Chương 30

    
ôi chỉ còn mỗi việc là dặn dò các người hầu. Tôi gọi từng người một vào phòng.
- Những ngày sắp tới sẽ hết sức nguy hiểm đối với tất cả chúng ta - tôi nói- Có nhiều điều sẽ xảy ra ở đây nhưng tôi yêu cầu các người cứ làm như không thấy, không nghe và không biết gì cả. Tôi tin tưỏng các ngưòi mãi mãi trung thành với Hoàng thượng.
Tất cả gia nhân đều tuyên thệ, tay đặt trên cuốn sách kinh.
- Chỉ cần ai đó hở ra một lời, là chủ nhân của chúng ta, ngài Jonathan ở Luân đôn sẽ bị tử hình ngay. Và tính mạng của người tiết lộ cũng chưa chắc được yên với nhà cầm quyền. Tôi xin mỗi người cứ lo phụ trách công việc mình làm hàng ngày, làm sao cho giường ghế sạch sẽ, nhà bếp không thiếu thốn thực phẩm. Còn ngoài ra cứ làm như điếc, câm và mù …
Peter Courtney tới đầu tiên. Nó chẳng cần giữ bí mật gì cả. Nó nói oang oang đến cuộc hành trình từ Pháp về xứ và rất mong được gặp lại bầy nhỏ…
Peter ăn mặc thật lộng lẫy. Chiếc áo măng-tô bằng nhung của nó đáng giá một gia tài. Tội nghiệp Alice đang sống trong cảnh túng thiếu
- Lẽ ra cháu nên kín đáo báo cho vợ cháu sự trở về này – tôi nói với Peter - Dù thế nào đi nữa, Alice cũng biết giữ bí mật.
Peter nhún vai.
- Người đàn bà chỉ là một gánh nặng đối với thời buổi hiện nay. Thú thật với dì, cháu nợ nần quá nhiều nay không muốn gặp mặt vợ, vì cái nhìn oán trách của cô ta cũng đủ làm cháu muốn nổi khùng rồi.
- Dì không tin thế - tôi nói - Cháu không thấy dằn vặt lương tâm sao?
Nó nháy mắt. Nó không còn vẻ đẹp như xưa, bởi vì uống quá nhiều rượu Pháp và thiếu luyện tập thân thể.
- Cháu dự định làm gì - tôi hỏi - khi Nghị viện bị cuộc cách mạng lật đổ? Nó lại nhún vai:
- Cháu sẽ không ở Trehurfe - nó nói – Vợ cháu muốn ở lại đó thì ở. Còn cháu, chiến tranh đã dạy cháu thích nếp sống lãng du.
Vừa huýt sáo khe khẽ, Peter đến gần bên của sổ. Tôi thầm nghĩ: lại thêm một hậu quả đau buồn của chiến tranh. Tình cảm vợ chồng bị thương tổn …
Người đến tiếp theo là Bunny Grcnvile. Bunny mười bảy tuổi nhưng đã hơn người em họ Dick về chiều cao lẫn bề ngang. Bunny với đôi mắt linh hoạt, soi mói, bản đồ bờ biển kẹp dưới nách.
- Cháu muốn biết bãi biển ở hướng nào? Cháu cần biết trước nơi đổ bộ. Không, không, cháu không đói, không khát. Cháu bận lắm. Cháu phải nắm vững địa thế này.
Thế là Bunny đi ngay về hướng đồi Gribben. Lại thêm một chiến binh trẻ, như Jack, anh nó.
- Dì thấy không? - Dick nói, nhìn tôi bằng đôi mắt đen láy – Giòng họ Grenvile người nào cũng hăng máu. Có lẽ dì khinh miệt cháu không đi cùng với anh Bunny?
- Không, Dick – tôi dịu dàng trả lời nó.
