa sáng lạnh lẽo như lấy từ trong băng đá ra.Nàng ta đang hỏi Lục Tiểu Phụng, cái giọng thành thị, nghe ra rất dễ nghe:- Ấy, gã kia, ngươi lại đây làm gì thế?Lục Tiểu Phụng đã bị nàng ta nhìn muốn nổ cả người ra, nhưng không thể khôngtrả lời:- Tôi lại đây để gặp cung chủ, tôi có người bạn nhắn cung chủ nhất định sẽ gặptôi.- Bạn của ngươi là thứ gì? Còn ngươi là thứ gì? Dựa vào đâu mà xông lại đâyngang nhiên vậy?Lục Tiểu Phụng thở ra:- Tôi chẳng phải thứ gì, tôi là người, câu ấy tôi đã nói không biết bao nhiêu lần, tạisao không ai nhìn ra được điểm đó?- May mà ta nhìn ra.- Nhìn ra điều gì?- Nhìn ra ngươi chẳng phải thứ tốt lành gì, do đó, ngươi tốt hơn nên đi đâu xa xachút xíu, khỏi mất công ta tức giận.Lục Tiểu Phụng cười thoải mái nói:- Tôi đang tính đi đấy, nếu cô là cung chủ, tôi đã bỏ đi từ lâu. May mà tôi cũngnhìn ra được.- Nhìn ra được gì?Lục Tiểu Phụng đáp:- Xem ra cô không phải là cung chủ, toàn thân cô trên dưới không giống cung chủmột điểm tý xíu nào.Gương mặt bằng phẳng không đặc biệt gì lắm của người đàn bà ấy bỗng nhiên đỏcả lên vì tức giận, ánh mắt nàng ta như muốn nổ đom đóm ra, như hai trái cầu đã nhennhúm lửa lên.Lục Tiểu Phụng còn đang muốn chọc nàng ta thêm.- Thật ra, tôi cũng không trách gì cô, nãy giờ cô la lối om xòm với tôi, tôi cũng thathứ cho cô.Giọng nói của Lục Tiểu Phụng quả thật đầy vẻ đồng tình và rộng lượng:- Bởi vì tôi biết một người tuổi tác đến chừng đó khó mà lấy được chồng, tính tìnhkhông khỏi nóng nảy tý đỉnh.Nếu phản ứng của Lục Tiểu Phụng hơi chậm đi một tý, câu nói ấy chính là câucuối cùng trong đời chàng.Một cây đoản đao dài một thước ba tấc, xém chút nữa đã xuyên qua trái tim củachàng.Con đao đâm lại quá nhanh, thậm chí nhanh còn hơn trí tưởng tượng của Lục TiểuPhụng.Cái người đàn bà bị Lục Tiểu Phụng chọc tức bán sống bán chết đó, vốn đang đứngđầu ngõ cách chừng hơn trượng, bỗng nhiên đã đứng trước mặt chàng, trong tay còn cóthêm một cây đao, lưỡi đao thình lình đã tới sát giữa ngực Lục Tiểu Phụng.Nàng ta sử đao thủ pháp không những nhanh, mà còn quái dị, chỗ đâm cũng rấtđặc biệt ngụy bí.Cái chiêu đó thật tình rất ít ai tránh nổi, do đó Lục Tiểu Phụng cũng không tránhné.Chàng chỉ thò hai ngón tay ra, nhẹ nhàng kẹp lại. Hai ngón tay của Lục TiểuPhụng, rốt cuộc là hai ngón tay bằng gì? Có phải hai ngón tay ấy đã được thần linhphù trợ, quỷ thần làm bùa chú?Ngón tay ấy phải chăng có một thứ ma lực gì đó xâm vào?Không ai biết được.Có điều người trong giang hồ, ai ai cũng biết, hai ngón tay ấy có giá trị không thểtưởng tượng, nghe nói đã từng có người đòi mua nó với giá năm mươi vạn lượng.Bởi vì, chàng chỉ thò hai ngón tay đó ra nhẹ nhàng kẹp một cái, trên đời nàykhông có thứ gì không bị kẹp dính, dù là lưỡi đao bén nhọn nhanh như chớp cũng đềubị chàng kẹp dính.Nghe nói, hai ngón