Cang hất hàm về phía Quân:- Sao mày ép con bé Nhã Ca nghỉ vậy?Quân nói:- Nhã Ca tìm được chỗ khác làm phù hợp với thời khóa biểu cá nhân hơn nên nghỉ ở đây chớ tao đâu có ép.Cang im lặng, một lát sau mới nói:- Mày cứ thay nhân viên xoành xoạch như thế đâu có được. Những người còn lại cũng chả ai an tâm làm việc với kiểu dùng người này.Quân khoát tay:- Tao hiểu mà. Sau Nhã Ca, tao không nhúng tay vào chuyện sắp xếp nhân sự nữa đâu.Cang nhấn mạnh:- Tao cho rằng không phải con bé Nhã Ca nghỉ ở đây vì lý do như mày nói. Ca đã hứa với tao sẽ làm hết tháng mà.Quân nhíu mày, giọng dài ra:- Có chuyện đó nữa sao. Vậy mà tao đâu biết. Mày bắt con nhỏ hứa à?Cang gật đầu:- Vì tao thấy Nhã Ca rất được việc. Trừ chị Trúc Quỳnh tỏ thái độ ghét cô bé ra mặt, tất cả mọi người từng tiếp xúc với Nhã Ca đều có cảm tình với cô bé. Lẽ ra phải giữ người, mày lại để con bé đi. Uổng thật!Quân nhịp nhịp tay trên mặt bàn. Anh nhận ra một điều là thằng bạn nổi tiếng khe khắt, khó chịu với nhân viên dường như có tình cảm trên mức đặc biệt với Nhã Ca. Hắn tiếc sao Quân để Ca làm việc nơi khác vì hắn thích con nhỏ chớ không đơn thuần vì Nhã Ca giỏi.Giọng Cang vang lên khá dè dặt:- Liệu mày có thể gọi Nhã Ca trở về không? Tao sẽ sắp xếp thời gian theo yêu cầu của cô bé.Quân ngắm nghía cái hộp quẹt bằng bạc chạm trổ khá cầu kỳ của Cang rồi nói:- Cần gì phải thế. Không có Nhã Ca sẽ có người mới. Nhân viên do tao tuyển toàn chiến đấu không thôi.Cang cau mày:- Mày xem Nhã Ca là một nhân viên à?Quân hấp háy mắt:- Tao thì không nhưng mày thì đúng như vậy. Bởi thế, tao mới để Nhã Ca làm chỗ khác cho con bé đừng tủi với tao.Cang im lặng. Anh biết Quân đang nói dối. Nhưng Nhã Ca là chuyện riêng của hắn, anh đâu thể chen vào hỏi han này nọ, như vậy kỳ lắm.Giọng Quân vang lên:- Không ngờ giám đốc nổi tiếng trái tim đá lại quan tâm đến Nhã Ca.Chậm rãi Cang nói:- Tao quan tâm đến cô ấy cũng là chuyện thường. Điều lạ mày phải để ý là tay Phổ cũng để mắt tới Nhã Ca. Nó và ông Khả đặc biệt chú ý tới cô bé ngay lần gặp đầu tiên.Quân rung đùi:- Tao biết mục đích của họ.Rồi anh hạ giọng:- Thằng đểu ấy không chỉ đặc biệt chú ý tới Nhã Ca, nó còn nối lại chuyện ngày xưa với Thục Trinh đấy. Tao đã gặp họ trong quán Yesterday.Mặt Cang đỏ bừng lên rồi tái xanh. Anh có cảm giác bị ai sỉ nhục vì những lời có vẻ ăn miếng trả miếng của Quân.Quân lại nói tiếp:- Phổ tìm đến Thục Trinh cũng có mục đích. Mày không được rơi vào bẫy của nó.Cang tự ái:- Mày không cần khuyên tao, tao biết mình phải làm gì mà.Quân ái ngại:- Thục Trinh dạo này thế nào?Cang ậm ự:- Bình thường.Rồi Cang nói tiếp bằng giọng chùng hẳn xuống:- Từ ngày Trinh ở Đà Lạt về tới nay, bọn tao mỗi đứa một nhà.Quân kêu lên:- Mày mang cuộc hôn nhân lẫn sự nghiệp của mình ra đùa à?Cang thở dài:- Tao chỉ không thể giả dối với chính mình thôi.Quân xót xa:- Trước kia hai đứa bây yêu nhau đến như thế. Chả lẽ bây giờ cạn hết tình rồi.Cang đều đều vô cảm:- Biết làm sao khi đốm lửa hạnh phúc tao cố giữ bao lâu rồi cũng đã tắt.Quân phẩy tay:- Tắt thì nhúm lên, vào lúc này mày không thể làm khác đâu.Cang ngả người tựa vào ghế:- Vì sự nghiệp, vì công danh à? Tao đã nghiệm ra một điều: Có công danh, có sự nghiệp nhưng không có tình yêu, hạnh phúc thì cuộc sống chả nghĩa lý gì.Quân lắc đầu:- Nhìn gương của mày, tao hết dám lấy vợ.Cang nói:- Đâu phải ai cũng vô duyên như tao. Nhã Ca là mẫu phụ nữ lý tưởng đó, mày đừng bỏ qua.- Căn cứ vào đâu mà mày nói như vậy?- Vào kinh nghiệm của người có một cuộc hôn nhân thất bại, vào trực giác của một gã đàn ông.Quân lừ mắt:- Này! Nhã Ca không phải dành cho mày đâu nghen.Cang thản nhiên:- Nếu mày đối xử tệ với con bé, tao sẽ...