Tiếng cười của «Ma Tiên» chưa dứt, trên vách đá có tiếng ầm ầm như núi lở. Hoàng Thiên Tinh sắc mặt đột biến. Lúc này bọn Quảng Vô Cực đã vượt qua chỗ hai vách núi dựng đứng. Hoàng Thiên Tinh vội hét lớn: – Mau lùi!Chỉ thấy cát bụi mù mịt, từng hòn đá lớn rơi đang lăn từ trên đỉnh núi xuống.Lúc này muốn lùi thì cũng đã quá muộn, bọn người Quảng Vô Cực liền tung người xông lên phía trước. Bảy tám hòn đá lớn liền rơi trên con đường hẹp, phong kín con đường thoái lui của bọn Hoàng Thiên Tinh.Hoàng Thiên Tinh ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy bốn bóng nhân ảnh đang dụng lực đẩy các tảng đá xuống vách núi. Những tảng đá lớn này đã được bày bố sẵn ở trên vách núi, chỉ cần dụng lực đẩy nhẹ là lập tức lăn xuống ngay. Mỗi tảng đá ít nhất cũng nặng tới ba bốn trăm cân, bất luận là người võ công cao đến đâu bị đụng trúng cũng không tránh khỏi trọng thương, sạn đạo lại chật hẹp, muốn tránh né cũng không phải chuyện dễ. Hơn nữa mỗi tảng đá rớt xuống là sạn đạo lại bị hủy đi một phần, nguy cơ bị hụt chân rơi xuống vực sâu vạn trượng cũng tăng lên dần dần. Hoàng Thiên Tinh vừa nhìn tình thế đã biết chỉ có một con đường duy nhất để đi. Đó là vượt qua Kiếm Môn Quan. Chỉ nghe lão hét lớn:– Lên!Kim Đao trong tay đã hóa thành một đạo kim quang chói lọi, xông thẳng đến Kiếm Môn.«Ma Tiên» Lôi Tiểu Khuất mỉm cười đứng chắn trước Kiếm Môn.Hoàng Thiên Tinh muốn vượt qua Kiếm Môn ải khẩu thì phải vượt qua đầu Lôi Tiểu Khuất.Đây chính là lúc «Ma Tiên» xuất thủ. Kim đao của Hoàng Thiên Tinh chém xuống. Lôi Tiểu Khuất liền phục người, lăn xuống phía dưới bụng Hoàng Thiên Tinh.Hoàng Thiên Tinh đang ở trên không, toàn bộ môn hộ đều mở rộng.Ngũ chỉ của Lôi Tiểu Khuất như năm mũi dùi chọc thẳng vào tâm khẩu của Hoàng Thiên Tinh.Hoàng Thiên Tinh liền hít mạnh một hơi chân khí, cả người liền tung lên thêm nửa thước.Lôi Tiểu Khuất vươn tay ra, chộp lấy thắt lưng Hoàng Thiên Tinh, vận lực ném mạnh thân người lão xuống vực sâu.Hoàng Thiên Tinh vội gầm lớn một tiếng, thi triển công phu «Thiên Cân Trụy» trầm người xuống, nhưng đã quá muộn. Cả người lão liền rơi xuống vực sâu. May thay, Quảng Vô Cực đã kịp thời đưa trường kích ra ngăn lại. Tả thủ Hoàng Thiên Tinh vươn ra chộp mạnh cán kích, cả người treo lơ lửng giữa không trung. Quảng Vô Cực liền thu hồi trường kích lại. Hoàng Thiên Tinh bình an vô sự hạ thân xuống đất nhưng cũng kinh hoảng tới toàn thân xuất hạn.Lôi Tiểu Khuất cũng không tiếp tục truy sát mà chỉ mỉm cười đứng chặn ở Kiếm Môn ải khẩu. Mọi người thấy lão chỉ một chiêu mà suýt giết được Hoàng Thiên Tinh nên không ai dám mạo hiểm xông qua ải khẩu nữa. Huống hồ sạn đạo hết sức nhỏ hẹp, chỉ có thể từng người một xông lên. Trong tình hình cực kỳ bất lợi thế này, bất kỳ ai cũng không dám khẳng định rằng mình sẽ vượt qua được mười ngón tay của Lôi Tiểu Khuất.Chỉ nghe tiếng «ầm ầm ầm» lại nổi lên, từng tảng đá lớn lại rơi xuống vách núi. Lôi Tiểu Khuất cười cười nói:– Đây là lễ vật của «Tố Mệnh Tứ Tiên Đồng», các vị hãy nhận lấy đi!Thích Hồng Cúc đanh giọng quát lớn:– Lôi Tiểu Khuất, ngươi có giỏi thì qua đây đánh nhau với ta. Dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này ám toán người khác đâu phải anh hùng hào kiệt?Lôi Tiểu Khuất ngửa mặt cười dài nói:– Kẻ thắng chính là anh hùng hào kiệt, đâu cần quan tâm xem ta có thủ đoạn gì?Từng tảng đá lớn đã rơi xuống. Lôi Tiểu Khuất đứng trong ải khẩu, dựa vào địa thế hiểm trở và các tảng đá