tay ấy đã hoàn toàn tương thông với tâm ý của chàng, đã từngkẹp gãy không biết bao nhiêu lợi khí trong tay của những võ lâm tuyệt đỉnh cao thủ, đãcứu chàng không biết bao nhiêu lần.Lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ.Lần này lưỡi đao cũng bị kẹp cứng ngắc, người đàn bà cầm đao thấy rõ ràng lưỡiđao trong tay của mình đã sắp đâm vào tim của Lục Tiểu Phụng, nàng ta đối với đaopháp và tốc độ xuất đao của mình cũng rất tự tin, con đao ấy lẽ ra không cách nào trậtđược.Có điều, con đao ấy cứ đứng yên ở đó, hình như đã đụng phải một cục đá cứngngắc, bỗng nhiên bị kẹt cứng.Sau đó gương mặt nàng ta trắng bệch ra.Nàng ta vĩnh viễn không thể tưởng tượng ra được rằng, con đao ấy sẽ bị người tadùng ngón tay kẹp cứng, mà còn kẹp cứng trong một tích tắc.Chuyện như vậy vốn không thể nào có thể xảy ra.Nàng ta dùng sức rút đao ra, rút không ra, nàng ta lại dùng sức đâm vào, đâm cũngkhông vào.Con đao ấy hình như đang mọc rễ giữa hai ngón tay của Lục Tiểu Phụng.Nàng ta dùng sức đá bên trái, đá không nhúc nhích vai, mắt không chớp, đá khôngmột triệu chứng báo trước, hiển nhiên sử dụng cú đá rất khó luyện tập là Vô Ảnh Cước.Vì vậy chân của nàng lập tức nằm trong bàn tay của Lục Tiểu Phụng.Nàng ta đang mang đôi hài không có đế, bó sát vào chân, vì vậy, nếu có người nàonắm chặt lấy bàn chân, cảm giác ấy sẽ cũng như đang mang chân trần.Vì vậy gương mặt của nàng ta lại đỏ hẫng lên, ngay cả hơi thở cũng cấp xúc cảlên.Lục Tiểu Phụng bỗng nhiên cảm thấy cái nét khó nhìn, khó ưa của nàng ta lúc nãybiến đi đâu mất, thậm chí nàng ta đã bắt đầu có vẻ kiều mỵ hẳn ra, quyến rũ hẳn ra.Giọng của nàng ta vẫn còn rất hung:- Ngươi tính làm gì?- Chẳng làm gì cả.- Tại sao ngươi chụp bàn chân của ta?- Bởi vì cô muốn đá ta.- Ngươi thả ra.- Tôi không thể thả được.- Tại sao?- Bởi vì tôi không muốn bị cô đá chết.Bên cạnh đó, lão bà rụng hết răng đang cười tít mắt nhìn bọn họ, như đang xemdiễn hý, Lục Tiểu Phụng cứ ngỡ bà ta là người câm, không ngờ đến lúc đó, bỗng nhiênnghe bà ta cười tít mắt hỏi:- Ngươi không dám thả chân nàng ta ra, không lẽ ngươi tưởng cầm chân người ta,cầm cả đời đấy sao?Gương mặt đã đỏ lại càng đỏ thêm, tim càng đập mạnh thêm, xem ra không đếnnổi khó nhìn lắm.Chính ngay lúc đó, trong căn nhà nhỏ tận trong cùng, có người nói:- Cung Bình, ngươi không được hỗn với Lục công tử, sao còn không mau mời y vàonhà thôi.Giọng nói của người đó không những ưu nhã, mà còn rất ôn nhu ngọt ngào, ngườinói là hạng người nào, có thể nghĩ mà biết.Gương mặt của Lục Tiểu Phụng cũng có vẻ đỏ lên.Chụp chân một đại cô nương đứng ngay giữa đường, bất kể là trong tình huốngnào, cũng không phải là hành vi của một bậc quân tử.Cái lão bà bà rụng hết răng kia giờ phút này lại cứ cười tít mắt nói với chàng:- Tiểu tử kia, ta mà là ngươi thì ta nhất định không buông ra, ta bảo chứng vớingươi, nếu bàn tay ngươi buông ra, bụng ngươi sẽ ăn một đá ngay lập tức.Bàn tay của Lục Tiểu Phụng cũng phải buông ra.