- Dì khinh cháu, cháu biết mà. Anh Bunny sẽ chiếm cảm tình dì như đã chiếm cảm tình cha cháu. Bunny can đảm và cương nghị. Còn thằng Dick đáng thương này chỉ biết có hội họa như con gái…
Người khách thứ ba là ông Ambrose Manaton một tên không xa lạ gì với giòng họ Harris chúng tôi. Trong nhiều thế hệ qua, giữa hai dòng họ Harris và Manaton có sự kiện tụng nhau. Về chuyện gì, tôi cũng không biết hết chi tiết. Tôi chỉ biết rằng cha tôi không bao giờ nói chuyện với họ Manaton.
Tôi thấy tốt nhất cần phải đặt thẳng vấn đề một lần một, để tránh sự ngờ vực lẫn nhau.
- Giữa hai dòng họ chúng ta hiềm khích nhau từ nhiều thế hệ - tôi nói – và tranh giành quyền lợi đất đai. Tôi là con gái út trong giòng họ Harris và tôi bảo đảm ông được an toàn khi đến nhà tôi.
- Cô thật tử tế - Ông ta đáp.
Tôi chú ý quan sát Ambrose Manaton khi ông ta cúi xuống hôn tay tôi. Ông ta dễ mỉm cười và dễ buông lời ca tụng. Ông ta giữ vai trò gì trong vụ này? Tôi chưa hề nghe nói ông ta là lính. Hay là ông ta làm kinh tài? Richard thật chu đáo. Người ta không thể làm cách mạng mà không có ngân quỹ. Nhưng ai đã xui khiến Ambrose mạo hiểm cả cuộc sống và tài sản? Chính câu hỏi của Ambrose giải đáp thắc mắc cho tôi.
- Thưa cô, bà Gartred chưa đến đây sao?
- Chưa. Ngài quen thân với bà Gartred à?
- Vâng, chúng tôi là láng giềng với nhau ở phía bắc Cormouailes và Devon.
Giọng nói ông ta dễ dãi, nụ cười tin tưởng. Ôi! Tôi hiểu ý đồ của Richard khi lấy em gái ra làm cò mồi!
- Xin lỗi cho tôi hỏi anh tôi, thiếu tướng Robin Harris vẫn còn là quản lý của bà
Gartred chứ?
- Vâng, hầu như thế - Ambrose trả lời, mắt cúi xuống nhìn mũi giầy – Mới đây cô đã gặp anh cô chưa?
- Tôi không gặp anh ta từ hai năm nay, từ sau khi Pendennis thất thủ.
- Cô sẽ thấy anh ta thay đổi khá nhiều: mệt mỏi, tính khí nóng nảy. Có lẽ đó là hậu quả của cuộc bao vây.
Tôi biết anh Robin của tôi không bao giờ có dấu hiệu nóng nảy. Anh đi chiến đấu, tay cầm chim ưng. Nếu Robin có đổi tính, không phải do bị bao vây suốt năm tháng…
Cả hai người cùng tới trước khi trời tối. Lúc vào nhà, Gartred cởi áo choàng đưa cho
Robin cầm, như cố ý cho tôi thấy mối liên hệ giữa hai người.
Robin không khác gì Kit khi xưa. Đôi mắt anh ta như say mê, tôn thờ một nữ thần. Ambrose nói đúng. Trong ánh mắt không chỉ có tôn thờ mà còn pha lẫn lo lắng, ngờ vực. Đôi má anh ta phính hơn trước, chắc tại ăn uống quá độ. Cuộc bại trận và tình cảm với Gartred khiến anh tôi thay đổi nhiều.
- Số phận xui khiến chúng ta lại gặp nhau vào những phút gay go – tôi nói với Gartred – cô vẫn đánh bài piquet thường chứ?
Robin nhìn hai chúng tôi, vẻ ngạc nhiên. Gartred mỉm cười, tháo đôi găng tay bằng đăng-ten.
