Hồi 17
Lại Thử Ðao Phong

Nhậm sương Bạch vẫn đứng bất động Sát tường, hai mắt cụp xuống nhìn
dưới đất, trông chàng lúc này thật nhàn nhã, chẳng hề có dấu hiệu gì cho thấy
chàng Sắp đối mặt với một trường ác đấu, cục diện trước mắt, đối với chàng,
đúng là không có trong mắt chàng.
Ðại hán được gọi là sài Giáo đầu lớn bước tiến đến gần, mục quang quét
một vòng khắp đại Sảnh, cuối cùng dừng lại nơi Nhậm sương Bạch, cất giọng
ồm ồm nói:
- Ta là sài Hóa, xin hỏi tôn danh đại tánh của bằng hữu!
Nhậm sương Bạch cười cười nói:
- Tại hạ họ Nhậm, Nhậm sương Bạch!
Chú mục nhìn kỹ Nhậm sương Bạch một lần nữa, thần thái sài Hóa chẳng
chút biến đổi, xem ra y vẫn chưa nghe đến danh hiệu của Nhậm sương Bạch
bao giờ, chậm rãi nói:
- Nhậm bằng hữu, giữa ngươi và Kim hồng vận này nếu có hiềm khích gì,
ngươi cứ việc căn cứ vào quy củ giang hồ, đường đường chính chính đến đây
để lý luận, bất kể ngươi muốn thế nào, Kim hồng vận cũng nhất quyết bồi tiếp
đến cùng. Ðằng này ngươi lại chẳng theo quy củ giang hồ, dùng thủ đoạn hèn
hạ để gây rối, thử hỏi ngươi có còn coi Kim hồng vận của bọn ta ra gì nữa
không?
Nhậm sương Bạch cất giọng hòa mục nói:
- Thật lỗi quá, sài Giáo đầu, tại hạ vốn chẳng có ý mạo phạm quý hiệu,
những việc xảy ra vừa rồi chẳng qua là cách để có thể mời được chủ nhân của
quý hiệu, Thôi bác bì, ra mặt cùng nhau giải quyết một đoạn ân oán ngày xưa
mà thôi.
sài Hóa nổi giận nói:
- Hỗn láo! Ba tiếng "Thôi bác bì" để ngươi có thể kêu réo như vậy Sao?
Nhậm sương Bạch hơi nhướng mày hỏi lại:
- Nếu không gọi như vậy thì tại hạ còn biết gọi bằng gì?
sài Hóa một tay chống nạnh, một tay điểm mặt Nhậm sương Bạch, quát
vang:
- Thôi lão gia của ta là người thiên hạ trên dưới trong ngoài đều kính nể,
khâm phục, không chỉ là một đại lão gia đức cao vọng trọng ở bản địa, mà
còn là một đại hào lừng danh khắp hắc bạch lưỡng đạo, tam Sơn ngũ nhạc
trên giang hồ, ngươi dám ăn nói ngông cuồng như vậy biết đáng tội gì không?
Thần thái Nhậm sương Bạch chẳng chút biến đổi, giọng đều đều nói:
- Thôi thì như vầy đi, tại hạ đáng tội gì tốt nhất là để cho Thôi bác bì đích
thân ra mặt định đoạt.
sắc diện sài Hóa trầm hẳn xuống, Song mục phát xạ hung quang, nghiến
răng quát:
- Tiểu tử to gan! Cuồng vọng thất phu! Ngươi dám cả gan hỗn láo với
Thôi lão gia như vậy! Ngươi chán Sống rồi chăng?
Nhậm sương Bạch thở dài đánh Sượt một tiếng, chậm rãi nói:
- sài Giáo đầu, ngươi là kẻ đứng đầu trong đám bảo vệ đổ trường này, nói
trắng ra chẳng qua cũng chỉ là một con chó dưới chân Thôi bác bì không hơn
không kém. Än cơm người phải chạy việc cho người, tục ngữ nói ăn cây nào
rào cây đó mà, thái độ của ngươi vừa rồi là có thể thông cảm được. Nhưng
nói để ngươi được biết, như vậy đã là quá đủ để đáp đền ơn chủ, nếu ngươi cứ
tiếp tục diễn vai một "trung nô" cho đến phút cuối, thì hóa ra chẳng biết phân
khinh trọng, làm như vậy chỉ thiệt thân ngươi mà thôi.
sài Hóa nghiến răng gầm lên:
- Ngươi dám mắng ta là chó? Là nô tài?
Nhậm sương Bạch lắc đầu, vẻ ngao ngán nói:
- Làm người cần phải biết mình là ai, mình đang diễn vai gì giữa tuồng hát
cuộc đời, chẳng nên nhắm mắt làm bừa, sài Giáo đầu!
Nắm vạt trường bào nhét vào thắt lưng cho đỡ vướng, Song mục sài Hóa
lồi hẳn ra ngoài, nghiến răng kèn kẹt, gầm lên:
- Tên tiểu tử thối chẳng biết trời cao đất dày họ Nhậm kia, sài Hóa này
xuất đạo giang hồ mấy chục năm nay, chưa có kẻ ăn gan hùm mật gấu nào
dám lớn tiếng nhục mạ ta như ngươi, ngươi là kẻ thứ nhất dám làm như vậy,
cho ngươi biết "Liên hoàn phi vân cước" của sài Hóa này lợi hại đến thế nào!
Thần thái Nhậm sương Bạch bỗng trở nên nghiêm lạnh khác thường,
chậm rãi buông từng tiếng một:
- sài Hóa! Ta nhắc lại một lần nữa, ngươi hò hét từ nãy đến giờ đã quá đủ
đối với thân phận của một tên nô bộc trung thành rồi. Tốt nhất là ngươi
không nên gánh nợ thay cho Thôi bác bì, bằng không, ta dám chắc là ngươi Sẽ
hối hận, sài Giáo đầu, việc trong thiên hạ bao giờ cũng vậy, phải biết mà
tránh trước, nếu để xảy ra rồi thì hối hận bao giờ cũng quá muộn, không thể
vãn hồi lại được!
sài Hóa cất tiếng cười lạnh luôn miệng, nói:
- Mẹ nó, cho ngươi đi xuống âm phủ mà hù Diêm lão bát!
Một tên đại hán đứng xéo trước mặt Nhậm sương Bạch bắt đầu động thủ
tấn công, hai thanh kim trảo chùy đã nhằm đầu Nhậm sương Bạch giáng
xuống!
Kim quang vừa chớp động, Nhậm sương Bạch thậm chí mí mắt cũng
không chớp, chân trái khẽ cất lên, cằm gã đại hán lãnh trọn một cước, thân
hình văng bắn ra xa hơn trượng, tiếng xương gãy rôm rốp thanh giòn, gương
mặt con người vốn đầy đặn, bỗng dưng hóa thành móp méo trông dị dạng.
Hai tên đại hán khác, một xách quỷ đầu đao, một cầm vĩ đà chùy Song
Song lướt tới, một nhằm thượng bàn, một nhằm hạ bộ đồng loạt tấn công
Nhậm sương Bạch. Hữu cước Nhậm sương Bạch vung lên hoa thành hình
vòng cung, hai tiếng bốp bốp vang lên, đầu hai tên đại hán xoay ngoặt ra
phía Sau, thành một tư thế mà cân cốt con người không thể nào với tới được,
đương nhiên, trừ phi nó không còn được khống chế bởi cân cốt nữa!
Lại thêm hai mạng người rời khỏi thế gian đi vào cõi hư vô!
sài Hóa nhìn thấy cảnh tượng này thì vừa kinh hãi vừa căm hận, gầm lên
một tiếng như con hổ đói mồi, thân hình chợt vọt thẳng lên không trung, kình
khí vùn vụt, Song cước liên hoàn quét ra, khoảng cách giữa Song phương lập
tức được lấp đầy bởi trùng trùng cước ảnh, khí thế kinh nhân!
Nhậm sương Bạch cúi gằm mặt, Song chưởng tiến thoái loang loáng, nhẹ
nhàng đón đỡ từng cước từng cước một đang quét tới, thế là hàng loạt tiếng
chan chát vang lên, thế tấn công liên hoàn của sài Hóa chẳng mang lại kết
quả mà y và đồng bọn đang trông đợi.
Có lẽ, sài Hóa đã tức khí đến mê muội cả đầu óc, y chẳng nghĩ ra rằng,
Sau hàng loạt cước liên hoàn mãnh liệt, đối phương chỉ dùng toàn thế thủ đón
đỡ mà vẫn chẳng mang lại chút kết quả nào, giả như đối phương lựa thế phản
công thì hậu quả Sẽ như thế nào? Cũng bởi chẳng nghĩ ra được điểm này, thân
hình vừa rơi xuống đất, sài Hóa đã lại gầm lớn một tiếng, lần thứ hai hùng hổ
xông lên, Song cước lại tung hoành ngang dọc, nhằm mặt ngực bụng đầu
Nhậm sương Bạch tấn công mãnh liệt.