Đối với chàng, nếu cái bụng bị người ta đá cho một cái, cũng không quan hệ gìlắm, dù đá bảy tám cái cũng không đến nổi chết, bị một người đàn bà vừa cao quý vừaxinh đẹp vừa biết uống rượu khinh khi, đấy mới là chết người.Lão bà bà nhìn chàng, cười càng nhăn tít cả mặt lên:- Lục Tiểu Phụng, quả nhiên ngươi không phải là thứ gì, bây giờ ngay cả lão bàmuốn mù cả mắt như ta đây còn nhìn ra.Cung Bình không những không đá vào bụng Lục Tiểu Phụng, mà hình như cònkhông dám nhìn cả chàng, chỉ cắm cúi đi phía trước dẫn đường.Lục Tiểu Phụng bèn đi theo phía sau.Trên đời này có hai loại đàn bà, một loại đàn bà đi đứng như một cổ quan tài dichuyển, còn loại đàn bà kia lúc đi đứng, eo lưng lắc qua lắc lại như một đóa hoa đùaqua đùa lại trong gió.Cung Bình thuộc loại thứ hai, có điều nàng ta lại cố ý khống chế mình, buộc mìnhđi theo cái kiểu thứ nhất, nhất định không cho bộ phận từ eo xuống dưới của mình lắclư một tý gì, nhất định không để cho người đi theo mình thấy gì.Chỉ khả tiếc, dáng điệu của mỗi người dù mình có muốn che dấu cách mấy, cũngkhông cách nào che dấu nổi, không ai có thể biến một cổ quan tài thành một đóa hoa,cũng không ai biến được một đóa hoa thành một cổ quan tài.Điều đó làm cho Lục Tiểu Phụng đi sau lưng lại càng khoan khoái, từ lúc đến cáixứ chim không sinh trứng này, tâm tình của chàng chưa bao giờ thích thú bằng lúc này.Có điều đợi đến lúc chàng gặp mặt Cung Tố Tố, cảm giác của chàng so với chuyệnbị người ta đá vào bụng một cái, còn muốn khó chịu hơn nhiều.Trong phòng không có hoa, cũng không có đốt hương trầm, nhưng đượm đầy mùihoa lá cây cỏ đang nở rộ, một người đàn bà mặc chiếc trường bào màu tím, lưng quaylại với cửa, đang đứng trước một bức Thu Đinh Hành Lạp Đồ.Trên bức họa vẽ một vị vương giả, cưỡi trên lưng một con bạch mã cao lớn thầntuấn, cung trong tay, tiễn đeo trong bọc tên sau lưng, con chim ưng trên vai, tùy tòngphía sau đang la ó trợ oai, chó săn đang nhảy cẩng sủa vang bên cạnh.Trời trong vắt muôn dặm, hào khí của vị vương giả hiện rõ trên nét bút.Người đứng xem bức họa thân hình rất đơn bạc, Lục Tiểu Phụng đang than thở.Đương nhiên chàng đã đoán ra, vị vương giả trong bức họa ấy là ai, đương nhiênchàng biết người đang xem bức họa chính là người chàng đang muốn gặp, Cung Tố Tố.Hai người này, một người trong tranh, một người trong mộng, mộng cũ như mâykhói, triền miên như hôm qua, tình và cừu lẫn lộn nhau, ái và hận quyện với nhau,người trong tranh có quên, người xem tranh làm sao bây giờ?Lục Tiểu Phụng bỗng nhiên có cảm giác mình không nên lại đây quấy nhiễu nàngtrong lúc này, nhưng lại vẫn phải nhịn không nổi muốn nhìn nàng một lần.Cái thứ cảm giác ấy làm cho chàng hận không thể tát cho mình hai cái bạt tai.