Dịch giả: Hương Ly
Chương 11

“Em đã quyết định rồi sao?”
Vũ Nhi cảm thấy rất lạ, tại sao Đồng Niên lại hỏi câu hỏi như vậy. Cô trả lời: “Đương nhiên là quyết định ngày mai đi làm rồi, tại sao anh lại nói như vậy?”
Đồng Niên lắc đầu nói: “Không có gì.”
Ánh đèn trong phòng ngủ chiếu lên gương mặt anh, sắc mặt anh rõ ràng không được tốt. Bỗng nhiên, chuông điện thoại reo, Đồng Niên nhấc máy. Cuộc trò chuyện chỉ kéo dài chưa đến một phút, Đồng Niên đã gác máy.
“Có phải là kết quả của cuộc phỏng vấn không anh?” Vũ Nhi hỏi đầy quan tâm.
“Anh thất bại rồi, tòa tạp chí đó không tuyển dụng anh.”
Vũ Nhi giơ tay ra, vuốt tóc Đồng Niên, nói: “Không sao đâu, không sao đâu, anh sẽ nhanh chóng tìm được công việc phù hợp với anh. Hay là anh thử đi đến ảnh viện áo cưới xem thế nào?”
“Bảo anh đi chụp loại ảnh cưới sao? Không, không, anh quyết không làm như vậy!” Đồng Niên lớn tiếng nói, sau đó tiếng anh lại chùng xuống, “Vũ Nhi, anh không muốn làm kẻ nô lệ cho đồng tiền.”
“Em hiểu hoài bão của anh, nhưng chúng ta cũng cần phải thực tế chút. Đồng Niên, anh không cần phải nôn nóng, may mà em đã tìm được việc rồi.”
 
“Bây giờ trong sổ tiết kiệm của chúng ta còn lại bao nhiêu tiền?”
 
Vũ Nhi nhẹ nhàng nói: “Em không đi kiểm tra, em nghĩ chắc chỉ còn đủ tiêu trong tháng này thôi.”
Đồng Niên không nói thêm gì nữa.
 
“Đồng Niên, em có một đề nghị. Chúng ta có thể cho thuê tầng dưới, đây là nhà riêng của gia đình anh, không có vấn đề gì đâu. Như vậy, chí ít tiền chi tiêu hàng tháng sẽ ổn cả.”
Đồng Niên lắc đầu: “Ngôi nhà đen không thể để người ngoài vào ở.”
“Vì sao?”
“Không vì sao cả. Nhưng sớm muộn gì thì em cũng sẽ hiểu thôi.”
Vũ Nhi thắc mắc: “Nhưng những phòng để trống như vậy thì có ý nghĩa gì đối với chúng ta?”
“Có ý nghĩa!”
“Vậy anh hãy nói cho em biết!” Vũ Nhi lắc đầu, “Đồng Niên em phát hiện ra giờ đây em ngày càng không thể hiểu nổi anh.”
“Như thế này chẳng phải rất tốt sao?”
“Có lẽ chỉ có con mèo đó có thể nói cho em biết nguyên nhân mà thôi!” Chính Vũ Nhi cũng không biết tại sao mình lại nói như vậy.
Mặt Đồng Niên biến sắc: “Em nói gì thế?”
Meo…
Bỗng nhiên họ cùng lúc nghe thấy tiếng mèo kêu. Đồng Niên lập tức lo lắng nhìn khắp phòng, nhưng không thấy con mèo đó, Vũ Nhi phát hiện ra cánh cửa tủ quần áo hơi lay động, cô nhẹ nhàng đi đến đó, mở cánh cửa tủ. Bên trong tủ toàn là quần áo của mẹ Đồng Niên để lại từ mười mấy năm trước, bốc lên thứ mùi vị rất đặc biệt. Cuối cùng, Vũ Nhi cũng phát hiện ra con mèo đó bên dưới một chiếc váy trắng.
Đôi mắt mèo mở rất to, nhìn chằm chằm vào Đồng Niên và Vũ Nhi. Đôi mắt này lập tức khiến Vũ Nhi liên tưởng đến viên đá mắt mèo của sợi dây chuyền cô đang đeo trên cổ. Vũ Nhi bỗng cảm thấy con mèo đó rất đẹp, bất giác, cô thò tay về phía con mèo.
“Đừng lại gần nó!” Đồng Niên cảnh cáo cô. Nhưng Vũ Nhi không nghe. Khi ngón tay cô sắp sửa chạm vào con mèo, nó nhanh nhẹ né tránh, Đồng Niên mở cửa phòng, con mèo lao nhanh ra khỏi cửa giống như một luồng điện sáng trắng.
“Tại sao em không nghe lời anh?”
“Em chỉ cảm thấy nó rất đẹp.”
“Càng là thứ đẹp đẽ thì càng đáng sợ.” Đồng Niên lạnh lùng nói.
Vũ Nhi không hiểu ý anh, cô không muốn tranh luận với Đồng Niên thêm nữa, chỉ lạnh nhạt nói: “Trong nhà này có chuột không?”
“Cho đến bây giờ anh vẫn chưa phát hiện ra dấu vết của chuột, em hỏi điều này làm gì?” Đồng Niên hỏi.
“Em chỉ không hiểu con mèo này sinh tồn bằng cách nào trong ngôi nhà này?”
“Chỉ là một con mèo hoang thôi mà, mặc kệ nó.”
“Anh không thích mèo sao? Nhưng chẳng phải anh nói với em, lúc nhỏ anh cũng nuôi một con mèo trắng như thế này sao?”
Đồng Niên cúi đầu, nói nhỏ: “Chính vì vậy, cho nên khi nhìn thấy con mèo này, anh cảm thấy sợ hãi.”
“Nó làm anh nhớ đến những chuyện không vui thuở niên thiếu sao?”
“Không phải như vậy.” Anh lắc đầu.
 
“Đồng Niên, em nghĩ chúng ta nên đối xử tốt với nó.”
 
“Tùy em!” Đồng Niên bước đến cửa sổ, nhìn màn đêm đen đặc bên ngoài cửa sổ, thất vọng nói: “Lại là một đêm dài dằng dặc.” Sau đó, anh bước đến bên cạnh Vũ Nhi, ôm lấy đôi vai cô.
“Đồng Niên, anh nghe em, hãy ngủ sớm một chút, sáng sớm mai em còn phải đi làm, ngồi tàu điện ngầm mất nửa tiếng đồng hồ. Em không muốn ngày đầu tiên đi làm đã đến muộn. Giám đốc không thích người đến muộn.”
Đồng Niên gật đầu: “Được rồi, hy vọng đêm nay chúng ta không phải nghe thấy thứ âm thanh kỳ quái gì nữa.”
Nói xong, Đồng Niên và Vũ Nhi cùng lúc hướng ánh mắt lên trần nhà.