Nhậm sương Bạch đã bắt đầu mất kiên nhẫn, chỉ thấy thân hình chàng
chao đi một cái, bất thần xuyên qua tầng tầng cước ảnh, tả thủ vươn ra chộp
cứng một chân sài Hóa, hữu thủ dựng đứng như đao, nhằm chân sài Hóa
chém mạnh xuống, tiếng xương gãy rôm rốp vang giòn, chân phải sài Hóa
gãy ngọt.
Bọn người có mặt trong đại Sảnh, chỉ thấy hoa mắt một cái, một chân sài
Giáo đầu đã nằm gọn trong tay đối phương, chưa kịp hiểu đã xảy ra chuyện
gì thì đã thấy sài Giáo đầu đã một tay ôm chân phải nhảy lưng tưng trên Sàn
nhà, đồng thời thất thanh kêu rên dậy trời.
Xương chân tuy đã gãy tiện, nhưng gân vẫn còn nguyên vẹn, lại được bao
bọc bởi lớp da thịt bên ngoài, mọi người nhìn vào chỉ thấy cẳng chân mềm
oặt đung đưa, trông chẳng có vẻ gì là bị trọng thương cả, có điều người trong
cuộc, tức là sài Hóa thì biết rõ, cái đau đớn nó ra làm Sao. Phàm xương gãy
bao giờ cũng lồi lõm Sắc nhọn, mỗi một cử động là các cạnh Sắc lại đâm vào
thịt, cái đau cứ buốt lên tận óc, thiếu chút nữa y chẳng chết vì thương tích mà
chết vì đau đớn.
Hai tên đại hán vội vàng chạy tới đỡ hai bên sài Hóa, một trong hai tên
mặt mày rổ lỗ chỗ, đưa mắt nhìn chằm chằm chân sài Hóa, nhìn mãi chẳng
thấy thương tích gì, không nhịn được, lên tiếng nói:
- sài Giáo đầu, không thấy máu, cũng chẳng thấy thương tích, làm gì mà
đau đến như vậy?
sài Hóa mặt mày xám ngoét, mồi hôi vã ra như tắm, nghe hỏi thì điên tiết
vung tay giáng cho tên đại hán mặt rổ một cái tát như trời đánh, hơi thở đứt
quãng quát:
- Không thấy máu không thấy thương hả? Mẹ nó, thứ gì mà ngu đến như
vậy không biết? Xương chân đã gãy tiện rồi mà còn không đau được Sao?
Ngươi muốn thế nào mới đau hả?
Tên đại hán bị đánh vội vàng ngậm miệng chẳng dám nói lại nửa lời,
nhưng nhìn mặt hắn là biết ngay hắn đang cố nhịn cười.
sài Hóa trợn trừng Song mục nhìn Nhậm sương Bạch, nói đến văng nước
bọt tứ tán:
- Ngươi giỏi lắm, món nợ chiếc chân gãy này tạm gởi trên đầu ngươi, chờ
lát nữa đây lão gia Sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi!
Nhậm sương Bạch trầm tĩnh nói:
- sài Giáo đầu, có được kết quả này cũng chính do ngươi chọn lấy, không
những ta đã năm lần bảy lượt cảnh cáo ngươi mà còn đã nương nhẹ cho
ngươi rất nhiều rồi, chắc ngươi cũng thấy, một chưởng lúc nãy ta thừa Sức
nhắm vào cổ ngươi chứ chẳng cần đánh xuống chân ngươi như vậy!
Hai cánh mũi sài Hóa phập phồng kịch liệt, gân cổ nổi to như con giun đất
gầm lên:
- Mẹ nó thứ ăn nói ngông cuồng chẳng coi trời đất ra gì cả! Ngươi tưởng
ta là một khúc gỗ chắc? Ngươi tưởng ta Sẽ để cho ngươi muốn cắt muốn xẻ
thế nào mặc tình hay Sao? Ðừng giả giọng nhân từ hỷ xả, họ sài này chẳng
như vậy thì, dù có thắng đi nữa, Từ Thăng chẳng còn dám nhìn mặt người
trong "Kim hồng vận", mà không chỉ với người trong "Kim hồng vận", trên
giang hồ Từ Thăng cũng được coi là người có chút hư danh, Thôi vân xưa
nay rất tôn kính lão, ngay cả lão tử của Thôi vân, Thôi Công Ðức cũng nể
nang lão vài phân. với danh vọng cá nhân, với thân phận được người người
trong "Kim hồng vận" kính ngưỡng như vậy, thử hỏi lão làm Sao có thể chấp
nhận mang tiếng ỷ nhiều thắng ít, ỷ đông hiếp yếu được? Ðó là chưa kể, lúc
nãy chính miệng lão đòi "lãnh giáo" đối phương, từ một mình "lãnh giáo", chỉ
Sau một thoáng làm Sao có thể hóa thành liên thủ lấy nhiều đánh ít được?
Thấy Từ Thăng chẳng có phản ứng gì, Thái Anh không khỏi Sốt ruột kêu
lên:
- Từ lão, theo ta nghĩ, gặp tình huống đặc biệt phải dùng cách đặc biệt để
ứng phó, không nên cứ khư khư giữ lấy quy củ mà không biết quyền biến gì
cả, tình hình hiện thời chẳng lấy gì làm đẹp, cũng chẳng cần thể hiện Sự cao
thượng làm gì, ngươi nên quyết định cho hợp thời, dẹp được loạn, đánh thắng
trận mới là thượng Sách!
Nhậm sương Bạch gật đầu mĩm cười nói:
- Nói rất có lý, vậy thì hai ngươi còn ngại gì mà chẳng liên thủ để giữ lấy
tánh mạng?
Thôi vân nãy giờ đứng lặng một bên, nghe Nhậm sương Bạch nói vậy thì
nổi nóng nói:
- Gã họ Nhậm này thật chẳng coi trời đất ra gì nữa, Từ thúc thúc, ta thấy
cứ theo ý của Thái thúc thúc mà làm, trói đầu hắn lại để còn về báo cáo với
gia phụ!
Từ Thăng ngẩn cao đầu, giọng như chém đinh chặt Sắt, nói:
- Ta không tin "Kiếp hình tứ thuật" tinh tuyệt vô Song, xưng bá thiên hạ!
Ta càng không tin Từ Thăng này ngang dọc giang hồ mấy chục năm lại có
thể thất bại một cách dễ dàng như vậy! Cây có bóng, người có tiếng, ngày
hôm nay Từ Thăng này dù có mất mạng cũng nhất định cùng họ Nhậm quyết
tranh cao hạ!
Thái Anh giậm chân kêu lên:
- Từ lão, ngươi không nên hành động nóng nảy như vậy, nóng nảy chỉ có
lợi cho đối phương mà thôi!
Thôi vân cũng lớn tiếng nói:
- Từ thúc thúc! Thúc thúc là nhân vật có tên tuổi trong giang hồ, không
cần phải tranh hơn thua với hạng vô danh tiểu tốt như vậy!
Giọng Từ Thăng kiên quyết nói:
- ý ta đã quyết, hai ngươi đừng nói nữa! Ta không thể để cho người đời
cười chê Từ mỗ ỷ chúng hiếp cô lấy nhiều thắng ít. Tốt xấu gì ta cũng quyết
dùng chân tài thực học cùng hắn tranh một trận cao hạ!
Nhậm sương Bạch gật gật đầu, thật lòng khen:
- Có chí khí!
Thôi vân biến Sắc, giọng cũng biến đổi hẳn, kêu lên:
- Từ thúc thúc!
Từ Thăng giơ một tay lên, ngăn không cho Thôi vân nói nữa, gương mặt
nung núc mỡ thịt của lão đanh lại, Sát khí ngút trời, giọng nghiêm lạnh nói:
- Xin hãy giữ thể diện cho lão phu, đại thiếu gia!
vừa mới mở miệng định nói nữa, xảy thấy thần thái Từ Thăng biến đổi
khác thường, Thôi vân vội vàng im bặt, Song mục bắn ra hai tia lửa đỏ rực
chiếu thẳng về phía Nhậm sương Bạch, giá mà mục quang có thể giết người
thì e rằng Nhậm sương Bạch đã mất mạng rồi.
Nhậm sương Bạch cảm nhận được ánh mắt của Thôi vân, nhưng chàng
làm như không hay biết, thần thái an nhiên nói:
- Từ Thăng, hãy cẩn thận giao phong!
Từ Thăng hừ lạnh một tiếng, Song mục nhìn chằm chằm vào thanh miến
đao mềm oặt buông thỏng bên người Nhậm sương Bạch, chân chầm chậm
bước đi.
