
em ví em - con chong chóng quay bộn bề tất bật chạy quanh ngày buồn vui nhanh chậm tùy cơn gió giữa nắng trong mưa dưới bóng mây em bảo anh nhìn xuyên chong chóng sẽ thấy hình em trong bóng quay Xuân Hạ Thu Đông theo gió vỗ chong chóng quay vờn theo lá bay! ° mỗi lúc nhìn em - chong chóng quay thương ơi tất bật chạy theo ngày trong Đông anh muốn làm cơn nắng hong ấm em từng cánh chóng quay hãy cứ là con chong chóng quay để biết ta còn giữa tháng ngày còn cả yêu thương, còn sức sống mặc kệ thời gian, chong chóng quay!
Bài "chong chóng" tôi viết tặng một người bạn thơ. Bẵng đi thời gian khá dài, không còn thấy chữ bạn vất lên trời. Làm tôi mất tiếng cười từ những con chữ vốn không khách sáo với đời, với người.
Cái hồn nhiên của chữ của bạn đủ níu tuổi đời khựng lại nơi khung cửa bốn mùa.Dường như chỉ có Trăng là hiểu lòng con chữ của bạn nhất, vì có lần bạn mét: nằm trong phòng nhìn trăng tròn treo ngoài khung cửa, lòng thanh thản chi lạ! Quên những chu kỳ chuyển động những vết rạn nhân sinh trong hành trình du mục bất đắc dĩ!
Dẫu mùi vị đời nếm qua đắng chát,tiếng cười bạn vẫn dòn tan như tiếng vỡ thủy tinh. Tôi thật sự thích tiếng cười đó của bạn.Tiếng rơi dòn phá vỡ sự lắng yên sâu hút của tình người.
Khi nói chuyện cùng tôi với cái điện thoại kẹp ở vai, một tay chỉ con chim hót ngoài hiên cho Cháu Ngoại xem, một tay khuấy đều đũa trong ồ soup cho kịp món điểm tâm cho Mẹ già. Tự dưng tôi nghĩ đến con chong chóng quay đều trong gió. Quay đều những con chữ:
mỗi lúc nhìn em - chong chóng quay thương ơi tất bật chạy theo ngày Cái hình tượng chong chóng đủ Nghĩa hai chiều: Em đi chong chóng rồi về kịp cho Cháu ngủ, Mẹ kề bữa ăn ....
em bảo anh nhìn xuyên chong chóng sẽ thấy hình em trong bóng quay ....
Cái chữ "chong chong", với tôi hay chi lạ, vừa hiện thực, vừa ẩn dụ. Đủ cho tôi nhắc mình, nhắc bạn:
hãy cứ là con chong chóng quay để biết ta còn giữa tháng ngày còn cả yêu thương, còn sức sống mặc kệ thời gian, chong chóng quay! Chỉ cầu Trời đừng nổi cơn gió chướng Chong chóng xa người, chong chóng bay! CN