lớn che chắn nên hoàn toàn vô sự, còn bọn Hoàng Thiên Tinh thì tránh tả né hữu, tình cảnh thập phần hung hiểm.Sau một trận đá rơi, nhóm người Hoàng Thiên Tinh đã bị tách ra làm hai. Cơ Diêu Hoa với Quảng Vô Cực, Trúc Kiếm, Lan Kiếm bị đẩy ra xa hơn trượng.Hoàng Thiên Tinh, Thích Hồng Cúc cùng Cúc Kiếm, Mai Kiếm và ba võ sự hộ viện còn lại vẫn đứng đối diện với Lôi Tiểu Khuất.Lôi Tiểu Khuất cười dài nói:– Các hài tử, làm lại lần nữa...Tiếng «ầm ầm» lại vang lên. Từng tảng đá lớn lại lăn xuống.Bọn người Hoàng Thiên Tinh lại luống cuống tay chân tránh né. Tứ tỳ Mai Lan Cúc Trúc thân hình nhỏ nhắn, cơ hội tránh né cũng nhiều hơn. Nhưng «Toái Bia Thủ» Lỗ Vạn Thừa thân hình thô hào to lớn, tránh né không kịp, liền bị một tảng đá rơi trúng, khiến y ngã nhào, miệng thổ ra một búng huyết. Thêm một tảng đá khác rơi xuống đè lên ngực y. Lỗ Vạn Thừa lập tức tuyệt khí, hồn du địa phủ.Thích Hồng Cúc nhân lúc đá rơi cát bụi mù mịt phóng ba mũi «Phi yến tiêu» về phía ải khẩu, đồng thời tung người lao đến.Cùng lúc đó, Du Kính Đường cũng phi thân lao lên phía trước. Y thà liều mạng với Lôi Tiểu Khuất một phen chứ quyết không muốn giống như Lỗ Vạn Thừa, bị đá đè chết như vậy.Ba mũi «Phi yến tiêu» của Thích Hồng Cúc vừa phát ra, Lôi Tiểu Khuất đã tung mình né tránh. Khi Thích Hồng Cúc xông tới ải khẩu, Lôi Tiểu Khuất đã đứng cản trước mặt nàng. Thích Hồng Cúc liền đâm ra một kiếm, Lôi Tiểu Khuất không lùi tránh mà phản thủ chộp luôn lấy lưỡi kiếm.Thích Hồng Cúc giật mình, tự biết khó mà vượt qua nổi liền lập tức buông kiếm, tung người bay ngược lại.Chỉ nghe Lôi Tiểu Khuất cười cười nói:– Thông minh đấy!Tiếp đó một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Cả thân hình «Tiền Đường Giao Long» Du Kính Đường đã bay xuống vực sâu vạn trượng, trước ngực còn cắm thanh Phân Xoa Kiếm của Thích Hồng Cúc.Lôi Tiểu Khuất vẫn đứng thủ trước ải khẩu. Nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai.Hai mắt Hoàng Thiên Tinh đỏ ngầu. Lão quay sang Thích Hồng Cúc nói:– Đợi lát nữa lão phu xông lên liều mạng với hắn, các vị hãy thừa cơ xông qua. Không cần lo cho ta, các vị đều không phải địch thủ của hắn đâu.Thích Hồng Cúc lạnh giọng đáp:– Nếu như Bảo chủ liều mạng mà chúng tôi có thể thoát qua được thì còn có giá trị, vạn nhất hy sinh vô ích thì những người ở đây càng không có hy vọng sống sót.Chợt nghe Lôi Tiểu Khuất cười lớn nói:– Các hài tử, lại một lần nữa cho ta xem nào!Tiếng «ầm ầm» lại vang lên lần thứ ba. Chúng nhân lại phải vất vả nhảy tránh từng tảng đá nặng ba bốn trăm cân lăn từ trên vách núi xuống với vận tốc kinh người.Cúc Kiếm đã bị thương khi chiến đấu với «Tứ Đại Ác Thần» vì thế giờ đây đã vô cùng mệt mỏi, trong lúc bất tri bất giác đã tiến đến gần ải khẩu. Đến lúc thị phát giác ra thì đã quá muộn, cánh tay thép của Lôi Tiểu Khuất đã bóp chặt lấy cổ họng của thị.Không gian tĩnh lặng như tờ. Cát bụi bay mù mịt.Sạn đạo đã bị phá hủy gần hết. Chỉ cần thêm một đợt đá lăn nữa là bọn người Hoàng Thiên Tinh sẽ táng mạng ở Kiếm Môn Quan này.Hoàng Thiên Tinh trầm giọng nói với Đào Nhất Giang:– Bất luận thế nào chúng ta cũng phải liều mạng một phen. Dù sao cũng còn hơn là ngồi đây chờ chết, đợi lát nữa ngươi sẽ phát xạ ám khí, ta thừa cơ xông lên, Thích nữ hiệp xin hãy toàn lực yểm trợ.Đào Nhất Giang đáp:– Vâng!Thích Hồng Cúc cũng thở dài:– Được thôi!