Thái Anh tâm thần bất định, hai tay vung vẩy liên hồi, miệng lẩm bẩm nói:
- Không được! Không được! Không thể để cho Từ lão mạo hiểm một mình
được!
Trong khi đó thì Thôi vân đã khoát tay làm hiệu cho bọn thuộc hạ nãy giờ
đứng tản mác khắp nơi mau chóng bố thành vòng vây bao Nhậm sương Bạch
vào giữa. Bọn thủ hạ tuy tên nào tên nấy Sợ đến rụng rời cả tay chân, nhưng
tình thế bức bách, đành phải gắng gượng làm gan, nắm chặt lấy binh khí
trong tư thế Sân Sàng ứng chiến.
Từ Thăng đang di chuyển chầm chậm quanh người Nhậm sương Bạch, bất
thần, chỉ thấy đôi vai lão khẽ rung lên, chân bước xéo lướt đến ngang hông
Nhậm sương Bạch, Song thủ đồng giơ lên, mười chiếc vuốt loang loáng hàn
quang, phạm vi tấn công bao trùm khắp toàn thân Nhậm sương Bạch!
Ðến lúc này thì cả chiêu thăm dò Nhậm sương Bạch chẳng dùng thèm
đến, "Ðoạn trường hồng" vừa xuất thủ đã thi triển ngay chiêu thứ nhất trong
"Kiếp hình tứ thuật", "Thất ma tát võng". Bảy thân ảnh hư thực khó phân di
chuyển loang loáng, đao quang lạnh lẽo ẩn tàng Sắc đỏ trầm trầm phi vũ đầy
trời, kình khí rít gió nghe rờn rợn, làm bụi bám trên mái nhà tung bay mù mịt.
Thân hình Từ Thăng bỗng nhảy vọt lên cao Sáu thước, mười chiếc vuốt lập
tức hóa thàg cần phải giải quyết, việc này
lẽ ra phải được giải quyết từ lâu rồi, để trễ một ngày thì áp lực càng nặng
thêm trên vai, cô nương cũng biết rồi đó, Sức chịu đựng của con người là có
giới hạn …
Dịch Hương Trúc rất muốn hỏi Nhậm sương Bạch xem đó là việc gì mà
lại quan trọng đến như vậy, tuy nhiên nàng cũng biết câu giao tình cạn thì
không thể nói Sâu, chỉ khẽ cắn môi hỏi:
- việc giải quyết xong rồi, ngươi có dự tính gì?
Nhậm sương Bạch trầm ngâm một thoáng rồi chậm rãi nói:
- Cứ Sống qua được đến đâu hay đến đó chứ biết dự tính thế nào được. Nói
thật lòng, việc mà tại hạ Sắp phải giải quyết đây không dễ dàng chút nào,
trong đó chứa đựng đầy dẫy bất trắc, giải quyết ổn thỏa thì mới có ngày mai,
giải quyết không ổn thỏa thì chẳng còn gì để mà nói nữa.
Dịch Hương Trúc chồm người dậy, kêu lên:
- Cũng là những việc Sát phạt chém giết Sao?
Nhậm sương Bạch thở dài nói:
- Cô nương cho rằng những người lăn lộn trong chốn giang hồ như chúng
ta có thể đối mặt với những việc văn nhã lễ độ Sao? Nếu chẳng phải là oán
cừu dây dưa thì là tranh danh đoạt lợi, tất cả cũng chỉ có bạo lực mà thôi.
Dịch cô nương, chúng ta đều là những kẻ rất đáng thương, cả đời người Sinh
ra chỉ để chém giết nhau …
Thần thái Dịch Hương Trúc cũng trở nên ảm đạm khác thường, thở dài
nói:
- Nếu không nghĩ đến những điều đó thì cuộc Sống thấy có phần dễ chịu
hơn, một khi nghĩ đến chúng thì thật khiến cho người ta cảm thấy Sống chẳng
bằng chết, Sống mà chẳng có chút tiền đồ thế thì Sống để mà làm gì chứ?
Nhậm sương Bạch, Sống trên giang hồ tất phải có một trái tim Sắt đá mới có
thể Sống được!
Nhậm sương Bạch cười buồn nói:
- Thật không may chúng ta lại chẳng có được một trái tim Sắt đá như vậy
mà lại phải rơi vào chiếc chảo nhuộm khổng lồ ấy để rồi có muốn bò ra cũng
không bò nổi …
±m lặng một lúc lâu, Dịch Hương Trúc lại thở dài nói:
- Nhậm sương Bạch, khi nãy ngươi nói chúng ta là những người rất đáng
thương, Sinh ra cả đời chỉ để chém giết nhau?
Nhậm sương Bạch gật đầu như cái máy nói:
- Không Sai, tại hạ đã nói như vậy.
Dịch Hương Trúc đưa ánh mắt Sầu ai nhìn Nhậm sương Bạch, than dài
nói:
- Ngươi nhìn ra điều này chứng tỏ trong lòng ngươi chất chứa rất nhiều
khổ ải, lại thấu triệt nhân tình thế thái, Nhậm sương Bạch, cách nhìn nhận
nhân thế của ngươi rất đặc biệt, ngươi căm ghét việc cừu hận, ngươi căm ghét
cuộc Sống giang hồ đầy mưa máu gió tanh, nhưng xem ra ngươi cũng không
thể thoát ra khỏi nó được …
Lời nói của Dịch Hương Trúc chừng như có chứa ẩn ý, muốn ngầm báo
cho chàng biết một điều gì đó mà nàng lại chẳng tiện nói thẳng ra. Nhậm
sương Bạch cảm nhận được điều đó, hơi ngước mắt lên nhìn về phía Dịch
Hương Trúc, hỏi:
- Dịch cô nương, cô nương muốn nói điều gì đó với tại hạ chăng?
Dịch Hương Trúc mấp máy môi định nói nhưng lại cúi đầu im lặng.
Nhậm sương Bạch khẽ hắng giọng nói:
- Nếu cô nương thấy không tiện nói ra thì thôi vậy.
Dịch Hương Trúc ngẩn mặt nhìn thẳng vào mắt Nhậm sương Bạch, cắn
môi nói:
- Nhậm sương Bạch, ngươi với ta, à không, với các vị đại thúc của ta còn
một mối ân oán chưa dứt, ta nghĩ việc này chắc ngươi chưa quên?
Nhậm sương Bạch gật đầu thừa nhận:
- Những việc như vậy tại hạ không bao giờ quên, chỉ có điều trong lòng tại
hạ không bao giờ có ý Sẽ tìm họ để báo cừu, tại hạ cũng không ngây thơ đến
độ cho rằng họ Sẽ không đến tìm tại hạ, dù Sao thì họ cũng đã mất một huynh
đệ, nỗi oán hận liên quan đến mạng người luôn là nỗi oán hận khó quên nhất!
Dịch Hương Trúc cất giọng trầm trầm nói:
- Hai vị đại thúc của ta đã từng chỉ trời phát thệ, họ Sẽ không bao giờ bỏ
qua việc này, nhất định Sẽ dùng đủ mọi cách không từ bất kỳ thủ đoạn nào lấy
mạng ngươi để tế vong hồn Ngô nhị thúc và đòi lại món nợ một bàn tay của
Bành tam thúc!
Gương mặt Nhậm sương Bạch vẫn thản nhiên như nghe nói chuyện của
người khác, gật đầu nói:
- Phản ứng của họ như vậy là bình thường, Dịch cô nương, nếu ta gặp phải
tình huống tương tự ta cũng hành động như vậy!
Ðôi mày Dịch Hương Trúc nhăn lại, nỗi ưu tư trong lòng nàng hiện rõ nơi
nét mặt, trầm tư nói:
- Ðừng nhìn nhận Sự việc quá tầm thường như vậy, Nhậm sương Bạch,
một khi Sự việc xảy ra rồi Sẽ vô cùng thảm khốc, hơn nữa, nó không chỉ làm
tổn thương đến người trong cuộc …
Giọng Nhậm sương Bạch nghe khản đặc, nói:
- Ta không hề xem Sự việc đơn giản, cũng không hề có ý khinh thị khả
năng của họ, Dịch cô nương, nhưã nghe tiếng rú xé nát tâm khảm
mọi người của Thái Anh vang lên, tiếng rú bỗng bị cắt ngang giữa chừng,
thân hình lão văng bắn ngã ngữa ra ngoài, yết hầu bị cắt ngang, thiếu chút
nữa thì chiếc thủ cấp đã rời khỏi thân hình bay đi, đôi cương chùy đã văng
bắn ra tuốt ngoài xa!
Hai tên đại hán vừa mới lấy hết can đảm xách binh khí định nhảy vào,
trông thấy quang cảnh này thì đồng thất kinh hét lớn nhảy xéo về hai phía,
những tên còn lại hơi chậm chân chưa kịp nhảy vào thì càng tháo chạy tứ tán,
Sợ rằng chiêu tiếp theo Sẽ nhắm vào đầu mình. Cuộc Sống có bao nhiêu thứ
tốt đẹp, vui thú, người ta ai mà chẳng Sợ chết!
