Đường xây khá cao.Mai Nhữ Nam dẫn Quách Đại Lộ và Yến Thất vòng theo ngõ hẻm phía sau.Đây là ngã hậu, tự nhiên hẹp hơn nhưng vẫn có một cánh cửa thâm thấp dưới bức tường cao nghệu.Yến Thất hỏi:- Đây là hậu môn của nhà Kim đại sư à?Mai Nhữ Nam lừ mắt:- Chứ chẳng lẽ là cửa sau nhà tôi?Quách Đại Lộ hỏi:- Nhưng sao lại ra đây?Mai Nhữ Nam nói:- Cứ hễ đến mùa xuân thì Kim đại thúc luôn có mặt phía sau vườn hoa này.Quách Đại Lộ làm thinh lắng nghe.Mai Nhữ Nam nói:- Bây giờ tôi nhảy qua tường, anh ở phía sau rượt theo.Quách Đại Lộ hỏi:- Rồi sao nữa?Mai Nhữ Nam nói:- Tôi chạy vào tìm Kim đại thúc, bảo anh chọc ghẹo tôi rồi lại rượt theo tôi...Quách Đại Lộ hỏi:- Rồi sao nữa?Mai Nhữ Nam nói:- Kim đại thúc thương tôi lắm, nhất định thấy thế người sẽ xách cung bắn anh ngay.Quách Đại Lộ hỏi:- Nhiên hậu?Mai Nhữ Nam cười:- Không có nhiên hậu, chỉ cần anh bắt được “Liên Chu đạn tử” thì có thể thành một tiểu phú gia.Quách Đại Lộ hỏi:- Còn nếu bắt không được?Mai Nhữ Nam nói:- Nhẹ nhất là sưng mình, vì một khi tôi bảo anh muốn làm nhục tôi thì nhất định dây cung của Kim đại thúc tôi sẽ thẳng lắm.Quách Đại Lộ hỏi:- Thế còn cô?Mai Nhữ Nam háy háy mắt:- Tôi ấy à? Tự nhiên là tôi sẽ... đứng ngoài quan sát.Quách Đại Lộ nói:- Nếu tôi thắng thì cô đến chia chác, còn nếu như tôi bị... sưng mình hay chết luôn thì cô cũng nên mua cho tôi một cỗ quan tài chứ?Mai Nhữ Nam cười:- Cái đó thì anh khỏi phải lo, nhất định là Kim đại thúc tôi không hề tiếc với ai một cỗ quan tài cả.Quách Đại Lộ hỏi:- Vì thế cho nên cho dầu tôi ra như thế nào, cô cũng không hề tổn thất?Mai Nhữ Nam cười:- Coi, chắc ăn mới làm chứ? Từ trước đến nay tôi chưa làm ăn chuyến nào mà lại để cho... thâm vốn cả. Tệ lắm là huề.Quách Đại Lộ thở ra, hắn nói lầm bầm:- Hay, thật là hay, ngoài cô ra chắc không còn ai có được cách làm ăn hay như thế nữa.Mai Nhữ Nam nói:- Bởi vậy đàn bà mới giỏi hơn đàn ông, nếu cứ bung thùa như các anh thì có mà đói meo.Quách Đại Lộ thở dài:- À... đàn bà, thật đúng là đàn bà...Mai Nhữ Nam gặn lại:- Mà tôi hỏi anh có chịu làm không, nói để rồi người ta còn đi lo vụ khác?Quách Đại Lộ cười gượng:- Làm thì làm.Mai Nhữ Nam nhướng mày:- Làm nhưng không có đổ thừa tại ai cả nghe?Quách Đại Lộ nói:- Đổ thừa cho ai? Nếu... may mà chết được thì tôi cảm kích cô còn không hết chứ sao lại đổ thừa?Mai Nhữ Nam trề trề môi:- Cảm kích tôi?Quách Đại Lộ nói:- Một con người khi đã chết rồi thì khỏi thấy chuyện gì cả, nhất là khỏi thấy cái miệng đay nghiến của những người chủ nợ, khỏi nghe những giọng lải nhải của đàn bà, cô thấy có phải chết sướng hơn không? Giá chết mà còn cử động thì không chừng tôi còn lạy tạ ơn nữa là khác đấy.Mai Nhữ Nam ôm bụng cười ngặt nghẹo:- Sợ chết như cái gì mà còn dóc! Nói sợ chết thì hơi quá, nhưng nói sống không hề biết khổ thì có lẽ đúng vào con người của Quách Đại Lộ.Trong đời hắn có đói, có vất vả, nhưng thật sự thì hắn không