Đúng vào lúc này, trên vách đá có tiếng động lạ phát ra.Hoàng Thiên Tinh ngẩng đầu lên quan sát.Chỉ thấy bốn người trên vách đá đã dừng tay lại. Đồng thời lại xuất hiện thêm bốn thanh y nhân, dường như chỉ là bốn đồng tử, trên vai đang nâng một cỗ kiệu. Trong kiệu là ai thì không sao nhìn rõ được.Chỉ thấy bốn tên «Tố Mệnh Tiên Đồng» thân vận tử y liền vây lấy bốn người mới đến, phảng phất như đang nói gì đó.Sau đó đột nhiên một tên trong bọn không hiểu sao liền ngã vật xuống.Liền sau đó một tử y nhân khác liền dài người phóng lên, lợi dụng ánh mặt trời chói chang đổi hướng ba lần trên không, mắt thấy y sắp lao thẳng vào trong cỗ kiệu thì đột nhiên sững người lại giữa không trung, rồi rơi thẳng xuống vách đá.Lúc y rơi qua sạn đạo, nếu ai để ý có thể thấy trước ngực y đã có thêm vài mũi tên nhỏ.Không ai biết trên vách đá đã xảy ra chuyện gì? Không ai biết bên trong cỗ kiệu là ai? Nhưng nếu như bên trong kiệu mà có người, vậy thì người này vừa xuất thủ đã lấy mạng hai gã «Tố Mệnh Tiên Đồng», công phu quả thật khiến người ta không khỏi động dung.Lôi Tiểu Khuất biến sắc mặt, dương giọng nói lớn:– Các con mau xuống đây!Một người nếu có đủ hai tay cũng không đánh được người khác, vậy thì sau khi mất đi một cánh tay càng không thể thắng được đối phương. «Tố Y Tứ Tiên Đồng» bốn người đã mất đi hai, để hai người còn lại liều mạng với người trong kiệu chi bằng bảo lưu tinh nhuệ, đợi chờ cơ hội phản kích!Bọn người Hoàng Thiên Tinh cũng không vội vượt qua Kiếm Môn nữa. Chỉ cần trên vách núi không có người lăn đá xuống nữa thì Lôi Tiểu Khuất có lợi hại hơn nữa thì bất quá cũng chỉ ngăn cản được họ mà thôi. Cơ Diêu Hoa, Quảng Vô Cực cũng thừa cơ vượt qua đám loạn thạch đến tập hợp với bọn Hoàng Thiên Tinh, Thích Hồng Cúc.Hai gã «Tiên Đồng» còn lại vừa nghe «Ma Tiên» triệu hồi liền vội vàng tung người chạy xuống. Vách đá tuy hiểm trở nhưng bằng công lực của chúng, việc đi xuống không phải là chuyện khó khăn.Bốn thanh y đồng tử cũng nâng cỗ kiệu lên chậm rãi bước xuống vách núi.Một người có võ công tương đối khá muốn đi xuống vách núi này cũng không phải chuyện dễ dàng gì, vậy mà bốn đồng tử này vai nâng một cỗ kiệu đi từ trên xuống, cước bộ vẫn thập phần ổn định tựa như đi trên đất bằng vậy.Bọn người Hoàng Thiên Tinh đều không khỏi kinh hãi, không biết người trong kiệu rốt cục là ai?Trận chiến trên đỉnh vách đá từ xa nhìn vào chỉ bất quá là mấy cái động tay cất chân, tựa hồ như chỉ diễn ra trong một hai cái nháy mắt, kỳ thực đây cũng là một trường ác đấu hết sức kinh hiểm.«Tố Mệnh Tứ Tiên Đồng» thực ra không phải đồng tử, chúng là bốn huynh đệ, đến năm mười tuổi thì thân thể ngừng phát triển, vì thế thân hình chúng nhỏ bé, lùn tịt, nhưng tâm trường thì vô cùng ác độc. Đôi bàn tay chúng không biết đã nhuộm máu của bao người?Hôm nay Lôi Tiểu Khuất ra lệnh cho chúng từ trên cao đẩy đá xuống, thật giống như là thường ngày chúng hay dùng đầu hương dí chết mấy con kiến nhỏ vậy, vừa tàn khốc, vừa hưng phấn.Khi chúng đang chuẩn bị đẩy lượt đá thứ tư xuống thì đột nhiên thấy có tiếng động lạ. Khi chúng quay người lại thì có một thanh âm lạnh lẽo tràn trề uy lực cất lên:– «Tố Mệnh Tứ Đồng?» «Tố Mệnh Tứ Tiên Đồng» lập tức vây lấy đối phương. Bọn chúng tướng mạo như đồng tử, vì thế hận nhất là các ấu đồng, đặc biệt là những đồng tử xinh đẹp.Bọn chúng mỗi khi nhìn thấy đồng tử xinh đẹp là muốn cắt lưỡi, móc mắt, lột da.Trên thực tế, trong những oan hồn chết dưới tay chúng thì những đồng tử ngây thơ chiếm số lượng nhiều nhất.
Đã xem 237704 lần.
http://eTruyen.com