Nhậm sương Bạch bước tới một bước, trầm giọng quát:
- Thôi vân!
sắc diện Thôi vân lúc này đã trắng nhợt từ lâu, cổ họng y nghe khô rát
như có một lò lửa lớn đang cháy rừng rực, tuy nhiên y vẫn kiên cường đáp lời
đối phương:
- Ngươi muốn thế nào?
Ðộng tác của Nhậm sương Bạch nhanh đến độ không thể tưởng tượng
nổi, chỉ thấy đao quang chớp lên một cái, thanh miến đao đã áp lên ngực Thôi
vân. Xem ra Thôi vân cũng chẳng phải là hạng nhược phu chỉ biết cúi đầu
chờ chết, thân hình y lui nhanh về phía Sau, đưa tay rút Soạt thanh đoản kiếm
mang nơi thắt lưng, dù biết kháng cự cũng vô ích, y vẫn cứ kháng cự. Nhưng
thanh miến đao lại khẽ hất lên, keng một tiếng khe khẽ vang lên, thanh đoản
kiếm vang đi mất dạng, thanh miến đao biến thế một lần nữa, cán đao kích ra
một thế, chính xác đến độ người Sáng mắt cũng chỉ làm được đến vậy là cùng,
kích trúng nhuyễn ma huyệt nơi thắt lưng Thôi vân. vị đại thiếu gia của
"Kim hồng vận" chẳng kịp có hành động tự vệ tiếp theo thì thân hình đã mềm
nhũn ngão nhào xuống.
Thân hình Thôi vân chưa kịp chạm đất, Nhậm sương Bạch đã vươn tay
Sớt ngang hông y cặp ngang một bên Sườn, thân hình Nhậm sương Bạch
chớp động, thoáng cái đã tiến ra đến cửa đại Sảnh.
Bọn thuộc hạ "Kim hồng vận" đứng đầy trong đại Sảnh, nhưng không tên
nào dám ra mặt cản đường Nhậm sương Bạch, tên nào tên nấy mặt mày xám
ngoét, tim nhảy điên cuồng trong lồng ngực, chúng thậm chí chẳng dám thở
mạnh, chỉ Sợ thân hình khẽ động đậy mà rước họa vào thân.
Nhậm sương Bạch chưa vội bỏ đi ngay, quay người vào trong đại Sảnh,
trầm giọng quát:
- sài Hóa đâu rồi?
sài Hóa rùng mình, dù rằng vẫn còn được hai tên đại hán đỡ lấy hai bên
người y vẫn cảm thấy tay chân mềm nhũn cơ hồ ngã nhào xuống đất đến nơi.
sau một tiếng rên khó nghe thấy, y cố hết Sức lấy lại bình tĩnh, nói:
- Ta … ta ở đây …
Giọng Nhậm sương Bạch nghiêm lạnh nói:
- Ngươi hãy nhớ kỹ những lời ta Sắp nói với ngươi. Lập tức đi tìm Thôi
Công Ðức và Ngao Trường Thanh, bảo với chúng, cách phía đông Quảng An
trấn chừng hai chục dặm có một nơi gọi là "Cố thạch cương", đúng ngọ ngày
mai, ta chờ chúng ở dưới chân tảng đá lớn trên đỉnh Cố thạch cương để giải
quyết mọi Sự, quá giờ ngọ mà chúng không đến, nghĩa là các ngươi chuẩn bị
nhận lại tử thi Thôi vân!
sài Hóa tâm thần bấn loạn, run lẩy bẩy nhắc lại như cái máy:
- Cố thạch cương, giờ ngọ ngày mai …
Nhậm sương Bạch lại trầm giọng hỏi:
- Ngươi đã nhớ kỹ chưa?
sài Hóa lật đật gật đầu, nói:
- Nhớ kỹ rồi! Nhớ kỹ hết rồi!
Nhậm sương Bạch lập tức xoay người, thân hình như một làn khói nhạt,
thoáng chốc đã đi mất dạng, thậm chí chàng đi về hướng nào cũng không một
ai nhận ra.
Ðến lúc này xảy nghe một tên hán tử kêu lớn:
- Không xong rồi! Từ Sư phụ ngã xuống rồi …

*

Ngôi biệt thự bề thế Sang trọng nằm ở ngay bên ngoài Quảng An trấn,
ngôi biệt thự này không chỉ khí phái bậc nhất Quảng An trấn này mà cả
khuôn viên vài trăm dặm quanh đây e rằng cũng hiếm tìm thấy tòa kiến trúc
nào hào hoa bề thế như vậy. Ðương nhiên, chủ nhân của nó tất phải là một
nhân vật thế nào mới xứng đáng ở trong một ngôi biệt thự như vậy, chẳng
hạn như Thôi Công Ðức và Ngao Trường Thanh!
Trong một gian lầu ấm cúng ở phía tây, Thôi Công Ðức đang ngậm tẩu
thuốc nhả khói liên tục, y im lặng chẳng nói lời nào, nhưng gương mặt đen xì
chằn chịt Sẹo của y âm trầm đến thật đáng Sợ, mái tóc hoa râm của y thỉnh
thoảng lại dựng đứng dậy, chứng tỏ y đang nổi cơn tam bành và đang hết Sức
dằn nó xuống!
"Kỳ linh đồng" Ngao Trường Thanh vẫn với đuôi tóc cột nhổng lên trời,
mình mặc bộ cẩm bào đầy màu Sắc, thân hình nhỏ nhắn cộng với da thịt trắng
hồng nõn nà, lại thêm gương mặt non choẹt như một thiếu niên chưa từng trải
thế Sự, nhìn y chẳng ai ngờ rằng tuổi tác y đã ngoài bốn mươi, hơn nữa tâm
dạ lại hoàn toàn ngược lại với gương mặt ngây thơ, thâm hiểm ác độc, tâm cơ
thâm trầm.
sài Hóa đứng bằng một chân khép nép trong góc phòng, người cúi gập
trông rất đáng thương, dáng như một tội nhân đang trông chờ được ân xá, giá
mà không có một đại hán đứng dìu một bên, e rằng y đã đổ Sụp xuống từ lâu
rồi.
Một làn khói trắng từ hai mũi Thôi Công Ðức phì ra, giọng y trầm trầm
khản đặc, nói:
- Ngươi nói, cái tên Nhậm sương Bạch ấy, tuổi trạc ba mươi, bộ dạng
trông rất bần hàn, hử?
sài Hóa vội vàng cúi thấp người hơn chút nữa, nói:
- Bẩm Thôi lão gia, đúng là như vậy.
Ðôi mày rậm Thôi Công Ðức nhăn lại:
- Hắn lại còn là một tên mù?
Cổ họng như có vật gì chẹn ngang, sài Hóa nuốt khan một cái, giọng líu
ríu nói:
- Hình như Song mục hắn chẳng được lanh lợi cho lắm …
Ðập tay đánh rầm xuống chiếc kỷ nhỏ bên cạnh, khiến cho ly trà ấm trà
nhảy dựng dậy, va vào nhau lanh canh, nước trà bắn văng tung tóe, giọng
Thôi Công Ðức phẫn nộ quát:
- Mẹ nó, người ta nói dưỡng binh thiên nhật dụng tại nhất thời, ta nuôi các
ngươi ngày này qua ngày khác để làm gì chứ? Từng đó người mà không đối
phó nổi một thằng đui, chẳng những hư của mất người mà đến đứa con trai
độc nhất của ta cũng bị chúng bắt đi! Ngươi nói coi, ngươi nói thử coi, ta nuôi
cả một lũ giá áo túi cơm như các ngươi để làm cái gì?
sài Hóa đổ mồ hôi lạnh đầy người, bối rối chùi chùi hai bàn tay vào vạt áo,
cố gằng giữ giọng khỏi lạc đi, run run nói:
- Lão gia, bọn thuộc hạ quả tình là có lỗi lớn với lão gia, có lỗi lớn với đại
thiếu gia, để xảy ra Sự việc như vậy chúng thuộc hạ thật chẳng còn mặt mũi
nào nhìn mặt lão gia nữa, nhưng … nhưng thuộc hạ còn mấy lời xin bẩm báo
để lão gia được rõ … mong lão gia lượng thứ cho. Gã họ Nhậm ấy … quả
tình là hết Sức lợi hại, chẳng phải chúng thuộc hạ chẳng hết lòng ứng phó, các
huynh đệ đã cố hết Sức cùng địch nhân quyết Sống chết, nhưng kết quả là
thương vong vô Số mà không làm gì được hắn …
Thôi Công Ðức hừ lạnh một tiếng, từ trong mũi phả ra luồng khói thuốc
đậm đặc, giọng khản đặc quát:
- Hừ, đến giờ này mà các ngươi còn mặt mũi gặp ta nói những lời đáng ra
phải quăng cho chó ăn như vậy! Mẹ nó, cả đám các ngươi ngày thường an
hưởng thái bình lười nhác đến chảy thây ra rồi, mẹ nó, từ trên tới dưới quen
thói lánh nặng tìm nhẹ, khi xảy ra chuyện là chắc chắn mạnh ai nấy trốn, làm
gì có chuyện hết lòng ứng phó, có chăng cũng chỉ hô hào lộn xộn cho có mặt
mà thôi, mẹ nó, hạng như các ngươi như vậy chỉ cần vài ba miếng đuổi gà
đánh chó cũng dủ đánh cho các ngươi chạy tan tác rồi. sài Hóa! Chức trách
của ngươi ở đâu? Ðể chuyện xảy ra đến nước này còn không chịu nhận tội, lại
còn tìm đường đùn đẩy trách nhiệm, chức giáo đầu bảo vệ đổ trường ngươi
làm như vậy Sao?
sài Hóa mặt ủ mày ê, giọng thểu não nói:
- Thuộc hạ biết tội, xin lão gia khoan hồng đại lượng bỏ qua cho...
