Chương 12

    
ôi hơi mang tâm trạng một đứa trẻ bị bắt gặp đang phạm lỗi và đỏ mặt lên vì xấu hổ, bối rối. Là chủ nhân, Jonathan có toàn quyền đi kiểm tra ban đêm trong nhà và tôi không thể thắc mắc về điểm này được. Chắc chắn anh ta sẽ không tha thứ cho tôi vì đã dò xét những hành vi của anh ta và đã mở cửa, không những cửa phòng mà cả cửa ngôi nhà nghỉ mát.
- Em xin lỗi - tôi nói - Em hành động như thế này là không đúng.
Anh ta không trả lời, chỉ bận tâm đến việc cửa phòng đã đóng chặt chưa. Kế đó Jonathan thắp sáng thêm đèn và, sau khi cởi áo choàng, anh ta đẩy ghế lăn của tôi đến gần bàn.
- Có phải em đã khoét một lỗ nhỏ trên cửa? Jonathan hỏi - Lỗ này đã có từ lúc em đến
Menabilly.
Câu hỏi đột ngột này chứng tỏ anh ta không phải không biết tính tò mò khó ngăn nổi của tôi. Tôi đành thú nhận tội lỗi.
- Em không hề có ý định biện hộ cho mình - tôi nói - Em không có quyền hành động như vậy. Chẳng qua vì nghe nói đến chuyện ma quỷ và tuần trước, em nghe tiếng bước chân ban đêm.
- Phải - Jonathan nói - Anh không biết có em ở phòng bên. Anh nghe em động đậy và anh hiểu điều gì đã xẩy ra. Bởi vì hiện nay nhà chúng ta hơi đông người, nên chị Mary mới thu xếp cho em ở cạnh phòng này.
Jonathan ngừng nói một chút, chăm chú nhìn tôi và lại tiếp.
- Em đã biết rằng phòng này có một lối vào bí mật?
- Vâng.
- Và tối nay em vào đây với mục đích tìm hiểu đường hầm dẫn ra đâu?
- Em biết nó đi qua cột chống.
- Làm thế nào em có chìa khóa này?
Câu hỏi gây bối rối vô cùng. Tôi đành kể lại toàn bộ câu chuyện, nhận hết tội lỗi về tôi, tránh không để Joan bị liên lụy.
Jonathan nghe tôi nói, đôi mắt lạnh lùng. Trong thâm tâm có lẽ anh đang nguyền rủa thói tọc mạch điên cuồng của tôi.
- Bây giờ biết rằng người khách đi đêm là anh, em suy luận gì?
- Em không suy luận gì hết, Jonathan. Em chỉ nghĩ rằng anh dùng lối đi bí mật này vì một mục đích riêng tư nào đó mà không cho gia đình biết.
- Nhưng John cũng biết phần nào việc anh làm, kể cả Langdon, viên quản lý - Jonathan trả lời sau một hồi lâu im lặng - Nhưng nếu việc này bị tiết lộ ra ngoài sẽ là một cản trở rất lớn cho sự thành công của phe đức Vua.
điều này làm tôi bất ngờ. Tôi không hiểu vì sao những bí mật của gia đình lại có liên quan đến đức Vua. Nhưng tôi không trả lời.
- Vì em đã biết quá nhiều rồi, anh chẳng cần nói thêm nữa, nhưng anh yêu cầu em giữ
kín bí mật này.
Tôi hứa, không chút do dự, sợ rằng phải chia sẻ một trách nhiệm rất nặng nề.
- Chắc em cũng biết rằng, hồi đầu cuộc chiến, anh và một số người khác đã được Triều đình giao phó nhiệm vụ làm kinh tài cho phe đức Vua bằng cách quyên góp những vật dụng quý giá bằng vàng bạc ở Cornouailles này, và sau đó chuyển đến xưởng đúc tiền ở Truro.
- Em chỉ biết anh đi quyên góp, ngoài ra em không biết gì khác.
- Năm ngoái, một xưởng đúc tiền vừa mới được thành lập ở Exeter, dưới sự giám sát của ngài Vyvyan, bà con của anh, và đó cũng là nơi anh liên hệ thường xuyên. Honor, em phải hiểu rằng anh đã quyên được một số lượng rất lớn đồ bạc và anh có trách nhiệm gìn giữ chúng cho đến khi đã chuyển giao cho xưởng đúc tiền. Một trách nhiệm đè lên hai vai anh.
- Em hiểu, Jonathan.
- Bọn gián điệp đầy rẫy. Láng giềng có thể nghe lén và bất cứ một người bạn thân nào cũng có thể tố giác việc làm của chúng ta. Chỉ cần bọn phản loạn chiếm đoạt những vật quý đó, đủ làm cho Nghị viện giàu thêm gấp mười lần, còn đức Vua thì nghèo đi gấp mười. Sự vận chuyển hàng quý này chỉ được thực hiện vào ban đêm, trên những con đường vắng vẻ. Em hiểu anh nói chứ, Honor?
- Vâng, thưa anh.
- Cột chống áp sát vách tường này thì trống rỗng bên trong. Một cầu thang hẹp dẫn đến một cái phòng nhỏ bên trong vách tường, dưới sàn. Phòng đó đủ cho một người đứng hoặc ngồi, và ăn thông với một đường hầm dẫn đến nhà nghỉ mát. Chính trong phòng nhỏ đó mà từ một năm nay anh thường cất giấu những đồ quý. Em hiểu không?