Đợi đến lúc nàng ta quay đầu lại, trong lòng của Lục Tiểu Phụng chỉ còn có mộtcảm giác. Cảm giác là mình thật tình quả là một con chim ngu ngốc nhất thế gian.Cái vị cung chủ này nhất định không phải là người chàng muốn tìm.Tuy đầu tóc bà ta còn rất đen nhánh, thân hình vẫn còn giữ được xinh xắn nhưxưa, phong tư vẫn còn cao quý ưu nhã, có điều tuổi xanh đã qua đi từ lâu lắm rồi.Tuổi tác của bà ta hầu như đủ để làm mẹ của Lục Tiểu Phụng.Một người đàn bà như vậy, bất cứ ai cũng không thể liên tưởng bà ta tới một kẻhung thủ.Lục Tiểu Phụng lại đi hàm hồ xông lại nơi đây, không những vậy, còn nhất địnhphải gặp bà ta, làm như không được gặp là chỉ còn cách chết thôi vậy.Bây giờ Lục Tiểu Phụng không có cả can đảm để nhìn bà ta.Cung Tố Tố thì đang nhìn chàng, đang mỉm một nụ cười rất cao nhã.- Lục công tử, chúng ta chưa hề qua lại bao giờ, ông nhất định muốn gặp tôi, chắclà có một điều chi đặc biệt lắm?Lục Tiểu Phụng vội vã nói:- Không có gì cả. Ngay một điểm đặc biệt cũng không có.- Nếu vậy, ông nhất định gặp tôi có chuyện gì?Lục Tiểu Phụng cười khổ.Đương nhiên chàng không thể nói cho người ta biết, chàng đã bị "một người bạn"lừa gạt lại đây, lại càng không thể nói được, chàng lại đây để điều tra một vụ hung án,có lúc ngay cả nói dối chàng cũng nói không được.Chàng chỉ còn nước đứng ngớ mặt như người ngốc ở đó, xem ra giống một đứa bélàm chuyện gì đó không phải, bị thầy giáo bắt gặp quả tang.Ánh mắt của Cung Tố Tố bỗng nhiên lộ vẻ đồng tình và hiểu biết:- Ta hiểu cảm giác của ông, bây giờ tâm lý của ông rất thất vọng, bởi vì ông khôngngờ ta đã già đến thế.Bà ta cười rất ôn nhu:- Người đàn bà lớn tuổi, cũng như rượu đã nhạt vị, Lục công tử sẽ không thấy hứngthú gì đâu.Bây giờ Lục Tiểu Phụng chỉ hận không moi được một cái lỗ để chui vào trốn, hoặcđi tìm một chỗ không có người, lấy đầu đụng vào tường mấy cái.Bây giờ, nếu Kim Thất Lượng còn đang lẫn quẫn đâu đây, nhất định sẽ bị chànglấy một dây thừng thật dài treo tòng teng trên cây, treo cho chí chết mới thôi.Cung Tố Tố lại cười nụ nói:- Chẳng qua, đại danh của Lục công tử, ta cũng có nghe từ lâu, ông đã đến đây, tacũng xin mời ông ly rượu. Có điều ta cũng biết, ly rượu này ông uống cũng không đượcngon lắm.Bà ta thật là một người đàn bà rất hiểu đàn ông, không những vậy còn rất ôn nhu,hạng đàn bà như vậy vốn đã không nhiều, bây giờ càng ngày lại càng ít đi.Lục Tiểu Phụng bỗng nhiên ngẫng đầu lên nhìn bà ta, cố gắng lắm mới nói được:- Tôi cũng tính nói vài lời, nhưng không biết có nên nói hay không.