khi nào khổ, bất cứ trong hoàn cảnh nào, hắn cũng biết cách vui để sống.Vì thế, không thể nói hắn sợ chết, mà phải nói hắn không khi nào muốn chết. Thường thường những vòng tường quanh nhà cao nhất là khoảng trượng tư, nhưng vòng tường nhà Kim đại sư thì có lẽ phải đến hai trượng tám, nghĩa là cao gấp hai lần hơn vòng tường nhà khác.Nhà giàu luôn luôn là cẩn mật.Mai Nhữ Nam ngẩn lên nhìn và nói:- Liệu có nhảy tới hay không?Quách Đại Lộ đáp:- Tàm tạm.Mai Nhữ Nam cau mặt:- Tàm tạm nghĩa là thế nào?Quách Đại Lộ nói:- Nghĩa là cũng có thể nhảy tới, tuy không chắc lắm nhưng nhờ vào dũng khí.Mai Nhữ Nam nói:- Bí quyết của khinh công không có hai tiếng “dũng khí” trong đó.Quách Đại Lộ nói:- Dũng khí cũng là bí quyết.Hắn nói thật, vì bất cứ chuyện nào, cái bí quyết thành công của hắn đều là dũng khí.Mai Nhữ Nam nhìn hắn lắc đầu:- Mong rằng anh đừng có va đầu vào tường là may...Quách Đại Lộ nói:- Có va đầu vào tường thì cũng phải lên được chứ không khi nào tụt xuống.Mai Nhữ Nam cười:- Được rồi, tôi lên trước xem chừng rồi ra hiệu cho anh lên nghe.Quách Đại Lộ hỏi:- Nhưng có chắc là cô lên tới nơi không đã chứ?Mai Nhữ Nam nói:- Không chắc...Nàng cười cười nói tiếp:- Tôi không chắc mà cũng không có cái “dũng khí” của anh nhưng tôi có cách của tôi.Quách Đại Lộ hỏi:- Cách gì?Mai Nhữ Nam nói:- Cách như thế này nè...Nàng nói chưa dứt là đã phóc lên vai Quách Đại Lộ, rồi từ đó lấy trớn nhảy tuốt lên đầu tường.Quách Đại Lộ thở ra:- Tôi không hiểu tại sao phương pháp của đàn bà luôn luôn là phải trèo lên đầu đàn ông như thế ấy nhỉ?Yến Thất nói:- Tại vì hầu hết đàn ông đều là một đám ngu.Quách Đại Lộ trừng mắt:- Chắc anh không phải là đàn ông nhỉ?Yến Thất cười:- Tôi là đàn ông nhưng tôi không có ngu như anh.Mai Nhữ Nam đứng trên đầu tường đưa tay vẫy vẫy...Quách Đại Lộ dợm chân, nhưng hắn ngừng lại và nhìn Yến Thất.Yến Thất hỏi:- Còn chờ gì nữa?Quách Đại Lộ nói:- Tôi đi chuyến này không chừng mà... chết thật đấy nhe.Yến Thất nói:- Rồi sao?Quách Đại Lộ nói:- Vì thế, bây giờ anh nên nói cái bí mật của anh cho tôi biết là vừa.Yến Thất lắc đầu:- Không được.Quách Đại Lộ hỏi:- Tại sao không được?Yến Thất nói:- Tại vì anh không thể chết.Quách Đại Lộ gặn lại:- Anh chắc như thế à?Yến Thất nói:- Tôi nói anh ngu mà quả anh ngu thật.Hắn nhìn Quách Đại Lộ, đôi mắt hắn thật dịu và giọng nói của hắn cũng thật dịu.- Nếu không chắc thì tôi đâu có để anh đi? - Đúng là anh ngu thật.Mai Nhữ Nam nhìn Quách Đại Lộ lắc đầu:- Anh ngu đến mức... đần luôn.Quách Đại Lộ nhướng mắt:- Tại sao cô cứ bảo tôi ngu hoài thế?Mai Nhữ Nam nói:- Ngu thì nói ngu chứ không lẽ nói khôn à?Quách Đại Lộ gặn lại:- Mà ngu ở cái chỗ nào?Mai Nhữ Nam nói:- Chỗ nào cũng ngu cả, nhưng tại sao anh không ráng thông minh thử một chút coi?Quách Đại Lộ cười:- Ngu cho người ta khoái chơi vậy mà.Mai Nhữ Nam phát lên vai hắn một cái:- Có mấy người ngu mới khoái anh chứ ai mà