- Bài piquet đã lỗi thời rồi – cô ta đáp – bây giờ chơi đổ xí ngầu thịnh hành hơn. Nhưng phải chơi lén, cô quên rằng Nghị viện cấm vui chơi cờ bạc sao?
- Vì thế tôi sẽ không đánh bài với cô – tôi nói – cô có thể đánh với Robin hoặc Ambrose Manaton.
Gartred liếc một tia nhìn sắc như dao về phía tôi, nói:
- Nhưng lần này tôi cũng thấy an ủi phần nào khi hai chúng ta không đối đầu nhau nữa. Chúng ta cùng ở một phe.
- Thật vậy sao? – tôi nói- đã bốn năm rồi từ lúc cô đến đây để làm gián điệp cho hầu tước Robartes.
- Nếu cô nghi ngờ lòng trung tín của tôi – Gartred nói – cô cứ nói với Richard khi anh ta đến đây.
Gartred lại mỉm cười. Tôi cảm tưởng cô ta là một hiệp sỹ thời xa xưa, cúi đầu chào đối thủ trước khi rút kiếm.
- Tôi đã bố trí một phòng lớn trên đầu dành cho cô. Đó là phòng của mẹ con Alice hiện nay đã về quê.
- Cảm ơn.
- Robin ở bên trái cô, còn Ambrose Manaton ở bên phải trong một phòng nhỏ gần cầu thang. Với hai người đàn ông khỏe mạnh ở hai bên hộ vệ, tôi hi vọng cô không lo sợ gì.
Vẫn không chớp mắt, Gartred quay sang Robin, dặn dò anh ta cho mang hành lý lên phòng. Anh Robin bước ra ngay như một người hầu ngoan ngoãn.
- May mắn cho cô – tôi nói – anh em nhà tôi đều chiều chuộng phụ nữ.
- Nhưng nếu anh em nhà cô đừng có ý nghĩ độc quyền thì tốt hơn – Gartred đáp.
- Khẩu hiệu của giòng họ Harris chúng tôi là: “Hãy giữ cho bằng được điều mà mình đã có.”
Gartred nhìn tôi, vẻ nghĩ ngợi.
- Cô có quyền lực lạ thường đối với anh Richard của tôi – Gartred nói – thật lạ lùng! Anh ta như bị thôi miên và hoàn toàn tin tưởng nơi cô.
- Đừng đề cập đến vấn đề tin tưởng – Menabilly này chỉ là một địa danh trong hàng ngàn địa danh khác trên bản đồ. Một ngôi nhà hoang gần bãi biển thế thôi!
- Và nhất là có một căn phòng bí mật – cuối cùng Gartred nói.
Đến phiên tôi mỉm cười.
- Tiền bạc đã được chuyển về công khố của Hoàng thượng từ lâu – tôi nói – Những gì còn sót lại đã vào tay nghị viện. Lần này, cô đặt cuộc cho phe nào?
Gartred không trả lời, nhưng tôi thấy đôi mắt mèo của cô ta đang liếc theo bóng dáng anh Robin trong đại sảnh.
- Con gái tôi đều lớn cả và là gánh nặng gia đình- Gartred nói – có lẽ tôi phải tìm người chồng thứ ba đủ sức đảm bảo cuộc sống của tôi.
Tôi nghĩ thầm: “Anh Robin của tôi chỉ có hai bàn tay trắng, nhưng một người như Ambrose trẻ hơn cô ta mười lăm tuổi, có đất đai của cải, sẵn sàng hiến dâng cả gia tài cho cô ta. Bà Kit… Bà Anthony… Sắp tới đây sẽ là bà Ambrose chăng?”
- Cô đã một lần làm hủy hoại cuộc đời của Kit, anh cả tôi. Cô đừng nên tìm cách lôi kéo ông anh thứ hai của tôi nữa.
- Cô nghĩ rằng có thể ngăn cản tôi được không?
- Tôi không ngăn cản. Cô có thể làm những gì cô thích. Nhưng tôi chỉ báo trước cho cô để đề phòng mà thôi.