- Ông nói đi.Lục Tiểu Phụng nhìn bà ta nói:- Bất kể tuổi tác của bà bao nhiêu, bà thật là một người đàn bà ôn nhu và khả áinhất mà tôi đã từng gặp. Đấy là lời nói thật tình, không biết bà có tin hay không.Cung Tố Tố trả lời:- Đương nhiên là ta tin.Bà ta bỗng nhoẽn miệng cười:- Dù ông nói vậy chỉ để ta vui lòng, ta cũng nên tin là vậy.Lục Tiểu Phụng cũng cười, nụ cười đã hồi phục lại được cái nét thoải mái sảngkhoái đặc biệt của chàng.- Tôi cũng hy vọng cung chủ lúc nãy nói thật, sẽ mời tôi ở đây uống một ly rượu.- Nếu là lời nói thật lòng?Lục Tiểu Phụng nói:- Nếu vậy tôi hy vọng cung chủ nói ly rượu đây, không phải chỉ có một ly rượu.Được cùng một vị mỹ nhân như cung chủ uống rượu, ít nhất tôi cũng phải nên uốngnăm ba trăm ly.Gương mặt tươi cười của Cung Tố Tố hình như muốn đỏ hồng lên như thiếu nữ, ánhmắt càng rực sáng!- Thảo nào người ta đều nói rằng Lục Tiểu Phụng là một người đàn ông rất khả ái,ngay cả lão bà bà như ta còn thích, huống gì là các cô nhỏ.Uống rượu hiển nhiên là một chuyện sung sướng trên đời, bởi vậy thế gian này vĩnhviễn luôn luôn có người uống rượu, chẳng những vậy, so với người không uống sợ khôngít hơn.Người uống rượu lại có thể chia ra làm hai hạng.Có hạng người, uống vào là say, uống vào là mửa, nói năng bừa bãi, bò lăn bòcàng, ở truồng tung tăng giữa phòng, thậm chí còn phóng lửa đốt nhà, chuyện gì cũnglàm được.Có hạng người lại không dễ gì say, dù có say, người khác cũng không biết, bất kểuống bao nhiêu, không những không mửa không bày trò lăng nhăng, mà còn khôngthay đổi sắc mặt, có lúc uống rượu vào trong người, lại tỉnh táo hơn cả lúc không uống,ngay cả phản ứng cũng nhanh hơn bình thường rất nhiều.Lục Tiểu Phụng chính là hạng người này.Chính chàng cũng không phủ nhận, lúc vừa đến nơi đây, đầu não của chàng quảthật không mấy rõ ràng cho lắm.... Thanh bảo đao Ba Tư giá trị liên thành, vụ án mơ hồ, thêm vào đó cái vị vươngphi bị đày đầy những tính chất truyền kỳ lãng mạn, đầu óc của chàng bị những thứ lạptạp đó tắc nghẽn đầy một chỗ, đợi cho đến lúc chàng luôn một hơi cạn bảy tám ly TrúcDiệp Thanh vào rồi, mới đem một đám linh tinh ấy tẩy sạch sành sanh.Tư tưởng của chàng bỗng nhiên trở nên thanh tỉnh lại, có thứ lúc nãy chàng khônghề chú ý tới, bỗng nhiên lại xuất hiện trong đầu não, không những vậy, còn là nhữngđiểm trọng yếu phi thường.Điều trước tiên chàng nghĩ đến là cái chân và cái đùi của Cung Bình.Lúc chàng nắm chân của nàng ta, lập tức cảm thấy được cái đàn tính truyền từ đùicủa nàng ta lại, cái kình lực, cái cử động của bắp thịt.Lúc đó, lẽ ra chàng phải nên liên tưởng tới cặp đùi rất kiên thực dưới chiếc quầnmàu tím.Lúc đó, lẽ ra chàng phải nên tìm cách nhìn cặp đùi của Cung Bình.Lần đầu tiên gặp một người đàn bà, bèn tính xem đùi nàng ta, tuy rất là điêncuồng, nhưng vì cái chết của một người bạn thân, dù có điên cuồng tý đỉnh cũng thathứ được.Lục Tiểu Phụng lại nghĩ đến giọng nói của Cung Tố Tố.Giọng nói của bà ta rất ôn nhu ưu nhã, chỉ có một người thục nữ danh môn có giáodục kỹ lưỡng cực kỳ, mới có giọng nói quyến rũ như vậy.Lục Tiểu Phụng nghe giọng của bà ta lần đầu tiên, lúc chàng còn đang ở trên lốivào, giọng của bà từ trong căn nhà gỗ vọng ra.