khoái?Quách Đại Lộ nói:- Vậy mà có những cô gái khoái mới kỳ chứ!Mai Nhữ Nam nói:- Tôi hổng dám à...Cô ta khẽ liếc xuống chân tường, háy mắt cười với Yến Thất rồi lao mình xuống vườn hoa.Nhìn theo cách phi thân uyển chuyển của nàng, Quách Đại Lộ như đờ đẫn...Yến Thất cắn môi dậm chân:- Không đuổi theo còn đừng làm gì như chết thế?Quách Đại Lộ nhìn Yến Thất.Hình như hắn vừa bắt gặp một cái gì, hình như hắn muốn nói cái gì nhưng rồi lại làm thinh.Hắn nhìn một hồi làm cho Yến Thất hơi ửng mặt...Cuối cùng Quách Đại Lộ cười:- Đợi tôi hay không đợi?Yến Thất gắt:- Ngu nữa, đợi chứ sao không đợi.Quách Đại Lộ hỏi:- Đợi bao lâu?Yến Thất lại gắt:- Bao lâu cũng đợi.Quách Đại Lộ nheo mắt:- Như vậy thì anh hãy yên lòng, nhất định là tôi đuổi kịp và nhất định không bao giờ đuổi trật. Yến Thất bỗng hơi sửng sốt.Hắn chợt thấy câu nói của Quách Đại Lộ hơi kỳ cục.Hắn lờ mờ như vừa hiểu mà lại như vừa không hiểu.Đôi mắt hắn hơi nhỏ lại, hắn đang mơ màng.Quách Đại Lộ không nhìn kịp cái mơ màng của hắn. Kim đại sư.Một con người được gọi là “Đại Sư”, cho dầu đại sư thật hay đại sư giả, nhất định cũng phải có điểm giống “Đại Sư”.Hắn là một con người cao lớn, hơn những người cao lớn.Hắn có vẻ dình dàng, bệ vệ, đúng là có dáng cách... Đại Sư.Con người có bộ vó dềnh dàng, bệ vệ, nhất định là có khí thế hơn nhiều người khác, ông ta có thể ngoài năm mươi nhưng lưng thật thẳng và ánh mắt vẫn có ngời.Lưng đứng thật thẳng, ánh mắt có ngời luôn luôn là con người chứng tỏ còn nhiều tráng kiện, thêm vào đó bộ râu không dài lắm nhưng rất rậm, rất đen, càng chứng tõ khí huyết hãy còn phương cương.Bộ y phục tự nhiên làrất vừa vặn và tự nhiên là thứ lụa đắt tiền, bởi vì ông ta là...Kim đại sư.Chỉ nhìn qua là Quách Đại Lộ biết ngay đó là Kim đại sư chứ không cần ai giới thiệu.Ông ta đang đứng thưởng hoa, miệng ông ta hãy còn lép nhép như đang ngâm một đoạn thơ hợp cảnh, đã giàu, ông ta lại còn là một con người phong nhã.Vừa thấy ông ta là mí mắt của Mai Nhữ Nam đã... sửa soạn ươn ướt, nàng chạy lại và thiếu chút nữa đã ngã hẳn vào mình người đại thúc.Quách Đại Lộ không nghe nàng nói gì, chỉ thấy Kim đại sư trừng mắt nhìn hắn và quát lớn:- Tên đó có phải không?Mai Nhữ Nam gật đầu lia.Kim đại sư lại trừng mắt nhìn Quách Đại Lộ:- Ngươi muốn chạy trốn à?Quách Đại Lộ đáp:- Chạy sao được? Đã đến đây thì đâu có chuyện chạy?Kim đại sư gằn gằn:- Giỏi... giỏi...Hình như ông ta đã giận đến rung.Cũng may không biết hồi nào, Mai Nhữ Nam đã len lén nhét vào tay ông ta cây cung nạm bạc và cái túi đạn vàng.Kim đại sư nắm lấy cây cung, và chỉ cần nắm lấy cây cung là bản thân ông ta hình như thay đổi hẳn.Hình như ông ta phấn chấn, hình như ông ta trẻ lại vài mươi tuổi.Ông ta quát lớn:- Ngã này.“Liên Chu đạn” lập tức bay ra.Một người thiện nghệ mà lại đúng vào cơn giận thì lại càng vô cùng lợi hại.Những viên đạn bay ra y như một xâu chuỗi dính liền.Cũng may là Quách Đại Lộ đã chuẩn bị sẵn rồi.