Tôi im lặng gật đầu, hoàn toàn bị thu hút bởi câu chuyện hấp dẫn này.
- Đồ bạc được đưa đến kho lưu trữ này, hoặc được mang đi, tất cả đều chỉ được thực hiện trong đêm, bởi anh và Langdon, viên quản lý. Các xe chở ở Pridmouth. Bọn anh đưa đồ bạc theo đường hầm ra nhà nghỉ mát, chất lên trên một chiếc xe kéo bằng tay ra tận vịnh nhỏ, ở đó có người chất lên các xe đang đợi. Những người đánh xe là những người thân tín, nhưng trong bọn họ không một ai biết được nơi cất giấu kho tàng. Đó không phải là việc của họ. Tất cả mọi người đều không biết, chỉ trừ anh ra, trừ Langdon và trừ em nữa, Honor. Anh lấy làm tiếc mà nói rằng thật ra em không có quyền được biết bí mật này.
Tôi không nói gì hết. Tôi chẳng biết phải đối đáp thế nào.
- John biết đồ bạc được cất giấu trong nhà, nhưng không bao giờ nó tìm cách biết hơn nữa. Cho đến nay, nó cũng không biết sự hiện hữu của căn phòng bí mật và con đường hầm bí mật trong nhà.
Tôi liền cắt lời anh ta:
- Phải nói là nhờ ơn trên mà Menabilly có một chỗ cất giấu lý tưởng như thế.
- Em nói đúng - Jonathan nhìn nhận - Nếu không có nó, anh không thể làm tròn sứ mạng đang đảm nhiệm. Có lẽ em thắc mắc rằng tại sao ngôi nhà này lại được xây lên như thế?
Tôi ngạc nhiên không trả lời. Jonathan nói vắn tắt.
- Cha anh trước đây đã từng thực hiện những chuyến làm ăn bí mật trên biển. Vì thế, ông đã cho xây đường hầm để phục vụ cho nhiều mục đích khác nhau.
Nói cách khác - tôi nghĩ thầm - này anh Jonathan thân mến, cha của anh chẳng khác gì một tay hải tặc hàng đầu đến nỗi tiếng tăm vang lừng ở Fowey và khắp vùng.
- Nhưng cuối cùng thì - Jonathan hạ thấp giọng nói thêm - định mệnh xui khiến người anh cả của anh bị mất trí. Và căn phòng nhỏ trong đường hầm đã trở thành phòng của anh ta từ năm 1600, năm khởi công xây cất nhà này, cho đến chết. Người anh tội nghiệp đó đã sống ở đấy trong hai mươi bốn năm. Đôi khi anh ta nổi cơn điên rất nguy hiểm. Do đó phải giam anh ta trong ngục tối này. Sự thiếu dưỡng khí khiến anh ta mất tri giác, và lúc ấy người ta mới có thể đến gần anh ta được.
Jonathan nói một cách hết sức tự nhiên, không tỏ vẻ gì áy náy. Về phần tôi, chỉ cần liên tưởng đến cảnh tượng đó là đủ rợn tóc gáy. Tôi tưởng tượng hình ảnh người điên run rẩy, áo quần bê bối, ngộp thở giữa bốn bức tường của phòng tối - phòng mà hiện nay chất đầy đồ bạc như trong một câu chuyện thần tiên.
Hình như Jonathan cũng thấy tôi biến sắc. Anh đứng dậy.
- Chuyện không có gì hay đẹp, anh biết thế. Phải thú nhận rằng anh đã cảm thấy nhẹ nhõm khi mà bệnh đậu mùa đã cướp đi mạng sống của người anh cả, sau cái chết của cha anh. Chắc em cũng đã nghe những tin đồn không tốt do Robert Bennet tung ra?
Tôi trả lời mập mờ rằng có nghe vài người nói đến nguồn tin bịa đặt đó.
- Anh ta bị bệnh năm ngày sau cha anh - Jonathan nói - Tại sao vợ chồng anh đã thoát không bị lây bệnh, đó là điều anh không thể giải thích được. Bệnh đã xâm nhập vào thân thể anh ta đang trong cơn điên dữ dội và khiến nạn nhân chết nhanh.
Lúc này, những người hầu đang từ các bếp đi ra.
- Bây giờ em hãy trở về phòng, còn anh trở xuống đường hầm. Em có thể giao cho anh chìa khóa của Langdon. Còn trong tương lai, nếu em nghe bước chân anh đến trong phòng này, là để lập danh sách những đồ bạc hiện đang tạm thời được giữ trong nhà, đó là danh sách mà đôi khi anh phải đối chiếu lại. Anh không cần phải nhắc em rằng tất cả những gì nói ra đêm nay, tuyệt đối phải được giữ bí mật.
- Em thề giữ kín, Jonathan.
- Chúc em ngủ ngon, Honor.
Anh ta đẩy giúp xe tôi đến tận hành lang, đoạn nhẹ nhàng đóng cửa lại sau lưng tôi. Ít giây sau, tôi trở vào phòng trước khi Matty đến vén các rèm cửa.