- Cung Bình, ngươi không được hỗn với Lục công tử, sao còn không mau mời y vàonhà thôi.Lúc ấy bọn họ còn chưa gặp nhau, tại sao bà ta biết được người bên ngoài là LụcTiểu Phụng.Căn nhà gỗ và lối đi cách nhau một khoảng đường, giọng nói ôn nhu ngọt ngào ấychắc không phải là gào thét lên rồi.Có điều bà ta nhẹ nhàng thốt ra, Lục Tiểu Phụng ở đằng xa lại nghe rõ mồn một,nghe rất rõ ràng từng chữ, làm như người đang nói đứng gần một bên chàng.Lục Tiểu Phụng bỗng nhiên phát hiện ra, cái tên bạn không ra bạn ấy, gạt chànglại đây, không phải hoàn toàn là không có lý do.Có lúc, uống chút rượu làm cho người ta trở nên tỉnh táo hẳn ra. Chỉ tiếc là nhữnglúc ấy không được lâu lắm.Uống rượu đến khoảng thời gian ấy, so với uống say thông thường cũng không baoxa nữa. Có lúc thấy mình tỉnh táo như Hàn Tín vậy, dùng binh như thần, liệu địch tấttrúng. Có điều, bỗng nhiên lại say ngất ngư, ngay cả mình cũng không biết mình đanglảm nhảm gì, Lục Tiểu Phụng hình như đang ở trong tình huống này.Cung Bình nãy giờ đang đứng hầu bên cạnh Cung Tố Tố, Lục Tiểu Phụng cứ nhìnchăm chăm vào đùi nàng ta, Cung Bình bị chàng nhìn mặt mày tức giận trắng bệch,chàng vẫn còn đang nhìn với cặp mắt hi hí.- Bình cô nương, tôi thấy cô mặc quần không đẹp bằng lúc mặc váy, nếu khôngmặc quần lại càng đẹp hơn nữa.Đây là lời nói tục tằn gì vậy?Cung Bình bỗng nhiên xuất thủ, từ dây nịt trên eo lưng, nàng ta rút ra một câynhuyễn đao bằng thép ròng, vung lên một cái, đao quang lấp lánh, cây đao nhắm cặpmắt của Lục Tiểu Phụng đâm lại.Rất nhiều người cho rằng cặp mắt của Lục Tiểu Phụng nên bị móc ra cho rồi.Nếu chàng bị mù, nhất định sẽ không còn cách nào thò hai ngón tay quỷ quái kiara kẹp vũ khí người khác.Nếu chàng bị mù, bí mật của rất nhiều người sẽ được bảo toàn, những thứ bọn họkhông muốn bị người khác nhìn thấy, sẽ không bị chàng nhìn thấy.Chỉ tiếc là kiếp sống con người, mười chuyện đã hết tám chín chuyện không như ýmình, ông trời làm những chuyện thường thường không chìu theo ý con người.Vì vậy Lục Tiểu Phụng không bị mù mắt.Do đó, chàng thấy lúc Cung Bình rút đao, một khối ngọc bội rớt từ eo lưng củanàng ta ra.Thấy khối ngọc bội đó, gương mặt của chàng bỗng nhiên biến ra như bị người tađâm cho một cây đao, không những vậy, còn đâm vào chỗ yếu hại.Lưỡi đao rất ngắn, chừng bảy tấc bảy phân, sử dụng phương pháp cũng giống nhưchủy thủ, chiêu thức biến đổi nhanh nhẹn cực kỳ, xuất thủ rất hung hiểm, đấy vốn lànguyên tắc sử dụng đoản đao.Cung Bình cầm ngược đao lại, lấy ngón tay cái xoay cán đao, đâm không trúng,lưỡi đao xoay ngang, xẹt qua mặt Lục Tiểu Phụng.Xem thủ pháp nàng ta biến hóa nhanh