Thôi Công Ðức nghiến răng quát:
- Ðòi ta khoan hồng đại lượng? Bỏ qua cho ngươi? Ta hỏi ngươi! Làm cho
cục diện trở nên như thế này, ngươi thu dọn thế nào đây?
sài Hóa đưa tay lau mồ hôi ướt đầm trên trán, lục thần vô chủ, nói:
- việc này … việc này …
Từ lúc sài Hóa bước vào cho đến tận bây giờ, Ngao Trường Thanh chỉ
ngồi nghe chứ chẳng nói lời nào, đến giờ mới chậm rãi lên tiếng:
- Công Ðức, cũng không nên trách tội sài Hóa một cách quá hà khắc như
vậy, ngươi không thử nghĩ xem, Thái Anh và Từ Thăng là hạng người nào?
Bất kỳ ai trong chúng cũng đều đủ Sức hùng bá nhất phương, vậy mà cả hai
đều phải chết uổng mạng, thân thủ của gã họ Nhậm này chẳng cần nói cũng
có thể đoán được, hạng như bọn sài Hóa thì nói làm gì!
sài Hóa đưa ánh mắt cảm kích nhìn về phía Ngao Trường Thanh, nói:
- Nếu Ngao lão gia không nhắc thì thuộc hạ cũng chẳng dám nói, Sở học
của gã họ Nhậm này tà dị hết chỗ nói, thuộc hạ chỉ giao đấu được hai ba hiệp
thì chân đã bị hắn đánh gãy tiện, Từ Thái nhị vị Sư phụ tuy có kéo dài được
lâu hơn nhưng cuối cùng cũng đành thúc thủ, hiện trường lúc ấy trông cực kỳ
thê thảm, các huynh đệ thấy Từ Thái nhị vị Sư phụ còn chết thảm như vậy, ai
mà không Sợ đến vỡ mật, không bỏ chạy mất dạng đã là khá lắm rồi …
Thôi Công Ðức trợn trừng Song mục, gầm lên:
- Mẹ nó, ngươi làm ơn câm cái mõm chó của ngươi lại cho ta nhờ, càng
Sủa càng thối chẳng ngửi được!
sài Hóa đang lúc cao hứng biện hộ cho mình, nói chẳng kịp Suy nghĩ,
chừng nghe Thôi Công Ðức gầm lên mới hay mình lỡ lời, vội vàng im bặt, cúi
thấp đầu nhìn xuống đất, lòng không khỏi thắc thỏm lo âu cho hậu vận của
mình.
Ngao Trường Thanh chậm rãi nói:
- Công Ðức, ngươi cố nhớ lại xem, ngươi có kết oán với một cừu gia nào
tương tự như vậy không? Một cừu gia chừng ba mươi tuổi, bộ dạng bần hàn,
lại là một tên mù!
Thôi Công Ðức nhăn trán, giọng tức tối nói:
- Ðệ đã nghĩ nát óc rồi, vẫn không Sao nghĩ ra người nào như vậy cả.
Ngao đại ca, bao nhiêu năm nay huynh đệ ta đi đâu cũng có nhau, đệ làm bất
kỳ điều gì cũng đều ở ngay trước mắt đại ca, đại ca nghĩ lại xem, đệ có gặp
một nhân vật như vậy bao giờ đâu!
Gương mặt non choẹt của Ngao Trường Thanh thoáng hiện nét trầm tư,
chậm rãi nói:
- Ngươi nói cũng đúng, người này không chỉ khiêu chiến với ngươi mà còn
kéo cả ta vào trong đó, nội việc này cũng có thể thấy hắn có oán cừu với cả ta
và ngươi, nếu đã có một mối thâm cừu đại hận như vậy thì làm gì mà chúng
ta không nhớ ra được chứ? Ðó là chưa kể ngoại mạo của y rất đặc biệt, chẳng
dễ gì mà quên được, nếu thật Sự có oán cừu với hắn, không thể chẳng có chút
ấn tượng nào như vậy …
Thôi Công Ðức quay Sang sài Hóa, hỏi:
- Ngươi nói gã họ Nhậm ấy dùng miến đao?
Lần này thì sài Hóa đã học khôn, cẩn thận gật đầu nói:
- Bẩm Thôi lão gia, hắn Sử dụng một thanh miến đao đầu bằng, thân đao
còn có một vệt đỏ trông rất nhức mắt. Ðó là một món binh khí chẳng thường
thấy …
Thôi Công Ðức lại rít thuốc liên tục, nhả từng cuộn khói đậm đặc lên trời,
giọng nóng nảy nói:
- Hơn nửa đời người, đệ cũng chỉ gặp hai ba tên địch nhân Sử miến đao,
làm gì có chuyện quên bâng đi được? Thật Sự chẳng có tên nào như gã họ
Nhậm này cả!
Khẽ lúc lắc đầu, Ngao Trường Thanh nói:
- Ta cũng vậy, đặc biệt hắn tên là Nhậm sương Bạch, ta không có chút ấn
tượng nào về cái tên này!
Bỗng Song mục Ngao Trường Thanh Sáng lên, chừng như phát hiện ra một
điều gì đó, trầm ngâm nói:
- Công Ðức, hay là hắn đến để báo cừu cho người khác?
Thôi Công Ðức hơi ngẩn người một thoáng rồi gật đầu liền liền, nói:
- Phải rồi, đại ca nhắc tới chuyện này đệ cũng cảm thấy rất chí lý, có điều
hắn báo cừu thì báo cừu cho ai chứ? Còn nếu không là cừu hận thì hắn phá
đám chúng ta để làm gì?
Ngao Trường Thanh chậm rãi nói:
- Ngươi hỏi ta rồi ta đi hỏi ai bây giờ? Bao nhiêu năm nay huynh đệ ta đạp
lên đầu thiên hạ mà đi, đại cừu tiểu oán biết bao nhiêu mà kể? Giờ chúng ta
như cây cao, cây cao luôn gặp phải gió mạnh, cơ nghiệp của chúng ta biết
bao nhiêu người thòm thèm dòm ngó? Ngay bây giờ muốn chỉ ra kẻ nào đứng
đằng Sau vụ này thật không dễ dàng gì, những việc như vầy phải có đủ bằng
đủ cứ mới có thể kết luận, không thể ngồi một chỗ mà đoán mò được!
Gương mặt Thôi Công Ðức âm trầm đến ghê người, giọng âm lạnh nói:
- Ngao đại ca, nói là nói vậy thôi chứ cũng chẳng cần phải đoán nữa,
người có oán cừu với chúng mà ta có thể chỉ tên gọi họ ra đã là nhiều rồi,
ngoài ra còn biết bao nhiêu kẻ đang ngấm ngầm tranh phong với chúng ta
càng khó mà nói cho hết được. Giờ chẳng cần Suy nghĩ cho nhọc Sức, đúng
ngọ ngày mai gặp mặt họ Nhậm là mọi chuyện Sẽ lập tức rõ ràng thôi. Chỉ có
điều cuộc hẹn ngày mai, chúng ta phải chuẩn bị trước một chút, không nên để
xảy ra bất kỳ Sơ Suất nào …
Ngao Trường Thanh mĩm cười nói:
- Ðiều đó thì nhất định rồi, đứa con trai cưng của ngươi hiện đang ở trong
tay hắn mà!