“Liên Chu đạn” của Kim đại sư tuy nhanh nhưng tay hắn cũng lại nhanh không kém.Mà cũng không riêng gì Quách Đại Lộ, giá như trên trời vùng sa xuống vô số vàng ròng thì chắc tay ai cũng không thể chậm.Khác hơn là Quách Đại Lộ phải đón bắt những viên đạn từ dây cung khá mạnh, chứ không phải dễ như đón những nén vàng rơi.Mai Nhữ Nam đứng coi và vụt nói trống không:- Ắn no tức bụng...Không biết Quách Đại Lộ có nghe thấy hay không khi hai cái túi lớn nơi áo hắn đã đầy, nhưng hắn vẫn còn ráng tiếp thêm một cái “Liên Chu” nữa rồi mới chịu co giò bỏ chạy. Nói chạy chứ thật sự thì Quách Đại Lộ không còn chạy nổi, vì sức nặng của cái túi trì xuống, hắn chạy theo lối hai hàng, khệnh khạng trông giống như bị mụt hạch ngay dưới háng.Cũng may là Kim đại sư hơi phốp pháp, thêm vào đó tuổi cũng đã trọng nên ông ta chỉ đuổi theo mấy bước rồi thôi.Quách Đại Lộ chỉ nhớ khi hắn nhảy xuống bên trong tường có một cái giếng lạnh, quả nhiên hắn mò đến ngay nơi đó, hắn tin rằng Yến Thất vẫn còn đợi hắn ngoài tường.“Không có nhiên hậu, nếu anh có thể tiếp được Liên Chu đạn thì là trở thành một tiểu phú ông”...Câu nói của Mai Nhữ Nam vẫn còn văng vẳng bên tai hắn.Quách Đại Lộ mò mò cái túi đạn vàng và mỉm cười một mình.Tới còn cách chân tường chừng năm sáu bước, hắn vươn tay theo thế “Yến Tử Xuyên Vân” nhún chân nhảy lên một cái thật mạnh...Khi nãy đã nhảy lên một lần rồi, bây giờ thì hắn nắm vững lắm, hắn không còn nghi ngại gì nữa cả.Nhưng không ngờ lần này thì hỏng.Lần này hắn dùng sức có hơn lần trước, tinh thần hắn nhờ có được túi đạn vàng nên cũng phấn chấn hơn nhiều, thế nhưng nhảy lên chưa đầy trượng thì đầu hắn đập đội vô tường, bật ngửa ra rơi xuống.Vừa vỗ trán, Quách Đại Lộ vừa lầm thầm:- Mẹ nó, sao mà kì cục như thế này cà?Chẳng lẽ mới bắt có mấy đợt đạn mà khinh công lại giảm dữ vậy sao?“Ắn no tức bụng”, đúng, may mà Kim đại sư không đuổi theo nữa, chứ nếu không thì làm sao chạy nổi?Nhưng không sao.Quách Đại Lộ đâu phải là con người bất trí.Hắn vạch đám cỏ rậm dấu kín túi vàng vào đó, xong xuôi, hắn thụt ra sau đứng ngắm và hắn phì cười.Ông trời cũng không biết nổi.Hắn nhảy lên tường.Hắn cảm thấy phục mình hết sức.Giá như người khác, chắc chắn cứ đứng đó để nghiền ngẫm suy tính, không chừng Kim đại sư đuổi theo mà cũng vẫn tính chưa xong.Con người tính toán quá nhanh như hắn, nếu sau này không chọi phát tài thì quả là chuyện lạ.Hơn bao giờ hết, Quách Đại Lộ bỗng thấy con người của hắn quá thông mình. Yến Thất quả đang ngóng hắn ở phía ngoài.Quách Đại Lộ kể một hơn hết mọi việc và vụt cười:- Anh thấy có phục tôi không nè?Yến Thất nói:- Bây giờ mà phục thì e còn hơi sớm.Quách Đại Lộ nhướng mắt:- Sớm?Yến Thất nói:- Vì bây giờ số đạn vàng còn ở trong kia.Quách Đại Lộ cười:- Dễ, quá dễ, trên yên ngựa của Mai Nhữ Nam chẳng có một cuộn dây đó sao?Yến Thất gật gật đầu, bây giờ hắn