như vậy, muốn họa một dấu thập ngay trênmặt đối phương cũng không phải chuyện khó, muốn đâm một đao vào giữa ngực đốiphương, cũng không phải là chuyện khốn nạn lắm.Xem nàng ta xuất thủ hiểm độc như vậy, không một chút do dự, hiển nhiên nhữngchuyện đó trước đây nhất định không phải là chưa từng xảy ra.Chỉ tiếc là lần này, cây đao của nàng ta vẫn không đâm ra được, thậm chí muốnđẩy thêm ra nửa tấc cũng không xong.Bởi vì cây đao của nàng ta bỗng nhiên lại bị hai ngón tay kẹp dính.Nàng ta vẫn đề phòng hai ngón tay của chàng nãy giờ, đã có một lần giáo huấn,nàng ta tự tin lần này nhất định sẽ không đạp vào dấu xe cũ.Có điều, chẳng biết vì nguyên do gì, hai ngón tay ấy bỗng từ đâu thò ra, kẹp cứngcây đao của nàng ta, làm như trong không trung bỗng nhiên mọc ra hai ngón tay vậy.Lại càng nguy nữa là lần này Lục Tiểu Phụng chẳng còn khách khí như lúc trước,chàng lấy ngón cái và ngón trỏ kẹp vào lưỡi đao, bàn tay trái đã bóp ngay vào cổ họngcủa nàng ta.Chân của chàng cũng lập tức chặn ngay chân của nàng ta, chỉ trong chớp mắt đãchế ngự nàng ta không còn chỗ nhúc nhích.Cung Bình tức quá cặp mắt muốn bắn ra cả lửa, nhưng lại cứ đờ người ra không cửđộng được. Cung chủ đang thở ra:- Lục công tử, ta từng nghe đồn công tử là một người rất thương hương tiếc ngọc, cóđiều, bây giờ ta thấy dáng điệu của công tử hình như không xứng đáng lời xưng tụng ấy.Bà ta lại thở ra thêm lần nữa nói tiếp:- Ông thật tình làm ta thất vọng.Lục Tiểu Phụng cũng đang thở ra:- Thật tình mà nói, ngay cả tôi cũng rất thất vọng với chính tôi.- Theo tôi thấy, một gã gánh phân, đối với một thiếu nữ còn có thái độ đẹp hơnông một chút.- Theo tôi thấy, đại khái không chỉ có một chút thôi, ít nhất cũng phải bảy támchín mười chút.Cung Tố Tố hỏi:- Nếu vậy tại sao ông lại làm như vậy? Có phải ông uống say rồi chăng?Lục Tiểu Phụng rất chững chạc nói:- Tôi không say, tôi có thể bảo đảm, tôi còn tỉnh bảy tám chín chục lần hơn một gãgánh phân.- Ông làm như vậy, rốt cuộc là có ý gì?Lục Tiểu Phụng trề môi cười một tiếng nói:- Thật ra tôi cũng chẳng muốn làm gì cả, chẳng qua chỉ muốn mời nàng ta kéo váyxuống một nhoáng, cho tôi xem đùi một tý.Đây là lời nói tục tằn gì vậy? Còn thúi hơn cả lời nói tục bảy tám chín chục lần.Người này có phải là tên điên?Chàng không bị điên, người tức muốn điên lên là Cung Bình.Cung Tố Tố đưa cặp mắt kinh ngạc vô cùng đó nhìn chàng cả nửa ngày, mới thở ranói:- Bây giờ ta mới hiểu ra chuyện như thế nào.- Sao?- Lục Tiểu Phụng nhất định không thể nào làm được chuyện này, ông đã làm nhưvậy, chắc ông không phải là Lục Tiểu Phụng.