Thôi Công Ðức thở dài, giọng thương cảm nói:
- Năm mười Sáu tuổi đệ đã cưới mẹ của Thôi vân, năm mười bảy tuổi thì
Sanh ra nó, cũng chính vì vậy mà mẹ nó qua đời, Sau đó tuy đã trước Sau lấy
thêm ba người thiếp nữa, nhưng chẳng ai Sanh thêm cho đệ được đứa con nào
… Năm ấy giữ được đứa con mà mẹ nó phải mất mạng, giờ đệ chỉ còn có mỗi
một mình nó, làm Sao mà không cưng chìu lo lắng cho nó được chứ? May mà
hai mươi mấy năm qua vân nhi cũng biết tự mình vươn lên, chẳng để tiêm
nhiễm những thói hư tật xấu của người trong giang hồ, càng ngày đệ càng
cảm thấy được an ủi và yên tâm rất nhiều, nhưng niềm hy vọng của đệ vừa
mới đứng vững được ít lâu lại xảy ra đại họa này, thiệt là …
Ngao Trường Thanh thần thái trầm tĩnh như không, chậm rãi nói:
- Công Ðức, tuổi tác của ngươi tuy không còn nhỏ nữa, nhưng cũng chỉ
nhỏ hơn ta có đúng một tuổi, làm gì mà trông ngươi già khọm như một lão
ông bảy tám chục tuổi vậy? Dù tình hình thế nào di nữa cũng phải phấn chấn
lên để mà bước tiếp chứ! Hùng phong bá khí thường ngày của ngươi bỗng
chạy đâu mất tiêu hết rồi? Huynh đệ chúng ta hiện giờ cũng chỉ mới hơn bốn
mươi, đang ở vào giai đoạn phương cương mạnh mẽ nhất, tiền đồ hãy còn dài,
còn rất nhiều cơ hội để có thể tiến xa trên con đường phát đạt, ngươi làm ta
cứ tưởng mai này là đất trời Sụp đổ, thiên hạ chết hết chẳng bằng! Hãy phấn
chấn tinươi, nếu
gặp phải trời xuân hạ ấm áp, không cần nói cũng có thể thấy cảnh trăm hoa
khoe Sắc, hương thơm Sực nức, bướm ong nhộn nhịp. Khách chơi thường
được gọi là các đại gia, phục vụ các đại gia cảm thấy thoải mái, cảm giác
được lên quan trong nhất thời, ắt hẳn có bao nhiêu bạc cũng quăng hết lên
bàn chứ chẳng không.
Lúc Nhậm sương Bạch đến trước cửa "Kim hồng vận" trời chỉ vừa quá
ngọ, đây chính là lúc mà đổ trường rất vắng khách chơi, trong đại Sảnh chỉ có
vài bàn có khách, hơn nữa cũng chỉ là khách đánh nhỏ, cả những tên chấp Sự
trong đổ trường cũng ngồi ngáp dài lười nhác.
Nhậm sương Bạch dùng cảm quan của người khiếm thị để cảm nhận
không khí bên trong đổ trường, dùng thính giác và khứu giác để cảm nhận.
Chàng nhận thức rất rõ mình đang ở chốn nào đồng thời cũng cảm nhận gần
như chính xác tình hình bên trong đổ trường.
Một trung niên hán tử thân hình gầy gò, mình mặc trường bào bước ra
đón khách, đưa mắt quan Sát Nhậm sương Bạch từ đầu đến chân mấy lượt
mới cất giọng chẳng mấy vồn vã chào đón, nói:
- vị quan khách này trông không quen mặt, chắc là không thường đến
chơi tệ hiệu!
Nhậm sương Bạch mĩm cười nói:
- Từ khi quý hiệu khai trương phát tài đến nay, đây là lần thứ hai tại hạ
ghé qua!
"à" lên một tiếng khá dài, trung niên hán tử càng cảm thấy chẳng chút
hứng thú nói:
- Thảo nào trông tôn giá rất lạ, tệ hiệu thành lập đến nay kể đã mười mấy
năm rồi, nhờ trời vẫn duy trì được, chắc quan khách không phải là người bản
địa.
Nhậm sương Bạch hướng mắt về phía đối phương, nói:
- Xin hỏi các hạ là …
Trung niên hán tử cười cười nói:
- Ta họ Hồ, Hồ Tam Thái, là quản Sự khu tiền Sảnh, chuyên trách chiêu đãi
các vị khách quý. Xin hỏi quan khách có hứng thú với kiểu chơi nào?
Nhậm sương Bạch hơi trầm ngâm một thoáng rồi hỏi lại:
- vậy đổ trường các ngươi có những kiểu chơi nào?
Hồ Tam Thái chẳng chút ngần ngừ nói:
- Bài cửu, chân lẻ, tài xỉu, bông vụ, dao bảo, áp hoa … nói chung tất cả các
món chơi đều có đủ. Những thứ mà nơi đây không có, khách muốn chơi chúng
tôi cũng cứ bồi tiếp, quý khách chơi với nhau cũng được, khách muốn chơi
với đổ trường cũng được … quan khách muốn chơi thế nào tùy thích!
Nhậm sương Bạch gật gật đầu nói:
- Các ngươi có quy định là ít nhất phải đặt bao nhiêu bạc không?
Hồ Tam Thái nhìn bề ngoài Nhậm sương Bạch có vẻ bần hàn, từ đầu đã có
ý khinh thị, giờ nghe hỏi lập tức nhướng cao mày, lạnh lùng nói:
- Mỗi lần đặt ít nhất phải hai lạng bạc, nếu chỉ có tiền lẻ, xin quý khách cứ
giữ lấy mà dùng!
Nhậm sương Bạch giả như không nhận ra ý mĩa mai trong lời nói của đối
phương, mĩm cười nói:
- Phải đến hai lạng bạc à? Không Sao, con Số đó thì còn chơi được!
Hồ Tam Thái cười nhẹ nói:
- vậy quan khách muốn chơi loại nào?
Nhậm sương Bạch khoát tay nói:
- Chưa cần chơi vội bây giờ, trời hãy còn Sớm chán, ta muốn đi một vòng
xem thử tình hình thế nào, nghe nói "Kim hồng vận" của các ngươi lớn lắm,
trong vòng vài trăm dặm trở lại đây tìm không ra Sòng nào có quy mô lớn
như vầy!
Hồ Tam Thái tỏ vẻ rất đắc ý nói:
- Quan khách đã không nghe lầm, khí phái và tài lực của tệ hiệu đừng nói
là trong khuôn viên vài trăm dặm quanh đây, ha ha, ngay cả ở kinh đô cũng
chẳng có mấy nơi!
Nhậm sương Bạch gật đầu nói:
- Bởi vậy ta chưa muốn chơi ngay bây giờ, phải chiêm ngưỡng hết cái khí
phái của quý hiệu cái đã.
Hồ Tam Thái gật đầu nói:
- Xin quý khách cứ tự tiện, tại hạ mang trách nhiệm bên người không thể
bồi tiếp quý khách được. Nơi đây lúc lên đèn mới đông khách, đó cũng là lúc
ăn thua lớn, quý khách có hứng thú thì chừng đó có thể thử tài vận!
Nhậm sương Bạch gật gật đầu ậm ừ đáp lời đối phương, bỗng chàng cất
tiếng hỏi:
- Ông chủ của các ngươi có phải vẫn là "Thôi bác bì" Thôi Công Ðức đó
chứ?
Tròn mắt nhìn Nhậm sương Bạch, Hồ Tam Thái vẻ không được vui nói:
- Quan khách, danh hiệu của Thôi lão gia chẳng phải là ai muốn kêu réo
thế nào là kêu réo được! Tốt nhất quan khách nên biết giữ mồm giữ miệng thì
hơn!
Nhậm sương Bạch vội vàng tạ lỗi nói:
- Thật lỗi quá, lỗi quá, tại hạ chỉ buộc miệng nói bừa vậy thôi chứ hoàn
toàn chẳng có ý bất kính với ông chủ của các ngươi.
Hừ lạnh một tiếng, thái độ của Hồ Tam Thái hòa hoãn đi đôi chút nói:
- Hiện thời thì Thôi lão gia cũng ít quan tâm đến nơi này, Thôi lão gia
cùng Ngao lão gia ngày ngày chỉ hưởng phúc thanh nhàn mà thôi, hiện thời
thì mọi việc đều do đại thiếu gia Thôi vân lo liệu. sao, ngươi có quen biết với
Ngao Thôi nhị vị lão gia à?
Nhậm sương Bạch xua tay nói:
- Ta là cái thá gì mà dám quen biết với những nhân vật tiếng tăm lẫy lừng
như Thôi lão gia của các ngươi được?
Hồ Tam Thái Sờ Sờ cằm nói:
- Nói cũng phải.
Nhậm sương Bạch làm như vô tình hỏi:
- Lúc nãy ngươi nói đến Ngao lão gia, có phải là Ngao Trường Thanh?
"Kỳ linh đồng" Ngao Trường Thanh?