- Đề phòng cái gì?
- Cô không thể vờn Robin như đã vờn Kit. Robin rất hăng máu. Gartred nhìn tôi một hồi, có vẻ không hiểu ý. Lúc ấy Robin bước vào.
Vào vữa tối, chúng tôi hợp thành một đoàn người kì lạ. Gartred với mái tóc bạch kim đeo đầy nữ trang ngồi giữa hai người đàn ông: Robin Harris mắt không rời Gartred và Ambrose Manaton lạnh lùng tự chủ, luôn quay qua nói chuyện với cô ta, phớt tỉnh làm như không có Robin ngồi đấy. Bên trái tôi là Peter Courtney thỉnh thoảng trao đổi cái nhìn với Gartred và mỉm cười vẻ hiểu ý. Nhưng với người hầu gái bưng thức ăn, Peter cũng mỉm cười, kể cả với tôi. Vì thế, tôi hiểu đó chỉ là thói quen của Peter chứ nó không có âm mưu gì với Gartred cả. Rồi đến Dick ủ rũ ngồi bên cạnh Bunny đang kể cho mọi người nghe về Jack hiện nay lúc nào cũng túc trực bên cạnh Hoàng tử De Galles như hình với bóng. Tôi nhìn họ, lần lượt từng người một, nghĩ rằng Richard không thể chọn được sáu người nào khác mà tính khí hoàn toàn trái ngược nhau, sẵn sàng gây gổ với nhau như sáu người thực khách của tôi đêm nay.
Gartred, em gái của chàng, không bao giờ tỏ ra ân cần với chàng. Robin, anh của tôi, trong quá khứ đã bất tuân lệnh chàng. Peter Courtney là loại người không dễ bị khuất phục. Dick, con trai của chàng, sợ và oán ghét chàng. Ambrose Manaton, một con người xa lạ và Bunny, cháu trai của chàng, chỉ là một cậu bé mới biết đọc bản đồ. Những người như thế mà làm lãnh tụ cách mạng sao? Nếu thế, cầu xin Thượng đế cứu giúp vùng Cornouailles đáng thương và Hoàng tử De Galles.
Mọi người chợt ngưng nói. Cánh cửa mở toang và chàng xuất hiện. Richard đứng bất động, quan sát chúng tôi, mũ trùm trên đầu, áo choàng phủ kín vai. Chàng không còn mái tóc hồng nâu mà tôi yêu biết chừng nào, chỉ có bộ tóc giả quăn, phủ xuống tận vai, làm tia nhìn thêm tăm tối. Vẫn cái nhìn quỷ quái kèm với nụ cười.
- Cảnh sát trưởng Cornouailles mà bắt được quả tang các vị đang ngồi đây thì hạnh phúc cho ngài ta biết chừng nào! Mỗi người chúng ta đây đều là phản động cả!
Mọi người chưng hửng nhìn chàng, kể cả Gartred. Dick run rẩy, cắn móng tay. Richard vất mũ và áo choàng vào tay người hầu đợi trong đại sảnh, và đến ngồi bên phải tôi.
- Em chờ anh có lâu không? – chàng hỏi.
- Hai năm ba tháng – tôi đáp. Chàng rót rượu đầy ly:
- Tháng giêng 1646 – chàng nói lớn – Tôi đã thất hứa với người phụ nữ đang tiếp đón chúng ta đây. Tôi đã để cho cô ta ở lại Werrington một buổi sáng kia, nói rằng sẽ trở về dùng bữa ăn trưa. Vô phước thay, Hoàng tử De Galles đã quyết định khác hẳn và tôi đã phải ăn trưa trong nhà tù Launceston.
Chàng nâng cao ly lên, uống cạn một hơi, nắm lấy tay tôi:
- Cảm ơn Chúa – chàng nói – cho tôi được quen biết người phụ nữ biết tha thứ cho sự thất hứa của tôi.