- Tôi không phải là Lục Tiểu Phụng? Tôi là thứ đồ chơi gì?Cung Tố Tố hững hờ nói:- Ông cũng không phải là thứ đồ chơi gì, ông chỉ là một gã si hoa thế thôi.Bà ta nói:- Nếu người đàn bà si hoa, đàn ông không chừng cũng có thể thích thú, đàn ôngmà si hoa thì không vậy, đàn bà gặp phải, chỉ còn một cách đối phó gã.Lục Tiểu Phụng còn ra vẻ rất hứng phấn hỏi:- Cách gì?Cung chủ gằn từng tiếng một:- Chính là cách này.Câu nói ấy có bốn chữ, đợi bốn chữ thốt xong, đã có năm thứ đồ nhắm vào ngườiLục Tiểu Phụng bay lại.Một cặp đũa, một ly rượu, một dĩa đựng tương, và một tô đựng canh.Tô canh bay lại trước, bởi vì trong tô còn có hơn một nửa nước măng gà, tô canhbay ra, nước bắn tung tóe, dù không dính vào mặt mủi Lục Tiểu Phụng, cũng che mất đithị tuyến của chàng. Phía sau bao nhiêu thứ kế tiếp, chàng sẽ không nhìn rõ ràng nữa.Sau đó ly rượu bay lại, lúc ra khỏi tay đã thành bảy tám mảnh, như bảy tám thứ ámkhí có góc nhọn mà không có hình dạng quy tắc.Hai cây đũa như hai cây đinh, một chiếc nhắm vào bàn tay kẹp đao, một chiếcnhắm vào eo lưng của chàng.Cái dĩa đựng tương đang xoay vòng vòng như con vụ, chẳng ai rõ mục tiêu của nóđang nhắm vào đâu, rốt cuộc là chỗ nào trên người Lục Tiểu Phụng.Cái dĩa hình tròn, xoay tít, ai mà nhìn ra phương hướng của nó ở đâu?Lục Tiểu Phụng không hề nhìn lầm. Cái vị vương phi văn tú kiều nhược kia, quảnhiên là một tay cao thủ mình đầy tuyệt kỹ.Rõ ràng là nói chuyện từ xa mấy trượng, mà người ta nghe như ở bên cạnh, đấy cóphải là chuyện ai ai cũng làm được đâu.Bà ta vừa ra tay, càng thấy rõ ràng không phải ai ai cũng làm được vậy.Rõ ràng là năm thứ dụng cụ ăn uống thường ngày, đến tay bà ta, chợt biến thànhnhững thứ vũ khí giết người, không những vậy, vừa xuất thủ, đã phong kín hết đườngthoái lui của đối phương.Một vị vương phi thất sủng bị đày, làm sao lại có được một tuyệt kỹ giết người trongchớp mắt như vậy? Xuất thủ sao mà chính xác sát rạt như vậy?Có phải vì kinh nghiệm giết người của bà ta so với sự tưởng tượng của người kháccòn phong phú hơn nhiều?Xem bà ta xuất thủ, có thể thấy những lần trước bà ta giết người không hề bị sẩytay bao giờ, lần này bà ta xuất thủ cũng rất chắc ăn.Mỗi góc độ, mỗi tình huống, bà ta đã tính rất kỹ, chỉ có một thứ bà ta chưa tính.Bà ta chưa tính tô canh gà.Cái nhìn của mỗi người về canh gà không giống nhau, canh gà đối với mỗi ngườilại rất bình đẵng.Canh gà đựng trong tô, mình ăn nó, là canh gà, người khác ăn nó cũng là canh gà.Canh gà bắn tung tóe ra, tung tóe đầy mặt mủi người ta, dĩ nhiên là có thể che mấtđi thị tuyến của Lục Tiểu Phụng, nhưng Cung Tố Tố cũng bị ảnh hưởng y như vậy.Đợi đến lúc tô canh gà như mưa rào khắp trời đó đã rớt hết xuống đất, Cung Tố Tốbỗng nhiên phát giác ra, Lục Tiểu Phụng đã biến đâu mất.Lục Tiểu Phụng đã biến đâu mất còn chẳng sao, ngay cả Cung Bình cũng khôngthấy đâu, thậm chí, miếng ngọc bội lúc nãy rớt trên mặt đất cũng không còn hìnhbóng.Còn chết người hơn nữa là, cặp đùi Lục Tiểu Phụng nhất tâm nhất ý muốn nhìn,vẫn còn ở trên người Cung Bình.