Lần này thì Hồ Tam Thái hốt hoảng chộp lấy tay Nhậm sương Bạch, hạ
giọng kêu lên:
- Trời đất! Chắc ngươi từ xa mới tới nên ăn nói chẳng biết giữ mồm giữ
miệng gì cả! Xứ này mở miệng ra gọi Thôi lão gia bằng cả tên lẫn hiệu như
vậy đã là đại bất kính, kêu tên gọi hiệu Ngao lão gia lại càng là đại húy đại
kỵ, đừng nói là người ngoài, ngay cả Thôi lão gia của ta cũng còn phải kính
Sợ Ngao lão gia một phép, ngươi ăn nói phải giữ ý giữ tứ một chút, bằng
không e rằng chết chẳng có đất chôn đâu!
song mục Nhậm sương Bạch phát ra những tia hàn quang lạnh lùng, lẩm
bẩm nói:
- Mười năm chẳng gặp, không ngờ hai tên Súc Sinh này càng ngày càng
phát …
Hồ Tam Thái chẳng nghe rõ được Nhậm sương Bạch nói gì, vội vàng hỏi
lại:
- Quan khách nói gì?
Nhậm sương Bạch lắc đầu, nói:
- Không có gì. Hồ quản Sự, Thôi vân Thôi đại thiếu gia các ngươi hiện thời
có ở đây không?
Hồ Tam Thái trừng mắt nhìn Nhậm sương Bạch một cái, lạnh lùng nói:
- Giờ này thì Thôi đại thiếu gia làm gì mà có mặt ở đây? Hơn nữa Thôi đại
thiếu gia cũng rất ít khi đến, mà cần gì phải đến chứ? Trong quán ai có phần
nấy, việc ai nấy làm, thành nếp từ lâu rồi, chẳng cần thiếu gia phải đích thân
nhắc nhở.
Nói đến đây chừng như Hồ Tam Thái đã cảm thấy nghi ngờ hành tung của
Nhậm sương Bạch, liền lên tiếng hỏi:
- Quan khách, ngươi đến đây là để chơi bạc, làm gì mà quan tâm đến
những chuyện không đâu như vậy? Chắc là ngươi không có ý đồ gì khác chứ?
Nhậm sương Bạch bỗng cất tiếng cười lớn nói:
- Ngươi quá lo xa rồi, Hồ quản Sự, ý đồ gì khác à? Ta có thể có ý đồ gì
được chứ? Chẳng qua là vì quá lâu không đến đây, không biết chủ nhân của
quý hiệu có còn là người cũ hay không nên nhân tiện hỏi qua cho biết đó thôi,
chẳng có ý gì đâu.
Hồ Tam Thái vẫn bán tín bán nghi nói:
- Quan khách, nơi đây là nơi để cho khách chơi đến thử tài vận tìm vui, ta
khuyên ngươi đến chơi thì cứ chơi cho tận tình, nhưng cũng đừng dại mà Sinh
Sự nọ kia, nên biết làm nghề này chẳng phải ai cũng có thể làm được, tệ hiệu
đứng vững gần hai chục năm nay hoàn toàn không phải là may mắn.
Nhậm sương Bạch gật đầu lia lịa nói:
- Ða tạ, đa tạ ngươi đã có hảo ý nhắc nhở, Hồ Quản Sự, tại hạ tất biết cẩn
trọng!
Chừng như Hồ Tam Thái còn muốn nói gì đó, nhưng nghĩ Sao lại thôi,
quay người đi tránh ra một bên, tuy nhiên hai mắt cứ nhìn riết theo Nhậm
sương Bạch, có vẻ như y chẳng mấy yên tâm, thái độ cùng cách ăn nói của
đối phương không giống với hầu hết khách chơi vẫn thường ra vào nơi đây.
Ði một vòng quanh đại Sảnh, Nhậm sương Bạch dừng lại trước một bàn
đang lắc xí ngầu đánh tài xỉu, nơi đây do một tên thuộc hạ của đổ trường
đứng ra chủ trì, khách chơi cùng người của đổ trường thay phiên đổ xí ngầu
vào một chiếc tô Sứ lớn đặt giữa bàn, cứ mỗi lần đổ thì đếm nút, ai đổ được
nhiều nút hơn thì người ấy thắng cuộc. Hiện thời thì bàn đánh xí ngầu chỉ có
một khách chơi mập ú cùng với người của đổ trường thay phiên đổ xí ngầu,
xem tình hình thì chưa đến lúc ăn thua lớn.
Nhậm sương Bạch vừa dừng chân trước bàn thì tên thuộc hạ của đổ
trường, một hán tử gầy gò Sắc diện vàng như nghệ lập tức ngưng tay nhìn lên,
nói:
- Quan khách, muốn chơi thế nào đây?
Nhậm sương Bạch vẻ như chẳng mấy hiểu ý đối phương, hỏi lại:
- Chơi thế nào là Sao? Không phải đổ xí ngầu lớn nút hơn thì ăn Sao?
Gã hán tử nhìn lướt khắp người Nhậm sương Bạch một cái, kiên nhẫn nói:
- Chắc là quan khách không thường đến đây nên không biết thói quen của
khách chơi nơi đây. ý của ta là quan khách muốn chơi cùng khách chơi hay
chơi với người của bổn hiệu? Ngoài ra, tiền đặt có chồng lên hay không? Hay
là cứ theo con Số thấp nhất, mỗi lần đặt hai lạng?
Nhậm sương Bạch mĩm cười nói:
- Thì ra ở đây lại có nhiều quy định đến như vậy, nếu trí nhớ kém một chút
Sợ không nhớ hết nổi những quy định này.
Hán tử mặt vàng hối thúc, nói:
- Quan khách muốn chơi thế nào? Ðặt bao nhiêu?
Giọng nói Nhậm sương Bạch bỗng biến đổi hẳn, lạnh như băng nói:
- Ta không thích những quy định lôi thôi của Sòng bạc các ngươi, ta muốn
ăn đủ! e="Sóng Gió Chưa Yên">
  • Hồi 15
  • Hồi 16
  • Hồi 17
  • Hồi 18
  • Hồi 19
  • Hồi 20
  • Hồi 21
  • Hồi 22
  • Hồi 23
  • Các ngươi phải chung đủ!
    Hơi ngẩn người, hán tử mặt vàng rụt rè nói:
    - Quan khách, ngươi nói gì ta nghe không hiểu …
    Chẳng chờ cho hán tử mặt vàng nói hết lời, Nhậm sương Bạch vung tay,
    chiếc tô Sứ trên bàn bay bổng lên không, vung tay thêm cái nữa, "bốp" một
    tiếng giòn tan, tiếng tô Sứ rơi xuống đất bể loảng xoảng, tiếng chưởng đánh
    trúng mặt người làm chấn động hầu hết những người có mặt trong đại Sảnh!
    Cái tát hơi nặng tay khiến cho hán tử mặt vàng ngã chúi mũi ra ngoài,
    lưng đánh "bình" vào bức bình phong bằng gỗ chạm, bức bình phong ngã rầm
    xuống bể tan tành, gã hán tử mặt vàng thì máu miệng máu mũi chảy dài, mặt
    lập tức Sưng húp lên!
    Không dừng lại ở đó, Nhậm sương Bạch vung chân, chiếc bàn bay bổ lên
    không văng ra ngoài hơn trượng rơi xuống đất, chân bàn một nơi mặt bàn
    một nẻo, gỗ vụn văng tứ tung.
    sự việc diễn biến quá bất ngờ khiến cho mấy tên chấp Sự trong đại Sảnh
    ngơ ngẩn như kẻ mất hồn, đứng chôn chân tại chỗ mà nhìn chứ không ai có
    phản ứng. Nhậm sương Bạch thừa lúc chưa có người đến cản trở, tiến tới mấy
    bước, cất chân cất tay mấy cái nữa, một bộ bàn ghế bằng gỗ quý bọc nhung
    lập tức ngã lăn lông lốc, Sứt tay gãy gọng. Xoay ngang người, lại một chiếc
    trường kỷ bay ra, Sầm một tiếng, Song cửa Sổ chạm trổ tinh vi bị chiếc trường
    kỷ đập bể tan tành!
    Ðến lúc này thì bọn chấp Sự của "Kim hồng vận" mới chợt nhận ra, đây
    không phải là hành động phá đám thì còn là gì nữa? Ðã bao nhiêu năm nay,
    "Kim hồng vận" chưa từng xảy ra việc tương tự, bọn chúng đã được Sống
    trong cảnh thái bình đã quen rồi nên cả việc có người đến phá đám cũng
    không biết phải ứng phó ra Sao nữa.
    Người đầu tiên có phản ứng chính là Hồ Tam Thái, gã quát lớn một tiếng
    lao đến trước mặt Nhậm sương Bạch, ngoác miệng mắng:
    - Ngươi, ngươi, mẹ nó! Quả nhiên là ngươi đến để phá đám mà! Ta đã
    nhận ra từ đầu là ngươi đến chẳng phải để chơi bạc! Mẹ nó, phen này ngươi
    hết Sống nổi rồi!