- Không có chuyện mày sẽ làm gì... gì đó đâu. Quên Nhã Ca đi.Quân chợt nghiêm mặt khi hỏi tiếp:- Mày thích Nhã Ca?Cang nhún vai:- Con bé dễ thương là thế, ai lại không thích.Rồi anh hỏi thẳng:- Nhã Ca đang làm ở đâu?Quân trừng mắt:- Tao đã bảo "Quên Nhã Ca đi" mà. Thằng này ngộ thiệt. Nếu muốn có người lấp vào chỗ bỏ trống của Thục Trinh, mày tìm ai đó chớ đừng tìm Ca.Cang hơi sượng vì câu nói thẳng đuột của Quân. Anh phân bua:- Tao chỉ hỏi thế thôi, chớ đâu tồi đến mức thích bồ của mày.Quân định đính chính quan hệ của anh và Ca song thấy không cần. Trước đây anh đã nói với Cang rồi, nhưng hắn có tin đâu. Cũng không trách Cang được, Quân vốn quen nhiều cô, Cang tưởng thế cũng phải.Quân đứng dậy:- Tao về phòng mình đây. Hôm nay không rảnh để tán dóc.Cang im lặng nhìn Quân đóng cửa. Anh giận mình không dằn được lòng nên hỏi về Nhã Ca. Đúng là Cang bị hẫng khi biết cô đã nghỉ làm. Nghỉ mà chả nói với anh lời nào, điều đó có nghĩa Nhã Ca chẳng hề có chút vương vấn đối với Cang như đã có lần anh tưởng thế khi về chung với Ca một đoạn đường.Đêm ấy, anh về nhà má Mười dù biết Thục Trinh đang chờ mình. Anh không hề muốn lấy Nhã Ca để lấp vào chỗ trống của Thục Trinh như vừa rồi Quân nói. Song rõ ràng vắng Nhã Ca, Cang buồn như thế nào đấy. Anh thấy tội tội khi nhớ đến dáng gầy gầy của cô bé đạp xe trên con đường đêm hun hút gió.Ở Nhã Ca có nỗi niềm riêng mà cô nhỏ không muốn chia sẻ. Nỗi niềm đó Quân biết không? Hắn luôn lấp lửng khi nói tới Nhã Ca, hắn khiến Cang phải ganh tỵ vì mình không hiểu gì về cô bé.Mà sao Cang lại ấm ức nhỉ? Anh đã có gia đình, vợ anh là một người cũng ít nhiều tiếng tăm. Cho dù anh không hạnh phúc với vợ, anh cũng đâu thể một sớm một chiều vội nghĩ tới một cô gái khác nhanh đến như vậy. Cang đốt thuốc. Anh nhìn đồng hồ và chờ thời gian trôi. Trái ngược với Quân, hôm nay anh khá nhàn rỗi. Sự nhàn rỗi bất hạnh cho một người luôn sợ tháng rộng ngày dài.Có tiếng gõ cửa, Cang ậm ự:- Vào đi!Cứ bước vào với một phong thư.- Anh có thư.Cang nhíu mày khi cầm phong thư lạ trên tay. Không phải thư mời hội họp, cũng chả phải thư gởi công văn, thông báo gì. Đó là một cái thiệp với tên Cang được viết ngoài bì thư một cách trang trọng nắn nót.Cứ gãi gãi ót:- Chữ của con gái mà, không biết ai.Cang nhún vai, anh đặt phong thư lên góc bàn.- Miễn không phải thư nặc danh thưa gởi gì công ty là tốt rồi.Hơi ngập ngừng, Cang hỏi:- Đã tìm được người thế chỗ Nhã Ca chưa?Cứ nói:- Người thì thiếu gì, nhưng tôi vẫn chưa phân ai vào vì hy vọng Nhã Ca sẽ quay lại.Giọng Cang khô khan:- Đã một tuần bỏ việc rồi, cô ta không còn chỗ, dù có quay lại.Cứ gật đầu:- Vâng. Tôi biết phải làm gì.Đợi Cứ ra khỏi phòng, Cang mới cầm phong thư lên. Anh không vội mở ra mà ngắm nghía rồi phỏng đoán.Lâu lắm rồi không ai viết thư gởi qua bưu điện cho Cang. Cái trò thư từ kiểu ấy đã lỗi thời rồi. Điện thoại, internet làm người ta quên đi những lá thư. Vậy mà ai nhỉ?Không ngăn được tò mò, Cang cắt bì thư. Anh rút ra một tấm thiệp màu vàng nhạt có in hình một đóa hồ điệp trắng muốt. Vội vàng, Cang mở tờ thiệp ra.Những dòng chữ tròn nhỏ rất con gái đập vào mắt Cang."Kính gởi giám đốc,Thế là em đành làm người thất hứa khi phải nghỉ việc mà không thưa qua cũng không chào giám đốc. Em buồn vì đã không tiếp tục công việc ít ra tới hết tháng, xin giám đốc thứ lỗi và hãy hiểu cho em.Chúc giám đốc vui, khỏe và hạnh phúc. Nhớ đừng uống rượu rồi lang thang một mình trên phố khuya"Cang bâng khuâng xếp tấm thiệp lại. Anh nhìn vào đóa hồ điệp trắng đơn lẻ rồi thì thầm:- Nhã Ca! Em chính là đóa lan trắng tinh khôi này. Một đóa lan nhỏ nhưng đã làm một thân cây khô cằn như tôi thổn thức. Nhưng bây giờ em đang ở đâu, đang ở đâu?