mới để ý đến chuyện đó.Quách Đại Lộ nói:- Bây giờ thì tôi nhảy trở vào, tôi sẽ cột đầu dây vào túi đạn, anh ở ngoài này kéo lên. Anh thấy có dễ ăn quá hay không nè?Yến Thất nói:- Dễ.Quách Đại Lộ lại cười:- Một con người chỉ cần chịu suy nghĩ thì cho dầu chuyện khó khăn cách mấy cũng sẽ trở thành dễ ợt.Yến Thất cũng bật cười:- Vì thế cho nên anh rất phục anh?Quách Đại Lộ nói:- Không phục cũng không được, thôi thì đành phải phục vậy. Ngựa của Mai Nhữ Nam cột dưới tàng cây lớn sát bên tường.Trên yên quả có một cuộn dây.Quách Đại Lộ đứng bên ngoài lắng nghe thật lâu, thấy bên trong im khô hắn nhảy lên tường, tự nhiên hắn mang theo sợi dây.Túi đạn vàng quả nhiên vẫn nằm y chỗ cũ.Bây giờ thì Quách Đại Lộ càng thấy thỏa mãn tận cùng về sự phán đoán của mình.Đúng là không phục cũng không được.Hắn chờ cho Yến Thất kéo dây lên.Hắn nghe Yến Thất nói:- Được rồi, tôi đã kéo ra ngoài rồi.Quách Đại Lộ thở phào.Bây giờ hắn tưởng tượng khi mang tiền đến thanh toán nợ, hắn tưởng tượng những bộ mặt như hoa nở của những người chủ nợ mà muốn cười thật lớn.Những cũng may hắn nhớ mình đang còn ở trong vòng tường thiên hạ, hắn nhún chân nhảy tuốt lên rồi nhảy tuốt ra ngoài.Hắn cảm thấy bây giờ thế phi thân của hắn bỗng hay ho hết cỡ.Yến Thất đang đứng gần chỗ cột ngựa của Mai Nhữ Nam đợi hắn.Lúc hắn đi tới thì Mai Nhữ Nam từ trong cũng đã chui ra.Quách Đại Lộ hỏi:- Kim đại sư đâu?Mai Nhữ Nam cười:- Ông ta tức giận dữ lắm, bây giờ thì ông ta đang nằm nghỉ.Quách Đại Lộ gắt:- Cô ra sớm như thế này không sợ ông ta nghi à?Mai Nhữ Nam nói:- Không sao, Kim đại thúc nằm nghỉ phải lâu lắm, chia xong tôi trở vào ngay mà.Cô ta cười cười:- Kim đại thúc nhiều quá xài không hết, bọn mình chia sớt chút ít cũng không hề chi.Yến Thất hỏi:- Mình theo đúng lời giao là chia ba phải khônng?Mai Nhữ Nam gật đâu:- Đúng y như thế.Yến Thất nói:- Thôi bây giờ chia “tứ lục” đi, phần cô “lục” đó.Quách Đại Lộ thiếu điều nhảy dựng:- Sao? Sao lại chia kỳ thế?Yến Thất nói:- Nếu cô ấy muốn cả mười tôi cũng để hết luôn.Quách Đại Lộ trừng mắt:- Bộ anh... cảm nắng à? Có thấy mê sảng không?Hắn xách túi đạn đưa tận tay Quách Đại Lộ.Quách Đại Lộ chưa cầm thì bao nhiêu đạn đã đổ cả ra ngoài đất.Không phải đạn vàng mà là đạn sắt.Quách Đại Lộ nhìn những viên đạn đen thùi lăn loạn dưới đất, tròng mắt hắn y như gần muốn lồi ra.Yến Thất thản nhiên:- Bây giờ ai mà sảng chắc anh biết rồi chứ?Quách Đại Lộ chặc chặc lưỡi:- Rõ ràng tôi thấy đạn vàng mà?Yến Thất nói:- Như vậy không phải mê sảng mà là hoa mắt.Quách Đại Lộ đứng nhìn sững một hồi, hắn nắm lấy cái túi giũ giũ, chợt thấy lăn ra một viên đạn vàng lấp lánh.Chỉ có mỗi một viên vàng.Mai Nhữ Nam cầm lên coi và nói:- Các anh coi, viên đạn này có khắc chữ đây.Quách Đại Lộ chụp lấy:- Khắc cái gì đó?Mai Nhữ Nam cười:- Coi đi.Trên viên đạn vàng khắc có một hàng: “Con người quá tham thì vàng đến tay cũng trở thành sắt vụn”!