    Nhậm sương Bạch chờ cho gã đến gần, hữu thủ nhẹ nhàng vươn tới, "bốp"
    một tiếng giòn tan, thân hình gã xoay vòng vòng văng bắn ra xa, té chổng vó
    lên trời, miệng rên la dậy trời.
    Thế là ba bốn tên chấp Sự còn lại hè nhau chạy tới, dáng như hung thần ác
    Sát định lấy thế đông ăn tươi nuốt Sống kẻ phá đám. Lần này thì Nhậm sương
    Bạch chẳng chờ cho chúng đến gần, thân hình chàng lướt nhanh tới trước,
    Song thủ huơ lên liên hồi, hàng loạt tiếng "bốp bốp" nổ như pháo liên châu,
    ba bốn tên chấp Sự xoay tròn ngã chúi thành chùm, té lăn xuống đất!
    Hồ Tam Thái gắng gượng bò dậy, tay ôm một bên mặt, miệng líu ríu
    không thành tiếng hét:
    - Người đâu … người đâu rồi! Có kẻ đến phá rối, bây đâu mau vây chặt
    tên tiểu tử này lại!
    Ðến lúc này thì Nhậm sương Bạch bỗng trầm tĩnh trở lại, hai tay rụt vào
    trong ống tay áo, đứng dựa lưng vào tường, hai mắt trống rỗng nhìn ra phía
    trước, chàng đang chờ đợi kết quả của hành động vừa rồi.
    Bọn chấp Sự của đổ trường cũng lần lượt lồm cồm ngồi dậy, tên nào tên
    nấy tay ôm một bên mặt, chỉ dám đứng xa xa chỉ mặt Nhậm sương Bạch la
    hét chứ chẳng tên nào dám tiến đến gần chàng nửa bước.
    Hồ Tam Thái chỉ mặt Nhậm sương Bạch mắng lớn:
    - Mẹ nó, thứ đồ có mắt như mù, ngươi có ăn gan hùm mật gấu cũng không
    chịu hỏi thăm cho kỹ trước khi tìm đến đây phá đám. Ngươi biết "Kim hồng
    vận" này là cơ nghiệp của ai không? Ai là ông chủ ở đây ngươi có biết không?
    Mẹ nó, nói cho ngươi biết, ngày hôm nay ngươi có đến mười mạng trăm
    mạng cũng đừng hòng còn Sống mà ra khỏi chỗ này!
    Nhậm sương Bạch mĩm cười nói:
    - Hồ Quản Sự, bình tĩnh một chút nào, nóng giận như vậy chẳng tốt đẹp gì
    cho ngươi đâu. Ta biết rõ nơi đây là cơ nghiệp của ai, cũng biết rõ ai là ông
    chủ ở đây, Sở dĩ ta làm như vậy là có cái lý của ta, việc này chẳng liên quan gì
    đến ngươi cả, tốt nhất là ngươi nên biết thân phận mà lui Sang một bên, chờ
    cho người trong cuộc đến đây để giải quyết.
    Hồ Tam Thái phun một bãi nước bọt lẫn đầy máu tươi xuống đất, cất cao
    giọng hét:
    - Mẹ nó, Sao ngươi không đái ra rồi Soi thử xem ngươi là thứ chó gì mà
    miệng lưỡi lớn lối như vậy? Hạng như ngươi mà cũng đáng mặt để đối đầu
    với "Kim hồng vận" à? Mẹ nó nhân cơ hội bọn ta Sơ ý nên ngươi mới đắc ý
    được một chút đó thôi. Hừ, phá đám hả? Ðịnh kiếm ăn hả? Mẹ nó, có mắt mà
    như mù, định kiếm ăn thiên hạ thiếu gì chỗ đi tìm ngay đến "Kim hồng vận"
    để kiếm ăn! Mẹ nó, Sợ rằng tiền chưa cầm được mà mạng đã vứt cho chó ăn
    mất tiêu rồi!
    Nhậm sương Bạch cất giọng băng lạnh nói:
    - Trước khi ta có những hành động tiếp theo, Hồ Quản Sự, tốt nhất là
    ngươi nên đi kêu người trong cuộc, ta nói chính là ông chủ lớn của các ngươi,
    "Thôi bác bì" Thôi Công Ðức tới đây, bằng không ghẹo gan ta một hồi, ta
    phóng hỏa đốt mẹ cái ổ chuột này đi, giết Sạch bọn chó ở đây, chừng đó
    ngươi có gánh nổi trách nhiệm không?
    Hồ Tam Thái há miệng thật to, phải một lúc lâu Sau mới lên tiếng được:
    - Cái gì? Ngươi nói ngươi có oán cừu với Thôi lão gia của ta? Hạng như
    ngươi mà cũng đáng mặt dây dưa với Thôi lão gia Sao?
    Nhậm sương Bạch lạnh lùng nói:
    - Quan hệ giữa con người với con người luôn có nhiều điều không thể giải
    thích được, không có gì là đáng hay không đáng mặt cả, Hồ Quản Sự, việc này
    xảy ra đã lâu lắm rồi, không biết mà cũng chẳng cần phải biết, chỉ cần mời
    được "Thôi bác bì" tới đây là ngươi đã làm tròn phận Sự của ngươi rồi.
    Lại phun một bãi nước bọt xuống Sàn, Hồ Tam Thái nghiến răng nghiến
    lợi nói:
    - Ðã có người đi thông báo từ lâu rồi, ngươi chẳng cần gương nanh múa
    vuốt nữa, có giỏi thì đừng bỏ chạy, cứ chờ ở đó rồi ngươi Sẽ thấy!
    Nhậm sương Bạch mĩm cười nói:
    - Ta Sẽ không bỏ chạy đâu, Hồ Quản Sự, ta đến đây chẳng phải chỉ để làm
    từng này việc rồi bỏ đi!
    Hồ Tam Thái vung tay quát lớn:
    - Các vị huynh đệ, giữ chặt các cửa đừng để cho hắn chạy thoát! Mẹ nó, ta
    không tin là các huynh đệ bảo vệ tới đây, tên tiểu tử này chẳng Sợ vỡ mật mà
    chết!
    Mấy tên chấp Sự đưa mắt nhìn nhau, hết nhìn người này rồi nhìn Sang
    người khác, đùn đẩy một hồi cuối cùng cũng tiến lên được chút ít, coi như là
    đã "chặn đứng" một cách tượng trưng kẻ gây rối vậy.
    Chẳng mấy chốc, đã nghe có tiếng bước chân rầm rập vang lên, mười mấy
    tên bưu hình đại hán hùng hổ xông vào đại Sảnh, tên nào tên nấy tay lăm lăm
    binh khí, khí thế ngất trời, tưởng chỉ cần như vậy là đã có thể khiến cho
    những kẻ có dạ gây rối phải Sợ đến vỡ mật.
    Hồ Tam Thái vội vàng chạy ra, đến trước mặt đại hán di đầu, hai tay ôm
    mặt, nói:
    - sài lão, cuối cùng thì người cũng đã tới! Chỗ chúng ta không ngờ cũng
    có người dám tới phá đám, tiểu nhân cùng các huynh đệ ở đây không chặn
    đứng được hắn, lại còn bị hắn đả thương nữa. sài lão, xin người hãy đứng ra
    giải quyết dùm, đó, chính là tên đang đứng Sát tường đó!
    Người được Hồ Tam Thái gọi là "sài lão" là một đại hán vạm vỡ, tuổi trên
    dưới ngũ tuần, gương mặt rộng màu đỏ tía, mình mặt một chiếc áo da dê
    khoác bên ngoài chiếc trường bào, mũi to mày rậm, trông dáng mạo rất oai
    mãnh. Nghe Hồ Tam Thái báo cáo xong, trước tiên đưa tay gạt Hồ Tam Thái
    Sang một bên, Sau đó đưa mắt nhìn đám đại hán Sau lưng ra hiệu cho mọi
    người vào vị trí, chỉ trong nháy mắt, mười mấy tên đại hán đã đứng thành
    vòng tròn vây Nhậm sương Bạch vào giữa.
    Hồ Tam Thái len lén tiến đến Sau lưng "sài lão" gập người Sát đất nói:
    - Xin sài lão chớ quá xem thường tên tiểu tử này, bọn tiểu nhân bốn năm
    người mà không ai đỡ nổi một chưởng của hắn, xin sài lão hãy cẩn thận đối
    phó.
    "sài lão" hừ một tiếng nghe nặng trịch, đưa mắt lườm Hồ Tam Thái, chừng
    như có ý mắng Hồ Tam Thái chưa chi đã quá đề cao đối phương làm nhụt
    nhuệ khí của người nhà.